Đọc truyện Loạn Thế Phong Vân – Phượng Tường Tam Quốc – Chương 40: Ta cũng đánh cược (3)
Ta nghe xong sửng sốt, đảo mắt nghĩ một hồi mới cười nói: “Xem ra, Công
Cẩn tướng quân muốn kiểm tra ta? Ta cũng không khách khí nữa. Ngày nay
sau khi trải qua loạn Đổng Trác, thiên hạ đã tan thành từng mảnh nhỏ,
thê thảm không nỡ nhìn. Trung Nguyên đại loạn, các lộ chư hầu có thế lực đều vì lợi ích cá nhân gây chiến tranh không ngừng, Trung Nguyên lúc
này là một cuộn tơ rối, ai vướng vào, đều không dễ thoát thân. Trái lại, Giang Nam còn đỡ, loạn Hoàng Cân ở đây không chịu ảnh hưởng lớn, nhưng
mà trong loạn thế, nơi này cũng không được yên ổn. Phiến loạn ở Giang
Nam tuy không nhiều, nhưng nạn trộm cướp lại không ít. Muốn chiếm được
nơi này, triệt để thu phục, không mất vài năm e rằng không thể. Kinh
châu Lưu Biểu cũng nhân cơ hội củng cố địa bàn, người khác nếu muốn ở đó nhúng tay vào, cũng không phải chuyện dễ dàng. Ích châu và Quan Đông
hiện giờ chưa có người đủ năng lực cùng thời gian quản lý. Bá Phù huynh
cùng Công Cẩn tướng quân muốn mở rộng sang đó, ta khuyên các ngươi trước tiên bình định Giang Đông đã, ổn định rồi hãy nói. Nóng vội sẽ bỏng
miệng không ăn được.” Chờ lúc các ngươi ổn định Giang Đông, chúng ta
cũng đã ổn định xong phương bắc.
Chu Du thở dài:
“Ngươi quả nhiên lợi hại. Làm thương nhân thực sự thiệt thòi cho ngươi,
Tử Vân nên nghĩ tới chuyện lưu lại đây đi!”
Ta nhìn hắn: “Lời Công Cẩn tướng quân có phải muốn uy hiếp Triệu Như? Ta tuổi còn nhỏ, nhưng không sợ đâu.”
Chu Du nhìn ta: “Nếu như tương lai ta và ngươi là địch, ta sẽ không thủ hạ lưu tình.”
Ta nhìn hắn cười: “Được, nếu như có ngày ta và ngươi trở thành kẻ địch, Như cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.”
Tôn Sách thở dài: “Tử Vân, ngươi cứ thẳng thắn nói thật đi, chẳng lẽ Sách
khiến ngươi chướng mắt sao? Sao ngươi lại không đồng ý ở lại?”
Ta nhìn hắn: “Bá Phù huynh, huynh cũng là hào kiệt đương thời, ta làm sao
lại thấy chướng mắt được? Chẳng qua ta đã quen nhàn vân dã hạc, không
muốn chịu hạn chế. Hiện tại tuổi ta còn nhỏ, làm thần tử của người khác
không phải bản tính của ta.”
Tôn Sách nhìn ta chằm chằm: “Vậy về sau thì sao? Ngươi có bằng lòng hay không?”
Ta nhìn hắn: “Không biết. Đến lúc ta chơi đủ rồi, có lẽ sẽ nguyện ý góp
sức cùng người khác, hồ đồ nhận một chức quan nhỏ nào đó. Hiện tại,
không biết.” Ta lúc này không có chức quan, hì, không tính là nói dối
bạn bè.
Tôn Sách lắc đầu, không nói. Thấy mọi
người đều không còn lời nào để nói, Chu Du cười: “Hôm nay dừng lại thôi, Tử Vân tiên sinh có thể theo chúng ta cùng nhau đi nghỉ không?”
Ta cười: “Đương nhiên, ta hôm qua đã nói, trong ba ngày này, ta nguyện ý
làm con tin. Hiện tại các vị đã làm chủ nơi này, ta ở đâu đều nghe lệnh
các vị.”
Chu Du cười hắc hắc: “Nếu như vậy, ủy khuất ngươi đến ở cùng ta, sao hả?”
Ta sửng sốt, khẩn trương nói: “Chuyện này, ta không có thói quen cùng
người khác chung phòng. Tướng quân nếu lo lắng, ngươi cứ sắp xếp người
trông giữ chỗ ta ở là được.”
Tôn Sách nghe cười
lớn, chạy tới nắm chặt tay ta: “Chúng ta sao có thể làm chuyện đó, ta và ngươi cùng đi dạo trong thành một chút đi.” Sức ngươi thật mạnh, ta chỉ biết đi cùng.
Cùng Tôn Sách sánh vai đi dọc ngã
tư đường ở Kính huyện, bởi vì chiến tranh, hiện tại mọi nhà hình như đều đóng cửa. Thỉnh thoảng lại có quân nhân gõ cửa một số nhà hỏi thăm cái
gì đó. Ta nhìn qua chỉ biết, bọn họ nhất định đang tìm kiếm Thái Sử Từ.
Hừ, tưởng ta là trẻ con ba tuổi chắc? Lại dùng phương pháp này? Trình
Phổ nhìn thấy chúng ta đi tới, hắn dùng mắt ra hiệu, khẽ lắc đầu. Bên
kia có người chạy lại, ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó. Tôn Sách không nói
gì, vẫn đi tiếp, Chu Du lại không ngừng nhìn sắc mặt ta, ta nhìn thấy
đám quân sĩ đó tiến vào nhà dân, có một chút không đành lòng, lắc đầu.
Tới một con phố, đột nhiên ngôi nhà trước mặt truyền ra âm thanh trách
mắng: “Các ngươi còn không nói thật? Coi chừng lão đây nói ngươi giấu kẻ địch, giết cả nhà ngươi.” Ta vừa nghe đã biết, nhất định quân sĩ của
Tôn Sách mượn gó bẻ măng. Bước nhanh nhìn vào, thấy có ba gã quân sĩ
đang quất một thanh niên bị trói trên tàng cây, người nhà đang ở dưới
khóc lóc cầu xin.
Ta không khỏi giận dữ, xoay
người nhìn Tôn Sách nói: “Bá Phù tướng quân, các người muốn làm như vậy, không bằng trực tiếp trói Triệu Như lại dùng hình, tội gì liên lụy dân
chúng?”
Tôn Sách sắc mặt cũng không tốt, ba quân
sĩ kia nhìn chúng ta cũng giật nảy mình, vội vàng chạy lại. Tôn Sách mặt tối sầm hỏi: “Vì sao làm thế?” Một tên trong đó tiến lên trả lời: “Ở
trong nhà tìm thấy binh khí, người ngoài nói hắn là lính của Thái Sử Từ, cho nên thuộc hạ liền…”
Ta không để ý tới bọn
chúng, trước tiên thả người, bảo người nhà dìu hắn vào trong, sau đó nói với mấy tên lính: “Các người buộc ta mới đúng, ta là đệ đệ của Thái Sử
Từ, huynh ấy ở đâu, ta biết. Người này chẳng qua là một tiểu binh, hắn
không biết.” Ba người thưa dạ, không dám làm gì nữa.
Tôn Sách hừ một tiếng: “Các ngươi tự về doanh, mỗi người lĩnh ba mươi quân
côn. Truyền lệnh xuống dưới, nếu sự tình như vậy còn phát sinh, lấy quân lệnh xử phạt.” Không nhìn mấy tên đó nữa, hắn xoay mình bước ra ngoài.
Ta đi theo phía sau hắn, thản nhiên nói: “Vô ích, tung tích Tam cả chỉ có
Triệu Như biết. Các ngươi nếu muốn biết nơi tam ca ẩn thân, không bằng
trói ta lại dùng hình, dân chúng trong thành đều không biết, tại sao
phải nhiễu loạn tới họ?”
Tôn Sách dừng bước, quay đầu lại nhìn ta: “Tử Vân, ta chỉ lệnh bọn chúng hỏi thăm điều tra trong thành, không bảo bọn chúng làm như vậy. Ta và ngươi đã đánh cuộc, ta
dùng tới một chút thủ đoạn cũng không phải là quá đáng, tội gì phải nói
móc ta?”
Ta nhìn hắn: “Ta nói là lời nói thật.
Các vị dùng hình bức cung với ta, cũng là một thủ đoạn tốt, ta không
trách các vị.”
Tôn Sách thở dài, lắc lắc đầu,
không nói chuyện với ta nữa, mệnh lệnh cho thân binh hộ tống ta về phủ
nha. Ta cũng chỉ cười lạnh, đi theo bọn chúng.
Chu Du thấy ta rời đi, hỏi Tôn Sách: “Bá Phù, huynh thật sẽ buông tha người này sao? Hắn là người tài trí phi thường, ngày sau nếu là địch, sẽ là
kình địch.”
Tôn Sách lắc đầu: “Giết chóc để phòng trừ, không phải điều trượng phu nên làm. Ta lúc này mới khởi sự, đang
muốn người tài trong thiên hạ tới cho ta sử dụng, người như vậy càng
không thể làm tổn hại. Ba ngày cược mới qua một ngày, chúng ta cố hết
sức đã.” Chu Du gật đầu.
Buổi tối, ánh trăng
chiếu vào tàng cây trong viện, thanh lương không nói nên lời. Ta từ
ngoài phố trở về, vẫn nằm trong phòng không nhúc nhích, trong lòng hối
hận không thôi. Ta không ngờ rằng, làm như vậy sẽ làm cho dân chúng Kính huyện gặp phải chuyện đó, bọn họ đều là kẻ vô tội. Ôi, có phải ta làm
sai không? Kỳ thực, nếu cứ giống Vũ ca ca đấu với Tôn Sách một trận, ta
cũng nắm chắc có thể thắng hắn, nhưng mà… Nghĩ tới chuyện này, không
hiểu sao ta thấy buồn bực, dứt khoát đứng dậy ra ngoài sân viện. Ngoài
cửa binh sĩ cũng không chặn ta lại, chắc là cho rằng ta dù chạy cũng
không thoát.
Nhìn thấy ánh trăng, ta lấy sáo ngọc trong người ra thổi. Trong lòng ta tràn ngập nỗi nhớ người thân: Vân ca ca, huynh có khỏe không? Vì sao không chịu nghe lời Như nhi? Đại ca đã
được Tào Tháo trọng dụng, huynh phải bảo trọng mới được. Quách Gia sao
rồi? Ngươi đã nhận được thư của ta chưa? Đã tới chỗ Tào Tháo chưa? Còn
có ba vị ca ca chưa tìm được, ôi, Vũ ca ca, có phải huynh rất thất vọng
với muội không? Như nhi tuy rằng đã nhận được tất cả bản lĩnh của huynh, nhưng muội có thể so với huynh sao? Muội cảm thấy thật mệt mỏi, có thể
giúp muội không?
Đến lúc ta dừng lại, đột nhiên
nghe được có người thở dài ở đằng sau, quay đầu lại nhìn, Tôn Sách cùng
Chu Du đều ở đó. Dưới ánh trăng, thân hình bọn họ đứng thẳng thắn, anh
tuấn, ta không nhìn được có chút cảm giác mê mang. Từ ngày hôm qua tới
giờ, trong thâm tâm ta vẫn coi bọn họ là địch nhân. Đúng vậy, ta muốn
giúp Tào Tháo thống nhất giang sơn, sớm muộn gì cũng cùng bọn họ đối
địch. Nhưng mà, vì Vũ ca ca, ta lại không thể thương tổn họ, ta thậm chí còn có chút xúc động, muốn cùng bọn họ trở thành bằng hữu sinh tử. Đây
là cảm giác của ta hay của Vũ ca ca? Ta cũng không rõ ràng.
Tôn Sách cùng Chu Du không nghĩ tới chuyện đó, Chu Du thấy ta ngừng lại,
liền sải bước tiến đến: “Triệu Tử Vân, tiếng sáo của ngươi thật hay. Du
lần đầu mới nghe thấy.”
Ta nhìn hắn cười nhẹ:
“Vậy sao? Ta biết tướng quân tinh thông âm luật. Như không ngủ được,
kinh động tướng quân, thật vô ý.”
Chu Du nhìn ta: “Nghe trong tiếng sáo của ngươi tràn ngập nỗi khổ nhớ nhung, còn có một tia lo âu, tâm sự của ngươi thật nhiều.” Ta cả người chấn động, trời ạ, tâm sự của ta ngươi có thể nghe ra? Chẳng trách Vũ ca ca nói huynh ấy
cùng Chu Du cầm địch hợp tấu vô cùng ăn ý, thật sự là số mệnh đã định.
Tôn Sách cũng tiến tới cười nói: “Nghe thấy tiếng sáo của ngươi, Công Cẩn
tối nay không ngủ được, hai người các ngươi đều là người tinh thông âm
luật. Tử Vân, ngươi còn nhỏ mà biết nhiều như thế, cũng là kỳ lạ.”
Ta nghe thấy liền cười: “Ta đã mười lăm rồi. Công Cẩn tướng quân mười ba
tuổi đã mặc giáp làm tướng, ta so ra còn kém hơn.” Chu Du cười nói: “Tối nay nghe được âm thanh tuyệt diệu thế này, Du nguyện cùng ngươi làm tri âm, không biết có được không?”
Ta nghe xong,
đương nhiên gật đầu: “Công Cẩn huynh gọi ta là Tử Vân đi, hì, có thể
cùng huynh làm bạn cầm, Như đương nhiên đồng ý. Mặc kệ ngày sau thế nào, về sau, Triệu Như sẽ tự mình tới cửa bái phỏng, mong được thưởng thức
giai âm* của Công Cẩn huynh.”
Tôn Sách cười lớn:
“Hay, Sách cũng yên lặng đợi giai âm.” Ta nghe xong biết Tôn Sách đã
hiểu lầm, ta cũng không giải thích.
Còn lại thời
gian hai ngày, ta không rời khỏi phủ, lúc không có chuyện gì, liền đi
tắm rửa chải lông, cho ngựa của ta và Thái Sử Từ ăn, khỏi phải nhìn thấy động tĩnh bên ngoài khiến trong lòng không thoải mái. Nhìn thấy ta một
dạng như người không có việc gì suốt ngày ở trong phòng, Tôn Sách cũng
không biết làm thế nào. Ròng rã ba ngày trôi qua, bọn họ gần như lật
tung Kính huyện, nhưng căn bản không có một chút tin tức về Thái Sử Từ.
Đến giữa trưa ngày thứ tư, ta ra phòng khách: “Bá Phù huynh, nếu như huynh
không đổi ý, hôm nay huynh đệ ta muốn khởi hành về nhà.”
Tôn Sách nhìn ta, vẻ mặt buồn bực: “Tử Vân, ta thua rồi. Nhưng mà, ta muốn biết rốt cuộc ngươi giấu Thái Sử Từ đi đâu?”
Ta cười: “Được, qua buổi trưa, Bá Phù huynh tự nhiên có thể gặp huynh trưởng.”
Tôn Sách thở dài : “Cũng được, để Sách bảo người chuẩn bị tiệc rượu, tiễn
hai người lên đường, được không?” Ta ảm đạm cười: “Được, huynh đệ ta
nhất định tới.”
Đợi ta đi chuẩn bị mọi thứ xong
xuôi, lại tới phòng khách, Thái Sử Từ đã ở đó. Hắn cũng gấp gáp, sợ ta
gặp chuyện không hay, vất vả lắm mới chờ được qua buổi trưa, từ ngoài
thành nhanh chóng chạy về. Quân sĩ thủ thành nghe hắn gọi cửa, đều giật
nảy mình. Trình Phổ nhìn thấy hắn từ ngoài tiến vào, cũng cười khổ. Bọn
họ tìm trong thành ba ngày, không ai nghĩ người lại ở ngoài. Lúc này,
cũng chỉ biết dẫn hắn vào phòng khách gặp Tôn Sách.
Tôn Sách nhìn thấy hắn, đành phải cười nói: “Tử Vân quả nhiên lợi hại.
Nhưng mà đại quân ta vây thành, không biết tướng quân làm sao đi ra
ngoài?”
Thái Sử Từ cười khổ: “Chính là đêm đó,
tướng quân phái người vào thành phóng hỏa, Tử Vân liền sắp xếp ta đi
theo binh sĩ phóng hỏa thất bại trở lại doanh trại của ngươi. Ngày thứ
hai, các ngươi vào thành, ta liền ở lại quân doanh ngoài thành. Tử Vân
nói, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.”
Tôn Sách nghe nói ngạc nhiên, người trong phòng, bao gồm cả Chu Du đều cười khổ, bọn họ không thể nghĩ ra, Thái Sử Từ lại có thể ở ngay trong quân
doanh của bọn họ. Tôn Sách thở dài nắm tay Thái Sử Từ hỏi hắn: “Ngày đó ở Thần Đình, nếu Tử Nghĩa bắt được ta, có giết ta không?”
Thái Sử Từ cười đáp: “Không biết nữa.”
Tôn Sách cười lớn: “Tử Nghĩa đúng là bậc trượng phu. Tiếc không thể cùng ta hợp tác.”
Thái Sử Từ im lặng một lát nói: “Ta đã ước hẹn với Tử Vân, xin thứ cho Từ không có tài cán giúp sức cho tướng quân.”
Tôn Sách thở dài: “Tử Vân thực sự là kỳ tài, hắn tuổi còn nhỏ, bản lĩnh lại lớn như vậy, nhưng đáng tiếc hắn không đồng ý xuất sơn, tình nguyện làm một thương nhân, ôi.”
Thái Sử Từ lắc đầu cười: “Chuyện của Tử Vân, không nói rõ được.”
Ta tiến vào thấy bọn họ nói chuyện hợp ý, cũng cười: “Tam ca tính tình
nóng nảy như thế, hay lo Bá Phù tướng quân không thả đệ sao? Ca ca lo
lắng quá thôi. Ta cùng với Bá Phù huynh đã là bằng hữu.”
Thái Sử Từ nhìn thấy ta liền cười: “Không thể nói Tôn tướng quân như vậy.
Tướng quân là người chân thành, có tín nghĩa, đệ không thể vô lễ.”
Ta ha ha cười: “Xem ra, Tam ca cùng Bá Phù huynh ở chung rất hợp nha!
Nhưng mà, nghĩa mẫu thật sự nhớ huynh, chúng ta về nhà trước, chuyện sau này để sau này hãy nói, sao hả?” Thái Sử Từ gật đầu, không nói gì nữa.
Tôn Sách nghe xong ta lời nói, cũng biết hôm nay không giữ được chúng ta,
đành phải an bài tiệc rượu, tiễn biệt chúng ta. Trên tiệc, ta thấy Tôn
Sách bộ dáng rầu rĩ không vui, trong lòng buồn cười, miệng liền nói: “Bá Phù huynh, huynh làm sao vậy? Triệu Như làm ăn rộng. Nếu đã là bằng
hữu, Tử Vân nhất định sẽ thường xuyên qua lại, chúng ta gặp gỡ còn
nhiều. Ta còn muốn nghe tuyệt cầm của Công Cẩn huynh nữa! Tội gì dùng
thái độ ly biệt đó? Lần sau ta đến, mong được thấy Bá Phù huynh lấy được Giang Đông, đạt thành bá nghiệp.”
Tôn Sách nghe
xong, cũng thấy chấn động, tiếp theo cười ha hả: “Không sai, ta và ngươi tương lai còn dài. Sách hôm nay tiễn đưa huynh đệ ngươi, ngày khác,
muốn tiếp đón các ngươi từ phương xa tới. Mong Tử Vân chớ quên lời.” Ta
cũng cười: “Tử Vân cho tới giờ luôn nói phải giữ lời. Ngày khác nhất
định sẽ tới gặp Bá Phù huynh.”
Chú thích:
* Giai âm: Từ
giai âm có nghĩa là tin lành, nhưng bổ chữ ra dịch thì là âm thanh tốt
đẹp, có lẽ ý Triệu Như là tiếng đàn của Chu Công Cẩn, còn Tôn Sách lại
hiểu là tin lành, tưởng rằng Triệu Như hứa hẹn gì đó.