Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 252: Đóa hoa mai độc nhất vô nhị


Đọc truyện Loạn Thế Phong Vân – Phượng Tường Tam Quốc – Chương 252: Đóa hoa mai độc nhất vô nhị

Cửa thành Thiên Thủy đã đóng lại, cầu
treo cũng đã kéo lên, toàn bộ binh sĩ thủ thành võ trang nắm chặt vũ khí trong tay, mang theo thống khổ và bi phẫn nhìn song phương giằng co bên dưới thành – ta và Thục quân. Nhìn Thục quân vây quanh, ta cười lạnh
bước lên nghênh đón: “Thế nào, thật muốn tìm cái chết sao?” Thục quân
đang muốn xông lên, lại bắt đầu lui về phía sau.

Lúc này, trong Thục quân truyền tới tiếng quát mắng: “Vì sao lùi lại, tiến lên cho ta.”

Ta cười lớn: “Là ai dám nói lớn trước mặt ta thế, lăn ra đây cho ta.”

Thục quân ồn ào, mọt viên đại tướng xông ra, nhìn thấy ta liền ngạc nhiên: “Triệu Như?!”.

Ta nhìn kỹ, thì ra là
Mạnh Đạt: “Hừ, ta đang nghĩ ai mà lớn giọng như vậy, thì ra là kẻ thay
chủ. Thế nào, vì sao không lên nữa? Sợ Triệu Như à? Ngươi vừa rồi nói
lớn lắm mà?”

Nghe ta chế giễu, Mạnh
Đạt mặt đỏ bừng, hắn nhìn chung quanh, vẫn không dám lên trước, gọi một
tiểu binh: “Nhanh đi báo thừa tướng, Triệu Như chặn ở cửa thành.”

Ta cười lạnh nhìn đại
quân bất động trước mặt, không bao lâu, tả hữu Thục quân trong phương
trận cũng xuất hiện hai viên đại tướng, là Lưu Phong và Quan Bình. Nhìn
thấy sự hồ nghi, do dự của ba người, ta cất tiếng cười lớn: “Khổng Minh à Khổng Minh, kế hoạch tập kích bất ngờ của ngươi đây sao. Hừ, loại như
các ngươi mà cũng tới trêu chọc ta?” Ba người nghe xong đưa mắt nhìn
nhau, nhưng vẫn không dám tiến lên nửa bước.

Đại quân Thục cuối cùng
cũng tới nơi, Gia Cát Lượng vội truyền lệnh trước tiên bắt Triệu Như,
sau đó công thành. Mạnh Đạt bọn họ không do dự nữa, xông lên. Ta nắm
chặt trường thương: “Hừ, các ngươi thật muốn tìm chết, Triệu Như cũng
chỉ đành thành toàn các ngươi.”

Tật Phong hí dài một
tiếng, vọt tới ba người. Ba người bị khí thế của ta dọa sợ, liên tục lùi lại phía sau, đám tiểu binh càng không dám tới, ta tới một bước, bọn
chúng lui một bước. Ta cười lớn: “Lá gan các ngươi khi dễ cô nhi quả mẫu đâu rồi? Hiện không còn nữa à?”

Song phương giằng co
không lâu, Mạnh Đạt trấn tĩnh lại, nhìn xung quanh giận dữ hét: “Sợ cái
gì, hắn dù lợi hại cũng chỉ có một người, lên cho ta.” Nói xong dẫn đầu
xông tới.

Ngươi đã muốn chết, ta
đương nhiên sẽ thành toàn cho ngươi. Không cần băn khoăn gì thêm, trường thương trong tay không chút lưu tình nghênh đón. Mạnh Đạt nào phải đối
thủ của ta, chưa tới mười hiệp trên người đã thủng mấy lỗ, phản ứng của
hắn cũng không chậm. Nhưng mà, ta không phải người lương thiện, hôm nay
nhất định phải đem theo vài người giúp ta trên đường xuống Hoàng tuyền,
cho nên, lúc Lưu Phong và Quan Bình cùng tiến lên, Mạnh Đạt đã quay mấy
vòng bất động dưới ngựa, cùng với hắn là thi thể mấy tên tiểu binh. Ta
thật sự đã đại khai sát giới.

Ta giống như đã trở nên
điên cuồng, động thủ là không chút giữ lại, tiểu binh vây quanh ta ngã
xuống một đám lớn, Lưu Phong và Quan Bình dưới công kích của ta cũng đã
đổ máu, hai người mắt thấy liên thủ cũng không đánh nổi ta, đành một mặt đốc thúc tiểu binh tiến lên chịu chết, một mặt cấp báo cho Gia Cát
Lượng, đợi Gia Cát Lượng mang nhân mã đuổi tới, trong vòng mười bước
xung quanh ta đã không có tiểu binh nào dám lên trước.

Gia Cát Lượng xa xa nhìn
thấy ta đắm chìm trong huyết sắc, cũng giật mình không nhỏ, cúi đầu dặn
Liêu Hóa câu gì đó, mang theo chúng tướng chậm rãi đến gần ta. Ta nhìn
tư thế oai hùng của Gia Cát Lượng trên lưng ngựa, hồi tưởng lại khát
vọng của hắn trong sơn cốc, đã mười năm rồi, tranh đấu âm thầm giữa
chúng ta đã hoàn toàn phơi bày dưới ánh sáng, nhưng mà, Gia Cát Lượng,
ngươi sao có thể biết Triệu Như trước mặt ngươi, cũng là Triệu Vân Nhi
ngươi nhớ mãi không quên!

Thục quân lại bắt đầu
tiến lên, thuẫn bài thủ giơ lên thành vách chắn vây lấy ta, ta không
chút khách khí, dù sao cũng chỉ có một mạng, cần gì phải nhân từ? Hiện
giờ Triệu Như không phải tướng lĩnh mang binh, không phải tiểu thần y,
không phải mưu sĩ, không phải thương nhân, càng không phải đại thiện
nhân, ta chỉ là một chiến sĩ, muốn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, đây
là Triệu Như ta để lại cho mọi người. Thuẫn bài thủ phía trước, Thục
quân cầm trường thương phía sau, đều là mục tiêu chém giết của ta,
Nguyệt nhi cuối cùng cũng được thấy máu, phải thương trái kiếm, ta khiến mọi người được thưởng thức uy lực đích thực của Chiến thần.

Trong lúc chiến đấu, ta
giật mình phát hiện bất giác đã rời khỏi cầu treo rất xa, xa tới mức
lính thủ thành không thể dùng tên bắn yểm trợ ta nữa. Lúc ta nhận ra vấn đề, mới quay ngựa trở về. Nhưng mà, Gia Cát Lượng trả giá lớn như vậy,
sao có thể cho ta cơ hội chạy trốn? Tiếng tên xé gió từ phía sau truyền
tới, ta chỉ có thể quay lại đối đầu. Trong nháy mắt ta quay lại, ba mũi
tên dài đã tới trước người, ta vung trường thương đỡ tên, cười lạnh nhìn về nơi mũi tên bắn tới, đại tướng mà cũng dùng thủ đoạn đánh lén này
sao?

Thục quân ở đối diện
không cảm thấy có gì không đúng, cũng phải, đây là chiến trường. Ta cười lạnh, nhìn lại một vòng binh lính vây quanh, lại nhìn Gia Cát Lượng
đứng ở xa, ngươi thật muốn giết ta sao? Gia Cát Lượng cảm nhận được ánh
mắt của ta, hắn cũng nghênh đón, không chút do dự, vung tay, hơn mười
mũi tên lại phóng tới. Chung quanh có binh sĩ tấn công ta và Tật Phong,
trường tiễn lại ở trước mặt, ta lần đầu cảm thấy tốc độ mình vẫn quá
chậm, vào lúc một mũi tên cắm vào vai phải ta, ta cười khổ một tiếng,
thì ra cũng có lúc ta không thể chặn được. Thấy ta đã bị thương, Thục
quân bốn phía đột nhiên lui ra, dọn một khoảng trống giữa ta và Gia Cát
Lượng.

Người hai bên đều nhìn
ta, ta nhìn mũi tên trên người, thấy máu thấm dần ra ngoài giáp trụ, ta
sao không có cảm giác đau nhỉ? Đột nhiên nghĩ muốn cười, mùi vị cái chết là thế nào?

Tiếng thở dài của Gia Cát Lượng vang lên: “Tử Vân, bỏ vũ khí xuống đi, ta không muốn giết ngươi.”

“Vậy sao?” Ta cười lạnh:
“Các ngươi cho rằng Triệu Như ta là loại người sợ chết sao? Bảo người
của ngươi tiếp tục bắn tên đi! Muốn giam Triệu Như, các ngươi không có
bản lĩnh này.”

Gia Cát Lượng tiếp tục
thở dài: “Ngươi cần gì phải thế? Cửa thành Thiên Thủy đã đóng, không cần ngươi ngăn cản quân ta nữa. Tử Vân, ngươi không còn là người của Tào
Tháo, không cần tận trung nữa. Thương thế của ngươi không nặng, Lượng
thật sự không muốn tổn thương ngươi.”

Ta cười lớn: “Gia Cát
Lượng à, phải nói ngươi thế nào mới phải đây? Ngươi cũng là người vô
cùng thông minh, đến hiện giờ vẫn chưa hiểu rõ, tình nghĩa vua tôi giữa
Triệu Như và chủ công không ai có thể thay thế. Chủ công sao có thể bỏ
Như, Như cũng tuyệt dối không rời khỏi Chủ công.”


Gia Cát Lượng nhíu mày: “Lời này có ý gì?”

Ta cười: “Khổng Minh,
quan hệ giữa ta và ngươi không hề có bí mật, ngươi phải hiểu Bá Phù và
Triệu Như tình như huynh đệ, mà Chủ công cũng là người thân của Như, ông ấy sao có thể tổn thương tới người thân của Triệu Như? Chúng ta cho tới bây giờ chưa từng muốn làm hại Tôn gia, bọn họ rời khỏi Lạc Dương là
chuyện nhất định, còn cuộc sống của bọn họ, ta đã sắp xếp xong xuôi cả
rồi.”

Gia Cát Lượng nhíu mày: “Ngươi dẫn bọn họ tới đây, chẳng lẽ là kế?”

Ta lắc đầu cười: “Không
phải. Là ngươi sắp xếp bọn họ đến đây. Như và chủ công chỉ sợ các ngươi
sẽ lợi dụng Tôn gia, cho nên, chúng ta liền diễn một màn cứu người này.
Vốn ta nghĩ, cứ như vậy, các ngươi sẽ không tiếp tục bày mưu với họ, dù
sao ta đã hứa với Bá Phù sẽ giúp hai nhà Tôn Chu sống cuộc đời bình an.
Nhưng mà, vừa rời Lạc Dương mấy ngày ngươi đã nóng ruột như vậy. Ta đành phải tương kế tựu kế, xem xem các ngươi muốn lợi dụng bọn họ làm gì.
Không giấu ngươi, ta làm như thế, còn để tiêu tan hoài nghi và giám thị
của chủ công với họ.”

Gia Cát Lượng nghe được
liền cười: “Tử Vân, ngươi lại dụng mấy chục người nhà Tôn – Chu để thử
ta? Có phải khinh người quá không?”

Ta quay đầu lại nhìn sang tường thành: “Ta không nắm chắc đương nhiên sẽ không làm. Ngươi nói ta
dùng tính mạng bọn họ để thử ngươi? Ngươi sai rồi. Nếu ngươi không muốn
dùng bọn họ tập kích bất ngờ Hán Trung, ta và bọn họ có nguy hiểm gì
chứ? Với lại, Thiệu nhi tuổi còn nhỏ, Bá Phù là người sảng khoái, sao có thể dạy nó phòng bị phường tiểu nhân xấu xa? Ta vừa đúng lúc muốn dạy
cho nó biết lòng người hiểm ác, thế gian ta gian ngươi trá, cho nên, ta
không cản trở nó. Ngươi hiện giờ đã biết, ta nắm chắc sẽ không để bọn họ bị thương tổn. Ngươi cho rằng thuộc hạ của Triệu Như ta đều là người
bình thường sao? Bọn họ mỗi người đều thân kinh bách chiến ngang với một tướng quân, đại quân của ngươi dù đông, nhưng ngươi có thể cản được bốn trăm danh tướng đánh vào sao? Cho nên, lần này đấu trí ngươi lại thua
rồi.”

Gia Cát Lượng thở dài:
“Không sai, thuộc hạ của ngươi đúng là lợi hại. Ta nhận được tin bọn họ
đều là người trong thương đội của ngươi, thật hông ngờ bọn họ lợi hại
như vậy. Lần hành động này, Lượng và chủ công trù tính đã nửa năm, ngươi sao lại nhìn ra sơ hở?”

Miệng vết thương còn đang đổ máu, ta cũng là người, tinh lực cũng có hạn, ta cũng nhận ra Gia Cát Lượng đang kéo dài thời gian, đợi sức lực của ta tiêu hao hết. Dù sao
thành Thiên Thủy ngươi không lấy được rồi, ta sống chết cũng không sao.

“Không có sơ hở. Đây là
ta nghĩ vậy thôi. Vốn dĩ ta chỉ sợ hãi, sợ các ngươi có thể lợi dụng sự
chân thành của ta với bằng hữu và ưu ái của chủ công với ta để bày kế.
Theo các ngươi thấy, tính mạng Tôn gia không thể giữ, mà ta nhất định sẽ vì Tôn gia mà tranh chấp với chủ công. Chủ công nếu thật sự cho ta mang Tôn gia rời khỏi Lạc Dương, các ngươi có thể nhân cơ hội khiến bọn họ
nhập Thục, còn ta nhất định sẽ đi theo họ. Cứ như vậy, các ngươi có thể
dùng bọn họ áp chế ta, hoặc trực tiếp lợi dụng việc ta không thể để Tôn
gia bị tổn hại, biết rõ có đại quân ở phía sau, cũng vẫn mở cửa thành
cứu giúp, các ngươi có thể nhân cơ hội cướp thành. Không ngờ, sự sợ hãi
của ta lại thành sự thật. Khổng Minh, ngươi thật nhẫn tâm.”

Gia Cát Lượng lắc đầu:
“Nhẫn tâm? Hai quân đối địch vốn là một sống một chết, sao có thể hành
xử nhân nghĩa? Ta không lợi dụng bọn họ, muốn chiếm Hán Trung, chết càng nhiều người. Ngươi lúc đó chẳng phải lợi dụng Tôn Sách, lợi dụng chúng
ta?”

Ta cười khổ: “Ngươi nói
không sai. Lúc trước ta và chủ công biết Thục quân có dị động, đã nghĩ
các ngươi có thể có mưu kế, nhưng không dám khẳng định. Thiệu nhi vừa
nói đi Hán Trung, ta đã có dự cảm, thật đúng như ta nghĩ. Lúc Thiệu nhi
yêu cầu xa đội đi Hán Trung, sở dĩ ta không phản đối mạnh, là vì ta
không biết mục tiêu công kích của ngươi là Thiên Thủy hay Tự thành. Đi
tới Thiên Thủy, ta liền hiểu ra mục đích của các ngươi. Nếu ta đã đoán
được, tất nhiên sẽ có chuẩn bị, cho nên ngươi không lấy được Thiên Thủy. Thám báo của ngươi có lẽ đã về rồi, về cho ngươi biết, huynh trưởng ta
dẫn viện quân sắp tới đây.”

Gia Cát Lượng gật đầu:
“Ngươi nói đúng, ta đã nhận được tin. Có điều, Thiên Thủy, ta muốn lấy.
Cho dù không bắt được ngươi, Lượng cũng nhất định phải mang đi, Tử Long
không cứu được ngươi đâu.”

Ta nhìn mũi tên trên
người, cười: “Ngươi nắm chắc quá, Như tuyệt đối sẽ không bị ngươi bắt
sống. Muốn chết tất nhiên dễ dàng, sống, ngươi đừng mong.”

Nói tới đây, ta cắn răng, bẻ gãy mũi tên ném sang một bên, nắm thật chặt trường thương: “Cho
người lên đi. Như từ lúc rời khỏi Lạc Dương, đã định không còn sống trở
về. Hôm nay ta chết ở đây, là để báo ơn chủ công, thành toàn tình cảm
của Bá Phù, chết có ý nghĩa. Với lại, hai chúng ta cũng nên giải quyết
rồi.”

Gia Cát Lượng thở dài một tiếng: “Tử Vân, ngươi thật sự muốn giải quyết như vậy sao?”

Ta trầm mặc một chút, nở
nụ cười: “Muốn hay không, tới nước này rồi còn có ý nghĩa sao? Nếu ngươi không muốn, có bằng lòng để ta đi không?”

Gia Cát Lượng cũng trầm
mặc. Liêu Hóa định xông tới, ta hừ: “Các ngươi thật muốn tìm chết sao?
Nếu nhất định muốn chết, Như sẽ thành toàn cho các ngươi.”

Liêu Hóa lắc đầu khổ
khuyên: “Tiên sinh tội gì vùng vẫy nữa. Chúng ta quyết sẽ không giết
ngươi, ngươi đã bị thương rồi, không giết được chúng ta. Từ bỏ đi thôi!”

Ta cười lạnh một tiếng:
“Thử xem, hừ, để ta xem các ngươi có bản lĩnh gì bắt sống Triệu Như.”
Hét lớn một tiếng, nhằm phía bọn họ.

Nhìn thấy ta dùng phương
pháp liều mạng tự sát như vậy, Gia Cát Lượng không ngừng lắc đầu, Liêu
Hóa bọn họ không dây dưa nữa, đột nhiên tản lui về sau. Muốn dụ ta xâm
nhập vào trận địa của các ngươi sao? Ta cười lạnh một tiếng, không để ý
tới bọn họ đẩy ngựa lui về. Ta rút lui, bọn họ liền tiến, bị buộc bất
đắc dĩ, ta cũng chỉ có thể tử chiến mà thôi. Dần dần, binh sĩ chung
quanh càng nhiều hơn, vết thương trên thân Tật Phong ngày càng nặng hơn, binh khí của bọn họ chủ yếu để đối phó với Tật Phong, ta đã sắp không
thể bảo vệ chu toàn cả hai chúng ta rồi, cuối cùng, Tật Phong rít lên
một tiếng hí dài thống khổ, chậm rãi ngã xuống.

Đứng trên mặt đất, ta
nhìn quanh bốn phía, một phen khổ chiến, ta đã bị bọn họ lôi ra rất xa
cửa thành, sau lưng là một cây đại thụ, cách hai mươi thước là sông đào
bảo vệ thành. Ta hít sâu một hơi, thoáng nhìn binh sĩ trước mặt, trở nên điên cuồng, xông lên múa tít thương kiếm, giết một người lại một người
chạy về phía tường thành. Đây cũng là sự chống cự cuối cùng của ta thôi, dưới sự ngăn chặn tầng tầng lớp lớp của Thục quân, ta căn bản không
xông qua được, bị ép lui tới dưới đại thụ. Cả người đẫm máu dựa vào thân cây, ta mỉm cười nhìn kẻ địch từng bước tới gần, kiếm trong tay cầm
chặt hơn, ta sẽ không để các ngươi bắt giữ ta.

Thục quân đang vây khốn
không ép lên nữa, Gia Cát Lượng nhận ra dụng ý của ta, hạ lệnh cho tiễn

thủ vây ta dưới cây đại thụ, không ép sát nữa, mà mệnh lệnh cho quân đội chuẩn bị công thành. Ta cũng nhìn về phía thành Thiên Thủy, Trương Cáp, chuyện nên làm ta đã làm xong, còn lại trông vào ngươi.

Trương Cáp không khiến ta thất vọng, cung tên dày đặc mang theo lửa giận mãnh liệt của quân thủ
thành trút ào ạt xuống Thục quân đang muốn qua sông công thành, không
lâu sau, dưới sông đào bảo vệ và ở chân tường thành đã nằm lại vô số thi thể. Gia Cát Lượng thấy tình hình này, lông mày nhăn cả lại, hắn cũng
không thích phương thức công thành kiểu này. Trong lúc hai bên công
phòng vô cùng kịch liệt, trinh sát của Gia Cát Lượng tới bên cạnh hắn:
“Thừa tướng, không tốt. Tào Tháo đích thân dẫn mười vạn đại quân, từ Tà
Cốc, Trần Đình, Thương Dung xuất phát, giả vờ rời khỏi Dương Bình và Hà
Âm quan, đã sắp đánh vào Kiếm Các, tiến sát Ba Trung.”

Gia Cát Lượng cả kinh: “A? Thật sao?”

Trinh sát gật đầu: “Đúng
vậy, tiểu nhân đã nhận được tin báo nguy của tướng thủ thành Ba Trung,
nói Kiếm Các thất thủ, Ba Trung nguy cấp. Còn nữa, Tào quân Ngụy Diên
sau khi đánh lui quân ta, đang tới thành Thiên Thủy, chỉ một ngày nữa sẽ tới nơi.”

Gia Cát Lượng thực sự
choáng váng. Lần này vì bất ngờ tập kích Hán Trung, hắn dẫn theo gần hai mươi vạn binh mã, binh lực ở Thục trung không còn gì. Vừa rồi nhận được tin tức, năm vạn quân tập kích Từ Thành, ở Định quận gặp phải mai phục
của Tào quân Ngụy Diên, đại quân tan rã tháo chạy về Dương Bình quan.
Xem ra, Tào Tháo sớm đã có chuẩn bị, định phái binh trà trộn vào bại
quân, tập kích bất ngờ Dương Bình và Hà Âm quan. Hắn nghĩ ra rất nhanh,
năm vạn binh mã của Triệu Vân sắp tới, căn bản không thể chiếm được
Thiên Thủy nữa, trước mắt cũng chỉ có thể nhanh chóng lui binh, bằng
không đợi quân Ngụy Diên chạy tới, cắt đứt đường lui về Kỳ Sơn, cùng
Triệu Vân, Trương Cáp hình thành thế vây công, Thục quân coi như xong.
Đại quân phải tức khắc hồi quân về Tử Đồng, Ba Trung sợ là không chờ
được mình nữa.

Gia Cát Lượng nghĩ đến
đây, vội vã lệnh cho đại quân dừng công thành, chuẩn bị hồi quân. Bản
thân hắn dẹp binh lính vây quanh tới gần ta hỏi: “Triệu Như, ngươi thật
muốn chết sao?”

Nhìn thấy hắn biến sắc mặt, ta cười: “Ngươi lại nhận được tin tức rồi! Ca ca ta sắp đến, đúng không?”

Gia Cát Lượng gật đầu: “Không sai. Ngươi nói đúng, bên Định Quân Sơn, quân ta bại rồi.”

A! Ta cười, một trận này
ta lại thắng: “Quân đội ngươi phái tới tập kích Định Quân sơn thua rồi?
À, vậy chắc ngươi đã nhận được tin Hà Âm quan thất thủ. Như khuyên ngươi mau hồi binh đi, còn không đi, ngươi không về được Thành Đô nữa đâu.”

Gia Cát Lượng cắn răng nhìn ta: “Ngươi, ngươi nhất định phải khoe tài như vậy sao? Thà chết cũng muốn thắng ta?”

Khoe tài? Ta bật cười:
“Khổng Minh, chúng ta là kẻ địch một sống một chết, ta khoe tài sao? Đấu trí, so dũng khí không phải bổn phận của chúng ta sao? Dùng tính mạng
để dành thắng lợi, cũng là lựa chọn duy nhất của chúng ta. Đổi là ngươi
đi tới bước này, chẳng lẽ không làm như vậy?”

“Ngươi biết rõ ta đang nói gì. Tử Vân, theo ta đi khó như vậy sao?” Gia Cát Lượng nắm chặt tay.

Ta lạnh nhạt trả lời hắn: “Không khó. Khổng Minh, lúc ngươi xuất hiện trước mặt ta, ta cho ngươi
cơ hội mang ta đi, ngươi không cần. Giờ muộn rồi, ta đã không còn lý do
gì nữa, ngươi hiểu không? Cho nên, thành toàn cho ta mới là việc ngươi
nên làm.”

Sắc mặt Gia Cát Lượng tái nhợt muốn dọa người, hắn đương nhiên hiểu ý ta. Hắn trầm tư, ánh mắt
nhìn ta đã tràn ngập mâu thuẫn. Ta cười ảm đạm: “Khổng Minh, hạ lệnh đi, thành toàn cho ta với chúng ta mà nói không phải kết cục xấu nhất. Giải quyết như vậy là kết quả tất nhiên trong trận đấu giữa chúng ta. Ta sẽ
không để cho ngươi bắt sống đâu.” Nếu thật phải chết trong tay ngươi,
chính là kết cục ta muốn! Nhưng mà, Khổng Minh, đợi ngươi biết chân
tướng, có thể vì ta khóc một trận không?

Gia Cát Lượng tiếp tục cố gắng: “Triệu Như, ngươi nhận thua một lần thì đã sao?”

Lúc ta đồng ý, ngươi lại không cho ta cơ hội: “Khổng Minh, là ngươi không đồng ý, ta đã cho ngươi cơ hội rồi.”

Tường thành Thiên Thủy
đột nhiên truyền đến tiếng kêu khóc, giọng nói không lớn, nhưng xuyên
qua tim ta: “Vân Như muội muội, đừng cố chấp nữa, bỏ vũ khí xuống đi,
đừng đánh nữa. Muội đừng ngốc như vậy!”

Ta cả người run lên ngẩng đầu nhìn, Đại Kiều đang đứng trên tường thành giơ hai tay về phía trước nhìn ta. Ta ngây người nhìn bóng nàng, tỉ tỉ gọi ta là Vân Như? A,
ngươi biết bí mật của ta! Đúng rồi, nhất định là Bá Phù nói với nàng.
Người trên tường thành và Thục quân đối diện ta đều ngây dại nhìn ta
không phản ứng. Đại Kiều thấy ta ngây ngẩn liền khóc lớn: “Vân Như, hảo
muội muội của ta, muội nghe thấy tỷ nói không? Đừng chống cự nữa, muội
không được chết! Bá Phù cũng không muốn gặp lại muội đâu, coi như tỷ cầu muội.”

Nghe tiếng nàng kêu khóc, ta tỉnh táo lại, nước mắt không nén nổi chảy xuống, thấp giọng thì
thầm: “Tỉ tỉ, tỉ tỉ, thì ra các người không hận Như nhi. Các người đã
tha thứ cho Như nhi!” Thì ra, các nàng lạnh lùng như vậy là không muốn
để ta đi theo, không muốn ta đi chịu chết, cuối cùng đã hiểu Đại Kiều tỉ tỉ vì sao nói những lời đó.

Giống như đáp lại lời ta, Đại Kiều liều mạng hô lớn: “Chúng ta chưa từng hận muội, chưa từng, cho nên, muội đừng ngốc như vậy.”

Ta rất vui vẻ, thật sự,
nâng khuôn mặt đầy nước mắt, ta cố gắng tìm kiếm hình bóng quen thuộc
trên tường thành, lớn tiếng đáp lại: “Tỉ tỉ, Vân Như thật cao hứng, thật đấy. Như chết cũng nhắm mắt rồi.”

Nghe chúng ta đối thoại, Gia Cát Lượng ở đối diện lên tiếng: “Vân Như? Ồ, đây là tên thật của ngươi, đúng không?”

Ta nhìn hắn, trong mắt đã tràn ngập bi thương: “Đúng, tên thật của ta là Triệu Vân Như. Khổng
Minh, ngươi không nghĩ tới ta là nữ nhân sao? Cũng phải, đã hai mươi hai năm, Vân Như dạo chơi thế gian quá mệt mỏi, trước khi chết có thể khôi
phục diện mạo nữ nhi, cũng không tệ. Cho nên, Khổng Minh, ta thế nào
cũng không thể để ngươi bắt sống, không thể trở thành con tin của các
ngươi, càng không thể chịu cho Lưu Bị vũ nhục.”

Nhìn đám người đang trợn
mắt há mồm đi tới bên cạnh Gia Cát Lượng, ta chậm rãi tháo vòng vàng
buộc tóc, thả mái tóc dài xuống sau lưng, mái tóc đen dài chính là bản
sắc của nữ nhi. Nếu đã không còn là bí mật, ta cũng không giả bộ nữa,
tuy rằng ta không muốn khiến mọi người đều thống khổ.

Lau nước mắt, ta mỉm cười nhìn lại bóng người trên tường thành, lớn tiếng đáp lại các nàng: “Tỉ
tỉ, Như nhi phải đi rồi. Cuộc sống một nhà các người, ta đã dặn Tần
Dũng, hắn sẽ biết cách sắp xếp. Tỉ tỉ nghe theo sắp đặt của Như nhi,
được không?”

Đại Kiều lớn tiếng kêu khóc: “Vân Như, muội đừng như vậy, giữ được mạng, tất cả đều còn hy vọng.”


Ta cười, từ trong lòng
phát ra tiếng cười tuyệt vọng: “Tỉ tỉ, Bá Phù cũng chưa từng hy vọng
được sống! Như nhi tuy là nữ tử, nhưng bản tính cũng giống bọn họ. Thiệu nhi, ngươi ở đâu?”

Tiếng khóc của Tôn Thiệu truyền tới: “Ta sai rồi. Tha thứ cho ta, Như di.”

“Thiệu nhi, ngươi còn
nhỏ, có rất nhiều chuyện ngươi không hiểu. Thiệu Nhi, có thể yên ổn mà
sống, cũng là hạnh phúc. Nghe lời ta nói, phụng dưỡng mẫu thân cho tốt!”

Dặn dò xong hết thảy, lưu luyến thu hồi tầm mắt, ta lại nhìn Gia Cát Lượng: “Khổng Minh, ta và
ngươi tranh đấu hơn mười năm, đều hiểu rõ đối phương, ngươi hạ lệnh đi.”

Gia Cát Lượng nhìn ta,
cũng không kinh ngạc như ta nghĩ, càng không thống khổ như ta nghĩ, mà
lại có một chút thương tiếc, một chút không nỡ bỏ, càng nhiều hơn là
sáng tỏ. Nhìn ánh mắt có chút khó hiểu của ta, hắn nở nụ cười: “Kỳ thật, Lượng không ngờ ngươi lại để lộ thân phận nữ nhi.”

Ta cười, đột nhiên hiểu
ra: “Thì ra ngươi đã sớm biết. Cũng phải, ta ở Giang Đông bị giam nửa
năm, ngươi chắc đã thăm dò được một chút bí mật của ta.” Ta ngừng một
chút, nhìn thật rõ dáng vẻ của hắn, tiếp tục nói: “Kỳ thật, ta đã sớm ám hiệu cho ngươi, Triệu Như và Triệu Vân Nhi là một, không thể tách rời,
ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ lại không hiểu ra sao?”

Gia Cát Lượng quay lại
dặn dò gì đó, sau đó lại nhìn ta: “Ta đã nói rồi, ngươi quá quật cường,
lòng tự trọng quá mạnh mẽ, cho nên, ngươi quá mức tự tin. Từ lúc ở Tương Dương ta đã biết rồi. Ngươi còn tưởng rằng những lời bịa đặt kia của
ngươi ta lại tin sao? Nhiều sơ hở như vậy.”

Ta cười khổ: “Thì ra
ngươi đã biết lại giả vờ không biết. Ta quả thật quá mức tự tin.” Nhìn
Gia Cát Lượng tràn ngập nụ cười thắng lợi, ta lập tức suy nghĩ cẩn thận
ra nhiều chuyện: “Thì ra thế, ngươi vì tránh dây dưa với ta, cho nên giả bộ không biết bí mật của ta, chẳng thể trách ngươi vô số lần bảo ta đưa Quảng Nguyên tới Mai Hoa tiểu cư. Ở Hứa Đô ngươi cũng luôn lợi dụng ta, đúng không?”

Gia Cát Lượng gật đầu
nói: “Không sai. Đáng tiếc, ở Tương Dương ta không biết ngươi đã là mưu
sĩ của Tào Tháo, nếu không…”

Trong lòng ta chậm rãi
rét run: “Nếu không, ngươi chắc chắn sẽ vạch trần bí mật của ta, đúng
không? Khổng Minh, ngươi cho ta biết, ngươi thật sự muốn lợi dụng ta
sao? Đối với Tiểu Vân, ngươi không có chút tình cảm nào sao?” Ta muốn
ngươi phủ định, muốn ngươi nói có.

Gia Cát Lượng có chút
buồn cười nhìn ta: “Ngươi lợi dụng ta, ta cũng lợi dụng ngươi, giữa
chúng ta cạnh tranh công bằng, không phải sao? Nếu nói tình cảm, trước
khi ngươi lãnh binh công chiếm Hạ Khẩu có lẽ có, bởi vì ta lúc ấy, vẫn
chưa hay biết gì, lúc ấy ta còn bội phục ngươi, còn coi ngươi là tri âm, thậm chí cảm kích ngươi đưa Nguyệt Anh tới Mai Hoa tiểu cư. Nhưng ta
sai rồi, ngươi từ đầu tới cuối đều lợi dụng ta, thậm chí ở Hứa Đô, ngươi vẫn không từ bỏ dùng tình cảm lừa gạt ta. Triệu Như, ta từng nói, làm
người đừng quá tự tin. Hiện giờ, ngươi còn muốn dùng tình cảm kéo dài
thời gian sao?”

Từ trong mắt hắn ta không nhìn ra thật giả, chỉ cảm thấy tim ta rất lạnh: “Thì ra ngươi vẫn cho
rằng ta lừa gạt ngươi. Ta trong mắt ngươi, chỉ là một kẻ lừa gạt sao?”

“Chẳng lẽ không đúng?
Ngay từ đầu ngươi đã chuẩn bị dùng tình cảm để kiềm chế ta, muốn lừa ta
tới Hứa Đô, giống như ngươi lừa Nguyên Trực và Sĩ Nguyên vậy, không phải sao? Mục đích không đạt được, ngươi lại dùng tình tri kỷ để lợi dụng
ta, đến Hứa Đô, ngươi lại muốn dùng cái này để khiến ta quy hàng. Ta có
nói sai không? Ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, Giang Đông bị ngươi xoay
vòng quanh, sự diệt vong của Giang Đông chính là vết xe đổ, ta còn có
thể tiếp nhận tình cảm của ngươi sao?” Ngữ khí lạnh như băng của Gia Cát Lượng hoàn toàn đập nát kỳ vọng trong lòng ta.

Ta lắc đầu, hắn nói rất
đúng, ta đã lừa gạt hắn, lợi dụng hắn. Không chỉ có hắn, kết bái với các vị huynh trưởng, Tôn Sách và Chu Du, thậm chí Mã Siêu. Nhưng mà, ta
cũng trả giá bằng chân tình: “Nhưng ta…,” giải thích làm gì, nói với
hắn, ta thích hắn sao? Nam nhân trước mắt lạnh lẽo như băng, chính là
người ta thích sao? Không phải, từ lúc hắn nhận ra ta lừa gạt hắn, đã
không còn chút tình cảm nào với ta, thậm chí, cả tình tri kỷ kia cũng là giả. Thì ra ta vẫn tự mình lừa mình: “Đúng, ngươi nói rất đúng. Nếu đã
vậy, vì sao ngươi không hạ lệnh, hạ lệnh đi, chết vạn tiễn xuyên tâm có
lẽ không phải chịu đau đớn.”

Gia Cát Lượng chậm rãi
nói: “Cho dù như vậy, tài hoa của ngươi, năng lực của ngươi vẫn khiến ta khâm phục. Chủ công dặn dò, cố gắng bắt sống ngươi, nếu ngươi thật sự
không từ bỏ chống cự, ta chỉ có thể hạ lệnh. Triệu Như, không, Triệu Vân Như, ngươi không cam lòng chịu chết đâu, ta biết, ngươi không phải là
người lạnh nhạt với sinh tử. Từ bỏ chống cự, thúc thủ chịu trói đi!”

Từ trong mắt hắn, ta đã
hiểu rõ mọi chuyện, nhưng vẫn muốn cố gắng lần cuối, ảo tưởng vào một
chút sự dịu dàng: “Khổng Minh, nếu ta sớm nói thật ta là Tiểu Vân, ngươi có thể làm như vậy sao?”

Gia Cát Lượng ngẩn ngơ,
chợt gật đầu: “Hai nước giao chiến, không nói tình nghĩa. Ngươi có thể
mở một đường sống cho Tôn Sách sao? Giữa chúng ta là một sống một chết,
đổi là ngươi, chẳng lẽ không làm vậy? Nghiệp thành, Hạ Khẩu, Sài Tang,
Kiến Nghiệp, Khúc A, ngươi làm còn thiếu sao? Cho dù trong lòng ta không đành, cũng chỉ có thể làm vậy thôi.”

Nghe hắn nói xong, tim ta rất lạnh, đúng vậy, Gia Cát Lượng chính là Gia Cát Lượng, vĩnh viễn
không thể vì tư tình mà từ bỏ mục tiêu cả đời hắn theo đuổi. Ta liều
mạng khống chế không cho nước mắt chảy ra: “Khổng Minh, ngươi nhớ rõ
khúc Mai hoa tam lộng kia không? Ngươi từng nói, nếu ta chết trước
ngươi, mỗi ngày ngươi sẽ đánh đàn cho ta, đây là lời hứa của ngươi, đúng không?”

Gia Cát Lượng ngây người
một chút, loạng choạng lui về sau mấy bước, mới sầu thảm nói: “Triệu
Như, ta thừa nhận, nhắc tới Mai Hoa tiểu cư, ta sẽ không đành lòng xuống tay. Nhưng mà ta chỉ có thể làm như vậy, là ngươi ép ta, ngươi có thể
ra một lựa chọn khác. Ngươi muốn kéo dài thời gian là không thể nào, Tử
Long không cứu được ngươi đâu.”

Ta đương nhiên hiểu,
nhưng mà giữa chúng ta là ai đang ép ai? Ta cúi đầu nở nụ cười, ta ép
ngươi? Đúng, ngươi luôn đúng, ta luôn ép ngươi, ép ngươi trở thành nam
nhân ta coi trọng, ép ngươi trở thành kẻ địch sinh tử của ta, ngay cả
lúc này, cũng là ta ép ngươi giết ta. Ta ngửa đầu cười lớn, để nước mắt
trào ra: “Khổng Minh, ngươi nói rất đúng. Nếu đã vậy, đến đi, ta đã nói
rồi, chết đối với ta là sự giải thoát.” Với ngươi cũng vậy, không phải
sao?

Gia Cát Lượng quay người
hạ lệnh cho đại quân rút lui, chia nhau chặn đánh Triệu Vân. Rồi quay
đầu lại nhìn ta, xoay người nói: “Ngươi sai rồi, ta sẽ không để cho
ngươi chết, cho dù lần này xuất binh đã thất bại, ta cũng phải mang
ngươi trở về. Lên “.

Nghe một tiếng “Lên”, tim ta mới hoàn toàn chết, Gia Cát Lượng, ngươi quả nhiên không lưu luyến
tình nhi nữ. Bỏ đi, chết thì chết, đây là kết cục ta vẫn mong đợi, không phải sao? Từ lúc quyết định đưa tiễn Bá Phù, từ lúc ở lại ngoài thành
ngăn cản đại quân, ta đã quyết định từ bỏ tính mạng. Cả đời này của ta,
khiến ca ca thương tâm, khiến Bá Phù đau lòng, hiện giờ, đổi lại là ta
nhấm nháp mùi vị cái chết.

Thục quân cũng không xông tới nữa, đối với việc ta đột nhiên biến thành nữ nhân, bọn họ lại phát
sinh một chút không đành lòng, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, nửa ngày mới đi vài bước. Gia Cát Lượng nhìn thấy liền chau mày, ánh mắt quét về
phía Liêu Hóa, bọn họ cũng mang vẻ mặt xấu hổ. Ta nhìn thấy hết biểu
hiện của bọn họ, đột nhiên bật cười, các ngươi không thể động thủ, vậy
tốt, để ta ép các ngươi một lần đi. Chậm rãi cởi bỏ chiếc túi đeo ngang
hông, nhìn vào trong, rồi đưa tay mò vào.

Bản năng sợ hãi khiến
những người đang nhìn ta chăm chú phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, Lưu Phong lập tức hô lớn: “Chú ý thiết tiễn.”

Gia Cát Lượng vội quay
đầu lại nhìn, thấy vẻ mặt thong dong mỉm cười của ta, mà tướng sĩ xung
quanh đều sợ hãi nhìn hắn. Gia Cát Lượng thở dài một tiếng, nhấc tay
vung xuống, Trương Nam lập tức hô: “Bắn tên.”


Mũi tên đã lên cung, binh lính vô cùng khẩn trương, nghe mệnh lệnh lập tức buông lỏng dây cung,
kết quả ta muốn đã tới, trong nháy mắt Gia Cát Lượng hạ tay, không chỉ
mang đi sinh mệnh, mà còn mang đi cả tình cảm của ta, mọi thứ đều kết
thúc.

Ta không nhìn đám tên
đang phóng tới, chỉ nhìn về phía rất xa. Vân ca ca, phải đi rồi, không
chờ được huynh; Tào Tháo, quân đội của ngài đang tới đâu rồi? Sờ tay lên ngựa, sờ khối ngọc bội trong ngực, chủ công, tình cảm của Vân Như với
ngài không chỉ có tình vua tôi, còn có thân tình nồng đậm, còn ngài thì
sao? Ngài có yêu ta không? Hay chỉ lợi dụng ta? Ta có chút hối hận,
không trang điểm thành nữ nhi ở bên ngài một ngày; Bá Phù, ngươi cùng
Công Cẩn và các tỉ tỉ phải sống cho tốt, chuyện Vân Như hứa với các
ngươi đã làm được, ta đi cũng yên lòng; các huynh trưởng, tha thứ Vân
Như lần này ích kỷ bỏ đi trước, không thể giải thích chuyện giấu diếm
thân phận nữ nhi suốt nhiều năm, đợi tới lúc các huynh dùng rượu chuốc
ta, ta sẽ không từ chối, sẽ ngoan ngoãn uống hết rượu các ngươi mời; Ích châu sẽ bị tiêu diệt, ngày giang sơn thống nhất sắp tới, Vũ ca ca, Như
nhi cũng phần nào hoàn thành tâm nguyện của huynh.

Mũi tên không nhiều như
ta nghĩ, cung thủ sau khi bắn tên, thấy ta ném chiếc túi, hiểu ra bọn họ lại mắc mưu, đều chậm rãi buông cung, ngơ ngác nhìn ta. Dù vậy, trên
người cũng đã cắm đầy tên, ta có thể cảm giác được máu đang trào ra, kết cục của ta đã tới. Cười cười, đưa mắt nhìn về bầu trời xa xa, kể từ sau khi bắt sống Tôn Sách, ta đã nghĩ tới kết cục này, cũng đã chuẩn bị tốt hậu sự, theo lý ta không còn gì hối tiếc, nhưng vì sao trong lòng ta
lại đau như vậy?

“Không…, công tử.” “Như
nhi…” “Tử Vân…” Sau một lát yên lặng, vô số tiếng gào khóc vang lên, ta
đưa mắt nhìn sang thành Thiên Thủy, nơi đó có người thân, bằng hữu,
thuộc hạ của ta, lần này thật sự phải vĩnh biệt rồi, rất muốn lại được
cùng các ngươi trở lại thương lộ. Tần Dũng, thật xin lỗi, ta mang gánh
nặng ngàn cân giao lại cho ngươi, chỉ mong ngươi đừng làm chuyện điên
rồ. Thu hồi sự lưu luyến với người thân, nhìn bản thân, tên cắm trên
người thật khó coi, ta muốn nhổ chúng xuống, nhưng cánh tay không còn
sức lực nâng lên.

Ta cố gắng nhấc tay rời
khỏi lồng ngực, Gia Cát Lượng sau khi ngơ ngác nhìn ta một hồi, cơ hồ là khàn giọng giống lên: “Ngươi vì sao không ngăn cản, thật muốn chết như
vậy sao?”

Nhìn thấy Gia Cát Lượng,
nhìn hắn đột nhiên lộ ra ánh mắt thống khổ, ta nở nụ cười: “Ta nói rồi,
ta sẽ không nhận thua, sẽ không để ngươi bắt sống. Ta không thể để
Nguyệt nhi nhiễm máu ta, như vậy, người thân của ta sẽ rất đau khổ. Nếu
ta vẫn luôn tự mình đa tình, ngươi đã không có chút tình cảm nào với ta, ta cần gì phải lo cho ngươi?” Dốc toàn lực đưa tay từ trong ngực kéo ra ngoài, mở ra hướng tới Gia Cát Lượng, khối tinh thạch đó nằm lặng lẽ
trong lòng bàn tay, hòn đá trắng như tuyết đã nhuộm đỏ máu tươi.

Gia Cát Lượng ngây người
nhìn bàn tay ta giơ về phía hắn, ta vẫn đang cười, cười mình ngốc, cười
mình si, trước khi bày ra kết cục này, ta hy vọng biết bao Gia Cát Lượng sẽ không để kết cục này trở thành sự thật, tuy ta không nghĩ có thể
nhận được trọn vẹn tình cảm của hắn, nhưng không phủ nhận, nếu hắn thật
sự có tình, ta có lẽ sẽ từ bỏ quyết định của mình. Nhưng mà, ta lại một
lần tự mình gạt mình: “Khổng Minh, mười hai năm rồi, nhiệt tình của Vân
Như vẫn không thể làm hòn đá này ấm lên. Ngươi cho ta biết, hòn đá này
có tim không?”

Gia Cát Lượng chìa tay
ra, loạng choạng đi hai bước, nửa chừng đứng lại, lắc đầu liên tục:
“Không, không phải như vậy, ta không ngờ sẽ như vậy, không ngờ.”

Ta nhìn vào mắt hắn, đôi
mắt tràn ngập trí tuệ, ta từng mê luyến dưới ánh sáng của nó: “Khổng
Minh, ta từng xin ngươi, xin ngươi đi theo ta, xin ngươi cùng ẩn cư ở
Mai Hoa tiểu cư, nhưng ngươi không đồng ý. Ta vẫn cho rằng sau khi lấy
được Ích châu, có thể cùng ngươi một chỗ, không còn Lưu Bị, ngươi sẽ đi
theo ta. Ngay cả vừa rồi, ta cũng nguyện ý làm tù phạm của ngươi, ta yêu cầu không cao, chỉ cần ngươi buông tha hai nhà Tôn Chu. Đáng tiếc, tâm
tư của ngươi vẫn cao như vậy, không ai níu kéo được, vì sự nghiệp của
ngươi, vì khát vọng của ngươi, ai cũng có thể từ bỏ, không phải sao?”

Ta ngẩng đầu nhìn bầu
trời thở gấp mấy cái rồi cười nói: “Vân Như được chủ công sủng ái, có Bá Phù, Công Cẩn thương mến, có các huynh trưởng yêu thương, còn chưa đủ,
vẫn tham vọng quá đáng có được trái tim của đá, có được tình yêu của
hắn. Ta đã quên, con người mà tham lam, cuối cùng cái gì cũng không
chiếm được. Tỉ tỉ nói rất đúng, từ bỏ dễ dàng hơn theo đuổi, ta cuối
cùng học được cách từ bỏ rồi. Khổng Minh, ta trả lại cho ngươi, vĩnh
viễn từ bỏ. Tình đã dứt, duyên đã tận, tim cũng nên theo gió mà đi.”

Không duy trì được nữa,
dựa vào thân cây, chậm rãi trượt xuống, trong nháy mắt, ta nghĩ tới hình ảnh Lữ Bố và Liên Đồng ôm nhau ra đi, quả nhiên, ta muốn chết trong
lòng người mình yêu cũng không thể. Nằm trong ngực người mình yêu có cảm giác gì? Từng có người bao nhiêu nguyện ý muốn ôm ta vào lòng, bây giờ
nghĩ lại, mấy lần ôm nhau cảm giác đều rất ngọt ngào. Bá Phù, Bá Phù,
Vân Như hiện giờ muốn nằm trong ngực chàng, ta biết nơi đó rất ấm áp.

Thân hình ta chậm rãi
trượt xuống, Gia Cát Lượng lảo đảo chạy tới bên ta, đỡ lấy thân thể ta:
“Vì sao? Vân Nhi, Tử Vân, Vân Như, ngươi là người nhẫn tâm như vậy,
ngươi đùa bỡn tất cả mọi người trong bàn tay, phút cuối cùng lại nói cho ta biết, ngươi đối với ta có một mảnh chân tình? Đùa giỡn cuộc đời ta
chưa đủ, chết cũng muốn ta phải hối hận sao?”

Ta cười khổ: “Khổng Minh, ngươi cần gì lừa chính mình? Khụ, khụ, ta không tin, ngươi nhận ra ta
lừa gạt, ta lợi dụng, lại không nhận ra chân tình của ta. Nếu như vậy,
ta sẽ, khụ, sẽ thành toàn cho ngươi.” Máu tươi trong miệng không thể
khống chế nổi trào ra, ta cố gắng nuốt xuống, để mình tỉnh táo lại một
chút, Gia Cát Lượng nói rất đúng, ta không phải là người lạnh nhạt với
sinh tử, đáng tiếc hắn không biết, nếu nhất định phải hy sinh, ta cũng
không để ý tới cái mạng này: “Khổng Minh, ngươi khiến ta hiểu được ta
đối với tình cảm của ngươi chỉ là một giấc mộng, mơ tới hôm nay, cũng
nên tỉnh rồi. Ta dùng cái chết để giải quyết giấc mộng mười hai năm, để
thành toàn cho ngươi, ngươi vừa lòng chưa?”

Gia Cát Lượng lắc đầu:
“Không, Lượng muốn không phải kết cục thế này, không phải. Vì sao, vì
sao ngươi không thể từ bỏ?”

“Bởi vì chúng ta… đều có
mục tiêu… mình muốn theo đuổi. Ngươi, cũng không… sai, ta… cũng… không…
sai. Ta nói rồi, chúng ta… không cùng… mộng, nhất định… vô… duyên. Khụ,
khụ, khụ, Khổng Minh, ta còn muốn nói, tài hoa của ngươi.. không nên…
không nên… chỉ vì… một người… một người…, khụ, ta tiếc cho ngươi.”

Gia Cát Lượng không hề
phản ứng, ta cười khổ phun ra một búng máu, nuối tiếc nhìn bầu trời, ta
thật không muốn chết, lúc này mới biết, ta lưu luyến rất nhiều người:
“Khổng… Minh, nếu như có thể, ngươi… ngươi để… ta… trở, trở về… Mai..
Hoa… cư, được không? Kỳ.. thật, có thể… chết… trong tay… ngươi, ta… cũng mãn… nguyện, nhưng…mà, thật… vô cùng… đáng tiếc, ta… được…, trở về…
Ngươi…” Cố gắng nói ra thỉnh cầu cuối cùng, rồi không cố gắng được nữa,
thật mệt mỏi quá, Bá Phù, Vân Như rất muốn tới gặp chàng, rất muốn chết
trong ngực chàng, ta thật hâm mộ Liên Đồng.

Gia Cát Lượng thấy ta
nhắm mắt, hắn thì thào lẩm bẩm: “Một người? Không, ta không phải vì một
người. Ngươi biết mà, ta có thể làm tốt hơn, ta có thể. Ta thật có thể
sao?”

Thục quân nhìn Gia Cát
Lượng ôm ta trong lòng, đều lắc đầu thở dài. Nửa ngày sau, Liêu Hóa mới
tiến lên trước nói: “Thừa tướng, đại quân địch sắp tới, chúng ta…, có
đem xác nàng đi không?”

Gia Cát Lượng còn đang
ngẩn người, nghe hắn nói xong, nhìn người trong lòng, chậm rãi đặt xuống đất: “Lượng có phải chọn sai rồi không? Vân nhi, thì ra vẫn là ta có
lỗi. Ngươi lừa Lượng, Lượng cũng phụ ngươi, có lẽ không bao lâu nữa, ta
sẽ tới tìm ngươi! Trên đường xuống hoàng tuyền đợi ta một chút, ta sẽ
cho ngươi biết, hòn đá thật sự có tim.”

Cầm hòn đá mang máu của
ta, hắn chậm rãi đứng dậy, phất tay trở về: “Người đã chết rồi, chúng ta tôn trọng nguyện vọng của người đã chết, để lại nàng cho Tử Long. Rút
quân về giúp Tử Đồng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.