Đọc truyện Lộc Đỉnh Ký – Chương 245: Phùng Tích Phạm Hăm Dâng Cáo Trạng
Vi Tiểu Bảo run lên ấp úng nói:
– Người… người đó ư? Tiểu đệ bắt hắn đem về thẩm vấn kỹ càng thì
ra.. thì ra một tên khùng. Hắn nói nhăng nói càn toàn những chuyện trời ơi đất hỡi
chẳng ra đâu vào đâu, nên không ích gì hết. Tiểu đệ sai đánh một trận nhừ đòn
rồi tha cho hắn đi. Sao… sao Hoàng thượng lại biết chuyện này? Thật ra cũng
chẳng có chi quan hệ…
Mao Thập Bát nghe tới đây không nhịn được nữa, đập bàn “binh binh” luôn
mấy cái, chén bát rớt xuống đất bể loảng xoảng. Hắn lên tiếng thóa mạ:
– Vi Tiểu Bảo! Con mẹ nó! Ai là thằng khùng? Bữa nay người chửi bới Hoàng
đế Thát Đát ở ngoài đường phố chính là lão gia. Lão gia đã không sợ muôn đao
ngàn kiếm phân thây, chẳng lẽ lại sợ con mẹ nó Hoàng đế Thát Đát?
Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm kêu khổ. Gã chỉ mong gạt được vua Khang Hy cùng
Đa Long rồi buông tha Mao Thập Bát. Ngờ đâu họ Mao lại không hiểu gã có ý
bênh vực hắn.
Mao Thập Bát đã công nhiên thóa mạ Hoàng thượng thì dù hắn có mười tám
cái đầu cũng không giữ nổi một cái.
Đa Long buông nhẹ tiếng thở dài, nhìn Vi Tiểu Bảo nói:
– Vi huynh đệ! Huynh đệ đối với bạn hữu giang hồ thật là con người đầy
nghĩa khí, Tiểu huynh khâm phục lắm. Vụ này huynh đệ đã hết lòng hết sức là nhân
cùng nghĩa tận. Chúng ta đi thôi.
Mao Thập Bát rảo bước ra cửa, đột nhiên quay lại nhổ một bãi nước nọt vào
mặt Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo đang mãi nghĩ kế, vô tình không kịp né tránh. Bãi nước bọt nhổ
trúng vào giữa mặt.
Mấy tên thân binh rút yêu đao ra xông vào gần Mao Thập Bát.
Vi Tiểu Bảo xua tay nói:
– Vụ này coi như bỏ đi, đừng làm khó dễ y nữa.
Bọn thuộc hạ của Đa Long dẫn tới liền lấy khóa tay ra còng Mao Thập Bát
lại.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
– Hoàng thượng mà thân hành thẩm vấn Mai đại ca thì Ngài chưa hỏi được ba
câu, tất đã sai lôi y ra chém đầu. Ta phải vào ra mắt Hoàng thượng lập tức. Bất
luận bằng một giá nào cũng phải tìm cách cứu y cho bằng được.
Gã nhìn Đa Long nói:
– Tiểu đệ muốn vào bái kiến Hoàng thượng, tâu rõ nội tình, không nên cho
hán tử thô lỗ này vào trước mặt long nhân để hắn gây chuyện với Hoàng thượng.
Đoàn người kéo vào tới Hoàng cung, Vi Tiểu Bảo nghe nói Hoàng thượng
đang ngồi trong Ngự thư phòng, liền xin vào ra mắt.
Vua Khang Hy truyền cho vào.
Vi Tiểu Bảo dập đầu làm lễ rồi đứng dậy.
Đức Vua phán hỏi:
– Người thóa mạ ngươi lại thóa mạ cả ta bữa nay ở ngoài đường phố phải
chăng là hảo bằng hữu của ngươi?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Minh kiến của Hoàng thượng xét soi muôn dặm, chẳng có việc gì là thánh
thượng phải đoán đến lần thứ hai.
Nhà Vua hỏi:
– Hắn cũng là người trong Thiên Địa Hội ư?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Y không chính thức vào hội, nhưng quen biết nhiều người trong tổ chức này
mà lại rất khâm phục sư phụ của nô tài. Y nghe nói trong thánh chỉ của Hoàngthượng minh thị rõ rệt là nô tài đã hạ sát sư phụ, tức quá không nhịn được, nên
thống mạ nô tài một trận đáo để.
Vua Khang Hy mỉm cười hỏi:
– Có phải ngươi đã tuyên bố chặt đứt mối liên hệ với Thiên Địa Hội, không
bao giờ lai vãng với bọn họ nữa?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Dạ! Lần này nô tài đi đánh bọn quỷ La Sát không đem theo một người nào
trong Thiên Địa Hội.
Nhà Vua hỏi:
– Rồi đây nếu có bạn cũ ở Thiên Địa Hội đến kiếm ngươi thì ngươi xử sự như
thế nào?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Nô tài quyết lánh mặt để tránh mọi điều bất tiện.
Đức Vua gật đầu phán:
– Trong cáo trạng ta đã hạ bút thêm hai tên Trần Cận Nam và Phong Tế
Trung vào là đỡ cho ngươi được nhiều điều phiền phức. Tiểu Quế Tử! Một người
không thể đứng trên hai thuyền. Ngươi đã hết lòng trung với ta, nhất tâm lo lắng
công việc triều đình thì chẳng thể để Thiên Địa Hội dính líu vào được. Bằng ngươi
quyết tâm làm hương chủ hay Tổng đà chúa ở Thiên Địa Hội là phải quyết chí phản
ta.
Vi Tiểu Bảo giật bắn người lên, quỳ xuống dập đầu tâu:
– Nô tài nhất quyết không làm việc tạo phản. Hồi nhỏ tuổi nô tài chưa hiểu
đạo lý có khi hành động hồ đồ, nhưng hiện nay đã hiểu sâu sắc đại nghĩa, thay
mặt đổi lòng, hoàn toàn khác trước.
Đức Vua gật đầu cười nói:
– Thế thì hay lắm! Gã điên khùng bữa nay thóa mạ ở ngoài đường phố, ta giao
cho ngươi sáng mai đem ra hành quyết và do ngươi giám trảm.
Vi Tiểu Bảo dập đầu tâu:- Xin Hoàng thượng minh giám cho. Nô tài đến được Bắc Kinh làm thần tử
Hoàng thượng hoàn toàn do người này. Â¥n ấy nô tài chưa đền đáp được, nay nô
tài lớn mật thỉnh cầu Hoàng thượng đại xá cho y. Dù nô tài có phải bỏ hết công
lao trong cuộc đi đánh bọn quỷ La Sát vừa rồi cũng cam lòng. Nô tài xin lùi lại
làm Lộc Đỉnh hầu.
Vua Khang Hy nghiêm sắc mặt hỏi:
– Ngươi coi việc triều đình phong tước là trò đùa chăng? Ngươi được thăng
thưởng lên hàng Nhất đẳng Lộc Đỉnh công là ơn điển của ta. Thế mà ngươi đem
tước lộc phong cáo ra trả giá thì ngươi thật là lớn mật.
Vi Tiểu Bảo dập đầu binh binh tâu:
– Nếu Hoàng thượng coi đây là việc trả giá, nô tài cũng đành chịu. Lui xuống
Lộc Đỉnh hầu mà chưa được thì xin lui đến Thông Cật bá, hay Thông Cật tử cũng
không sao.
Nhà Vua định hăm gã một phen cho gã biết luật lệ triều đình, không ngờ gã là
kẻ tiểu nhân sinh trưởng ở nơi quê mùa. Tuy gã đã làm đến Nhất đẳng công, Đại
tướng quân mà tính vô lại chưa thay đổi một chút nào. Nhà Vua vừa tức mình lại vừa
buồn cười, quát bảo:
– Con mẹ nó! Đứng lên đi!
Vi Tiểu Bảo dập đầu lần nữa rồi đứng dậy
Vua Khang Hy ngửng mặt lên nói:
– Tổ bà nó! Lão gia mà mặc cả với ngươi thì ngươi xin lão gia nhiêu dung cho
tên phản nghịch đó, phải đem cái thủ cấp của ngươi đánh đổi lấy cái đầu của hắn.
Vi Tiểu Bảo mặt buồn rười rượi tâu:
– Cuộc trả giá của Hoàng thượng dữ quá! Xin Hoàng thượng nới cho một
chút.
Nhà Vua đáp:
– Được rồi! Ta chịu nhượng bộ ngươi một bước. Không cắt đầu ngươi thì cắt
quả trứng để ngươi vào làm thái giám trong cung thật sự.Vi Tiểu Bảo năn nỉ:
– Xin Hoàng thượng nới thêm cho.
Nhà Vua đáp:
– Không nới hơn được nữa. Ngươi không đi giết hắn tức là bất trung với ta.
Còn ngươi đã trung trinh là trung trinh, bất trung là bất trung, làm gì có chuyện trả
giá?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Nô tài đối với Hoàng thượng giữ vẹn lòng trung, đối với bạn bè coi nặng
chữ nghĩa, đối với song thân hết lòng hiếu thảo, đối với thê tử một dạ từ ái…
Nhà Vua cười khanh khách ngắt lời:
– Ngươi nói vậy thì ra gồm đủ trung hiếu tiết nghĩa, bề nào cũng toàn vẹn.
Hay lắm! Giỏi lắm! Đáng phục. Sáng mai cũng vào giờ này ngươi đem một cái thủ
cấp vào đây ra mắt ta. Nếu không có thủ cấp của tên phản nghịch thì là thủ cấp
của ngươi.
Vi Tiểu Bảo không sao được đành ôm đầu lui ra.
Đức Vua thấy gã ra đến cửa lại hỏi:
– Tiểu Quế Tử! Ngươi có muốn trốn nữa không?
Vi Tiểu Bảo tâu:
– Lần này thì nô tài không dám trốn. Nô tài về nhà nằm vắt tay lên trán suy
nghĩ cách nào làm cho Hoàng thượng vui dạ, lại giữ được nghĩa khí với bạn, mà cái
đầu của nô tài vẫn bền vững.
Vua Khang Hy cười nói:
– Hay lắm! Lâu nay ta không thấy mặt Kiến Ninh Công chúa, rất tưởng nhớ y,
đã sai đi đón y vào cung.
Nhà Vua ngừng lại một chút rồi tiếp:
– Còn sáu vị phu nhân của ngươi cũng theo Công chúa tiến cung triều kiến
Thái hậu. Thái hậu phán rằng công lao của ngươi không phải là nhỏ, ngài muốn
thưởng cho cả phu nhân và con cái ngươi.Vi Tiểu Bảo tâu:
– Đa tạ ơn điển của Thái hậu cùng Hoàng thượng. Nô tài dù tan xương nát thịt
cũng không đủ báo đền.
Gã lùi ra hai bước, không nhịn được còn quay đầu lại tâu:
– Tâu Hoàng thượng! Nô tài đã nói là Hoàng thượng là đức Phật Như Lai, nô tài
là Tôn Ngộ Không thì muốn nhảy nhót thế nào cũng không ra khỏi lòng bàn tay
Hoàng thượng được.
Nhà Vua mỉm cười đáp:
– Ngươi thần thông quảng đại bất tất phải khách sáo.
Vi Tiểu Bảo ra khỏi cửa thư phòng, bất giác thở dài nghĩ bụng:
– Hoàng thượng bắt giữ cả bảy mụ vợ cùng ba đứa con của ta thì dù ta có
lớn mật trốn đi, cũng không thể bỏ được.
Gã đang đi trên dãy hành lang, Đa Long lại đón vừa cười vừa nói:
– Vi huynh đệ! Thái hậu triệu kiến các vị phu nhân cùng Công tử và Tiểu thư,
chắc là ban thưởng rất nhiều. Tiểu huynh có lời cung hỷ.
Vi Tiểu Bảo chắp tay đáp:
– Đa ta đại ca!
Đa Long mỉm cười nói:
– Trước khi huynh đệ dẫn quân xuất chinh có dặn tiểu huynh đòi nợ cho thì
nay đã đòi được bảy tám phần với những ngân phiếu cộng hai trăm sáu mươi mấy
vạn lạng. Huynh đệ về phủ rồi tiểu huynh đưa sang.
Vi Tiểu Bảo cười đáp:
– Đại ca đòi được nhiều như vậy quả nhiên bản lãnh phi thường.
Gã hằn học nói tiếp:
– Tên tiểu tử Trịnh Khắc Sảng sát hại gia sư, khiến cho tiểu đệ đến nay hãy
còn điên đầu. Tổ bà nó! Bữa nay tiểu đệ bị kẻ điên khùng thóa mạ ở ngoài đường
phố cũng là do mối họa của Trịnh Khắc Sảng gây ra.Gã càng nói càng tức rồi bảo Đa Long:
– Đa đại ca! Xin đại ca đem nhiều thủ hạ để chúng ta đến đòi nữa.
Đa Long nghe gã nói tới vụ đến đòi nợ ở Trịnh phủ là một sự hoan lạc nhất
của lão. Đã có Phủ viễn Đại tướng quân, Nhất đẳng Lộc Đỉnh công Vi Công gia
hậu thuẫn, lão tha hồ mà ngang tàng, không còn úy kỵ gì nữa.
Lão liền ưng chịu ngay.
Đa Long dặn ngự tiền thị vệ phó tổng quản ở lại trong cung chầu chực rồi
dẫn một trăm tên thị vệ đưa Vi Tiểu Bảo đến Trịnh phủ.
Trịnh Khắc Sảng tuy cũng được phong công tước, nhưng so với công tước
của Vi Tiểu Bảo thật khác nhau một trời một vực, vì một đằng là phiên vương phản
nghịch, một đằng là đại công thần, đại hồng nhân trước giá Hoàng đế. Cũng là phủ
Công tước nhưng thanh thế chẳng giống nhau chút nào.
Tấm biển trên cổng lớn viết bốn chữ “Hải Trừng Công Phủ” nhưng là chữ đen,
làm sao bằng được bốn chữ “Lộc Đỉnh Công Phủ” của Vi Tiểu Bảo khắc bằng chữ
vàng?
Vi Tiểu Bảo thấy thế, trong lòng đã mấy phần hoan hỷ, miệng nói:
– Chiêu bài của tên tiểu tử này đâu có bằng được biển chữ vàng của ta.
Bọn thị vệ thường đến Hải Trừng Công Phủ đòi nợ hai ba ngày một lần nên
đã quen thuộc, không cần người gác cổng thông báo, chúng đi vào tự nhiên.
Vi Tiểu Bảo ngồi giữa đại sảnh, Đa Long ngồi một bên.
Trịnh Khắc Sảng nghe báo có Phủ viễn Đại tướng quân Vi Tiểu Bảo tới nơi,
bất giác chân tay luống cuống, vì gã là đệ nhất khắc tinh của hắn trên đời này,
nhưng hắn không dám tránh mặt, phải vội vã thay mặc công phục chạy ra nghênh
tiếp.
Hắn tiến đến trước mặt Vi Tiểu Bảo chắp tay thi lễ, miệng hô:
– Vi đại soái!
Vi Tiểu Bảo không thèm đứng dậy, vẫn ngồi bệ vệ, ngửa mặt lên trời khịt mũi
một tiếng rồi nhìn Đa Long hỏi:- Đa đại ca! Tên tiểu tử Trịnh Khắc Sảng thật là vô lễ! Chúng ta đến đây
hàng nửa ngày mà hắn không hỏi gì đến. Phải chăng hắn coi bọn chúng ta không
vào đâu?
Đa Long đáp:
– Đúng thế! Giết người thì phải đền mạng, thiếu nợ thì phải trả tiền. Dù có
rụt đầu rụt cổ như con rùa đen, rút cục vẫn không trốn tránh được.
Trịnh Khắc Sảng tức giận đến cực điểm, nhưng phải cúi đầu luồn xuống mái
nhà, vì hai người trước mặt hắn thì một người là Đại tướng quân trong tay giữ binh
quyền, một người là Ngự tiền thị vệ Đô tổng quản. Còn hắn chẳng có quyền thế
gì, đã là hàng thần lơ láo lại còn bị hiềm nghi. Tuy hắn tước vị tôn vinh mà thực ra
ở vào tình trạng không bằng kẻ dân thường.
Trịnh Khắc Sảng cố gắng nhẫn nại, hắng giọng một tiếng rồi hô:
– Vi đại soái! Đa tổng quản! Hai vị mạnh giỏi a?
Vi Tiểu Bảo từ từ cúi đầu xuống, ngó thấy trước mặt có một lão già khom
lưng đứng đó. Đầu tóc lão đã hoa dâm, dung mạo cực kỳ tiều tụy.
Gã nhìn kỹ thì người này tuổi chưa già, nhưng mặt buồn rười rượi, da mặt nhăn
nheo. Túp râu dưới cằm cũng đã đốm bạc.
Vi Tiểu Bảo chú ý nhìn lại, chẳng phải Trịnh Khắc Sảng thì còn là ai nữa?
Mới mấy năm, gã chưa nhìn thấy mặt, mà nay tưởng chừng hắn đã già đi đến
hai, ba chục tuổi.
Ban đầu Vi Tiểu Bảo rất lấy làm kỳ, nhưng rồi gã hiểu ngay vì mấy năm nay
hắn đau khổ nhiều quá thành ra chóng già.
Vi Tiểu Bảo không khỏi sinh lòng lân mẫn, nhưng gã nghĩ tới năm trước Trịnh
Khắc Sảng đâm chết Trần Cận Nam ở Thông Cật đảo, nộ khí lại xông lên óc.
Gã cười lạt hỏi:
– Ngươi là ai?
Trịnh Khắc Sảng đáp:
– Tại hạ là Trịnh Khắc Sảng. Sao Vi đại soái không nhận ra?Vi Tiểu Bảo lắc đầu hỏi lại:
– Trịnh Khắc Sảng nào? Trịnh Khắc Sảng đang làm Diên Bình Vương ở Đài
Loan kia mà? Sao lại đến Bắc Kinh? Chắc ngươi giả mạo rồi.
Trịnh Khắc Sảng đáp:
– Tại hạ quy thuận Đại Thanh, chịu ơn của Hoàng thượng đã được hưởng tước
lộc.
Vi Tiểu Bảo nói:
– ủa! Té ra là thế. Ngày trước các hạ ở Đài Loan nói khoác nói lác bảo đánh
tới Bắc Kinh, bắt lấy Hoàng thượng, muốn sao được vậy. Những câu đó không kể
đến nữa ư?
Trịnh Khắc Sảng ớn lạnh xương sống, lưng toát mồ hôi, bụng bảo dạ:
– Gã muốn buộc tội cho ta nên bịa đặt ra những câu này. Hoàng thượng lại
nghe theo lời gã, quyết chẳng chịu tin ta.
Từ ngày Đa Long dẫn bọn Ngự tiền thị vệ và quân sĩ Kiêu Kỵ Doanh đến
quấy nhiễu không ngớt, Trịnh Khắc Sảng thật là lo buồn khổ sở, một ngày đằng
đẵng xem bằng ba thu. Sản nghiệp của hắn khá lớn ở Đài Loan bán đi đem đến
đây thì mười phần có đến tám, chín đã bị bọn chúng hạch xách lấy mất rồi, vì món
tiền hơn hai trăm vạn lạng bạc lớn quá. Cả châu báu cùng đồ trang sức bán hết
cũng không đủ trả nợ. Trong lòng hắn hối hận vô cùng. Nếu hắn biết trước thế
này thì quyết chẳng đầu hàng Thanh triều.
Trịnh Khắc Sảng còn cho là lúc Thi Lang đến đánh, nếu hắn dẫn quân cố sức
tử chiến, chưa chắc đã bị thất bại. Dù không thắng thì liều mạng mà chết ngay
trước trận cho khỏi tủi hổ với tổ phụ ở dưới suối vàng, lại không đến nỗi phải vô
cùng khổ nhục như ngày nay.
Vi Tiểu Bảo nói:
– Đa đại ca! Trịnh vương gia đây ngày trước oai phong tứ diện, lẫm liệt tám
phương. Mới đây tiểu đệ còn nghe nói có người đến tiếp rước Vương gia về Đài
Loan, lên ngôi vương vị trở lại.
Rồi gã hỏi Trịnh Khắc Sảng:- Trịnh Vương gia! Người đến đón tiếp Vương gia là ai vậy? Tiểu đệ muốn
điều tra cho biết rõ đặng tâu lên Thánh thương.
Trịnh Khắc Sảng cất tiếng run run đáp:
– Vi đại soái! Xin đại soái nương tay cho tại hạ được nhờ. Câu chuyện mà đại
soái vừa nói đó… hoàn toàn… không đúng sự thật…
Vi Tiểu Bảo ngắt lời:
– Ô hay! Thế này thì kỳ thật!
Gã quay lại hỏi Đa Long:
– Đa đại ca! Có phải hôm qua chúng ta túm được một tên bạn đồ không? Tên
lớn tiếng thóa mạ Hoàng thượng rồi chửi bới tiểu đệ. Hắn nói là bộ thuộc cũ của
Trịnh vương gia…
Gã dừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Tên đó còn bảo Trịnh Vương gia ở Bắc Kinh bị người ta khinh thường, nên
đến báo thù cho y, và giết hết những gì Mãn Thanh, Thát Đát.
Trịnh Khắc Sảng nghe tới đây đứng không vững được nữa, quỳ hai gối xuống,
cất giọng run run năn nỉ:
– Xin Vi đại soái tha mạng cho! Tiểu nhân trước kia đắc tội với đại soái thật
đáng muôn thác. Nhưng lão nhân gia đại nhân đại lượng, mở cho tiểu nhân một
đường sinh lộ. Tiểu nhân cầu khẩn Hoàng thiên bảo hựu cho lão nhân gia công hầu
vạn đại.
Vi Tiểu Bảo cười lạt hỏi:
– Ngày trước các hạ lúc hạ sát sư phụ ta có nghĩ tới bữa nay không?
Đột nhiên một người từ hậu đường rảo bước tiến ra. Người này cao mà gầy,
vẻ mặt rất tinh anh. Lão chính là Nhất kiếm vô huyết Phùng Tích Phạm.
Phùng Tích Phạm sấn vào bên Trịnh Khắc Sảng, kéo hắn đứng dậy rồi nhìn Vi
Tiểu Bảo nói:- Vụ giết Trần Cận Nam ngày trước hoàn toàn là chủ ý của tại hạ, chẳng liên
quan gì đến Trịnh Công gia. Các hạ muốn báo thù cho sư phụ thì cứ việc hỏi tại
hạ là xong.
Vi Tiểu Bảo trước nay vẫn đem lòng úy kỵ Phùng Tích Phạm, bây giờ thấy lão
hùng hùng hổ hổ, bất giác toàn thân gã co rúm lại ngồi trong ghế. Gã ấp úng hỏi:
– Các hạ… muốn đánh người chăng?
Đa Long cũng nhảy bổ lên hô:
– Quân bay đâu?
Lập tức mười mấy tên thị vệ kéo ùa vào.
Vi Tiểu Bảo thấy bên mình đông người thế mạnh mới yên lòng, gã lớn tiếng
hô:
– Những người này ở kinh sư lớn mật hành hung. Hãy bắt lấy hắn!
Bốn tên thị vệ đồng thời vươn tay nắm lấy cánh tay Phùng Tích Phạm.
Phùng Tích Phạm vẫn không kháng cự, dõng dạc nói:
– Bọn tại hạ đã quy hàng triều đình., Hoàng thượng phong Trịnh Công gia làm
Hải Trừng công, lại phong tại hạ làm Trung Thành bá, kim khẩu của Hoàng thượng
đã tuyên bố, bao nhiêu chuyện cũ đều bỏ đi hết quyết không hỏi tới. Vi đại
soái! Đại nhân mượn việc công để báo tư thù, đổ oan cho người ngay. Bọn tại hạ
phải đến giãi bày trước Hoàng thượng.
Vi Tiểu Bảo cười lạt đáp:
– Phùng đại nhân là người ngay, là hảo nhân! Ha ha! Bữa nay tại hạ mới được
nghe nói lần đầu Nhất kiếm vô huyết Phùng Tích Phạm Phùng đại nhân là một đại
hảo nhân.
Phùng Tích Phạm nói:
– Bọn Phùng mỗ từ ngày đến Bắc Kinh, yên phận thủ thường, chưa từng giao
thiệp với một người nào, nhất là không tơ hào dám vi phạm vương pháp. Những vị
thị vệ đại nhân không ngớt đến đây xòe tay đòi tiền khiến bọn tại hạ phải khuynh
gia bại sản để ứng phó, nhưng những cái đó cũng không đáng kể. Nay Vi đại soáilại muốn bịa chuyện để khép tội bọn tại hạ, Đức Hoàng thượng sáng soi muôn
dặm, e rằng không phải chuyện đại nhân muốn ghép tội cho ai cũng được.
Lão là người có đởm lược lại có kiến thức chứ không ngu ngốc như Trịnh Khắc
Sảng. Lão nói năng cứng rắn một hồi khiến cho Vi Tiểu Bảo trong lúc nhất thời
khó bề biện bác.
Gã nghĩ thầm:
– Hai người này tuy là hàng nhân ở Đài Loan, nhưng đã được triều đình phong
tước, dĩ nhiên khó mà lấn áp. Nếu mình muốn phản tọa bọn họ thì đức Hoàng
thượng chỉ hỏi mấy câu là lập tức biết rõ ngọn ngành. Hoàng thượng mà điều tra
được mình có ý báo thù cho sư phụ, nhất định khép tội.
Lòng gã nhũn ra rồi, nhưng ngoài miệng vẫn cứng, gã hỏi:
– Hôm qua bọn ta bắt được tên phản nghịch. Chính hắn cung xưng thừa nhận
là đến rước Trịnh vương gia về Đài Loan, chẳng lẽ còn giả được ư?
Phùng Tích Phạm đáp:
– Hạng người đó tùy tiện nói càn tin thế nào được? Xin Vi đại soái đưa người
đó đến đây. Bọn tại hạ sẽ cùng hắn lên hình bộ đối chất.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
– Phùng đại nhân muốn đối chất ư? Thế thì hay lắm! Thế là tuyệt diệu!
Gã quay sang hỏi Trịnh Khắc Sảng:
– Trịnh vương gia! Chỗ tiền mà vương gia thiếu tại hạ đến bao giờ mới thanh
toán?
Phùng Tích Phạm nghe Vi Tiểu Bảo đánh trống lảng, lại quan hình đoán sắc
đoán ra gã sợ Hoàng thượng hay biết vụ này. Lão nghĩ bụng:
– Cơ sự đã như vậy ta phải đánh bạo đưa ra trước Hoàng đế. Hoàng đế tuy
nhỏ tuổi nhưng rất đỗi anh minh nhất định ngài phân biệt được ai phải ai trái ai
gian ai ngay. Nếu ta không nhân cơ hội này làm cho ra lẽ thì rồi đây còn phải
phiền lụy vô cùng! Gã tiểu tử họ Vi này bức bách chúng ta đến bước đường cùng,
không thể nhượng bộ được nữa. Gã dồn bọn ta vào chân tường thì ta quyết liều
với hắn một phen rồi ra sao thì ra.Quyết định chủ ý rồi, lão nói:
– Vi đại soái! Đa tổng quản! Bọn tại hạ phải làm cáo trạng.
Vi Tiểu Bảo giật bắn người lên, bụng bảo dạ:
– Hắn mà đưa cáo trạng đến Hoàng đế thì thật rầy rà cho mình. Nhưng ta
chẳng thể tỏ ra khiếp nhược.
Gã liền đáp:
– Hay lắm! Các vị huynh đệ! Bắt cả họ Trịnh này đưa đi!
Đa Long không khỏi ngần ngừ, Trịnh Khắc Sảng đã được phong công tước,
đến đòi tiền hắn thì không sao, nhưng muốn bắt hắn mà chẳng có chỉ dụ của triều
đình thì không được.
Lão liền khẽ đáp:
– Vi đại soái! Chúng ta hãy tâu Hoàng thượng trước rồi hãy bắt người.
Trịnh Khắc Sảng yên tâm được một chút, liền hỏi:
– Tại hạ có phạm tội gì đâu mà các vị lại muốn bắt tại hạ?