Bạn đang đọc Loạn Tình FULL – Chương 1
Tang Ân là mồ côi cha mẹ, từ nhỏ sống cùng người dì, nhà cô có truyền thống văn chương lâu đời.
Mẹ cô là nhà văn nhân học nổi tiếng, năm bà ấy 20 đã mang thai khi chưa chồng nên không ai biết được cha cô là ai.
Cô lên 3 thì mẹ mất, cô sống cùng người dì ở goá cũng là một học thuyết gia.
Tang Ân nổi tiếng từ nhỏ, thông minh tài giỏi, còn là cháu gái của Tang Gia, nhưng vì mẹ cô “chửa hoang” nên bên họ Tang không ai công nhận.
Cô lên 5 đã thuộc “Tứ Phổ Văn”
Lên 10 đã được vào trường lớp đào tạo tiểu thuyết gia…
15 tuổi đã là tác giả lớn của nhiều trang mạng xã hội…
18 tuổi đã có một lượng người hâm mộ truyện sách bật nhất…
20 tuổi đã là tiểu thuyết gia danh tiếng nhất bảng A thành phố….
Tang Ân sớm đã được chọn là người nối nghiệp của Tang Gia, sớm đã che lấp hai chữ “con hoang” , sớm đã làm người mẹ quá cố tự hào, sớm đã không phụ công người dì yêu thương chăm sóc như con ruột…
Suốt 15 năm, cái tên Tang Ân vẫn luôn nổi bật trong làng nghệ thuật văn chương đại chúng…
Ai ngờ được, cuộc sống của cô bị xáo trộn bất ngờ khi bà ngoại, người từ lâu nay vẫn chưa từng đến thăm cô một lần lại hẹn cô ra gặp.
Quả thật không phải mục đích gì tốt đẹp, bà ta do bị Sài Tường Quân ép buộc, nếu không gả cô cho con trai ông ta thì từ trên xuống dưới nhà này sẽ không có ngày yên ổn, vì không muốn phá sản nghiệp truyền đời của nhà họ Tang, lão bà kia liền đến tìm cô.
Gương mặt bà chưa hẳn đã già, trời phú cho Tang lão phu nhân Tang Yểm một gương mặt không mấy già nua, lớp phấn mỏng mùi trầm hoa điểm trên gương mặt, môi mọng hơi có kẽ viền nhưng không che lấp vẻ đẹp “lão” vốn có.
Càng nhìn bà, cô lại nhớ đến người mẹ quá cố, chỉ là người bà ngoại này chưa từng cười với cô…
Tang Yểm ngồi một cách tao nhã trên ghế, bộ dáng thành thục của những vị phu nhân quý tộc.
Cô nhẹ nhàng vén một bên mái tóc, tay nâng nhấp ly trà nhẹ, mắt lại lần nữa nhìn Tang Yểm….
“Trước giờ tôi mang họ Tang, nhưng chưa từng được Tang Gia các người công nhận.
Hôm nay Tang lão phu nhân lại đến đây bắt tôi gả cho con trai Sài Tường Quân? Có phải quá vô lý không?”
Cô không kiêng nể mở to mắt trừng người đàn bà trước mặt…ánh mắt cô như xuyên thấu mọi sự….
“Cô mang họ Tang, cô là cháu gái của nhà này.
Trách nhiệm của cô là cứu vớt gia tộc”
Khuôn mặt bà ta có phần kiêng dè, có phần cứng nhắc, giọng vẫn giữ điềm tĩnh như thế…
” Tang Gia còn một đứa cháu gái ngoài tôi kia mà, còn một thằng cháu trai vô dụng nữa đó chứ? Sao bà không gả Tang Hy cho con trai của Sài Tổng, bảo bọc nó lâu như vậy cũng đến lúc nó trả ơn cho bà rồi?”
Tang Ân cố tình đánh vào trọng điểm của bà là Tang Tốn Hy, đứa con gái út của con trai bà, cũng là đứa cháu bà yêu thương, nhưng tiếc cô cháu gái này lại không có tư chất nối nghiệp, bởi ngoài làm cô tiểu thư giàu có ra thì Tang Hy chả biết làm gì?
“Tang Hy sinh ra đã được bảo bọc như trân châu, mẹ nó là nhà văn hoá trà đạo, cả gia tộc đều là tiếng tăm.
Không phải thứ chửa hoang như ai kia”
Mắt cô từ khi nào đã đỏ ngầu, mẹ cô không có chửa hoang, cô có ba đàng hoàng, Ông ấy chỉ vì một số lý do nào đó mà bỏ đi thôi….
” Tang Gia các người muốn tôi trả ơn? Được thôi lấy một thằng đàn ông đâu có khó gì? Huống chi lấy thằng đàn ông nhu nhược như thế, không khó mấy?…”
Hồi Tưởng kết thúc cũng là sau khi tiệc cưới linh đình đã tàn, cô khá hối hận vì lời nói lúc đó.
Bởi người chồng Sài Tịnh cũng có vẻ không yêu thích gì cô.
Tang Ân nắm gấu áo đi về phía tân phòng.
Cánh cửa màu đen, phía trên có treo vòm hoa màu đỏ và chữ “hỷ” rất to.
Tang Ân hít một hơi thật sâu nắm lấy khóa cửa đẩy mạnh, căn phòng xa hoa lộng lẫy hiện ra trước mắt.
Thoáng ánh mắt cuộc cứ tưởng người đàn ông ngồi trên ghế là chồng mình nhưng hình như không phải, khuôn mặt người này có vẻ già dặn đôi chút, chững chạc hơn, ma mị hơn…
Tân hôn không thấy chồng, chỉ thấy bố chồng, thân ảnh cao lớn ngồi trên ghế bên cửa, mặt yêu nguyệt đến mê người, ánh đèn ngủ ẩn áp quanh phòng, khuôn mặt vương đầy bụi trần, sự già dặn thấu hiểu đời….môi cô mấp máy nhẹ…
” Ba….”
Là Sài Tường Quân, lúc làm lễ ông ta cũng cứ nhìn cô mãi, ánh mắt như chiếu xuyên cơ thể vậy, rất sắc bén như con sói nhìn lấy món mồi.
Ánh mặt kia thâm sâu hướng về cô…
” Là chồng “trá hình” của em….”.