Đọc truyện Loạn Thế Phong Vân – Phượng Tường Tam Quốc – Chương 24: Thần binh xuất thế
Ta nghe thấy sững sờ, trù trừ một lúc liền đáp: “Như nhi cũng biết như
thế. Về người nào, muội vẫn chưa tìm được. Có điều, muội thấy có mấy
người cũng tốt, muốn đưa ca ca cùng đi xem. Nhưng mà, ôi, ca ca không đi thì coi như xong. Muộn biết, hiện tại, Công Tôn Toản đang lúc nổi lên,
muội nói cái gì ca ca cũng không tin. Thế này vậy, chờ ông ta bị đánh
bại, ca ca sẽ biết khả năng của muội, đến lúc đó, muội lại đến tìm ca
ca.”
Triệu Vân cười: “Thế nào, muội không ở lại
với ta, lại còn muốn chạy lung tung khắp nơi sao? Ta không cho muội chạy loạn nữa đâu.” “Ca ca, huynh muốn giữ muội cũng không được. Không phải
Như nhi khoe khoang, võ nghệ của muội lúc này so với ca ca không kém.
Với lại, Như nhi đã trưởng thành, ca ca quản không nổi muội đâu!”
Triệu Vân cười khổ: “Như nhi, ai nói muốn đấu với muội? Muội đó, bên ngoài
loạn như vậy, ca ca cũng là lo lắng cho muội thôi! Vất vả lắm tới đến
được, đừng đi có được không?” “Không, muội sẽ không ở lại đâu. Muội đã
nói rồi, muội muốn đi tìm minh chủ. Ca ca, chúng ta không nói chuyện này nữa, để muội giúp huynh chỉnh đốn lại nơi này một chút, thân binh của
huynh thật chẳng ra sao.”
Triệu Vân cũng không còn lời
nào để nói. Ta tự chi tiền, lệnh cho đám thân binh đi mua rất nhiều thứ, sắp xếp lại căn phòng kia giống như chỗ có người ở, mới vừa lòng. Triệu Vân thấy ta cho huynh ấy vàng liền hỏi: “Như nhi, muội làm sao kiếm
được từng này tiền? “Là khám bệnh, ca ca biết rồi đấy, y thuật của Như
nhi rất tốt, tự nhiên sẽ kiếm được nhiều tiền.” Triệu Vân cũng tin là
thực.
Đến ngày thứ ba, Chu Lạc tìm đến chỗ ta, ta tự
chuyển tới ở trong hiệu thuốc (cũng là để Triệu Vân thấy). Thấy ta như
vậy, Triệu Vân cũng không nói gì thêm. Huynh ấy cũng biết ta sẽ không
nghe lời. Kỳ thực, từ lúc ta gặp dị biến, huynh ấy cũng biết sẽ không
quản được ta. Hiện ta, thấy ta như vậy, huynh ấy cũng chẳng biết làm thế nào.
Loáng một cái, nửa tháng đã qua, huynh muội chúng
ta, không ai thuyết phục được ai, chẳng biết làm cách nào nữa. Cho nên,
hôm nay, lúc Chu Lạc nói với ta đã tới lúc phải đi Vô Chung, ta bèn tới
cáo biệt Triệu Vân.
Triệu Vân kéo tay ta, chúng ta chậm
rãi cùng nhau đi ra cửa thành Dịch Kinh. “Như nhi, ca biết suy nghĩ
trong lòng muội, có điều, ca ca thật sự không cần muội giúp, ta xông pha trên chiến trường, kiến công lập nghiệp, dù sao cũng là chuyện của nam
nhi, muội một thân nữ nhi, tuổi còn nhỏ, dù có khả năng kỳ lạ, làm việc
như vậy, cũng vẫn không phải lẽ. Nghe lời ca ca, suy nghĩ lại, ở lại
đây, được không?”
Ta nhoẻn miệng cười: “Ca ca, Như nhi đã nói qua nhiều lần, muội không muốn sống cuộc sống của nữ nhi bình
thường. Nếu muội đã gặp được kỳ ngộ, tất nhiên là do ý muốn của ông
trời, muốn Như nhi một phen gây dựng sự nghiệp. Được rồi mà ca ca, Như
nhi có một thân võ nghệ, trong loạn thế tự bảo vệ mình căn bản không
thành vấn đề. Huống chi, Như nhi giả dạng như vậy, làm ca ca thiếu chút
không nhận ra muội, huống gì người khác? Với lại, hiện tại muội hành
nghề y ở khắp nơi, cũng coi là làm việc tích đức, ca ca không cần
khuyên.”
Triệu Vân thở dài, không nói gì nữa. Ta nhìn bộ
dáng rầu rĩ không vui của huynh ấy, liền tựa vào người huynh ấy làm
nũng: “Không sao đâu mà ca ca, muội không còn nhỏ nữa, từ lúc muội gặp
kỳ ngộ tới giờ, lúc này người hay chuyện trong thiên hạ đều không làm
khó được muội. Ca ca, nếu không muốn đi theo muội, vậy cứ ở lại một thời gian ngắn nữa, huynh đừng lo lắng, cứ vui vẻ thôi!”
Triệu Vân bất đắc dĩ: “Muội đó, ôi, từ lúc muội đột nhiên thay đổi trở về sau, ca ca thật không có biện pháp với muội.”
Ta cười: “Được rồi, ra khỏi thành cũng lâu rồi. Ca ca đừng tiễn nữa, trở
về đi! Nhớ kỹ, phải chăm luyện kiếm, đừng để Thanh nhi rỉ sét, lần sau
muội đến, sẽ tỉ thí với ca ca.”
Triệu Vân cười khổ lắc
đầu: “Muội thật là, không chỉ trưởng thành hơn, còn nghịch ngợm hơn rất
nhiều, Thanh nhi nếu là bảo kiếm, có thể rỉ sét sao? Ôi, muội ở bên
ngoài vài năm, đúng là càng giống nam hài tử, nhưng như vậy cũng tốt, ta cũng có thể yên tâm hơn.”
Ta cười khanh khách: “Như nhi hiện tại chính là nam hài tử mà, ca ca nên nhớ rõ, đệ kêu Triệu Như, tự Tử Vân nhé!”
Rời khỏi Dịch Kinh, ta cũng thật hết cách, Vân ca ca so với ta nghĩ còn cố
chấp hơn. Thật là, huynh muội thân tình cũng không bằng quân thần chi
tâm. Công Tôn Toản kia hiện tại thật ra đang thỏa thuê mãn nguyện, nhưng phong quang không được vài năm, hơn nữa chết rất thảm, Vân ca ca đi
theo y, ta thật sự lo lắng. Cũng may Vũ ca ca nói huynh ấy không gặp
chuyện gì, nếu không, ta tình nguyện đánh bất tỉnh huynh ấy rồi đem đi
(nhưng mà, ta làm được sao?). Ai bảo Viên Thiệu cùng Công Tôn Toản là
địch, mà Tào Tháo hiện tại cùng Viên Thiệu lại là quan hệ đồng minh,
khiến cho ta không dám cùng Vân ca ca đề cập tới Tào Tháo. Ôi, qua hai
năm nữa rồi nói sau vậy.
Ta rầu rĩ không vui trở lại Vô
Chung, Chu Thái đón ta vào trong: “Trang chủ, trong trang có thư, nói
nếu cậu tới đây, hãy trở về một chuyến, Công Tôn Hồng tìm cậu.” Ta cười
khổ nhìn hắn: “Chu đại ca, ngươi cứ kêu tên đi, ta nghe cách gọi Trang
chủ này nọ, rất khó chịu.” Chu Thái cười cười, không nói gì cả.
Trương Khai đang chờ ở hậu đường hiệu thuốc, thấy ta trở về, vội tiến lên
chào: “Công tử, chúng tôi đến rồi. Hàng hóa cũng đã mang tới an toàn.
Lần này, lúc nào sẽ lên đường?”
Ta tính toán thời gian:
“Lần này, các ngươi chạy ra quan ngoại, tới Liêu Tây hoặc Hung Nô thu
thập một ít thịt dê hoặc lương khô khác, đến mùa thu thì trở về đây, lúc đó, lương thực trong núi cũng bắt đầu thu hoạch, các ngươi lại mang một ít trở về.” Trương Khai lĩnh mệnh, tự đi sắp xếp.
Ta
nghĩ một hồi, hai năm tiếp theo, ta sẽ bộn bề nhiều việc, chỉ sợ không
có bao nhiêu thời gian về đây, vẫn nên tới mã trường một lần đã, lần
trước không gặp được Tống Liệt, phải sắp đặt những thứ cần sắp đặt. Đến
mã trường, đúng lúc Tống Liệt cũng có mặt, đang cùng Nạp Nhĩ Khang đang
nói chuyện gì đó. Hai người thấy ta đến, giật nảy mình. Tống Liệt oán
trách ta: “Công tử, chỗ này là quan ngoại, cậu sao lại tới một mình? Quá nguy hiểm.”
Ta cười cười: “Không sao cả, ta tới thăm nhóm các ngươi một chút. Tống Liệt, ngươi thế nào?”
Tống Liệt trả lời: “Công tử, chỗ này hoạt động vô cùng thuận lợi. Trong khe
Lư Long, chúng ta đã có bốn huynh đệ thông thạo đường. Các trạm kiểm
soát dọc đường, chúng ta cũng đã có quan hệ hòm hòm. Hiện nay, hàng của
chúng ta thông hành qua quan đạo đều không thành vấn đề.”
Ta mừng rỡ: “Ta biết rõ năng lực của ngươi mà. Chuyện này tốt lắm. Ngươi
hãy sắp xếp, kể từ tháng sau, tăng cường quan hệ làm ăn với quan ngoại,
lợi dụng quan hệ ở Triều Dương nhiều hơn, lấy hàng da cùng vũ khí là
chính, dược liệu, vải vóc trong nội địa cũng có thể chuyển ra ngoài. Ta
lần này trở về núi, cũng muốn cùng người trong núi bắt đầu chuẩn bị ủ
rượu, về sau, rượu chính là vật phẩm giao dịch chủ yếu đổi lấy ngựa với
Hung Nô. Cả lương thực nữa, hiểu chưa?” Tống Liệt đáp ứng.
Nạp Nhĩ Khang nhìn ta: “Công tử, nơi này xử lý ra sao? Lúc nào có thể
khuếch trương đàn ngựa vậy?” Ta cười: “Ngươi hiện tại không phải làm rất tốt sao? Có bắt đầu, sẽ có phát triển. Vả lại, việc mua ngựa, dưỡng
ngựa đều là chuyện của ngươi, ta mặc kệ.”
“Là thế này
công tử, hiện tại, cậu đầu tư vào không đủ, nếu muốn mở rộng đàn ngựa,
cần tiền vốn. Không có tiền, ta lấy gì mua đàn ngựa đây, ngựa mà ít, làm sao mở rộng được? Chắc không đến nỗi tôi phải tự đi tìm bầy ngựa hoang
chứ!”
Ta cười: “Không thể nào! Tiểu Khang Tử, ngươi lợi
hại như vậy, lẽ nào không tìm được ngựa. Ta có nghe nói, ở chân núi phía bắc, một nơi cách đây vài trăm dặm có bầy ngựa thường lui tới, ngươi tự đi bắt, ta sẽ tiết kiệm được tiền mua ngựa.”
Nạp Nhĩ
Khang buồn bực nhìn ta: “Công tử, bắt ngựa cũng được. Nhưng cậu phải cho tôi người để đi, một mình tôi đi làm sao được?”
Ta cười
ha hả: “Được rồi, để ngươi đi bắt ngựa, chưa đợi ngươi bắt về, ngựa ở
đây cũng chạy cả rồi. Có điều, tiền vốn của ta hiện tại không nhiều.
Nuôi ngựa cần một khoản đầu tư lớn, lời lãi buôn bán về chậm, hai năm
qua, tiền của ta có hạn, làm ngươi chịu thiệt thòi. Nhưng mà ngươi yên
tâm, hai năm sau, ta sẽ tăng tiền cho ngươi, đến lúc đó, ngươi tuyệt đối sẽ mệt đến không chịu nổi.”
Nạp Nhĩ Khang cười: “Tôi không sợ mệt mỏi, chỉ sợ làm không xong việc công tử giao phó.” Ta thở dài không nói.
Rời khỏi nơi này, chạy không nghỉ trở về núi, ta tới gặp bọn người Chu lão
bá. “Mấy vị bá bá, ta lần này trở về, có lẽ thêm một thời gian nữa mới
có thể tới đây. Dù sao mọi chuyện trong trang đều đang tốt đẹp. Ta đã đi tìm vị đại hiền tài kia, ông ta đang bị Công Tôn Toản giam giữ, trong
lúc nhất thời chưa thể tới được. Nhưng mà, người đó tên Điền Trù, nếu
như ông ta đến mà ta không có mặt, các bá bá hãy để ông ta làm chủ mọi
chuyện nơi này.”
Chu lão phụ cười: “Ông ta tới, có công
tử dặn dò, chúng ta sẽ đối xử tử tế, nhưng mà, muốn để người đó chủ trì
công việc ở đây, chuyện quan trọng vậy công tử phải tự nói, chúng ta
không làm chủ được.” Ta thật sự không còn lời nào để nói.
Lúc ta đến chỗ Công Tôn Hồng, hắn đang chờ gặp ta: “Công tử, tới đây, tôi
cho cậu xem cái này.” Nói rồi hắn kéo luôn ta tới lò rèn. Ta vừa nhìn,
một cây trường thương đang dựng ở đó. Toàn thân cây thương màu bạc, toàn bộ đang tỏa sáng, thật đẹp.
Ta rất cao hứng, tiến lên
phía trước, nắm nó trong tay, ước lượng một chút, được, ta cầm có chút
nặng, nhưng Vân ca ca chắc chắn rất vừa tay. “Cám ơn Công Tôn huynh.” Ta cảm kích nhìn hắn. Công Tôn Hồng cười, lại lấy từ trong phòng thêm một
cây thương nữa: “Công tử, nó cũng hoàn thành rồi. Thật không dễ làm!”
Thương của ta! Cầm thương trong tay, vì xung quanh có nhiều người, ta
khó nói nên lời, chỉ có thể cảm kích nhìn hắn: “Thực cám ơn Công Tôn
huynh, ngươi đi theo ta.”
Trở lại phòng hắn, ta mới cười
nói: “Thật khó cho ngươi, ta cảm giác rất phù hợp, không nói cũng biết,
nó nhất định không tệ chút nào. Những lời dư thừa đừng nói nữa. Lần này
ta trở về, còn một bản thiết kế cung nỏ, ngươi xem giúp ta được không?”
Ta đem sơ đồ vẽ phác thảo cho Công Tôn Hồng: “Loại cung nỏ này so với bình thường ngắn hơn một chút, thân dày hơn, cung nỏ thiết kế hai hàng cao
thấp để đặt tiễn, mỗi lần có thể phóng ta hai mươi mũi tên. Đây là ý
tưởng của ta, cụ thể tùy ý ngươi mà hoàn thành.”
Công Tôn Hồng cầm sơ đồ phác thảo nhìn hồi lâu: “Cung nỏ này thoạt nhìn, nhất
định rất lợi hại. Có điều không thể dùng tên dài bình thường, phải chế
tạo riêng mới thích hợp, hơn nữa tính sát thương tuy rằng mạnh, cũng
không thích hợp dùng trên chiến trường.”
Ta gật đầu: “Đây không phải thiết kế để sử dụng trên chiến trường, là để bảo vệ thương
đội thôi. Thương đội không thích hợp đeo vũ khí lớn. Ta nghĩ, cung nỏ
này có thể mang theo, phóng ra tên phải nhanh, dày đặc, như vậy có thể
tranh thủ thời gian thoát khỏi nguy hiểm, gặp phải nhiều loạn binh hay
cướp, cũng không phải vấn đề gì quá khó.” Công Tôn Hồng gật đầu. Ta
biết, không cần ta quản nhiều, hắn tự nhiên sẽ biến thiết kế của ta
thành hiện thực.
Lưu lại hai ngày, thấy võ nghệ Tần Dũng
cũng luyện tử tế, ta cáo biệt mọi người, rời khỏi núi. Rời đi lần này,
hơn một năm sau, ta mới trở về được.
Tới Dịch Kinh lần
nữa, đến chỗ ca ca ở. Triệu Vân nhìn thấy ta rất cao hứng, huynh ấy cho
rằng ta đã nghĩ thông suốt, muốn ở lại bên cạnh huynh ấy. Ta cười: “Muội lần này trở về, là đem cho ca ca một thứ rất tốt.”
Triệu Vân nhìn cây trường thương ta nhét vào tay huynh ấy, mắt mở to: “Như
nhi, muội… Tìm được nó ở đâu?” Ta cười (nhìn bộ dáng Vân ca ca, ta đắc ý cực kỳ): “Đây là Như nhi đặc biệt vì Vân ca ca chế tạo. Cùng Thanh nhi, Nguyệt nhi là một kiểu, đều do một tay người rèn ra. Như nhi đã nói
qua, muội có chút ân tình với hắn, cho nên hắn tận tâm chế vũ khí cho
Như nhi. Hì, phong tư của ca ca, kết hợp với cây thương này, ngựa này,
kiếm này, khẳng định thiên hạ vô địch.”
Triệu Vân cầm
thương ở tay, khua khoắng một lúc: “Thật quá tốt, rất thích hợp. Như
nhi, ca ca cảm ơn muội.” Ta nói: “Ca ca, huynh còn khách khí với Như nhi sao? Như nhi đương nhiên biết huynh thích. Ca ca, cùng Như nhi đi được
không?”
Triệu Vân không để ý ta nói, chỉ hỏi ta: “Như
nhi, muội thì sao? Cũng nên có một binh khí thuận tay.” Ta cười: “Ca ca
đó, mấy ngày trước còn nói người ta là tiểu cô nương, không nên đùa này
đùa nọ, hôm nay lại bảo người ta chế binh khí, huynh thật mâu thuẫn.”
Triệu Vân cũng cười, lại xoa đầu ta: “Muội đó, lúc nào lại biến thành nghịch
ngợm như vậy rồi, cả ca ca cũng dám đùa?” Ta lè lưỡi: “Muội sao lại
không dám đùa ca ca, muội biết ca ca thương muội mà! Còn nữa, người ta
còn nhỏ, không nghịch ngợm sao được?”
Triệu Vân cười:
“Trời ơi, muội cũng không phải còn quá nhỏ. Nếu ở trong thôn, ca ca phải kiếm chồng cho muội rồi.” Ta thẹn thùng: “Ca ca nói cái gì đó? Như nhi
mặc kệ huynh! Người ta không cần loại cuộc sống như thế! Muội muốn giống huynh.”
Triệu Vân lắc đầu: “Thôi được, ta không nói nữa, dù sao từ lúc muội thay đổi, ca ca cũng không có cách nào ép muội.” Ta
cười, lấy ra tam đoạn thương của ta: “Ca ca, đây là vũ khí của Như nhi.”
Triệu Vân cầm trong tay: “Ồ, loại thương này chưa từng thấy qua, dùng như thế nào?” Ta vui vẻ: “Thương này có thể co rút. Như vậy mở ra trở thành
trường thương, thu lại chính là đoản thương, tức là vừa có thể chiến đấu trên ngựa, vừa có thể chiến đấu dưới đất, rất thực dụng. Hơn nữa, lúc
bình thường có thể giấu nó trong bọc hành lý của Như nhi, bề ngoài muội
yếu ớt như vậy, dùng trường thương chống đỡ trông không đẹp, phải
không?”
Triệu Vân thở dài : “Như nhi, huynh thật không
biết lão gia kia cho muội ăn loại trái cây gì. Muội làm sao biết được
nhiều chuyện như vậy?” Ta cười: “Thần tiên mà, chúng ta phàm nhân làm
sao biết. Bất kể như thế nào, muội biết là được.”