Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 239: Hào kiệt bi ca


Đọc truyện Loạn Thế Phong Vân – Phượng Tường Tam Quốc – Chương 239: Hào kiệt bi ca

Rời khỏi Lược Dương, ta tới Tự thành, Lữ
Bố và Tào Hưu trú đóng ở đây. Tự thành tuy nhỏ bằng một nửa Lược Dương,
nhưng nằm ở vị trí xung yếu chiến lược giữa Lược Dương và quan ải Định
Quân Sơn, vạn không thể mất, cho nên, sau khi Thục quân tới, Tào Hưu
liền đóng ở Tự thành. Lúc ta đến là vừa qua nửa đêm, nói thế nào cũng là đào phạm, ít nhiều vẫn phải kiêng kỵ, với lại, thời kỳ phi thường, đành bỏ qua khái niệm thời gian. Xa xa thấy tường thành Tự thành, đuốc rực
sáng, cơ hồ chiếu sáng nửa bầu trời, bên ngoài thành cũng không có quân
địch, trạng thái khẩn trương như vậy, nhìn thế nào cũng có dấu hiệu xấu.

Nhìn cửa thành có quân
đội đang tập hợp, trong nháy mắt ta thấy nghẹn họng, quá nửa đêm, đây là muốn làm gì? Nếu là tập kích doanh trại địch hoặc xuất quân, vì sao
tướng lĩnh và binh sĩ đều sắc mặt âm trầm, giống như xảy ra đại sự gì
vậy. sự xuất hiện của ta khiến binh sĩ bên ngoài một phen xáo động, mấy
đầu lĩnh lên tiếng hỏi thăm: “Chiến sự ở tiền phương thế nào?”

Ý?! Chiến sự ở tiền
phương? Ồ, bọn họ tưởng ta là trinh sát, mang theo một bụng nghi ngờ lo
lắng, ta lợi dụng hiểu lầm của bọn họ chạy thẳng vào cửa thành: “Tránh
ra, tránh ra.”

Tào Hưu đứng ở gần cừa
thành mặt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào đội quân, hai tay nắm chặt yên ngựa lộ ra sự lo lắng và khẩn trương của hắn, đám quan viên đang vây lấy bên cạnh hắn, thấy ta chạy tới lập tức xông đến: “Nói mau, phía trước thế
nào?”

Ta mặc kệ bọn họ, ánh mắt quét một vòng, chiến mã màu đỏ thẫm đập vào mắt ta, tuy không thấy
người, ta vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi, chạy tới trước mặt Tào Hưu: “Tử Liệt, các ngươi đang làm gì vậy? Ôn hầu đâu rồi?”

Vốn đang vẻ mặt lo lắng,
thấy ta không tuân quy củ, Tào Hưu vốn định phát hỏa, nghe xong ta nói,
lại nhìn rõ ta, choáng váng một hồi mới nói ra lời: “Ngài, ngài, ngài là Triệu tiên sinh? Sao ngài lại tới đây được? Không phải nói…”

Ta vội lắm rồi: “Nói
thừa? Chuyện của ta nói sau, trước tiên nói xem đang có chuyện gì vậy?
Chủ công không phải có lệnh các ngươi cố thủ không được ra ngoài sao?”

Ta quýnh lên, Tào Hưu mới từ kinh ngạc tỉnh táo lại. Hắn lập tức trả lời: “Tên nhi tử hỗn đản của ta tự chủ trương tập kích doanh trại địch, Ôn hầu và phu nhân không yên tâm liền theo sau tiếp ứng, nhưng quân sĩ trở về nói họ đang bị Thục
quân vây khốn trong hà cốc, đang nóng lòng đợi chúng ta cứu viện.”

Lòng ta trầm xuống, vội
vã kêu lên: “Đem bản đồ địa hình cho ta xem.” Tâm trạng vừa nhẹ nhõm một chút lại trở nên trầm trọng. Đoạt lấy bản đồ trong tay tòng quân, ta
một mặt vội vàng tìm kiếm vị trí hà cốc kia, một mặt hỏi Tào Hưu: “Lỗi
nhi xuất phát lúc nào? Lần cuối trinh sát trở về là lúc nào? Cách nơi
này có xa không? Ôn hầu đi thế nào? Vì sao không mang theo Xích Thố?”

Tào Hưu vừa chỉ chỗ cho
ta vừa trả lời: “Tào Lỗi vào giờ Dậu xuất quân, Ôn hầu đi sau một canh
giờ, tin báo lần đầu vào đầu giờ Sửu, trinh sát báo về vào giữa giờ Sửu. Xích Thố đã già, Ôn hầu không cưỡi nó ra chiến trường nữa, nhưng hôm
nay nó giống như phát hiện gì đó, không ngừng ầm ỹ, ta thả nó ra, nó
liền luôn ở bên cạnh muốn thúc giục gì đó.”

Hiện đã đầu giờ Dần, ước
chừng gần một canh giờ trôi qua, đại quân muốn đuổi tới hà cốc, cũng
phải mất ít nhất nửa canh giờ, nếu như Tào Lỗi và Lữ Bố thật sự bị phục
kích ở hà cốc, ba canh giờ đã qua, làm gì cũng đã muộn. Nhưng bị ý thức
chi phối, ta định cho Tào Hưu lập tức phát binh, đuổi được lúc nào hay
lúc ấy, Lữ Bố mạnh mẽ như thế, nói không chừng có thể kiên trì đến lúc
chúng ta tới. Vừa đứng lên, ta lại cảm thấy có chuyện gì chưa nghĩ tới,
cảm giác bất an càng nặng hơn.

Vừa lên ngựa, ta vừa dặn
Tào Hưu: “Thời gian qua đã lâu, phải lập tức tới giúp mới được. Đúng
rồi, phòng thủ trong thành phải tăng cường, đại quân xuất ra, phải đề
phòng địch tập kích bất ngờ, nói cho bọn họ biết, không phải ngươi tự
mình quay lại, đội quân nào cũng không được cho vào.”

Tào Hưu một mặt dựa theo
lời ta dặn dò bên dưới, một mặt lo lắng nói: “Hà cốc kia bãi đá ngổn
ngang, địa hình phức tạp, ta luôn tự hỏi vì sao Thục quân chọn đường đó
làm lộ tuyến lui binh, Khương thái thú cũng nhắc nhở chúng ta đừng xuất
quân, đề phòng quân địch mai phục, nhưng Lỗi nhi không nghe, ép buộc
xuất quân.”

Hà cốc bãi đá ngổn ngang? Địa hình phức tạp? Ta trong lòng cả kinh, đột nhiên nghĩ ra cảm giác
vừa rồi là cái gì: “Tử Liệt, từ đây tới hà cốc, trên đường có chỗ nào
địa hình phức tạp bất lợi với kỵ binh hoặc đại quân không? Còn nữa, cửa
vào hà cốc kia có phải nhỏ hẹp không?”

Tào Hưu a một tiếng, lập
tức kịp phản ứng: “Cửa vào không nhỏ, có thể đóng trú không ít binh mã.
Trên đường đi có vài chỗ khá hẹp. Tiên sinh, có phải ngài nghi ngờ Thục
quân mai phục dọc đường đánh viện quân không?”

Ta nghiêm túc gật đầu:
“Lỗi nhi giờ Dậu xuất phát, khoảng cách giữa nơi này và hà cốc nếu hành
quân bí mật, cũng chỉ gần hai canh giờ, đi nhanh chỉ cần chưa tới một
canh giờ, nhưng lần hồi báo đầu tiên là giờ Sửu, trinh sát nửa canh giờ
sau trở về nói cùng một tin tức, nói cách khác, trong nửa canh giờ, tin
tức chiến đấu không biến hóa lớn, ngươi nghĩ lại xem, có phải không bình thường?”

Tào Hưu nhíu chặt lông
mày, hai tay run lên: “Tiên sinh nói, Thục quân sau khi bao vây Lỗi nhi, không toàn lực công kích, mà để lại thời gian cho chúng ta.”

“Không sai.” Ta đã khẳng
định ý nghĩ của mình, tuy tâm tình trầm trọng, nhưng dùng lý trí để phán đoán quan trọng hơn: “Tử Liệt, bên trong hà cốc nếu có nhiều đất đá,
Thục quân không có ngựa chiến, nhưng chắc chắn cung tên rất đầy đủ, theo phán đoán bình thường, Lỗi nhi chỉ cần rơi vào vòng phục kích, dưới sự
tấn công của tên và đá, trước tiên sẽ tổn thất quá nửa nhân mã, sao có
thể chống cự nửa canh giờ không có biến hóa? Hừ, Thục quân cũng không
phải ngốc.”

Tào Hưu luống cuống:
“Vậy, chúng ta nên làm cái gì bây giờ, cũng không thể thấy chết mà không cứu. Ôn hầu và phu nhân đang ở đó!”

“Cứu, nhất định phải cứu, nhưng cũng không thể tự hãm vào tử địa. Tử Liệt, như vậy đi, ta mang
năm ngàn kỵ binh đi theo đường lớn, ngươi mang đại quân chia hai đường,
dọc theo hai bên đường lớn hành quân thật nhanh chóng. Ta phán đoán,
Thục quân không chỉ muốn dụ chúng ta xuất quân để phục kích, còn muốn
lợi dụng thất bại của quân ta để chiếm Tự thành, bởi vậy chúng sẽ mai
phục không quá xa nơi này. Ngươi nhanh dẫn quân đi, thấy đại hỏa phóng
lên, liền từ hai hướng tấn công vào giữa, ta muốn phản vây.”

“Chỗ nào có đại hỏa?”

Ta cười lạnh: “Mệnh lệnh
cho mỗi kỵ binh đi theo ta mang theo hai cây đuốc, lúc bộ binh của ngươi tới chiến trường, một người thắp hai cây, đánh lừa quân địch. Chỉ sợ
địch nhân mai phục không chỉ một chỗ, bọn chúng liệu định chúng ta liều
chết cũng phải qua đó nghĩ cách cứu viện Ôn hầu.” Ta sắp xếp như vậy,
đội ngũ không tới ba vạn người sẽ giống như hơn năm vạn, thanh thế đủ để Thục quân sợ hãi.

Sự thật chứng minh ta suy đoán không sai, đại quân đi tới cách Tự thành hơn hai mươi dặm, chúng
ta liền phát hiện phục binh Thục quân. Nếu tâm lý hoảng loạn, sẽ không
phát hiện bọn chúng mai phục, nhưng ta để ý tìm kiếm, nên bị lộ không
thể nghi ngờ. Ta không hành động ngay, mà dẫn kỵ binh tiếp tục đi, sau
khi đi qua khu vực này, xem chừng hai đội quân bên cánh chắc đã tới nơi, chúng ta liền quay trở lại, đuốc trong tay ném loạn sang hai bên đường.

Cuối thu không khí trong
lành, trời nóng vật khô, đuốc rơi xuống cỏ lập tức bùng lên. Căn bản
không đoán được chúng ta có thủ đoạn này, Thục quân hoảng sợ nhảy dựng
lên, quân mai phục lập tức vỡ trận. Đối với kẻ địch, chúng ta không thể
nương tay, với lại, cần tốc chiến tốc thắng, xuống tay càng vô tình, kết quả năm ngàn binh mã trong vòng vây của Thục quân đổi thành đuổi giết
mấy vạn quân mai phục. Đánh một hồi, Tào Hưu mang theo đại quân cũng tới nơi, hai mặt giáp công, rất nhanh khiến Thục quân vỡ trận chạy toán
loạn, chúng ta theo sau truy kích, dù sao cũng phải chạy tới phía trước.

Lại đi thêm chừng ba mươi dặm, trên đường bắt đầu gặp Ngụy quân chạy về, thần thái mỏi mệt, thấy
chúng ta đều kêu cứu, xin chúng ta mau đi cứu người. Đang đi, Xích Thố

vẫn luôn bất kể nguy hiểm chạy trước đột nhiên phát ra một tiếng hí dài, chúng ta lập tức chạy lên, bất ngờ phát hiện Tào Lỗi, hắn đang được mấy trăm kỵ binh bảo vệ xung quanh, phi nước đại về hướng chúng ta. Trong
lòng ta thả lỏng, lại lập tức căng thẳng, vội tiến lên giữ chặt ngựa Tào Lỗi: “Lỗi nhi, gia gia của ngươi đâu?”

Tào Lỗi thở hổn hển mấy
hơi, thấy rõ là ta, liền mở miệng khóc lóc: “Tiên sinh, tiên sinh, nhanh đi cứu gia gia, bọn họ, bọn họ còn trong cốc, không ra được. Bọn họ
không cho con quay lại, không quay lại được, ngài cho con đi cùng ngài
trở lại đó với! Đều là lỗi của con, là lỗi của con.”

Tuy trong lòng vô cùng lo lắng, lý trí của ta không mất đi, Thục quân vây khốn Lữ Bố lại tha cho
Tào Lỗi, rất rõ ràng vẫn muốn dụ viện binh. Không nhiều lời, ta đánh
ngựa chạy tiếp: “Đừng nói thêm lời thừa, đuổi nhanh.” Tào Lỗi chuyển đầu ngựa theo sau ta, Xích Thố luôn chạy ở phía trước.

Cách hà cốc không tới hai mươi dặm, quả nhiên lại phát hiện phục binh, nhưng mà, bọn họ giống như vì phục binh phía trước thất bại mà kinh động, không đặc biệt giấu
mình. Ta cũng chẳng quan tâm, lệnh một người trở lại báo cho Tào Hưu,
bản thân dẫn binh sĩ xông qua đám phục binh này, cứu người là gấp, bọn
chúng để Tào Hưu dọn dẹp.

Dọc đường đi, ta từ miệng Tào Hưu và Tào Lỗi đã biết những chuyện xảy ra. Thục quân thảo phạt Hán Trung hơn hai tháng, không chút tiến triển, Lạc Dương cũng không có dấu hiệu xuất binh, trong tình huống này, Tào Hưu nhận được tin thám báo,
Thục quân chuẩn bị lui binh, lại không lựa chọn đi qua ải Dương Bình, mà chọn lui qua đường núi. Sau khi nhận được tin, Tào Hưu bọn họ phân tích thật lâu, Tào Lỗi cảm thấy Thục quân thật sự rút lui, chúng muốn đi qua Tây Hán tiến vào quận Dương Bình nghỉ ngơi, đợi đầu xuân năm sau tiếp
tục tấn công, Tào Lỗi yêu cầu Tào Hưu cho hắn một phần binh mã để truy
kích hoặc tập kích doanh trại địch, không để Thục quân rút lui thoải
mái; Tào Hưu cảm thấy Thục quân có thể chỉ tạm thời nghỉ ngơi, sẽ còn
tấn công, không đồng ý với thỉnh cầu của Tào Lỗi; mà thủ thành Lược
Dương và Tự thành hai nơi nói Thục quân có âm mưu, kiên quyết không cho
Tào Lỗi xuất binh.

Tào Lỗi tuổi trẻ khí
thịnh, lại cảm thấy Khương Tự chẳng qua là một văn thần, nhát gan sợ
phiền phức, hơn nữa Khương Tự lúc khuyên giải lại nói một câu không cầu
công lao, chỉ cần không thất bại, khiến Tào Lỗi xem thường, bởi vậy lúc
Tào Hưu thêm một lần cự tuyệt thỉnh cầu xuất quân của hắn, hắn liền một
mình điểm một vạn binh mã đuổi theo hướng Thục quân rút lui. Không thấy
hắn tới ăn cơm, Lữ Bố mới phát hiện ra, trong tình hình cấp bách chỉ có
thể cho người báo với Tào Hưu một tiếng, tự mình cùng Liên Đồng mang đội thân binh đuổi theo.

Tào Lỗi mang theo đại
quân một đường đuổi theo Thục quân, rất nhanh đã tới địa phận hà cốc,
Thục quân đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, hình như nhận ra hắn đang đuổi
theo. Tào Lỗi sốt ruột muốn lập công, không suy nghĩ nhiều, mang theo
đại quân đuổi gấp. Đuổi được năm sáu dặm, đường trong hà cốc ngày càng
hẹp, ngựa đi không tiện, đợi bộ binh phía sau đuổi tới, trong lòng Tào
Lỗi xuất hiện hàn ý, đi vài bước nữa, nhìn địa thế hai bên hà cốc, hắn
mới giật mình tỉnh ngộ, cấp tốc đại quân dừng bước, tiền quân đổi thành
hậu quân, nhanh chóng rời khỏi sơn cốc. Nhưng đã muộn, Ngụy quân vừa có
hành động, đã nghe hai bên sườn núi dậy lên tiếng hò hét, trống trận
rung trời, vô số ngọn đuốc chiếu sáng rực khắp hà cốc vừa rồi còn như
chốn không người, dưới ánh lửa, trận địa Thục quân sẵn sàng đón địch,
binh khí dưới ánh sáng đỏ tản ra khí tức tử vong.

Tuy Tào Lỗi chưa từng
trải qua đại chiến, cũng biết đã trúng kế, trong lòng thầm hô không tốt, đẩy ngựa rút lui, đồng thời cao giọng quát: “Lui binh! Rời khỏi hà
cốc!” Ngụy quân hậu quân đã biến thành Tiền quân, Tào Lỗi vừa hạ lệnh,
đại quân lập tức lui về hướng bắc, Tào Lỗi đánh ngựa cản phía sau chỉ
huy quân đội xông tới. Nhưng mới chạy được vài bước, đã nghe tiếng kêu
gào của binh sĩ trước mặt, hắn giương mắt nhìn lên, đã thấy vô số Thục
quân đang ở trước cốc khẩu giết vào, chặn đứng đường lui. Lúc này, sườn
núi bên trái cũng vang lên tiếng hò hét, trong ánh lửa hai cây đại kỳ
được dựng lên, thêu rõ ràng hai chữ “Pháp” và “Nghiêm” khiến tinh thần
Ngụy quân rúng động, hai bên đại kỳ là hơn mười cây tinh kỳ, bên dưới là hơn mười thất ngựa, ở giữa ngồi ngay ngắn một người, không mặc khôi
giáp, chính là Đại tướng quân của Thục quân chinh bắc lần này, Pháp
Chính, Pháp Hiếu Trực. Mà người mặc giáp trụ đồng đứng bên cạnh chính là lão tướng Nghiêm Nhan.

Thục quân đội ngũ rõ
ràng, vận sức chờ phát động, nhân số đông đảo, không ít hơn năm vạn,
cung kính trang nghiêm, đã nắm chắc sinh tử của Ngụy quân, thấy vậy Tào
Lỗi vô cùng hối hận, sớm nên nghe lời Khương Tự, cố thủ thành trì, hiện
giờ một vạn quân chỉ sợ vì sự ngu ngốc của mình mà bỏ mạng ở đây.

Trong lúc song phương
giằng co, Thục quân cũng không vội vàng công kích, sắc mặt Pháp Chính
dưới ánh lửa chiếu có chút âm u, trên mặt không hề có cảm giác vui sướng khi thấy con mồi mắc bẫy, cũng không có chút hưng phấn khi thắng lợi,
mà tràn ngập bất mãn và than tiếc. Đứng yên một hồi, Pháp Chính ra hiệu
thân binh bên cạnh lên tiếng hô: “Tiểu tướng quân, các ngươi đã cùng
đường, đừng chống cự vô nghĩa, sao không nhanh chóng quy hàng, tránh
thương vong vô ích.”

Tào Lỗi hối hận không
lâu, lập tức phân rõ tình thế trước mắt, thoáng suy nghĩ một chút đã có
chủ ý. Lúc Thục quân bày trận, hắn gọi một viên tướng bên cạnh, dặn dò
vài câu, đợi bọn họ chạy sang bên trái tiền phương một lúc, mới ngồi
thẳng mình trên ngựa, lạnh lùng nhìn Pháp Chính. Pháp Chính sai người hô xong, đợi chốc lát, thấy Tào Lỗi không có hồi âm, còn đang kỳ quái, đã
thấy Tào Lỗi cầm đại đao trong tay, Ngụy quân hét lên một tiếng , chia
thành ba đường, binh sĩ hai bên xả thân xông lên sườn núi, ở giữa tập
trung quân chủ lực, hướng cốc khẩu xông tới. Pháp Chính âm thầm gật đầu, Tào Lỗi tuổi còn nhỏ đã có thể quyết đoán phản ứng như vậy cũng là
ngoài dự liệu của hắn.

Tào quân đánh lên triền
núi dĩ nhiên mạnh mẽ, nhưng bất lợi về nhân số khiến mọi người tiến rất
khó khăn, chỉ một lát sau, dưới sự áp chế của Thục quân, không thể không lui về trong cốc. Bọn họ vừa dừng lại, lập tức phát động đợt tấn công
thứ hai, lần này càng mạnh mẽ hơn, trong đó một dũng sĩ mạnh nhất đã một lần đánh tới cách chỗ Pháp Chính đứng không tới trăm bước. Nhưng mà,
thực lực quá chênh lệch, Thục quân lại chiếm ưu thế về vị trí, Ngụy quân dù liều mạng, chẳng qua là chịu chết mà thôi.

Dựa vào Ngụy quân hai bên liều chết xông vào, đại quân cuối cùng chọc được một lỗ hổng trong hàng ngũ Thục quân, xông ra ngoài cốc. Thấy tình hình như vậy, đám người
Pháp Chính chỉ hơi nhíu nhíu mày, không hạ lệnh truy kích, ngược lại cho Thục quân lùi lại trong cốc, mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, một
phần Ngụy quân có thể phá vây, nhưng Tào Lỗi tuyệt đối không thể thoát.

Tào Lỗi nhận ra điều đó,
hắn không phá vây cùng đội quân chủ lực nữa, mà lẳng lặng đứng cách cốc
khẩu trăm mét, chỉ huy binh sĩ hai bên tiếp tục đánh lên triền núi,
tranh thủ thời gian cho đại quân phá vây. Dưới sự chỉ huy của hắn, gần
một nửa Ngụy quân đã chạy khỏi hà cốc, nhóm Ngụy quân này vừa lao ra,
Thục quân liền lấp lại lỗ hổng, bịt kín đường ra, Tào Lỗi thở dài một
tiếng, trong lòng cười khổ, xem ra, nơi này đã trở thành chỗ táng thân
của mình rồi. Nếu không thể chạy trốn, liền dứt khoát buông tay, Tào Lỗi lúc này triệu hồi toàn bộ Ngụy quân đang tấn công hai bên tập trung lại một chỗ, mắt nhìn Pháp Chính, muốn dùng toàn lực tấn công qua đó.

Pháp Chính mỉm cười, hắn
hiểu tâm ý của Tào Lỗi, cờ lệnh phất lên, Thục quân liền tập trung về
chỗ hắn, xếp thành mấy phương trận, đợi Ngụy quân tấn công. Tào Lỗi
không lập tức cho binh sĩ hành động, hắn có chút kỳ quái, quân số Thục
quân gấp mấy lần mình, nhưng bọn chúng vì sao lập thế trận phòng thủ, mà không phải chủ động công kích? Từng này quân của mình căn bản không
chống cự được một đợt tấn công của chúng.

Tào Lỗi suy nghĩ không
lâu, trong lúc hắn còn đang do dự, ngoài cốc khẩu truyền đến tiếng chém
giết vang động, Thục quân vây quanh cốc khẩu đột nhiên đại loạn, giống
như bên ngoài có thiên quân vạn mã đánh vào vậy. Tào Lỗi mắt thấy cơ hội tốt để phá vây, nắm thời cơ, dẫn Ngụy quân xông tới cốc khẩu. Nhưng mà
Thục quân quá đông, nhất thời hắn không xông qua được. Hắn còn chưa kịp
tới gần cốc khẩu, người bên ngoài dưới sự hỗn loạn tránh né hữu ý vô
tình của Thục quân đã tiến vào, số quân xông vào không nhiều, chỉ chừng
hai, ba ngàn, nhưng Tào Lỗi nhìn thấy liền cả kinh, binh sĩ chung quanh
cũng dậy tiếng hoan hô.

Chỉ thấy hai vị tướng dẫn quân xông vào, một người thân mặc hoàng kim chiến giáp, một cây phương
thiên họa kích, dưới ánh nắng chiếu rọi phát ra quang mang yêu dị, uy vũ như thần tiên, uy phong lẫm lẫm đằng đằng sát khí; người kia thân hình
nhỏ nhắn, hồng y kim khôi, ngồi trên một con bạch câu tuấn mã, tư thế
oai hùng hiên ngang, thần thái phi dương, đôi môi mím chặt thể hiện ý
chí quật cường. Chính là vợ chồng Lữ Bố tới tiếp ứng Tào Lỗi.

Hai bên hợp lại, ánh mắt
cưng chiều của Lữ Bố đảo một vòng trên người Tào Lỗi, thấy hắn không bị
thương, mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghiêng người nhìn Liên Đồng, Liên
Đồng cùng hắn tâm ý tương thông, lập tức lắc mình ra phía sau Tào Lỗi,

trăm tên thân binh mạnh mẽ bên cạnh Lữ Bố cũng nhanh chóng tiến lên, bảo vệ ba người ở bên trong.

Lữ Bố xuất hiện cũng
không khiến cho Thục quân sợ hãi, ngược lại, Pháp Chính và tướng lĩnh
bên cạnh hắn đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn đắc ý. Đúng vậy, Pháp Chính bày
ra cạm bẫy này, chính là để dụ Lữ Bố tới, nếu không, binh mã của Tào Lỗi căn bản không thể xông ra ngoài, trên vách núi bên trong hà cốc rất
nhiều đất đá, Thục quân muốn trong thời gian ngắn gây thương vong lớn
cho Ngụy quân, là việc rất dễ dàng.

Vợ chồng Lữ Bố vốn lo
lắng cho an nguy của ngoại tôn mới vội vàng tới cứu viện, đợi song
phương tập hợp rồi, Lữ Bố lập tức thấy rõ tình hình xung quanh. Ngăn cản Tào Lỗi tự trách, Lữ Bố đưa mắt nhìn lên đại kỳ Thục quân, Pháp Chính
lặng lẽ đứng dưới đại kỳ, giống như đang thưởng thức cảnh tượng sum họp. Thoáng suy nghĩ một chút, Lữ Bố đã nhận ra mưu kế của Thục quân, tất cả đều vì mình đi, Lữ Bố cười tự giễu, ánh mắt nhìn sang Liên Đồng: “Đồng, có thể bảo vệ Lỗi nhi xông ra ngoài không?”

Vợ chồng ở chung mấy năm, Liên Đồng sao không hiểu tâm ý của hắn, tuy nàng không hiểu chiến trận
quân lược, nhưng cũng biết, trong mắt Thục quân, phu quân tất nhiên có
giá hơn ngoại tôn, nghe câu hỏi của Lữ Bố, nàng do dự một chút, chậm rãi gật đầu, cũng mỉm cười rất tươi với Lữ Bố.

Lữ Bố còn muốn nói gì
nữa, đã thấy Thục quân có động, Pháp Chính từ trên triền núi chậm rãi đi xuống, tuy có Thục quân bảo vệ, nhưng cách họ không xa. Đứng ở một nơi
vừa đúng nằm ngoài tầm tên của Lữ Bố, hắn lớn tiếng nói: “Ôn hầu và phu
nhân cùng nhau đến, Pháp Chính vô cùng vinh hạnh.” Ngừng một lát, hắn
mỉm cười nói tiếp: “Có thể mời Ôn hầu và phu nhân cùng ta nói vài lời
không?”

Tào Lỗi mắng thầm một
tiếng, nhấc dây cương muốn tiến lên, dưới ánh mắt sắc bén của Lữ Bố lại
dừng không đi nữa. Không để ý Pháp Chính khiêu khích, Lữ Bố chậm rãi nói với Tào Lỗi: “Ngươi tuổi còn trẻ, lần này là một bài học, nhắc nhở
ngươi làm gì cũng không thể lỗ mạng. Nghĩ tới hồi trẻ ta cũng từng có
lúc giống ngươi, nếu như cũng có mấy bài học thế này, có lẽ… Sau khi trở về nhớ suy nghĩ lại, nhớ đi xin lỗi phụ thân ngươi và Khương đại nhân.”

Tào Lỗi cúi đầu nói vâng, Liên Đồng cười cười đánh ngựa tới trước mặt Lữ Bố: “Đại ca, Thục quân
tăng thêm quân ở cốc khẩu.”

Trong lòng Lữ Bố khẽ thở
dài một tiếng, tay kéo chiến mã của Liên Đồng tới gần: “Đồng, con còn
nhỏ, không thể không có mẫu thân.”

Liên Đồng mỉm cười lắc
đầu: “Trong lòng Liên Đồng, chỉ có một nhớ thương, người nhà chúng ta
đều có thể chăm sóc con.”

Không nói gì thêm, Lữ Bố
nhìn sâu vào mắt Liên Đồng: “Ta không ép nàng, Đồng, bất kể thế nào,
Tiểu Lỗi là hy vọng của ta, cũng là tâm huyết của ta, ta không thể để nó chết.”

Liên Đồng chậm rãi gật
đầu: “Ta hiểu, ta sẽ đưa hắn đến nơi an toàn.” Nàng còn chưa nói xong,
Lữ Bố đã hiểu câu kế tiếp của nàng là: sau đó, ta sẽ trở về với chàng.

Tay Lữ Bố khẽ dùng sức,
nhẹ nhàng ôm lấy Liên Đồng, rồi đến bên cạnh Tào Lỗi dặn dò: “Lỗi nhi!
Lát nữa ta động ngựa, ngươi và nãi nãi cấp tốc phá vây, thừa dịp tuyến
đầu bọn chúng hoảng loạn, lao khỏi trùng vây, phi ngựa về tìm phụ thân
ngươi dẫn binh tới đột kích, phá vây cứu ta, nhớ lấy!”

Tào Lỗi vừa nghe vội, vừa định trả lời, bỗng nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, Lữ Bố đã thúc
ngựa đánh ra, chiến kích hướng thẳng tới phía Pháp Chính.

Thấy Lữ Bố xông về hướng
mình, Pháp Chính lại vui vẻ thay vì hoảng hốt, hắn càng cao giọng ra
lệnh, muốn lừa Lữ Bố lên công kích, bởi vậy, Lữ Bố vừa xông tới chân
núi, Thục quân hai bên đã tầng tầng lớp lớp vây lại, nhất thời giữ chặt
hắn ở giữa. Mục tiêu của Thục quân là Lữ Bố, hắn vừa xông lên, nhất thời dẫn theo đại bộ phận quân địch. Liên Đồng và hắn tâm ý tương thông,
chuôi đao trong tay gõ vào đầu ngựa Tào Lỗi một cái, nổi giận thét lên
một tiếng, dẫn đầu xông về phía cửa cốc. Thân binh đi theo Lữ Bố sớm đã
phối hợp ăn ý, lập tức chia ra, một nửa vây Tào Lỗi vào trong, theo Liên Đồng chém giết xông ra ngoài, một nửa thì đi theo Lữ Bố, Thục quân
trong lúc nhất thời vây không chặt, bị bọn họ liều chết xông tới bên
cạnh Lữ Bố. Lữ Bố dĩ nhiên biết mục tiêu của Pháp Chính là hắn, cho nên
không lùi bước mà tiến tới, trong đám loạn quân giống như quỷ thần, nơi
nào đi tới người đều phải tránh, sát khí cuồn cuộn, mới qua một lát, máu đã nhuộm chiến bào, toàn thân đỏ tươi một màu.

Lữ Bố bên này xung phong
liều chết, đại bộ phận Thục quân đều dũng mãnh xông về phía hắn, Liên
Đồng suất lĩnh một đội quân mạnh mẽ xông ra, mở được một đường máu giữa
vòng vây Thục quân, giết thẳng tới cốc khẩu. Pháp Chính mắt thấy Liên
Đồng và Tào Lỗi đã đi ra ngoài, lông mày chưa từng nhăn một chút, chỉ
nhìn thoáng qua, lại tập trung ánh mắt vào tầng tầng lớp lớp Thục quân
đang vây quanh. Nhìn Lữ Bố trong biển người dấy lên sóng máu, hắn mím
môi, hạ lệnh cho Thục quân kìm lại tiết tấu bao vây, hắn không vội, tuy
Lữ Bố nhất định phải giết, nhưng hiện giờ hắn không vội, thời gian còn
dư giả. Quân lệnh truyền ra, Thục quân lập tức thay đổi trận hình, lấy
trăm người họp thành một tiểu đội chậm rãi tới gần Lữ Bố, ăn ý phân tách đám người xung quanh hắn, đồng thời nhanh chóng di động lấp kín đường
thông ra cốc khẩu, cắt đứt đường lui của Lữ Bố, một đạo nhân mã khác
lặng lẽ di chuyển ra phía ngoài sơn cốc, bọn họ đang đợi, đợi viện binh
Ngụy quân tiến đến.

Lữ Bố dưới tầng tầng lớp
lớp Thục quân bao vây cũng không chút sợ hãi, sau một lúc xung phong
liều chết, hắn tỉnh táo phát hiện ý đồ ly tán hắn và thân binh của Thục
quân, lạnh lùng quét mắt nhìn quanh một cái, trong giây lát liền hành
động, làm rối loạn trận tuyến hàng đầu của Thục quân, nhờ hắn liều chết
tiếp ứng, đám thân binh dần trở lại bên cạnh Lữ Bố, một đội hình tấn
công nhỏ đã hình thành.

Nhìn vô số dòng người
trước mặt, Lữ Bố hít sâu một hơi, hắn biết quân số Thục quân rất đông,
muốn thoát khỏi vòng vây với mấy người này là không thể, nhưng hắn vẫn
là tổ chức quân sĩ thực hiện hai lần tấn công, ý đồ mở một lỗ hổng tìm
đường sống. Nhưng Pháp Chính lúc hắn thu thập binh sĩ, đã đoán trước
hành động của hắn, bởi vậy vội vàng biến trận, Thục quân không còn trăm
người thành một tiểu tổ nữa, mà cùng lúc tiến lên, ngăn chặn cả hai lần
tấn công của Lữ Bố. Đợi Lữ Bố lần thứ hai lùi lại trong sơn cốc, một
ngàn thân binh đã tổn thất một nửa, mà Thục quân chết trước mặt họ chừng hai ngàn.

Bình thản nhìn thân binh
bên cạnh, ánh mắt Lữ Bố xuyên qua tầng tầng lớp lớp Thục quân nhìn về
phía Pháp Chính, ung ung cười: “Nơi này đã là tuyệt địa, các ngươi định
làm gì?”

Chúng binh sĩ cơ hồ đồng thanh: “Nguyện theo tướng quân tử chiến đến cùng.”

“Tốt, không hổ là người
của Lữ Bố ta, có dũng khí có gan dạ. Chính là bản sắc nam nhi. Chết trên chiến trường, có gì đáng tiếc.” Lữ Bố cũng không lớn giọng, nhưng từng
lời hắn nói đều xuyên rõ vào tai Thục quân.

Chỉ chốc lát sau, lời của Lữ Bố đã truyền tới tai Pháp Chính, hắn thở dài một tiếng: “Đều nói Lữ
Bố bạc nghĩa thay chủ, xem ra là sai lầm của thế nhân, nam nhi nhiệt
huyết như vậy, sao có thể là hạng người xấu xa.”

Ngô Ban ở bên cười lạnh
nói: “Một đời hào kiệt thì đã sao, vẫn cứ táng mạng nơi này. Huống hồ
người này là đại địch của chủ thượng, hôm nay nếu không thể lấy mạng
hắn, ta và ông cũng không có mặt mũi gặp lại Thục vương. Tiên sinh còn
không chịu hạ lệnh bắn tên sao?”


Ngô Ban là biểu đệ của
Ngô Ý, hắn ỷ mình là em vợ của Lưu Bị, trước mặt Pháp Chính không hề
khách khí. Pháp Chính tuy chướng mắt Ngô Ban, nhưng không muốn gây thêm
thù hằn trong triều, bởi vậy không phản bác lại, mà chậm rãi giải thích: “Giết một Lữ Bố rất dễ dàng, hiện tại hắn đã là người chết. Có điều,
nếu Lữ Bố chết quá sớm, viện binh Ngụy quân sợ sẽ không đến, mục đích
của chúng ta chỉ đạt được một nửa.”

“Nếu Ngụy quân không đến thì sao?” Ngô Ban cũng không muốn để lộ mình không biết, tiếp tục đặt câu hỏi.

“Không có viện binh, Lữ
Bố có thể chống đỡ bao lâu? Hắn dù lợi hại, cũng chỉ có một mình.” Pháp
Chính lạnh lùng trả lời hắn.

Lữ Bố mặc dù nhiều năm
chưa từng chỉ huy đại chiến, nhưng đánh tới lúc này vẫn chỉ thấy Thục
quân chen lên vây khốn, không dùng thủ đoạn dứt điểm, cung tên và đá
tảng đều không dùng, hắn lập tức hiểu ra Thục quân có mưu đồ, không cần
nghĩ nhiều, đã biết Thục quân muốn dùng chính mình dụ Ngụy quân xuất
quân cứu viện. Xem ra, mục đích Pháp Chính vây Tào Lỗi là kỳ vọng mình
mang viện quân tới, mục đích không đạt được, lại muốn vây mình để dụ
viện quân. Mặc dù có dặn Tào Lỗi mau trở về Tự thành không được trở lại, nhưng hắn cũng biết, Tào Lỗi không có khả năng nghe lời hắn. Nghĩ thông suốt rồi, Lữ Bố hít sâu một hơi, quyết định chủ động tấn công lần nữa,
bất luận sinh tử chỉ tiến không lùi. Chỉ cần trận đánh này sớm chấm dứt, binh mã cũng không cần tới nữa, đương nhiên không tiếp tục trúng kế.
Còn với mình, ha ha, chết trận cũng coi như là kết quả tốt!

Pháp Chính có vẻ đã nhìn
ra Lữ Bố đã biết mưu kế của mình, lạnh lùng nhìn bầu trời bên ngoài hà
cốc, đen kịt không chút ánh sáng, lại xoay người nhìn Lữ Bố đang bị bao
vây, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không, ra hiệu cho Thục
quân tạm dừng công kích. Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền ra, Thục quân đang tấn công Lữ Bố vội vàng lùi lại, tuy vẫn bao vây chặt chẽ, nhưng
giữa hai bên đã xuất hiện một khoảng đất trống.

Lữ Bố đang vận sức chờ
phát động vì hành động đột ngột của Thục quân mà nghi ngờ, cánh tay giơ
cao Phương thiên họa kích chậm rãi buông xuống, ánh mắt nhìn về phía
Pháp Chính. Bản năng của hắn cảm giác được Pháp Chính có lời muốn nói,
có được chút thời gian nghỉ ngơi là việc hắn cầu còn không được.

Pháp Chính đang được
chúng nhân vây quanh chậm rãi đi tới vị trí hai bên đều có thể nghe được đối phương nói chuyện, bình ổn lại bản thân sau đó mở miệng: “Ôn hầu,
chống cự như vậy có ích gì? Không bằng tĩnh tâm mà suy nghĩ. Chủ công ta khoan dung nhân ái thiên hạ đều biết, Ôn hầu sao không quy thuận? Hoàng thượng cũng sẽ không bạc đãi Ôn hầu. Có thể bảo vệ giang sơn Đại Hán,
lưu danh thiên cổ, chẳng phải tốt hơn đi theo nghịch tặc Tào Tháo sao?”

Thì ra là chiêu hàng,
trước tiên đẩy người ta vào tuyệt cảnh, sau đó chiêu hàng, cũng là một
phương pháp tốt. Nhưng mà, Pháp Chính có lẽ chỉ muốn kéo dài thời gian
thôi! Nhìn Pháp Chính dưới ánh đuốc, khuôn mặt kia sao lại khó chịu như
vậy, Lữ Bố có ý nghĩ muốn xông lên đấm cho đối phương một quả. Vì ý nghĩ thình lình xuất hiện này mà buồn cười, khuôn mặt vốn đã đóng băng của
Lữ Bố thoáng hiện đường nét dịu dàng.

Pháp Chính nhìn thấy vẻ
dịu dàng trong nháy mắt này, có chút đờ người, lần này chiêu hàng dĩ
nhiên có chút bức ép, nhưng không hề có chân ý bên trong. Nhưng nhìn
thấy một tia dịu dàng đó, trong lòng Pháp Chính lại dâng lên một chút hy vọng. Hắn tiến lên hai bước, mang theo một chút chân thành nói tiếp:
“Ôn hầu chẳng lẽ còn sợ người khác nói gì sao? Nếu ngươi quy hàng, lần
này là bỏ tà theo chính, khác hẳn những lần trước, chính là cho xứng với cái danh Ôn hầu của ngươi!” Lần này hắn nói ra, người trước người sau
đều có chút xao động, Pháp Chính rõ ràng khuyên giải Lữ Bố, ngươi nhiều
lần phản chủ, cũng không ngại phản thêm lần nữa, huống hồ lần này là cải tà quy chính, cũng có tiếng tốt.

“Ồ?!” Pháp Chính nói xong một lúc lâu, Lữ Bố dùng mũi hừ ra một từ, vốn tưởng Lữ Bố sẽ thẹn mà
giận, tiếp đó, thân binh chung quanh hắn lại nhìn thấy một nụ cười nở ra trên gương mặt lãnh khốc: “Phản rồi phục phản sao? Cuộc đời này Bố đã
phản không ít lần.” Lúc tuổi trẻ vì kiếm ăn, vì giữ mạng mà làm nhiều
chuyện như vậy, tuy ít nhiều cũng vì bất đắc dĩ, nhưng vẫn không phải là chuyện thế nhân có thể chấp nhận. Bọn họ nói rất đúng, lại phản một lần với mình mà nói, cũng không bị cười nhạo thêm bao nhiêu, nhưng đã nhiều năm trôi qua, đã trải qua bao thời khắc vui vẻ như vậy: “Ta có thể nào
quên mọi chuyện mà phản thêm một lần. Huống hồ…”

Từ phía chân trời xa xôi, hắn giống như nhìn thấy một gương mặt trẻ trung sống động ngập tràn
phấn chấn và trí tuệ, người trẻ tuổi kia là người duy nhất đánh bại
mình, nhưng hắn cũng chân thành mà nói với mình: đi theo một minh chủ
trong lòng mình ngưỡng mộ, chinh chiến tứ phương, dựng nên chiến công
truyền đời, sau này được đặt tượng trong tông miếu mà thờ cùng muôn đời, có thể khiến con cháu đời sau ngưỡi mộ, chính là trải nghiệm nhân sinh
tuyệt vời nhất. Đúng vậy, ta đã trải qua điều đó, sao có thể coi trọng
sinh tử danh lợi như trước nữa!

“Nhưng mà, Tử Vân, ngươi
có khỏe không? Bị vây khốn ở Giang Đông không biết ngươi có thể bình an
trở về không. Bố thật lâu không nghe ngươi thổi sáo, thật rất muốn cùng
ngươi trở lại thảo nguyên.” Hắn thì thầm trong miệng, tay trái không tự
giác vuốt ve đào huyên* bên trong áo giáp, đó là người đó tặng cho. Thân binh xung quanh đều nghi ngờ nhìn hắn, không biết sao hắn lại nói như vậy.

Bỏ lại tưởng niệm, Lữ Bố
vẫy vẫy tay, chậm rãi nâng Phương thiên hạ kích lên, vẽ nửa vòng chỉ
hướng đám người Pháp Chính: “Đầu hàng à, cũng có thể, nhưng mà…” Dừng
lại một chút, nhìn ánh mắt đám người Pháp Chính vừa hy vọng vừa xem
thường đầy phức tạp, Lữ Bố mỉm cười, nói tiếp: “Nếu trong các ngươi ai
có thể hơn được nó, ta sẽ phản thêm một lần.” Con sói cô độc giữa chốn
nhân gian ấy vẫn cao ngạo tự tại như trước, từ ánh mắt khinh thường của
Lữ Bố, Thục quân trên dưới đều hiểu lời hắn nói: bằng vào các ngươi cũng xứng khiến Lữ Bố ta đầu hàng sao.

Pháp Chính ngơ ngẩn nhìn
Lữ Bố trong chốc lát, quay ngựa trở về, trong nháy mắt, một tiếng thở
dài khó nhận ra rơi xuống lòng hắn, hắn không rõ mùi vị trong lòng mình
là thế nào, đáng lẽ phải vui sướng khi nghe Lữ Bố trả lời mới phải, hắn
vẫn không tin cái câu “gia nô ba họ” trong miệng Trương Phi, vẫn không
tin một kẻ võ nghệ cao cường như vậy lại là người nhu nhược, Lữ Bố phải
là một hào kiệt mới đúng, hôm nay, hắn đã chứng thực được suy nghĩ của
mình, đương nhiên sẽ nuối tiếc vì một người như vậy lại sắp chết! Tuy
rằng nuối tiếc, nhưng đối diện với kẻ địch, hắn vẫn không có chút nhân
từ. Xoay người đi được vài bước, mệnh lệnh tấn công tiêu diệt đã được
chính hắn nói ra.

Nhìn Thục quân lần nữa
vây quanh, Lữ Bố ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, tiếng thét hào
hùng trào sôi trong lồng ngực, vỗ vỗ chiến mã, hét a một tiếng rồi phóng tới Thục quân đang vây lại. Phía sau hắn, tất cả thân binh tướng sĩ
trước sau như một theo hắn xông về phía trước, không sợ hãi dù con đường phía trước là cái chết.

Hỗn chiến lại bắt đầu,
trong tiếng gào thét của Lữ Bố, chiến kích vẽ ra từng đường cong mỹ lệ,
lấy đi không biết bao nhiêu sinh mệnh, một lượng lớn máu tươi rải quanh
Lữ Bố, có của kẻ địch, cũng có của huynh đệ bị giết, lúc những sinh mệnh kia mất đi, hoàn toàn không kịp có cảm giác gì, bọn họ tuy có tiếc
nuối, tuy cũng khao khát được sống, nhưng sứ mệnh của một quân nhân
khiến bọn họ cam tâm tình nguyện nằm lại trên chiến trường, chỉ có kẻ
mạnh mới sống được, đây là quy luật của chiến tranh. Binh lính bên cạnh
Lữ Bố đều là thân vệ của hắn, trong đó còn có người theo hắn từ thời
Đổng Trác, bọn họ tuy không có võ nghệ mạnh mẽ, chỉ có tấm lòng ngoan cố bảo vệ chủ nhân, nếu đã bước vào tử lộ, suy nghĩ của bọn họ chỉ còn đột kích lại đột kích, vết thương nặng hơn cũng vẫn muốn tiếp tục chiến
đấu, ngựa ngã xuống thì đánh bộ, tay bị thương thì dùng cánh tay, cánh
tay không nâng nổi nữa thì dùng chân đá, tay không nâng được, chân không đá được nữa, thì dùng răng cắn chặt lấy đối phương, tín niệm duy nhất
của bọn họ là dùng thân thể mình để mở ra con đường sống cho tướng quân.

Nhưng mà, Thục quân tiêu
phí bao sức lực bày ra cạm bẫy này chính là để bắt sống hoặc giết chết
Lữ Bố, vô số binh lính như tre già măng mọc ào tới, dù Lữ Bố lợi hại, dù thân binh của hắn cứng đầu, cũng chỉ có thể nhìn cốc khẩu phía xa mà
thở dài. Dưới thế công mạnh mẽ của Thục quân, người bên cạnh Lữ Bố ngày
càng ít, Lữ Bố không chỉ không thể phá vây, hơn nữa cách cốc khẩu ngày
càng xa, trên đường lui của bọn họ, vô số thi thể Thục quân nằm lại,
bóng ma của cái chết bao phủ khắp nơi.

Lữ Bố hợp lực xung phong
liều chết nửa canh giờ, cách cốc khẩu lại ngày càng xa, mắt nhìn thân
binh hộ vệ bên cạnh ngày càng ít, biểu tình của hắn không chỉ có ảm đạm. Nhưng mà, đây cũng chỉ trong nháy mắt, dưới ánh lửa lấp lánh, con ngươi hắn lóe lên vẻ lạnh lùng gần như tàn khóc, ánh mắt khinh miệt nhìn mấy
vạn Thục quân trước mặt, tuy trải qua nhiều năm tháng tang thương, tư
thế oai hùng ngày đó không hề suy giảm, trong ánh mắt sắc bén bá đạo lại hiện ra vẻ cương nghị bất khuất, là khắp trong thiên địa mình ta độc
tôn, bị ánh mắt âm lãnh của hắn đảo tới, Thục quân xung quanh có cảm
giác như bị một cỗ đại đao xẹt qua, từ ánh mắt hắn, không khí bốn phía
dần đọng lại, từ cổ họng Thục quân vây quanh hắn phát ra một tiếng kêu
tuyệt vọng, nhưng bọn họ không thể lùi lại, có mấy ngàn hồn phách huynh
đệ đã chết kêu gào, phía sau có trống trận thúc giục, bắt bọn họ phải
tiến lên, tiến lên, tiếp tục tiến lên.

Không còn hy vọng sống
sót, vậy phải mang theo thật nhiều người chết, Lữ Bố thời khắc này đột
nhiên có cảm giác sảng khoái tràn trề, chiến kích của hắn, chiến mã của
hắn giống như đều cảm nhận được cảm xúc của hắn, hưng phấn kích động,
đến Phương thiên họa kích không có sự sống cũng cảm nhận được tâm trạng
của hắn lúc này, hợp nhất cùng tinh thần và thể xác của hắn, mỗi lần
vung lên đều tạo ra một đợt huyết quang, máu văng tung tóe khắp nơi,
trầm mặc phá hủy mọi thứ xung quanh. Tướng sĩ Thục quân không hò hét
nữa, tiếng trống trận nặng nề, tấn công nặng nề, người còn đang sống
phút chốc thành tử thi, người phía sau tiếp tục tiến lên, biết rõ sẽ
chết vẫn phải tiến lên, dưới sự công kích liều lĩnh này, Lữ Bố đã sắp
chỉ còn lại một mình, giáp trụ màu vàng đã biến thành màu đỏ tà dương,
vị thần như từ trong địa ngục chui ra giết chóc đứng giữa Thục quân mà
càn quét, cũng cảm nhận được tiếng gọi trở về của địa ngục, Pháp Chính
vẫn đứng trên triền núi xem chừng cuộc chiến than tiếc nói: “Cho dù hắn

là thần, hôm nay cũng chỉ có thể xuống Địa ngục.”

Gần một canh giờ đánh
nhau, mạnh mẽ như Lữ Bố cũng cảm thấy mệt mỏi, lẻ loi một mình đứng
trong vòng vây kẻ địch, tâm tình bi phẫn không thể hóa giải, sau một
vòng chém giết, đối mặt với Thục quân đang lớp lớp tiếp tục tiến lên,
hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài. Tiếng kêu vừa dứt, Liên Đồng
mặc giáp đỏ cưỡi bạch mã cầm song đao hung hãn không sợ chết liền từ bên ngoài xông qua Thục quân vào tới, theo sát sau lưng nàng chính là nhóm
thân vệ vừa rồi còn liều chết cùng Liên Đồng đưa Tào Lỗi mang ra ngoài.

Song đao trong tay Liên
Đồng vung lên, vẽ ra hai vòng huyết ngân, sát khí biến ảo, Thục quân
phía trước chỉ cảm thấy một đạo hồng quang xuất hiện, Liên Đồng đã không còn ở đó nữa, đợi bọn họ vung được vũ khí lên, mới phát hiện cánh tay
không còn nghe chỉ huy của mình, máu tươi trên mình trào ra, trước khi
ngã xuống đã mất mạng. Liên Đồng xông qua vòng vây Thục quân, binh lính
tiến lên ngăn trở đụng tới là chết, một con đường máu trải dọc đường
Liên Đồng xông tới.

Lữ Bố nhìn thấy thân ảnh
hồng y thoáng hiện liền cười, hắn biết Tào Lỗi đãng bình an, hài tử hắn
ký thác vô số hy vọng đã không sao, hắn cũng yên lòng. Tuy biết Liên
Đồng quay lại là bước vào tử lộ, Lữ Bố không có chút bất an nào, ngược
lại, hắn biết rõ tâm ý của Liên Đồng, có thể trước khi chết gặp được
người mình yêu, cuộc đời này không uổng phí. Nghĩ đến đây, Lữ Bố ngửa
mặt lên trời cười to, họa kích trong tay cũng không ngừng vung lên, mặc
kệ phía sau, xông lên phía trước, dùng hết toàn lực tới gần Liên Đồng,
cho dù chết, cũng muốn chết cùng một chỗ. Cùng Lữ Bố tâm ý tương thông,
Liên Đồng càng không dừng lại một khắc nào, vung vũ khí chém địch không
ngừng, ánh mắt lại không rời khỏi Lữ Bố, cho dù chết, cũng không thể
tách rời người yêu. Gần, đến gần rồi, xung quanh có vô số kẻ địch tới
gần họ tìm chết, Lữ Bố và Liên Đồng trong mắt chỉ có đối phương, trong
đám vạn quân, trong đao quang kiếm ảnh, trên mặt hai người lại lộ ra nụ
cười hạnh phúc.

Trên sườn núi, Pháp Chính nhìn Liên Đồng chém giết liên hồi mà nhíu mày, do dự có nên dừng chiến
hay không. Hắn do dự không lâu, một thám báo nghiêng ngả lảo đảo chạy
tới, lông mày Pháp Chính theo lời kể của hắn càng nhăn chặt hơn, hai tay cũng nắm chặt, đợi thám báo nói xong, trên mặt hắn lộ ra thần thái đoạn tuyệt. Gọi tướng lĩnh xung quanh tới, Pháp Chính mặt không đổi sắc nói
cho bọn họ biết, viện binh Tự thành đã xuất ra, nhưng bọn họ không trúng phục binh, ngược lại phá hết phục binh bên ta, đang xông tới đây, kế
hoạch thất bại. Trong lúc đám người Nghiêm Nhan còn đang sững sờ, Pháp
Chính chuyển hướng nhìn xuống chiến trường, nếu mục đích chặn đánh viện
quân Ngụy đã không đạt được nữa, hỗn chiến trước mắt cũng không cần
thiết nữa, tuy hắn kính nể Liên Đồng dù chết cũng trở lại, nhưng chưa
từng do dự, mệnh lệnh lập tức trước truyền xuống Thục quân đang tác
chiến, là lệnh tuyệt sát. Mệnh lệnh này vừa ra, Thục quân đang mệt mỏi
dây dưa với Lữ Bố và Liên Đồng nhanh chóng rút về phía sau, nháy mắt
tránh xa đám người Lữ Bố.

Hội ngộ giữa vòng vây, Lữ Bố và Liên Đồng lại không hề để ý tới động thái của Thục quân, trong
con mắt bọn họ chỉ có sự tồn tại của đối phương, bọn họ chỉ muốn nắm lấy tay người mình yêu. Thân binh đi theo Liên Đồng chợt phát hiện khác
thường, tiếng hô “tướng quân để ý” vừa từ trong ngực họ bật ra, cả ngàn
mũi tên từ trong Thục quân đã trút xuống, Thục quân mất đi kiên nhẫn,
không hy sinh vô vị nữa.

Mưa tên hết đợt này tới
đợt khác bay tới, không hề ngừng lại, Lữ Bố không thể nào ngăn cản được
mưa tên như vậy, trường kích vội múa lên, cũng không bảo vệ kịp bản thân và ngựa. Mà ngay lúc loạn tiễn xông tới, Lữ Bố gầm lên giận dữ, xoay
ngựa bảo vệ trước người Liên Đồng, Liên Đồng trước tiên xoay lưng dựa
vào Lữ Bố, bảo vệ sau lưng hắn, song phương dốc toàn lực bảo vệ cho
người mình yêu không bị thương. Nhưng mà, mưa tên này làm sao chống đỡ
được, từ trên không giáng xuống, từ bốn phía xông tới, Lữ Bố bảo vệ một
mặt không thể bảo vệ được bốn phía, Liên Đồng tuy cũng gắng sức bảo vệ
sau lưng Lữ Bố, vài đợt tên rơi xuống, đã trúng mấy mũi tên, chiến mã
của nàng cũng bị thương, cuối cùng không duy trì được, run rẩy một trận, lật nghiêng ngã xuống. Liên Đồng thân thể trầm xuống, động tác trên tay cũng tự nhiên chậm lại, vừa buông lỏng một chút, mấy mũi trường tiễn đã xuyên qua ngực, một mảnh đỏ sẫm lan ra. Liên Đồng lưu luyến quay đầu
tìm bóng hình Lữ Bố, thân thể chậm rãi ngã xuống ngựa. Tiếng trường tiễn nặng nề xuyên qua cơ thể khiến Lữ Bố quay người lại, trong nháy mắt tạm dừng đó, trên người hắn cũng cắm thêm hai mũi tên, chiến mã trúng tới
mười mũi, rên rỉ lảo đảo muốn ngã, lại dựa vào một cỗ ngạo khí trung
thành mà đứng vững, nhưng không còn chủ nhân che chở, nó rất nhanh bị
mưa tên đánh ngã, rên lên vài tiếng rồi chết.

Thấy tình hình của Liên
Đồng, Lữ Bố điên cuồng hét lên một tiếng lập tức nhảy xuống, đưa tay đón được Liên Đồng đã ngã quỵ. Ánh mắt hai người nhìn nhau, không có tuyệt
vọng, không có thống khổ, chỉ có hạnh phúc, Liên Đồng cười càng thản
nhiên, thuận thế nhào vào ngực Lữ Bố. Mà Lữ Bố không cản tên bay tới
nữa, chỉ ôm chặt lấy Liên Đồng, mặc cho mưa tên bắn xuống sau lưng.
Trong nháy mắt rơi vào ngực Lữ Bố, Liên Đồng đột nhiên dùng sức, đem
trường tiễn ngăn giữa nàng và Lữ Bố cắm thẳng vào ngực mình, mũi tên lộ
ra tận sau lưng, đuôi tên bị áp lực mạnh mẽ bẻ gẫy, thân thể hai người
ôm chặt lấy nhau, cái chết không đáng sợ, nàng được chết trong lòng
người yêu, dù thứ gì cũng không thể chen vào giữa họn.

Ngay lúc Lữ Bố và Liên
Đồng ôm nhau một chỗ, thân binh của bọn họ cũng nhanh chóng không cản
tên nữa, dùng hết khí lực tới gần hai người, nắm chặt tay đồng đội tạo
thành vòng tròn bảo vệ Lữ Bố và Liên Đồng ở bên trong, tuy bọn họ biết
chẳng qua là châu chấu đá xe, nhưng họ vẫn muốn dùng thân thể mình ngăn
cản tên địch vì vị tướng quân bọn họ kính trọng, mãi đến lúc sinh mệnh
chấm dứt. Trong mưa tên, đám thân binh đó vẫn đứng thẳng, chỉ cần tim
còn đập, chỉ cần thần trí còn chưa biến mất, bọn họ sẽ không cho phép
mình ngã xuống, mấy trăm thân binh xếp thành vòng tròng một vòng rồi một vòng ngã xuống, cho tới khi tất cả bỏ mình. Cảnh tượng thê thảm đó
khiến Thục quân rúng động, cung tên trong tay Thục quân dần dần không
động nữa. Nhưng mà, hơn mười đợt mưa tên giáng xuống, ai có thể sống sót nữa, lúc thân binh cuối cùng không chống đỡ nổi ngã xuống, hiện lên
trong mắt Thục quân vẫn là hai người ôm nhau cùng cắm hai mũi tên mà
chết.

Phía sau lưng, bên người, giáp trụ, thậm chí trên mũ giáp, đều có cắm tên, trên người Lữ Bố ngoại trừ trước ngực không có mũi tên, toàn thân Liên Đồng được hắn ôm vào
ngực, chỗ nào lộ ra cũng cắm đầy mũi tên. Cái chết đã tới rất gần cặp
đôi này, mà với tất cả những chuyện này, Lữ Bố và Liên Đồng đều không
muốn biết, không muốn quản, trong trời đất này không thứ gì có thể thu
hút ánh mắt của họ rời khỏi gương mặt người yêu. Trong vòng tay ấm áp,
Liên Đồng rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập trong lồng ngực Lữ Bố,
nàng ngửa mặt lặng lẽ chăm chú nhìn đường nét trên mặt trượng phu trong
chốc lát, đã mất đi cảm giác đau đớn trên người, đao đã sớm ném đi, nàng chậm rãi nâng bàn tay không còn vũ khí giết người, mà chỉ có một chiếc
khăn lụa mềm mại. Nửa tấm khăn đã bị máu nóng nhuộm đỏ, Liên Đồng dùng
phần còn sạch sẽ lau sạch bụi đất và vết máu trên mặt hắn, giống như lau sạch vết bẩn trên mặt trượng phu và nhi tử ở nhà vậy. Lữ Bố ôm chặt
nàng vào trong ngực, ánh mắt dịu dàng nhìn ái thê chăm chú, giống như
mọi lần về tới nhà, hưởng thụ tình yêu thương dịu dàng. Thời khắc này,
cái gì công danh lợi lộc, cái gì chinh chiến sa trường, người trước
người sau, bao gồm tất cả mọi thứ xung quanh trong mắt họ đều không còn
tồn tại, trong lòng bọn họ chỉ cảm thấy sự vui vẻ hòa thuận, nhân sinh
như thế thật vô cùng tươi đẹp.

Buông tấm khăn lụa trong
tay, cẩn thận tỉ mỉ lau gương mặt người yêu, trên mặt Liên Đồng lộ ra nụ cười hài lòng. Thân thể dần dần trở nên lạnh lẽo, Lữ Bố chăm chú nhìn
vào đôi đồng tử trong suốt mênh mông, tình yêu dịu dàng chảy vào lòng
hắn một luồng khí ấm áp, giống như tuyết liên nở rộ, giống như hương hoa mai hờ hững mềm mại cắm rễ trong lòng. Trong phút chốc, vốn đang là địa ngục chết chóc, hết thảy máu tanh đều không còn nữa, trong mắt bọn họ
chỉ có niềm hạnh phúc ngập tràn, trong lòng bọn họ chỉ còn lại cảm giác
ngọt ngào. Liên Đồng đã không thể nói ra lời, hai tay nắm chặt vạt áo Lữ Bố, dùng hết khí lực cuối cùng dán sát khuôn mặt vào đôi môi của người
trong lòng. Cũng không cần ngôn ngữ, Lữ Bố sao có thể không nhìn ra khao khát trong mắt người yêu, trên khuôn mặt dù có nhìn tới vạn lần cũng
không thấy đủ, miệng hắn chạm xuống, dán chặt lấy đôi môi kiều diễm của
người yêu, cho dù trong miệng không còn mùi thơm ngát mà ngập tràn mùi
máu, vẫn là hương vị của người yêu, là hương vị thấm sâu vào tim vĩnh
viễn không thể quên. Ngực dần trở nên lạnh lẽo, độ ấm trên miệng cũng
mất dần, trên mặt còn để lại một nụ cười diễm lệ, rực rỡ, Lữ Bố lẳng
lặng nhìn kỹ dung nhan tuyệt mỹ ấy, không hề nhúc nhích, trên mặt là nụ
cười yêu thương vô hạn.

Ngàn đuổi vạn đuổi, lúc
cách cốc khẩu vài dặm, ta đã tuyệt vọng, hà cốc phía trước vô cùng an
tĩnh, không có tiếng kêu, không có tiếng trống trận, trận đấu nơi đó đã
xong rồi. Tay ta run lên, trong lòng lặng lẽ cầu xin trời cao có đức
hiếu sinh, hy vọng Lữ Bố và Liên Đồng không chết, cho dù là bị Thục quân bắt làm tù binh cũng được. Nhưng mà, mọi hy vọng sau khi vào tới hà cốc đều tan thành bọt nước, Thục quân đã thối lui, để lại cho ta khung cảnh thi thể đầy đất cùng hai cơ thể ở bên nhau đang nở nụ cười.

Không ai nói năng, không
ai khóc, hồn phách mỗi người đều bị cảnh tượng còn lại hút mất, không hề hay biết nhìn chăm chú Lữ Bố và Liên Đồng. Một lúc lâu sau, tiếng kêu
rên từ trong miệng Tào Lỗi thốt ra, hắn lao về phía trước, lại bị ta cắn môi giữ chặt, trong lòng bi phẫn không có chỗ phát tác, trong mắt có
lửa giận, lại không hề rơi lệ, chỉ có lý trí nhắc nhở, không thể để bất
kỳ kẻ nào phá hủy sự bình yên của Lữ Bố và Liên Đồng. Tướng sĩ Ngụy quân bắt đầu khóc ầm lên, ta ôm chặt Tào Lỗi vào trong ngực, đối mặt với di
thể của Lữ Bố và Liên Đồng, trong lòng rống lên giận dữ: ta thề, thù này nhất định sẽ báo, Pháp Chính, ngươi chờ đấy, ta sẽ dùng đầu của ngươi
bái tế cho phu thê Lữ Bố.

Bi thống và cừu hận khiến ta quên mất Xích Thố theo chúng ta tới đây, từ lúc nhìn thấy di thể Lữ
Bố, Xích Thố chà tới chà lui xung quanh hắn, tiếng kêu nức nở trong
miệng nó bật ra, vòng đi vòng lại mấy lần, nó giống như hiểu chủ nhân đã chết, không bao giờ có thể vuốt ve nó nứa, trong mắt nó hiện lên thần
sắc bi ai, chậm rãi lui về phía sau. Ngay lúc chúng ta đang cố nén nỗi
bi phẫn, cẩn thận sửa sang lại di thể Lữ Bố và Liên Đồng, một tiếng rên
xuyên thấu tâm can đột nhiên vang lên. Ta thầm kêu một tiếng không tốt,
quay đầu nhìn lại, Xích Thố đã giơ cao vó ngựa, một đầu đánh tới cây đại thụ cách đó không xa. Đợi chúng ta hồi phục lại tinh thần, nó đã ngã
xuống trong vũng máu, nước mắt ta tràn mi, quay đầu đi không nỡ nhìn cặp mắt đang mở to của Xích Thố, ánh mắt cuối cùng của nó vẫn lưu luyến gắn chặt vào chủ nhân không rời. Đúng vậy, ta sớm nên nghĩ tới, người có Lữ Bố, ngựa có Xích Thố, vài chục năm bên nhau, Lữ Bố và Xích Thố đã không còn là chủ nhân và chiến mã như bình thường, mà là đội hữu cùng sinh
cùng tử, trung trinh không rời. Lữ Bố đã qua đời, Xích Thố sao có thể
chịu sống một mình.

Chú thích:

* Đào huyên: nhạc khí cổ bằng đất nung hình quả trứng có sáu lỗ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.