Đọc truyện Loạn Thế Yêu Ma: Tuyệt Đỉnh Thiên Tài – Chương 8.5: Bạch Tranh Lâu
“kẹt….”- Tiếng cánh cửa của lâu mở ra, đi đầu là Vũ Tử Tuyết, rồi tới Huyết Ngọc và Ngạo Hàn, Lưu Thiên thì ở ngoài, hắn nói đây là nơi ở trước kia của Bạch Tranh Tiên Tử người thường đi vào là đại tội bất kính.
Dù đã hơn bốn trăm năm không có người sửa sang quét dọn nhưng nơi đây vẫn sáng sủa, hoàn toàn không có chút dấu vết bụi bẩn, nhưng không khí lại lạnh lẽo đến thê lương, tiếng gió thổi nhẹ lại càng làm tăng vẻ huyền bí.
Đưa ngọn đèn đi đến giữa lâu thì phát hiện, nơi đây cấu tạo bên ngoài là một tòa điển lâu nhưng bên trong thì là một đại điện cổ kính.
Tử Tuyết nheo mắt, nơi này còn có cơ quan, nàng sống tại hiện đại loại cơ quan gì mà chưa thấy qua, nhưng loại cơ quan này còn sinh ảo giác huyễn cảnh. Dụng hết khí lực cùng Huyết Ngọc đẩy ra cơ quan ngầm dưới chân thì thấy một hang động lớn, mấy người các cô lập tức đi vào
Cái hang thật lớn, bước vào có cảm giác âm u lạnh lẽo, bên trong hang động chất nhiều vàng bạc châu báu, có cả bí điển bí tịch nổi danh trên giang hồ, Vũ Tử Tuyết cầm lên một quyển bí pháp võ công, trên gương mặt hàn băng chợt nổi lên từng đợt cảm xúc, những thứ ở đây cho dù là một món cũng có giá trị xa xỉ đến mức nào, còn những quyển bí tịch này nhất định nếu lư lạc bên ngoài sẽ trở thành đối tượng tranh giành trên giang hồ.
Như thói quen, Huyết Ngọc dựa vào một bức tường bằng ngọc lục bảo, mắt láo liên nhìn xung quanh, nhưng chưa kịp làm gì thì bỗng cửa động sập xuống, cuống quýt ngưng tụ khí trong lòng bàn tay dốc toàn lực hướng về phía Ngạo Hàn đang ngơ ngác, hét lớn:”Ra ngoài phải cẩn thận, không được nói với ai về hang động này.”
Lãnh Ngạo hàn bị một chưởng của Huyết Ngọc hất tung ra khỏi động, bị thương không nhẹ, thân là một thần y, vết thương nhỏ xíu này cũng chẳng là gì
______________
*trong hang động*
Huyết Ngọc cùng Vũ Tử Tuyết đang hết sức chật vật, không gian ảo ảnh liên tục thay đổi, chỉ có đống kho báu cùng bí điển thì vẫn còn, trong không gian này không có thức ăn nước uống thì sao có thể sống nổi đây, bỗng từ dâu đó phun ra một làn khói mỏng như sương, mang theo chất độc làm tê liệt
bắn tới.
“Cậu cẩn thận, loại này sơ sẩy là mất mạng như chơi.”
“Tớ biết cách giải huyễn cảnh này.”Huyết Ngọc nhìn không gian xung quanh liên tục biến đổi, đầu óc có chút mơ màng nói ra.
Vũ Tử Tuyết quay đầu, lo lắng:”Cậu làm được không.” Dù Huyết Ngọc có là Tiên Tử hay người thường thì cũng là bạn nàng, nàng cũng không phải cây cỏ vô tình, vẫn có lo lắng cho Huyết Ngọc.
“Không hiểu sao tớ lại có cảm giác quen thuộc với trận pháp này.” Hơn nữa còn có cảm giác chính mình là người tạo ra nó, những lời này Huyết Ngọc chỉ có thể lặng lẽ bổ sung trong lòng.
Hơi hơi giơ tay, sờ soạng vào một bức tường lấy ra một chiếc đàn cầm có vẻ cổ xưa, đưa bàn tay bạch ngọc thon dài gảy nhẹ trên dây đàn tạo nên một âm điệu thanh tao mà ưu nhã, dần dần âm thanh từ câu cầm cổ phát ra càng lớn, vang vọng thật lâu mãi trong không khí nhưng chỉ giới hạn trong trận pháp.
Vũ Tử tuyết có thể cảm nhận rằng tận pháp này đang nứt ra từng chút một, âm thanh từ cây đàn mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một mãnh liệt điên cuồng, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến Vũ Tử Tuyết.
“Răng rắc….rắc..”-trận pháp nứt một mảnh lớn rồi vỡ vụn ra, một cánh cửa màu đen tuyền bật ra, phía bên kia cánh cửa là một mảnh ánh sáng trắng nhạt yếu ớt.
Vũ Tử Tuyết cùng Lãnh Huyết Ngọc nhanh chóng bước vào cánh cửa, cửa đóng lại, ánh sáng nhạt lập tức biến mất, như thể chưa từng xảy ra.
______________
*bên ngoài hang động*
Lãnh Ngạo Hàn tâm tư thấp thỏm lo lắng, Tử Tuyết cùng Huyết Ngọc đã ở trong đó quá lâu, không biết có nên báo với Lưu Thiên hay không, vết thương nàng cũng xử lý xong, bây giờ, không biết nên làm gì.
Bỗng nàng nhìn thấy phía bên kia bức tường có một khe nứt dài hình chữ nhật, y như một cánh cửa lớn bị bức tường che đi, dẫu có sợ thế nào, Lãnh Ngạo Hàn vẫn quyết định đi đến cánh cửa.
Đưa tay chạm thử, cánh cửa nặng nề xoay, bụi bẩn từ cánh cửa rơi ra rất nhiều, hóa ra…nó là một chiếc cửa xoay.
Lãnh Ngạo Hàn bước vào, cánh cửa khép lại, tiếng kẽo kẹt của nó nghe có vẻ rùng rợn.