Loạn Thế Yêu Ma: Tuyệt Đỉnh Thiên Tài

Chương 4.1: Thức Tỉnh


Đọc truyện Loạn Thế Yêu Ma: Tuyệt Đỉnh Thiên Tài – Chương 4.1: Thức Tỉnh


Tường ngói hùng vĩ, nguy nga, đồ sộ, kiến trúc lộng lẫy, bắt mắt, không gian rộng rãi, thoáng đãng, quả thật là ngay cả cung vàng điện ngọc của vua chúa cũng so ra không bằng.
Trong căn phòng xa hoa đó, trên giường ngọc, hai cái thiếu nữ, một bạch y một huyết y đang say sưa ngủ, khi nhìn thấy gương mặt của họ thì các ngươi chỉ hận không thể đẹp bằng người.
Bạch y nữ tử đúng là tuyệt thế mỹ nhân. Nàng mặc một chiếc áo sơmi mỏng, một chiếc quần Jeans, trông thật đơn giản nhưng lại toát lên khí chất tao nhã nhưng lạnh lùng đạm bạc của nàng, tóc mai ba ngàn được buộc lỏng bằng sợi dây ruy băng màu đen tuyền tùy ý vấn cao, mặt mày như họa, khí chất như thần, ngọc tuyết làm da, băng hàn làm cốt, chậc, dáng vẻ này, dung mạo này, thần thái này, ngay cả Đệ nhất mỹ nhân của Cảnh quốc, đối với nàng cũng như sao trời so với nhật nguyệt, hoàn toàn kém xa. Vị này có phải ai khác mà đó chính là Lãnh Vũ Tử Tuyết nhà ta đâu

Nếu Tử Tuyết là băng sơn mỹ nhân thì Huyết Ngọc chính là một con hồ ly mê hoặc quyến rũ, mái tóc màu bạch kim xinh đẹp buông xõa, lông mi dài như cánh bướm, lông mày đậm như mực vẽ, đôi mắt phượng hẹp dài cong cong câu hồn người, đôi môi đỏ mọng căng tròn đầy đặn, thân hình thon dài nóng bỏng, đủ để làm nam nhân điên cuồng, nàng mặc một cái váy dài màu đỏ pha đen càng tôn lên sự quyến rũ của nàng. Haizz, đúng là người so với người càng tức chết người( )
Ồ, trong lúc chúng ta đang chăm chú nhìn thì các nữ chính của chúng ta đã tỉnh dậy rồi.
Đây là đâu, không phải các nàng đã rơi xuống vực mà chết rồi chứ, đây là Diêm Vương điện sao, đùa à làm gì có cái điện nào đẹp đến vậy, lại còn có mùi Long Diên Hương lượn lờ bay khắp phòng, lụa đào mỏng manh bay lất phất như đang múa, chậc, ở Diêm Vương Điện có cả người hầu nữa nè ( Nhi: không lẽ không có ) các nàng tưởng đón tiếp các nàng phải là nhân vật đầu trâu mặt ngựa chứ ??!, Tử Tuyết với Huyết Ngọc trong thâm tâm hiện giờ rất muốn gặp người kiến tạo nên căn phòng này. Chưa để các nàng ngắm nhìn lâu đã có hai cái thị nữ đi vào, vừa gặp các nàng thì há hốc mồm ngơ ngác, không nói được một lời. Một lúc lâu sau, khi Huyết Ngọc chịu không nổi, liền lên tiếng:
-Này, cô gì đó ơi, ừm .. cô có thể nói cho chúng tôi biết đây là đâu được không, còn nữa…- liếc nhìn sang chỗ trống bên cạnh rồi nhìn Tử Tuyết, thấy cô lắc đầu, Huyết Ngọc nói tiếp Lãnh Ngạo Hàn, em gái của chúng tôi, cô ấy đi đâu rồi??!
Chính là khi lời nàng vừa nói xong thì một trong hai tiểu cô nương tỏ ra kinh hỉ, lập tức tông cửa, không thèm để ý đến phong phạm của nữ nhân liền lập tức chạy vù đi báo tin. Người còn lại thì chính là hèn mọn quỳ xuống, sợ hãi hô:
-Tiên nữ, nô tỳ không biết chuyện là phiền người tỉnh giấc, mong Tiên Nữ thứ tội. Tiểu thị nữ chính là run lập cập cầu xin tha thứ, thị nữ này cũng không tầm thường a, vừa nhìn liền biết nàng có học võ, không những thế võ công cũng không thấp

Nhìn các nàng giống mẹ kế trong truyền thuyết lắm sao, đâu cần phải run rẩy đến vậy, mà Tiên Nữ trong lời tiểu cô nương ấy nói là sao nhỉ, quay sang Tử Tuyết lại thấy cô một dạng trầm mặc, trong đôi con ngươi trong suốt, đen láy hiện lên ánh sáng lạnh nhạt, mơ hồ còn có một tia nghi hoặc, huyết Ngọc ngạc nhiên hỏi:
– Tử Tuyết, cậu làm sao thế ? – thú thật đây là lần đầu tiên Huyết Ngọc thấy cô dùng loại ánh mắt này nhìn người khác.
– Cô ta… mặc đồ cung trang cổ đại-Tử Tuyết không nhanh không chậm nói, lời nó làm Huyết Ngọc có chút bừng tỉnh, nhìn lại vị thị nữ kia thì cảm xúc sock không thể tả lần lượt dâng lên. Thấy cô phản ứng như vậy, Lãnh Vũ Tử Tuyết cứ ngỡ cô đã hiểu, chính là lại nghe cô phun ra một câu khiến nàng hận không thể lấy tàu hủ đập đầu mình. Vâng, và câu nói ấy thế này đây:
– Oa, lão Diêm Vương nổi hứng chơi trò cổ trang sao. nhìn mặt vải cũng phải lụa thượng đẳng ấy chứ. Huyết Ngọc hưng phấn quan sát tiểu thị nữ, bất quá cũng không quên đỡ nàng đứng lên. ( nhi: chị này ngây thơ quá đáng ), thị nữ như không lường trước rằng tiên nữ sẽ đến đỡ mình, ngây ngốc bị nàng đỡ dậy, ngây ngốc bị nàng xem xét, đánh giá rồi khen ngợi. Bất tri bất giác nhìn vào mắt Huyết Ngọc liền bị mê hoặc. Đôi con ngươi màu đỏ như máu tươi, thật đẹp, nó không gây cho người ta cảm giác sợ hãi mà làm cho ta thấy nó chính là đôi mắt diễm lệ nhất, làm cho ta sinh ra cảm giác sùng kính từ tận đáy lòng, ngay thời khắc đó, cô chậm rãi ở trong lòng thệ cả đời này Thu Nguyệt cô, chính là người của tiên nữ, tùy ý để tiên nữ hưởng dụng. ( Nhi: một em bị mê hoặc )

Tử Tuyết đầu đầy hắc tuyến, cô cố giữ bình tĩnh định nói cho Ngọc Ngọc nghe chuyện đang xảy ra thì bị một trận ồn ào cắt ngang, khiến tâm tình nàng có chút bực bội
-Cái gì? Tiên nữ tỉnh dậy rồi sao ?.- Dựa vào võ công siêu đẳng các nàng học tại hiện đại, thì tiếng bước chân đi tới là của một lão nam nhân khoảng năm mươi tuổi, bất quá tiếng bước chân truyền tới lại nhẹ tựa lông hồng, người đến hẳn phải võ công rất cao, nhưng nhịp di chuyển lại rối loạn, không ổn định chứng tỏ hắn đang rất hoảng
Cửa phòng bị đẩy vào, một cái lão nam nhân khom lưng cung kính nhẹ nhàng đi vào, gặp các nàng thì lập tức thực hiện nghi thức tam quỳ cửu khấu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.