Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 3: Kết bái Quách Gia


Đọc truyện Loạn Thế Phong Vân – Phượng Tường Tam Quốc – Chương 3: Kết bái Quách Gia

Một tháng sau, ta
(chính là Triệu Vân Như) cũng rời khỏi gia hương, bắt đầu hành trình của mình. Lúc trước không đi cùng Vân ca ca, vì ca ca nhất định không đồng
ý, hơn nữa, ta còn có việc tự mình phải làm. Rời nhà ra đi, so với lúc
trước, tuy cơ thể ta chỉ cao hơn một chút, sức mạnh lại tăng lên rất
nhiều, hiện tại ta có thể nắm chắc cùng Vân ca ca đánh một trận. Nhưng
Triệu Vũ lại nói cho ta biết, chừng hai năm nữa, chờ cơ thể của ta thật
sự trưởng thành rồi, võ nghệ của ta sẽ phi thường cao, Vân ca ca e rằng
cũng không phải là đối thủ, nhưng tốt nhất không nên sử dụng tùy tiện,
dù sao ta (chúng ta) sẽ không làm một võ tướng thuần túy. Vả lại, tuy
rằng ta không hẳn ghét chuyện giết người (nên giết nhất định phải giết), nhưng Triệu Vũ lại phi thường chán ghét, quan niệm của huynh ấy ít
nhiều cũng ảnh hưởng tới ta.

Tại thời điểm Triệu Vũ lần
cuối cùng cải tạo thân thể ta, tuy rằng sức mạnh cùng võ nghệ của ta đều tăng tiến, vẫn đem bề ngoài của ta triệt để biến thành một người trông
vô cùng yếu đuối, hơn nữa tuổi ta còn nhỏ, nên khi rời nhà đi tha hương, thoạt nhìn tựa như một thiếu niên bình thường mới lớn, hì hì, thực rất
vui vẻ.

Bước ra đường cái, nghĩ một hồi, được, hiện tại
ta nên tới chỗ Viên Thiệu trước. Không phải muốn đầu nhập y, mà để tìm
một người – Quách Gia, Quách Phụng Hiếu. Theo trí nhớ Triệu Vũ cho ta,
hắn hiện giờ hẳn đang ở chỗ Viên Thiệu. Hắn chính là vị Tam ca Triệu Vũ
kết nghĩa kiếp trước, ta cũng phải cùng hắn kết nghĩa. Đây cũng là một
trong những nguyên nhân ta không đi cùng Vân ca ca.

Đi
liên tục một ngày, ta không phải Vũ ca ca, trên đường làm được mấy
chuyện tốt đẹp – giết mấy tên đại ác bá, đương nhiên cũng tích lũy được
chút ít tiền bạc, nhất cử lưỡng tiện mà. Ta không kế thừa ưu điểm không
giết người của Triệu Vũ, lại kế thừa khuyết điểm yêu cái đẹp và ưa hưởng thụ của huynh ấy. Hôm nay vào đến Nghiệp thành, ta cảm thấy thân thiết
không ít, xem ra là do Triệu Vũ ảnh hưởng.

Ta tìm tới một tửu lầu, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, nghĩ thầm: Không biết Đức Dụ tửu lâu của Vũ ca ca trông thế nào nhỉ? Thật muốn biết. Bất quá, ta phải nhanh
chóng thành lập thương đội ngay. Chỉ là, biết tìm người ở đâu đây? Từ
đây tới cuộc chiến Bắc Hải còn xa lắm. Vả lại, ta hoàn toàn không có khả năng đi theo quỹ đạo cuộc sống của Vũ ca ca năm đó.

Lúc
này, trên lầu có ba người, ban đầu ta cũng không chú ý, nhưng có một
thanh âm bay vào tai ta (thính lực của ta thật mạnh, xem ra Vũ ca ca quả nhiên lợi hại): “Là mưu sĩ quan trọng nhất là lựa chọn đúng minh chủ,
chỉ có như thế mới có khả năng trăm việc đều thành, lập nên công danh.
Hiện giờ, Viên công chỉ nghĩ học Chu công chiêu hiền đãi sĩ, nhưng căn
bản không hiểu đạo lý dùng người. Ông ta mời chào nhân tài, nhưng lại
không thật sự coi trọng; gặp chuyện có kế hay nhưng lại không thể quyết
đoán. Nếu muốn cùng ông ta chung đường cứu vớt thiên hạ nguy nan, xây
nghiệp bá vương, thật sự rất khó! Gia không muốn lãng phí thời gian ở
đây. Hai vị tiên sinh cũng nên suy nghĩ cho kỹ.” Ý, đây không phải là
lời nói của Quách Gia sao? Xem ra hai người kia hẳn là Tân Bình, Quách
Đồ.


Quả nhiên, một thanh âm trả lời “Phụng Hiếu, Viên
công không phải người như huynh nói. Người thật sự là chúa công tốt muốn chiêu hiền đãi sĩ. Huynh đến đây chưa lâu, đương nhiên chưa được trọng
dụng ngay, tạm thời hãy nhẫn nại.” Ta vừa nghe đã biết đây nhất định là
Tân Bình, Quách Đồ sẽ không lên tiếng giữ lại.

Quả nhiên, Quách Gia nói: “Tân huynh không cần khuyên nữa, Gia muốn đi, ý đã
tuyệt. Hôm nay coi như Gia đã cáo biệt các vị.” Sau đó chỉ còn tiếng thở dài, không ai nói chuyện nữa, chỉ còn nghe được âm thanh uống rượu.

Ta kiên nhẫn chờ nửa ngày, mới thấy ba người đi ra, trong đó một thanh
niên sau khi hướng hai người còn lại chắp tay bái, liền nhanh chóng rời
đi. Ta cũng tính tiền rồi đi theo sau hắn.

Đợi đến chỗ
hắn ở, ta gọi hắn: “Tiên sinh phía trước xin dừng bước.” Quách Gia quay
đầu nhìn ta, cảnh giác. Ta cười lớn: “Tiên sinh vội rời khỏi nơi này, là sợ Viên Thiệu làm hại ngài sao?”

Quách Gia giật mình
chấn động: “Ngươi là người phương nào, muốn gì?” Ta cười nói” Ta và ngài đứng ở cửa ra vào bàn luận, mới thật sự là tìm họa tới đó.”

Quách Gia cười: “Xem ra, ngươi hẳn là có điều muốn chỉ giáo cho Gia. Đã như
thế, mời vào trong nói chuyện.” Ta cũng tò mò, cùng hắn vào nhà: “Tiên
sinh vì sao lại không sợ ta nữa?”

Quách Gia cười nói:
“Nếu thật ngươi muốn hại Gia, há còn để ý chuyện gặp họa? Ngươi rốt cuộc vì sao mà đến?” Quả nhiên lợi hại, Vũ ca ca nói hắn nhìn người rất
chuẩn, là thiên hạ vô song.

Ta nhìn hắn tán thưởng, nhẹ
nhàng thi lễ: “Tiểu đệ vì tiên sinh mà đến. Đệ ở chốn thôn dã, nghe danh đã lâu, biết ngài ở chỗ này, vốn muốn đến xin góp sức, không ngờ vừa
rồi ở trên tửu lâu, lại nghe được việc ngài muốn rời khỏi nơi này, tình
thế cấp bách đành lỗ mãng lên tiếng, xin hãy lượng thứ.”

Quách Gia a một tiếng, kỳ quái nhìn ta: “Ngươi thật muốn góp sức cùng ta? Gia không quyền không thế, cũng chẳng phải chúa tể một phương, vì sao muốn
góp sức cùng ta?”

Ta cười cười: “Đừng nói chuyện đó vội,
tiểu đệ thấy tiên sinh hình như có biểu hiện mệt mỏi, đệ bất tài, có
hiểu sơ chút y thuật, có thể cho đệ bắt mạch giúp tiên sinh?” Quách Gia
lại càng kỳ quái, có điều, thân thể hắn đích thực không khỏe, một năm
uống thuốc không phải ít, thấy ta nói vậy, hắn trực tiếp đưa tay cho ta.

Thật ra không cần bắt mạch, ta cũng biết hắn có bệnh ở phổi và thận, Vũ ca
ca trong đầu ta đã truyền đạt mấy chuyện này. Bắt mạch xong, ta nói:
“Tiên sinh kinh mạch suy yếu, ắt từ nhỏ thân thể đã yếu ớt. Trong nhà
sung túc, nhất định đã dùng không ít vật đại bổ như nhân sâm, còn từng
ăn cả các loại đan dược đúng không?” Quách Gia gật đầu.


Ta cố ý thở dài: “Kỳ thật, yếu bệnh của tiên sinh không có gì đáng ngại,
đều do bị lũ lang băm kia làm kéo dài. Tiên sinh bẩm sinh trưởng thành
không tốt, mẫu thân nhất định thân thể cũng không khỏe. Vốn dĩ chỉ cần
từ nhỏ rèn luyện chăm chỉ, không cần uống thuốc cũng có thể khỏe mạnh,
hiện tại thì sao? Hoàn toàn ngược lại, càng kém.”

Quách
Gia a một tiếng: “Chẳng lẽ ta quanh năm uống thuốc, lại thành có hại
không có lợi sao? Ôi chao, thật là uổng phí quá!”

Ta
cười: “Tuy rằng không đến mức tai hại, nhưng cũng không khác nhiều lắm,
hiện giờ, vẫn là cần uống thuốc. Chờ tiểu đệ chỉ cho tiên sinh một bộ
công pháp, kết hợp dùng thuốc cùng chế độ ăn uống để điều trị, hẳn là có thể hữu dụng.”

Quách Gia nhìn ta, nghi ngờ nói: “Ta thấy ngươi cũng không phải một tên lường gạt, nhưng vẫn không rõ ngươi ân
cần như vậy là có mục đích gì.”

Ta cười đứng dậy, lấy bút mực viết ra phương thuốc, Quách Gia lại gần nhìn. Ta biết hắn cũng coi
như bệnh lâu thành thầy thuốc, nên khi viết xong liền đưa cho hắn: “Tiên sinh xem có được không?” Quách Gia nhìn kỹ: “Quả nhiên có chút không
giống, để ta thử dùng xem.” Người thông minh thường hay nghĩ nhiều, ta
lắc đầu cười, lại đem phương pháp chữa bệnh bằng cách ăn uống viết ra
cho hắn.

Quách Gia xem hết phương thuốc trong tay, vẫn
luôn đánh giá ta, lúc này cười nói: “Y thuật của ngươi thật cao, hiểu
biết không ít. Xem cách ăn mặc của ngươi cũng thật bất phàm.”

Ta cười lớn: “Đệ không dựa vào trị bệnh lấy danh lợi, đệ muốn trị bệnh cho người khác chỉ vì muốn giảm bớt thống khổ của con người. Dĩ nhiên đối
với người giàu có, đệ sẽ yêu cầu một số tiền lớn; với kẻ bần cùng, không lấy một xu. Ai, có đôi khi còn phải cho cả tiền.” Đây là chuyện thật.

Quách Gia nghe bèn cười: “Vậy hôm nay hẳn ngươi sẽ thu một khoản tiền lớn?”

Ta cười lớn: “Vì huynh trị bệnh đệ tuyệt đối không lấy tiền, chỉ cần huynh khỏe là được. Kỳ thực đệ cho rằng thầy thuốc quan trong không phải ở
chỗ chữa khỏi bệnh cho người khác, mà ở chỗ giúp người ta tránh được
bệnh tật. Đệ không phải lang băm, chỉ mong người khác bị bệnh để kiếm
tiền. Chúng ta đều biết, thân thể khỏe mạnh tự nhiên không có bệnh, thân thể suy nhược bệnh sẽ kéo tới. Huynh nhìn những nông phu, lao động chân tay ở thôn quê rất ít khi nhiễm bệnh, mà ở nhà giàu có, mỗi ngày ăn sơn hào hải vị, ra lên xe ngựa, về nhà lên giường, hưởng lạc suốt đêm, mạng lại khó kéo dài, ấy là vì nguyên nhân gì? Chính là cần rèn luyện thân
thể. Cho nên đệ có một bộ công pháp, tập luyện lâu ngày, thân thể tự
nhiên khỏe mạnh.”

Quách Gia càng nghe càng gật đầu lia
lịa, đợi ta nói xong, hắn đột nhiên nói: “Bộ công pháp này của ngươi
chắc cần thời gian dài mới có thể chỉ xong. Này, rốt cuộc ngươi có ý đồ
gì, nói rõ luôn đi.”


Ta nghĩ bụng, ngươi thật đa nghi, ta là muốn ngươi làm Tam ca của ta, nhưng hiện chỉ có thể nói: “Đệ biết
tiên sinh là bậc trí giả. Ngày nay thiên hạ đại loạn, đệ nghĩ tiên sinh
nhất định sẽ theo phò tá một minh chủ, xây dựng công lao sự nghiệp. Đệ
thực sự muốn đi theo tiên sinh.” Quách Gia sửng sốt một chút: “Ta xem
ngươi cũng không phải người bình thường, không biết ngươi cho rằng thiên hạ hôm nay ai là minh chủ?”

Ta cười, kiểm tra ta ư: “Đệ
thấy thiên hạ đã sắp đại loạn, người muốn làm chủ hiện tại nhiều như
lông trâu. Nhìn liên quân chư hầu thảo phạt Đổng Trác có tới mười đạo,
nhưng có thật đang thảo phạt Đổng Trác không? Thật ra là vội vàng nhao
nhao đi tranh cướp địa bàn. Theo như đệ thấy trước mắt, thế lực lớn nhất chính là Viên Thiệu ở nơi này. Viên Bản Sơ vốn gia tộc hiển hách, tứ
thế tam công, điều kiện tốt nhất, rất có hy vọng, cho nên, ông ta mới
được đẩy lên làm minh chủ liên minh phạt Đổng. Chẳng qua, ông ta không
những giống như huynh nói: chỉ mời chào nhân tài, lại không biết trọng
dụng, gặp chuyện có mưu hay, lại không thể quyết đoán; hơn nữa trông thì bạo mà gan lại bé, làm đại sự mà tiếc thân mình, thấy lợi nhỏ thì quên
mạng. Chỉ có thể làm bá chủ nhất thời, bá nghiệp của ông ta sớm muộn
cũng thuộc về người khác. Huống hồ, đệ cho rằng kẻ này là đầu sỏ làm
thiên hạ đảo loạn. Hừ, cái loại người làm ra vẻ muốn tiêu diệt tất cả
hoạn quan, nếu như không phải có dã tâm, thì chính là một kẻ đần độn tầm thường.”

Quách Gia nghe cười không ngừng: “Ngươi phân
tích về kẻ này rất sâu sắc, y đúng là một kẻ đần độn.” Ta cười: “Nếu y
không phải đồ ngu, thì đã lợi dụng thân phận minh chủ hiện tại, hiệu
lệnh thiên hạ, khuếch trương cơ nghiệp, đạt thành đại sự. Mà không phải
bỏ mặc đại tài như huynh không được dùng, ở Toan Tảo cùng một đám gia
hỏa nhàm chán uống rượu tán gẫu.” Quách Gia thở dài không nói.

Ta nói tiếp: “Còn có Kinh châu Lưu Biểu mới nổi lên gần đây, mặc dù là
hoàng tộc, nhưng không phải người biết phát triển, ngay cả thủ thành,
cũng đã là miễn cưỡng. Lại thêm cách dùng người chỉ biết nghe một phía,
xem trọng người thân xa rời kẻ sĩ, không phải là người có thể tạo nên
thành tựu. Mà Lưu Yên đang cát cứ Ích Châu, nhìn ngoài có vẻ biết mưu
lược biết dùng binh, bất quá đệ thấy ông ta cũng đã là mặt trời sắp lặn, ngày ra đi không còn lâu nữa. Mấy đứa con trai của ông ta theo đệ đoán
đều là loại người cổ hủ, căn bản không có chí tiến thủ, Ích Châu sớm
muộn cũng thành đồ vật trong tay hạng người có dã tâm khác. Viên Thuật
chiếm cứ Dương Châu lại càng tiểu nhân, bất tài vô học, so với anh của y còn không bằng, y cũng có thể trở thành chúa tể một phương thật là sự
sỉ nhục cho thiên hạ bá giả. Về phần Đào Khiêm vừa có được Từ Châu, kẻ
đó chỉ biết lừa bịp người đời. Hắn có chút tài văn võ, nhưng cực thiếu
đức hạnh, đến nhạc mẫu cũng xem thường. Hắn còn là một tên gia hỏa thấy
lợi là ham, thân tiểu nhân, xa quân tử, bỏ bê luật pháp, không màng
chính sự, kẻ như vậy không thể cùng mưu sự. Còn có những thế lực nhỏ
khác như: U châu Lưu Ngu, Công Tôn Toản; Ký châu Hàn Mạo; Trần Lưu
Trương Mạc, Tào Tháo; Hán Trung Trương Lỗ; về phần Đổng Trác, đệ không
cần nói nữa. Bất quá đệ có dự cảm, Đổng Trác kia liên tiếp thi hành
chính sách tàn bạo, dân oán hận căm hờn, triều đình phẫn nộ, ắt mạng lão không còn lâu. Đến lúc đó, vua còn nhỏ, quyền thần lớn, thiên hạ càng
rối loạn. Cho nên đệ cũng không biết ai là minh chủ.” Tào Tháo còn quá
yếu, nói quá tốt sẽ hỏng.

Quách Gia giật nảy mình: “Ngươi nhìn người thiên hạ còn thấu triệt hơn Gia nhiều. Xem ra ngươi mặc dù
tuổi trẻ, lại có đại tài. Gia bất tài, nguyện ý cùng ngươi luận bàn
thiên hạ.” Ta hì hì cười, đã xong: “Đệ vốn có ý này, huynh chịu tiếp
nhận đệ hay không?”

Quách Gia ngẫm một chút, tiếp tục hỏi thăm: “Vậy ngươi muốn phò tá một minh chủ như thế nào?” Muốn xem chúng
ta có chí hướng hợp nhau hay không đây.


Ta nghiêm mặt
nói: “Người này nhất định là một anh hùng. Dùng người chỉ cần có tài là
giao việc, biết lắng nghe và tiếp thu ý kiến, quyết không võ đoán chuyên quyền; xử sự quyết đoán, dũng cảm, nhưng làm việc không lỗ mãng; lòng
dạ phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết; vì đạt được mục đích có đôi khi không từ thủ đoạn. Đương nhiên không thể đánh mất luân lý đạo đức. Chỉ
có người như vậy, mới có thể quật khởi trong thời loạn thế, mới có khả
năng cứu vớt vạn dân trong cơn nước lửa, có thể hoàn thành được bá
nghiệp chân chính.”

Gia lắc đầu: “Khó lắm, ta còn chưa
biết người như thế ở nơi nào.” Thực sự có người như thế, ta đã gặp từ
lâu rồi, xem ra, quan điểm của chúng ta thật sự nhất trí.

Ta cười: “Hãy kiên nhẫn chờ đợi, bất quá, Viên Thiệu kia quyết không phải
người như vậy. Hì, nếu như đệ là Viên Thiệu, mạng huynh đã không còn
rồi.”

Quách Gia a một tiếng: “Vì sao?”

Ta
cười: “Đệ đã nói rồi, muốn thành đại sự, đôi khi không thể từ thủ đoạn.
Huynh có đại tài như vậy, không cho đệ dùng, đương nhiên cũng không thể
để người khác dùng được, nếu không há chẳng phải là uy hiếp rất lớn
sao?” Đây là luận điểm điển hình của Tào Tháo. Quách Gia chợt lạnh run,
phẫn nộ nói: “Thật may, ngươi không phải Viên Thiệu.”

Ta
cười tinh quái: “Nói lâu như vậy, đệ đã đói bụng rồi, huynh còn chưa cho mang cơm lên?” Quách Gia nhìn ta: “Ngươi chẳng khách khí chút nào.” Đột nhiên nhớ ra: “Này, nói nửa ngày, ta còn chưa biết tên ngươi.”

“Vậy sao? Đệ chưa nói sao? A, quên mất. Tiểu đệ họ Triệu, tên Như, tự Tử
Vân. Bái kiến huynh trưởng.” Ta chính thức khom người vái một cái.

Quách Gia xoa đầu ta: “Triệu Tử Vân, danh tự cũng không tầm thường. Nhưng mà
ngươi năm nay bao nhiêu tuổi vậy?” Ta cười: “Mười một tuổi.” A, Quách
Gia há hốc miệng: “Nhỏ như vậy sao? Chẳng trách…” Nghĩ thầm, chẳng trách làm việc kỳ quái như vậy.

Ta gặp thời cơ đã đến, mở
miệng nói: “Huynh trưởng tài hoa, đệ kính đã lâu. Hôm nay đã có duyên,
Tử Vân muốn cùng huynh trưởng kết bái huynh đệ, không biết huynh trưởng
có chấp nhận đệ không?”

Quách Gia nghe xong rất hứng chí: “Vi huynh đang có ý này. Hà, ta chính là huynh trưởng rồi đó.”

Ta nhìn hắn, buồn bực, sao hắn thoạt nhìn hưng phấn vậy? Quách Gia vẫn
đang cao hứng, hừ, cho tới nay ta đều là nhỏ, hiện tại đã có thể kiêu
ngạo, ta cũng được hưởng thụ cảm giác uy nghiêm làm ca ca rồi.

Ta nào biết ý nghĩ của hắn, chỉ cảm thấy vẻ cao hứng của hắn có điểm quái
dị, có điều, mục đích của mình đã đạt được, mặc kệ hắn nghĩ gì. Quách
Gia liền bảo người nhà chuẩn bị đèn nhang, hai người chúng ta chính thức kết bái làm huynh đệ, đã chắp nối được với vị ca ca đầu tiên như mong
muốn rồi.

Buổi tối, ta lặng lẽ nói với Triệu Vũ trong
đầu: “Vũ ca ca, ta đã tìm được một vị ca ca, chắc huynh rất vui mừng
nhỉ. Yên tâm đi, Như nhi nhất định sẽ chiếu cố tốt cho các vị ca ca.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.