Đọc truyện Loạn Thế Phong Vân – Phượng Tường Tam Quốc – Chương 38: Ta cũng đánh cược (1)
Tìm được khách điếm
để ở, ta lệnh cho thuộc hạ đi loanh quanh gần phủ đệ Ký châu mục (tức
Viên Thiệu) tìm chỗ mua nhà, không chỉ tiện đường ta tới Viên phủ, về
sau Tào Tháo tới, ta cũng tiện đường. Một mình đi dạo ở Nghiệp thành một vòng, ôi, lúc trước, Vũ ca ca nghĩ hao hết tâm tư để được đi dạo Nghiệp thành này. Ta lại nhớ huynh ấy, thật là, vài năm rồi, vẫn cứ bất tỉnh,
thực quá đáng, bảo ta ra ngoài, huynh ấy liền bỏ rơi ta không quản nữa.
Bảy ngày sau, ở một nơi cách chỗ Viên Thiệu nửa con phố, ta khai trương
hiệu thuốc Đức Tường thứ năm. Theo quy củ cũ, ta vẫn ngồi nguyên ở tiền
đường, quảng bá tên tuổi cái đã. Lần này, ta không ẩn mình như ở các
thành thị khác, mà ra ý bảo bọn tiểu nhị tuyên truyền y thuật của ta ra
ngoài. Muốn gặp Viên Thiệu, phải lợi dùng sở thích mời chào các loại
nhân tài của tên gia hỏa này, chỉ cần ta có thanh danh tốt, sẽ khiến y
chú ý tới ta.
Ở lại hiệu thuốc mười ngày, danh
tiếng của ta vừa có được chút ít, không kịp đợi Viên Thiệu triệu kiến,
ta phải vội vàng rời khỏi Nghiệp thành. Bởi vì, Tôn Sách đã bắt đầu tấn
công Lưu Do, ta phải tới Dương Châu, bằng không, Thái Sử Từ sẽ đi theo
Tôn Sách. Ta không muốn làm cho huynh trưởng kết nghĩa của mình lại chia thành hai phe.
Rời khỏi Nghiệp thành, chúng ta
tuy rằng đi về hướng nam, nhưng suy nghĩ vẫn đặt trên người Vân ca ca.
Vì sao? Vì sao huynh lại cố chấp như vậy? Lưu Bị khiến huynh động tâm
như vậy sao? Đúng vậy, y tốt với huynh, y biết huynh có bản lĩnh, biết
Công Tôn Toản chưa từng trọng dụng huynh, cho nên y mới có thể giả mù sa mưa tỏ vẻ coi trọng huynh. Ca ca ơi, huynh sao lại không nhìn thấu nhân tâm như vậy? Lưu Bị, hừ, đón Tử Nghĩa huynh về rồi, ta sẽ tới lấy mạng
ngươi. Ơn tri ngộ sao? Ca ca, ta muốn để huynh nhìn thấy, ai mới là minh chủ chân chính.
Trước mặt đã tới Từ châu, Lữ Bố
đã tới đây, ta có nên đi tìm Trương Liêu không? Ta không có bổn sự của
Vũ ca ca, muốn kết giao với hắn cùng Lữ Bố, phải tốn nhiều tâm tư, cứ
như vậy, mười ngày nửa tháng chưa đi được. Tính thời gian chỉ sợ không
kịp, thôi vậy, về hãy nói.
Thuộc hạ bên cạnh thấy ta dọc đường đều rầu rĩ không vui, bọn họ cũng không dám quấy rầy. Họ
không hiểu ta dẫn họ xuôi nam làm gì? Phương bắc chiến sự đang tiếp
diễn, dược liệu này không dùng lại mang tới Giang Nam bán sao? Chính ta
vẫn còn ngẩn ngơ nghĩ ngợi, lời dặn của Vũ ca ca vẫn còn bên tai: “Vân
Như, trong những người đó, Công Cẩn cùng ta là tri âm, Bá Phù cho dù
không phải huynh đệ kết bái, nhưng quan hệ chẳng khác nào huynh đệ. Muội phải đồng ý với ta, tuyệt đối không làm bọn họ bị thương. Đặc biệt, ta
nhớ sai thời gian Bá Phù bị thương, muội tuyệt đối không thể lỡ lần nữa. Muội hãy cứu hắn, cứu Công Cẩn. Không được cho Tôn Quyền cơ hội nào.
Nhớ lấy, nhớ lấy.”
Cứu họ, cứu họ về sao sẽ thế
nào? Vũ ca ca ơi, chẳng lẽ huynh không biết cứu họ, tương đương với tự
mình tạo ra phiền toái sao? Chúng ta là muốn thống nhất giang sơn. Chẳng lẽ, lúc này cứu họ, sau này lại đọ sức trên sa trường? Cứu họ, như tính cách của Tôn Sách, hắn sẽ tấn công Lưu Biểu hoặc trực tiếp đánh Từ
châu, lúc đó phải làm sao? Chúng ta xử lý sao đây? Vũ ca ca của ta ơi,
yêu cầu của huynh thật quá khó. Lòng vô cùng không muốn làm theo lời Vũ
ca ca, nhưng mà, như huynh ấy nói, ta không đi, huynh ấy sẽ đi. Dù sao
nếu như huynh ấy muốn, có thể xuất hiện khống chế thân thể ta. Ôi, đi
tới đâu tính tới đó vậy, chỉ mong Tôn Sách đánh không lại Kinh Châu, nếu không…
Trên đường đi thời gian trôi thật nhanh,
một tháng sau, chúng ta đã tới bờ Trường Giang. Đúng thực, người trốn
chạy trên bờ sông không ít, nhưng vẫn có thể tìm được thuyền qua sông.
Xem ra, thời gian ta tới bờ sông sớm hơn Vũ ca ca một chút. Sang sông,
ta hỏi thăm một chút, Lưu Do vừa bị Tôn Sách đánh bại tại Mạt Lăng,
thuộc hạ Trương Anh, Trần Hoành bị giết, bản thân thì chạy về Dự Chương
phía bắc.
Ta nghĩ một chút, nếu nói như vậy, Chu
Du đã lấy được Khúc A, hợp quân cùng Tôn Sách. Thái Sử Từ khẳng định đã
chiếm giữ Kính huyện. Nghĩ tới đây, ta mang theo thuộc hạ trực tiếp chạy tới Kính huyện. Chúng ta đến thật đúng lúc. Còn ở ngoài thành vài dặm,
đã thấy quân đội Tôn Sách đang vây thành.
Không
nhìn tới ánh mắt kinh ngạc của thuộc hạ, ta để bọn họ dừng tại chỗ đợi
lệnh, mình ta đi tới hướng quân doanh của Tôn Sách. Nếu nhất định phải
đối mặt, vậy không cần trốn tránh, tiếp nhận bọn họ, cũng là tiếp nhận
một lần khiêu chiến, ta đối với chính mình, đối với Tào Tháo vẫn có lòng tin này.
Thấy ta đến gần, binh sĩ Tôn Sách khẩn trương chạy tới: “Ngươi là ai?”
Ta mỉm cười: “Ta tên Triệu Như, đặc biệt tới gặp Tôn tướng quân, xin thông báo giùm.” Binh lính nhìn ta, sửng sốt một chút rồi đi vào.
Chỉ chốc lát sau, một tiểu binh đã chạy tới, nhìn ta đánh giá: “Là ngươi
muốn gặp tướng quân nhà ta sao?” Một chút lễ phép cũng không có.
Ta nhìn hắn, trong lòng hừ lạnh: “Không sai, hắn có gặp không?”
“Hừ, đi theo ta, thành thật một chút.”
Ta tức khí, thật muốn xoay người bỏ đi, nghĩ một hồi lại thở dài, đi theo
sau hắn vào quân doanh. Vào tới lều trại, trong trướng có mười mấy
người, thấy ta vào, ánh mắt đa số đều nhìn ta, chỉ có hai người, một
người ngồi ở phía sau án kỷ, đang nói gì đó, một người ngồi ở ngoài xoay lưng ra cửa lều, tựa mình lên trên án kỷ, đang đọc gì đó. Sau khi ta
vào, liền đứng ở đó, cũng không nói chuyện, lạnh lùng nhìn hai người
ngồi bên án kỷ. Có lẽ cảm giác được không khí trong trướng lập tức yên
tĩnh, hai người ngừng lại, thẳng người nhìn ra trướng.
Lúc này ta mới cẩn thận đánh giá bọn họ: người ngồi sau án kỷ, mặt sáng như trăng, ngũ quan rõ ràng, trán rộng, lông mày đen mà thanh tú, vừa dày
vừa sâu; hơn nữa đôi mắt có thần; mũi thẳng, miệng không lớn, nhưng bờ
môi rõ nét; toàn thân toát ra một loại bá khí, hắn chắc chắn là Tôn
Sách. Người ngồi cạnh án mây so với hắn thanh tú hơn nhiều, hắn thân
hình mảnh dẻ, khuôn mặt trái xoan, sắc mặt trắng trẻo, cũng mắt hai mí,
lông mi so với Tôn Sách còn dày hơn, làn môi ửng hồng, trên người có một loại khí phái văn nhã, tuy rằng mặc giáp trụ, nhưng thần thái phiêu dật vẫn vô tình hiển lộ. Khiến ta chú ý chính là đôi bàn tay vừa thu hồi
lại trên án kỷ, năm ngón tay trắng muốt thon dài, hắn chính là Chu Du.
Quả nhiên là hai mỹ nam tử.
Lúc ta đánh giá bọn
họ, họ cũng nhìn ta. Tôn Sách cao thấp nhìn ta trong chốc lát, mới lên
tiếng hỏi: “Là ngươi muốn gặp ta sao? Ngươi là ai? Gặp ta có chuyện gì?” Khẩu khí không lạnh không nóng.
Ta nhìn thẳng
vào mắt hắn: “Nghe tiếng Giang Đông Tiểu bá vương Tôn Sách, Tôn Bá Phù
là nhân trung chi long, khinh tài trượng nghĩa, hào sảng chân thành. Hôm nay vừa gặp, hừ, khiến tại hạ hiểu được đạo lý không nên nghe người
khác nói nhiều!”
Không chỉ có Tôn Sách, người
trong trướng đều sửng sốt. Chu Du lúc này đã định thần lại, bắt đầu nhìn thẳng vào ta. Một lúc lâu sau, Tôn Sách cười khẽ một tiếng, ánh mắt uy
hiếp nhìn ta: “Vậy Sách xin hỏi, trong mắt ngươi ta vì sao lại là loại
người ấy?”
Ta không hề e ngại cùng hắn nhìn lại:
“Theo ta thấy, tướng quân chẳng qua là hạng người không coi ai ra gì,
ngạo mạn vô lễ.” Trong trướng có tiếng mắng chửi. Chu Du vẫn không nói
gì.
Tôn Sách hừ lạnh một tiếng: “Là ai mới là kẻ
ngạo mạn vô lễ, không coi ai ra gì? Ngươi tới xin gặp ta, vô lễ, bất
kính, trong trướng khinh người, nói năng lỗ mãng, lại còn nói ta vô lễ
sao?” Chẳng ai thích bị người khác quở trách.
Ta
cười hì hì: “Vậy sao? Hóa ra tướng quân chưa nghe nói tới việc chiêu
hiền đãi sĩ sao? Ta tới đây, thật lòng cầu kiến, ngài không ra ngoài
doanh nghênh đón, đã là cử chỉ thất lễ, thôi coi như thông cảm cho ngài
quân vụ trong người; lúc ta vào doanh trướng, ngài lại nhìn như không
thấy, chỉ lo nói chuyện, chẳng phải là người không coi ai ra gì? Ta vào
lâu vậy, ngài chưa từng cho mời khách ngồi, không những để ta đứng ở chỗ này, lên tiếng hỏi thăm, mà còn giống như thẩm vấn tội phạm, chẳng lẽ
không phải người ngạo mạn vô lễ? Đây chính là đạo đãi khách của ngài?”
“Ngươi….” Tôn Sách ban đầu nổi giận, lại ngồi xuống. Mọi người trong trướng đều
không nói gì, nhất thời vô cùng yên tĩnh. Một lát sau, Tôn Sách cười
lớn: “Đúng, ngươi nói rất đúng, là Sách vô lễ. Người đâu, dẫn tiên sinh
vào chỗ ngồi.”
Ta cũng cười, hào kiệt chính là
không giống với người thường. Đợi tiểu binh lấy đệm ra, ta cũng không
khách khí, tự nhiên ngồi xuống. Chu Du cũng ngồi đối diện với ta, lúc
này hắn mới nói: “Tiên sinh có thể nói rõ ý định tới đây chưa. Tiên sinh là người phương nào, tới đây có gì chỉ bảo?”
Ta
cười khẽ một tiếng: “Tại hạ họ Triệu tên Như, là một thương nhân, ta tới đây muốn cùng Tôn tướng quân cùng bàn chuyện làm ăn.”
Nghe ta nói xong, trong trướng nhiều người lập tức lộ ý khinh bỉ, thần sắc
Chu Du cũng thoải mái hơn một chút. Ta nhìn Tôn Sách, hắn cũng như vậy,
thần thái không còn tập trung như lúc nãy. Đúng vậy, thời đại này, địa
vị thương nhân thấp kém, nhiều người xem thường. Ta cũng không nói gì,
chờ bọn hắn nói trước.
Tôn Sách khẽ thở dài một tiếng: “Ngươi buôn bán cái gì?” Trong lời nói có mùi vị đáng tiếc rất rõ ràng.
Ta cười cười: “Triệu Như là thương nhân buôn dược liệu.”
Tôn Sách lại than: “Ta trong quân cũng cần một ít thuốc trị thương, ngươi có thể…”
Ta không đợi hắn nói xong liền ngắt lời: “Như tới đây không phải để bán
thuốc, mà muốn cùng tướng quân làm một vụ buôn bán khác.”
Tôn Sách ồ một tiếng: “Nếu như vậy, không biết ngươi muốn cùng ta buôn bán
cái gì?” Ngữ khí đã rất nhạt nhẽo, hắn đã mất kiên nhẫn rồi.
Ta lại không nhanh không chậm nói: “Có quan hệ tới việc buôn bán mạng
người, chỉ không biết tướng quân có hứng thú hay không.”
Tôn Sách lên tinh thần: “Mạng ai?”
Ta nhìn hắn, phun ra một tiếng chắc nịch: “Ta.”
Hả?! Tôn Sách nhìn Chu Du, nhất thời mù mờ.
Ánh mắt Chu Du nhìn ta thật linh lợi: “Tiên sinh chuẩn bị buôn bán cái này như thế nào?”
Ta cười ảm đạm: “Ta tới nơi này là muốn cùng Tôn tướng quân đánh cược.
Nhưng mà trước khi đánh cược, ta muốn dựa vào thái độ làm người của Tôn
Tướng quân, để xem mạng ta có thể lưu lại hay không.”
Tôn Sách lại càng kỳ quái: “Dựa vào thái độ làm người của Sách xem mạng của ngươi? Xem như thế nào?”
Ta nói: “Nếu như Tôn tướng quân là một tiểu nhân xấu xa, mạng ta hôm nay
đành để lại trong quân doanh; nếu Tôn tướng quân quả thật như lời người
ta nói, là một đại trượng phu, anh hùng hào kiệt, hôm nay ta có thể rời
khỏi nơi này, vào trong Kính huyện.”
Tôn Sách
nghe xong, nghĩ một chút: “Thì ra, ngươi muốn vào thành. Nhưng mà, Sách
cho ngươi vào thành hay không, có quan hệ gì với thái độ làm người của
Sách đâu?”
Ta nhìn hắn, nói: “Bởi vì, ta vào thành để cứu một người rời khỏi nơi này.”
Chu Du lập tức hỏi: “Ngươi cứu ai?”
Ta quay đầu lại nhìn hắn: “Thái Sử Tử Nghĩa.”
Thanh âm của ta không nhanh không chậm, nhưng vừa nói ra, toàn cục đều ngây người.
Chu Du sửng sốt một chút, lập tức hỏi: “Ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao cứu hắn?”
Ta không nhìn hắn nữa, mà nhìn Tôn Sách chằm chằm: “Ta là đệ đệ huynh ấy,
là huynh đệ kết nghĩa. Huynh ấy là Tam ca, huynh trưởng gặp nạn, đương
nhiên ta phải cứu.” Bên cạnh có người lập tức rút kiếm khỏi vỏ, chĩa vào ta.