Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 233: Đối xử chân thành


Đọc truyện Loạn Thế Phong Vân – Phượng Tường Tam Quốc – Chương 233: Đối xử chân thành

Không biết miên man suy nghĩ bao lâu, ta đã ngủ mất, mãi đến lúc có người lay ta tỉnh. Hai thị nữ đứng trước
giường, bưng thuốc và hộp cơm, mới nghĩ ra đây là hai người Tôn Sách đặc biệt sắp xếp chăm sóc cho ta. Hai người thấy ta tỉnh lại, không nói gì, chỉ cười cười, hầu hạ ta dùng thuốc, ăn cơm xong, phất tay ra ngoài,
liền có mấy người mang vào một thùng gỗ lớn, đổ nước ấm vào trong.

Nhìn hành động của mấy người
này, ta mới đột nhiên tỉnh táo lại, trời ạ, hôn mê hơn mười ngày, vậy
thân thể ta… Phản xạ có điều kiện đưa tay sờ y phục trên người, quả
nhiên đã đổi, đến vải trắng bó thân cũng đã đổi thành tơ lụa, đầu ta
“ong” một tiếng, sắc mặt thay đổi.

Tôn Sách đi đến, thấy bộ dáng nắm chặt y phục nhìn thùng gỗ ngẩn người của ta, chậm rãi ngồi xuống
bên cạnh. Ta ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu, trong miệng mùi vị rất khổ sở nói: “Ngươi, ngươi đã biết? Ta, ta…”

“Ta sớm đã biết, không phải
giờ mới biết. Công Cẩn bọn họ còn chưa biết, ta không nói cho bọn họ.
Hai thị nữ này hầu hạ ngươi, không được ta cho phép, sẽ không để lộ ra.
Kỳ thật, ta rất hối hận, sớm nên nói với Công Cẩn, nếu hắn biết, tuyệt
đối sẽ không làm như vậy.”

Tôn Sách nói khiến ta ngẩn
người, ngẩng đầu nhìn hắn đang khẽ cười, đầu óc không phản ứng kịp, hoàn toàn nhão như tương. Hắn nói cái gì? Đã sớm biết, sao lại thế: “Ngươi,
ngươi nói cái gì? Ngươi đã sớm biết? Sớm biết bí mật của ta?”

Tôn Sách gật đầu: “Đúng, ta
sớm biết ngươi là nữ nhân rồi, biết từ rất lâu về trước. Chính vì ta
biết, nên mới tin tưởng ngươi, chưa từng hoài nghi với ngươi. Ai ngờ một nữ nhân lại là một mưu sĩ được? Thật đấy, ta không thể ngờ trên đời lại có một kỳ nữ như ngươi. Vốn dĩ ta chỉ thương tiếc ngươi, một nữ tử, vì
huynh đệ lại hàng năm bôn ba lao khổ bên ngoài, ta muốn giúp ngươi, lại
không thể xuất thủ. Ta không ngờ, thì ra ta đã xem thường ngươi, ngươi
lại mạnh mẽ như vậy, so với nam nhân còn mạnh gấp trăm lần. Tử Vân, nếu
ta sớm biết ngươi lợi hại như vậy, lúc trước biết bí mật của ngươi, sẽ
cưỡng ép ngươi ở lại bên cạnh, bất luận phải dùng phương pháp gì đi
nữa.”

Nghe hắn nói xong, ta không
biết nên may mắn hay bất đắc dĩ: “Lúc nào ngươi biết vậy? Ta vẫn rất chú ý, không hề có sơ hở.”

Tôn Sách cười cười, xoa đầu
ta: “Ngươi quá tự tin. Đúng vậy, ngươi không có sơ hở, vẫn làm rất tốt,
ta tin đến mấy nghĩa huynh kia cũng không biết bí mật của ngươi. Kỳ
thật, nếu không có lần đó ngươi cứu ta ở Thọ Xuân, chúng ta đơn độc ở
chung, ta cũng sẽ không biết.”

Thọ Xuân, đó là hơn mười năm
trước, hắn vậy mà đã biết? Nhìn ánh mắt hồ nghi không tin của ta, Tôn
Sách cười nói: “Kỳ thật sớm hơn. Ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên ngươi cứu ta không, lần ngươi cho ta hít ma phí tán ấy? Ngươi không để ý, nhưng
ta lúc ấy đã nghi ngờ. Ngươi ghé vào người ta, mùi thơm trên cơ thể
ngươi rơi vào mũi ta, khiến ta nghi ngờ, một nam nhân sao có thể có
hương vị này, cho dù dùng hoa tắm rửa, cũng không thể có, bởi vì đó là
hương vị chỉ có trên cơ thể nữ nhân. Lúc ấy, ta liền để ý, rất chú ý tới nhất cử nhất động của ngươi, nhưng ngươi che giấu đúng là tốt, hành vi
bình thường không hề mang thói quen của nữ nhân, khiến ta nghĩ mình đa
nghi. Sau đó, ngươi cứu ta ở Thọ Xuân, khiến ta có cơ hội biết rõ. Lúc
ấy, chúng ta mỗi ngày đều ở cạnh nhau, ngươi ôm ta chạy trốn, nằm trong
lòng ngươi, bảy ngày, mỗi ngày đều ngửi thấy mùi vị nữ nhân như có như
không, nhìn gương mặt ngươi ngủ say, thấy ngươi luôn mặc áo cao cổ, ta
cuối cùng tìm được cơ hội lúc ngươi ngủ say, mở cổ áo ngươi ra, sao còn
không hiểu rõ. Sau đó, ta dùng ngôn ngữ thử ngươi, nhắc nhở ngươi, nhưng mà ngươi căn bản không chú ý, cũng không hiểu dụng ý của ta.”

Lập tức ta đỏ mặt, lúc ấy, ta sao có thể nghĩ tới hàm ý bên trong lời hắn? Cái gì mà làm nam tử,
tướng mạo của ngươi quá mức nhu mỹ, cái gì mà trên người ngươi thơm quá, ta chỉ nghĩ rằng hắn đùa trêu ta cười, buông lỏng tinh thần. Chẳng
trách lúc hắn biết Ngô lão phu nhân muốn làm mai cho ta, liền nói với
Tôn Thượng Hương, ta không phải người bọn hắn nghĩ, chẳng trách hắn phân riêng cho ta một tiểu viện trong Ngô phủ, còn nói cái gì ngươi ở bên
ngoài không tiện, thì ra vì nguyên nhân này, ta đúng là trì độn, chưa
từng nghĩ tới khả năng này.

Thấy ta đỏ mặt không nói, Tôn Sách nở nụ cười, nhẹ nhàng nhấc ta lên. Nhìn ánh mắt khẩn trương của
ta, hắn không nói gì, đem ta đặt vào trong thùng gỗ, cười đi ra ngoài.
Ta máy móc để mặc hai thị nữ sửa soạn, buông lỏng chính mình, không làm
gì cả, xấu hổ, khẩn trương, bất đắc dĩ, kinh hoàng, mùi vị gì cũng có.

Đợi ta nằm lại trên giường,
Tôn Sách mới lần nữa tiến vào, ngồi bên cạnh ta, yên lặng dùng khăn bông lau tóc cho ta. Ta nhắm chặt mắt, không dám cử động, cũng không cử động được. Không biết trải qua bao lâu, Tôn Sách cuối cùng nói chuyện: “Ta
biết trong lòng ngươi có rất nhiều nghi vấn, cũng hiểu tâm trạng ngươi
lúc này, cho nên, ta luôn nghĩ có nên nói cho Công Cẩn biết hay không.”

Ta tròn mắt: “Vì sao? Vì sao trước kia ngươi không nói với Công Cẩn? Không nói với người khác?”

Tôn Sách khẽ nói: “Tại sao
không? Ban đầu, ta không muốn ảnh hưởng tới ngươi, nhìn ngươi khổ cực
duy trì mọi thứ, ta thật sự không đành lòng tổn thương lòng tự ái của
ngươi. Nhưng sau này, ta một là không muốn cùng người khác chia sẻ bí
mật này, đặc biệt là Công Cẩn; hai là, không biết nên nói thế nào.”

Nhìn ánh mắt dò hỏi của ta,
Tôn Sách dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Ngươi vẫn không hiểu,
đúng không? Tuy ta và Công Cẩn tình như thủ túc, nhưng mà bí mật của
ngươi khiến ta nổi tư tâm. Ngươi cũng biết, lúc trước hai chúng ta cùng
cưới nhị Kiều tỉ tỉ của ngươi, cũng là tỉ muội, nhưng mà, trên thế giới
này không có hai Triệu Như! Ta, ta sợ mất đi ngươi.” Giọng nói của hắn
lúc này cũng thấp xuống, ta nhìn ánh mắt có chút xấu hổ của hắn, cũng
hiểu ra, đỏ mặt, quay đầu đi không dám nhìn hắn.

Tôn Sách mạnh hít một hơi,
tiếp tục nói: “Ta thủy chung không dám nói với Công Cẩn chuyện này, càng không dám nói với ngươi, bởi vì ngươi đối xử với ta và Công Cẩn giống
nhau, ta không biết trong lòng ngươi nghĩ thế nào. Còn nữa, ngươi và
Công Cẩn địch cầm hòa tấu hài hòa như vậy, ta rất sợ, sợ sau khi nói ra, ngươi sẽ chọn Công Cẩn, hoặc hoàn toàn rời khỏi chúng ta, không trở lại Giang Đông nữa. Ta không muốn mất ngươi, nhưng mà, ta còn chưa có được
ngươi.”

Ta không nói gì, tuy rằng
cũng ý thức được một chút, nhưng mà nghe hắn trực tiếp nói ra, ta có cảm giác choáng váng, thật vậy, chuyện này, bao gồm cả lời thổ lộ của Tôn
Sách, khiến ta có chút trở tay không kịp, chưa từng thấy bất lực như
vậy.

Qua một hồi lâu, ta mới ngẩng đầu nhìn Tôn Sách: “Sao có thể như vậy? Chúng ta luôn là tình cảm huynh đệ mà, chẳng lẽ chúng ta không phải là bằng hữu sinh tử sao? Ta coi
ngươi là bằng hữu là sai sao?”

Ánh mắt Tôn Sách nhìn ta mờ
mịt không biết phải làm sao, đau lòng ôm ta vào ngực: “Tử Vân, Tử Vân,
ngươi như vậy đã bao nhiêu năm rồi? Chẳng lẽ ngươi không coi mình là nữ
tử sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới việc trở lại làm một nữ nhân
bình thường sao? Hay là ngươi căn bản không biết được lòng mình ở đâu?
Hay là…, hay là ngươi đã là người của Tào Tháo? Sao hắn có thể để ngươi
làm việc này? Tên khốn đó.”

Bám vào vòm ngực rộng lớn,
nghe câu hỏi mơ hồ không rõ ràng, đầu óc ta vẫn không thể vận chuyển như bình thường, cơ hồ là mất ý thức, thì thào nửa tự hỏi nửa hỏi hắn: “Bá
Phù, ngươi đang nói cái gì? Ngươi đang làm cái gì?”

Tôn Sách không làm gì nữa, cứ vậy ôm ta, nhìn vào mắt ta nói: “Ta đương nhiên biết mình đang nói gì.
Tử Vân, từ lúc ta biết bí mật của ngươi, ta vẫn luôn muốn ngươi trở
thành người của ta. Nhưng mà, ngươi đặc biệt như thế, ta thủy chung
không thể nói nên lời, nếu không phải trong tình huống hôm nay, chỉ sợ
ta vẫn không thể nói ra, thật sự rất khó nói ra. Có điều, hiện giờ không như trước nữa, đồng ý với ta, được không? Đừng nghĩ gì khác nữa, ở lại
bên cạnh ta, làm một nữ nhân bình thường, được không?”

Tình huống hôm nay? Tình
huống gì? Ta mạnh mẽ tỉnh táo lại. Hôm nay là tình huống gì? Ta vẫn là
Triệu Như, không phải Triệu Vân Như. Thân phận của ta lúc này là gì? Mưu sĩ của Tào Tháo, kẻ địch của Giang Đông, tù phạm của Tôn Sách, là tù
nhân của hắn. Hắn không đành lòng giết ta, không muốn thương tổn ta,
không phải vì tình nghĩa huynh đệ giữa chúng ta, mà bởi vì hắn muốn ta
làm nữ nhân của hắn. Không, ta không muốn, ta hiện giờ là cái gì? Chiến
lợi phẩm của hắn sao?

Không hề nghĩ ngợi thêm liền
đẩy người đang ôm ta ra: “Tôn Sách, ngươi quá đáng rồi. Ngươi coi ta là
gì? Chiến lợi phẩm của ngươi? Một nữ nhân ngươi có thể tùy tiện lấy dùng sao? Hay là một oán phụ vì mạng sống phải cầu khẩn nam nhân thương xót? Ta ở trong lòng ngươi là người như vậy sao? Nhưng mà ngươi quên rồi, ta chính là Triệu Như, không phải nữ nhân, ta là Định Hương hầu đương
triều. Cho dù ta đang rơi vào tay ngươi, là tù phạm của ngươi, cũng sẽ
không để mặc ngươi vũ nhục.” Vốn đã rất yếu, sau khi ta phát tiết đã
hoàn toàn vô lực, trực tiếp ngất đi.

Ta đột nhiên phát tác, rõ
ràng khiến Tôn Sách hoảng sợ, ta chưa từng tức giận trước mặt hắn, đến
cáu giận cũng chưa từng, ta cũng rất ít khi không khống chế nổi mình như vậy. Nhưng hôm nay ta thật sự là cạn sức, hôn mê lâu như vậy mới tỉnh
lại, liền nhận ra mình đã bị cầm tù tại Giang Đông, không thể trở về
(tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý), tiếp theo, thân phận Chiến thần bị Chu Du vạch trần, rồi bí mật thân nữ nhi cũng bại lộ, Tôn Sách lại thổ lộ tình cảm. Rõ ràng biết ý của hắn, nhưng ta vẫn cảm thấy vô cùng khuất nhục,
cuối cùng không kìm được ngất đi.


Không biết đã qua bao lâu,
lúc ta tỉnh lại, mở mắt chính là thấy ánh mắt lo lắng của Tôn Sách. Thấy ta tỉnh lại, vội vàng hỏi: “Tử Vân, ngươi thế nào? Cảm giác không khỏe
à?”

Ta nhức đầu: “Ta làm sao vậy?”

Nghe ta nói ra lời, Tôn Sách
khẽ thở ra: “Không, không có gì. Đại phu nói sức khỏe ngươi chưa tốt,
không thể kích động. Tử Vân, vừa rồi là ta không tốt, ngươi đừng để ý,
ta tuyệt đối không có ý vũ nhục ngươi.”

Nghe hắn giải thích, trí nhớ
trước khi ngất đi đều trở lại, đầu ta lại đau, vẫn cố ép bản thân dùng
khẩu khí bình tĩnh nói: “Đã muộn rồi đúng không? Ta thấy có đèn, ngươi
mệt mỏi một ngày rồi, về nghỉ ngơi đi, ta không sao, chỉ muốn đi ngủ.”

Tôn Sách muốn nói lại thôi,
thở dài: “Được rồi, ngươi đúng là mệt mỏi quá độ, đại phu nói phải để
ngươi nghỉ ngơi. Tử Vân, mấy lời ta nói có chút nóng vội, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.”

Ta nhắm hai mắt lại: “Ta
hiểu, ngươi không cần nói nữa.” Hắn cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài, nước mắt không ngăn được chậm rãi chảy ra, ướt cả gối đầu.

Không biết vì một đêm không
ngủ, hay là sức khỏe ta quá yếu, ngày hôm sau, ta lên cơn sốt, thần trí
lại mơ hồ. Bệnh trở lại khiến Tôn Sách rất khẩn trương, từng chén thuốc
lại tưới vào bụng ta, liên tục giằng co bốn ngày, mới chậm rãi chuyển
biến tốt đẹp.

Sau khi ta tỉnh lại, Tôn Sách không nói mấy lời linh tinh muốn ta gì đó nữa, nhưng mà rất cẩn thận
quan sát ta, cẩn thận coi chừng ta uống thuốc, ăn cơm, hắn thậm chí đến
từ nữ nhân cũng không nói tới, giống như những lời hôm đó chưa từng nói
ra vậy. Nhưng ánh mắt nóng bỏng của hắn nhắc nhở, hắn thật tình với ta,
lời hắn nói không phải là đùa, hơn nữa, nếu hắn muốn, ta lúc nào cũng có thể trở thành nữ nhân của hắn.

Sau khi lấy lại thần trí, ta
mới cẩn thận suy nghĩ lại rất nhiều chuyện. Hồi tưởng lại lời thổ lộ của Tôn Sách, giọng nói khẩn cầu của hắn, nghĩ lại những trìu mến của hắn
với ta, nhiều lần ôm ta vào lòng, nhiều lần muốn giữ ta lại, nhiều lần
nói ra khao khát của hắn với ta. Ta thật sự hồ đồ, lại không một lần
nghĩ đến chuyện tình yêu nam nữ, cứ cho là hắn cảm kích ta, là khát vọng của một bá chủ với nhân tài, là quan tâm bảo vệ của huynh trưởng đối
với huynh đệ của mình.

Ta không phải không có kinh
nghiệm về tình cảm nam nữ, lúc trước dùng thân phận Vân nhi ở cùng vợ
chồng Gia Cát Lượng, ta thấy bọn họ cũng có tâm lý quan tâm và bảo vệ
này. Dùng tâm lý ấy nghiền ngẫm lại lời thổ lộ của Tôn Sách với ta, ta
đột nhiên cảm thấy tình cảm của hắn dành cho ta còn thân thiết, mãnh
liệt hơn. Loại tình cảm quan ái này cũng là lần đầu ta nhận được, ta
không biết phải đối mặt thế nào, suy nghĩ thế nào. Có điều, trong lòng
ta dường như cũng có chút khao khát hy vọng nhận được tình cảm như vậy,
cho dù đối với loại tình cảm này, ta có chút không nói nên lời, có hỗn
loạn bất an, khủng hoảng và bất lực. Loại cảm giác này cũng khiến ta ý
thức được quan hệ giữa ta và Gia Cát Lượng cũng có chút gượng gạo, quan
ái, thổ lộ của ta thì ra đều có chút lợi ích bên trong.

Suy nghĩ cẩn thận rồi, ta
càng hiểu rõ sự chân thành của Tôn Sách, khẩn cầu của hắn là chân thành, hắn thật sự muốn ta, nếu như xảy ra trước đây, ta nghĩ ra sớm, trong
lòng sẽ cảm kích tình cảm và việc làm của hắn với ta, nhưng hôm nay ta
không có sự cảm kích này. Ta không phải người lạnh lùng, không phải
không cảm giác được sự bảo vệ của hắn, mà loại yêu thương này tuy chân
thành, nhưng cũng mang theo ý đồ chính trị, là một kiểu trong công có
tư.

Một Chiến thần, một Định
Hương hầu được triều đình phong thưởng, mưu sĩ tâm phúc của Ngụy vương,
nghĩa phụ của thế tử tương lai Tào Xung, người như vậy lại là nữ tử, đủ
dẫn tới bao nhiêu hỗn loạn, mà nữ tử mang thân phận này, lại trở thành
tù binh của Giang Đông, bị bá chủ Giang Đông yêu thương thân mật cưới
làm phu nhân, được coi là chiến lợi phẩm của Giang Đông, sẽ khiến Tào
Tháo phải giấu mặt đi đâu, khiến Quách Gia bọn họ giấu mặt vào chỗ nào,
khiến binh sĩ Tào quân phải làm sao? Huống chi còn có đám hào môn sĩ tộc Lạc Dương, bọn họ nhất định sẽ vui sướng khi người gặp họa đối với
chuyện này, dùng cái cớ này để đả kích phái hàn vi, Tào Xung chỉ sợ cũng không thể làm thế tử nữa, tâm huyết nhiều năm của ta sẽ uống phí. Kết
quả này sẽ làm chính quyền Lạc Dương gặp phải đả kích thế nào, khiến Tào Tháo bị đả kích ra sao, khiến tiền đồ Tào Xung trở nên vô vọng, khiến
các huynh trưởng bị công kích, khiến oai danh của Chiến thần Tào quân
trở thành chuyện cười cho đối thủ. Cây sống phải có vỏ, người sống vì
miệng lưỡi, từ xưa đến nay, không thiếu nam nhân, không thiếu các thế
lực, chỉ vì danh dự mà dấy lên chinh chiến. Ta không thể tưởng tượng sự
phẫn nộ của Tào Tháo sẽ gây ra hậu quả gì, sẽ liều lĩnh xuất binh Giang
Đông, hay là bệnh nhức đầu càng phát tác nghiêm trọng, hay là tinh thần
sa sút? Tất cả đều khó nói, khả năng lớn nhất chính là phát binh. Xem
ra, cái gọi là phẫn nộ của Tào Tháo mà Chu Du nói không phải là kỳ vọng
của người Giang Đông, mà chuyện đưa tin ta đã chết tới Lạc Dương chỉ là
lời nói dối để khiến ta đoạn tuyệt hy vọng.

Nếu kế sách của Giang Đông mà đã thực hiện, như vậy sẽ xuất hiện tình huống gì? Rất đơn giản, Tào Tháo phẫn
nộ là chắc chắn, xuất binh hay không xuất binh tỉ lệ năm – năm, chưa suy tính kỹ càng đã xuất binh, hậu quả không khó đoán trước, tuy rằng thực
lực của chúng ta bây giờ mạnh mẽ, nhưng một trận chiến với Giang Đông
vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nếu vì vậy mà sa lầy, phát triển sau này khó dự liệu. Có lẽ Tào Tháo có thể khống chế chính mình, dù sao đám mưu sĩ ở Lạc Dương không phải người dễ xúc động, cho dù là Quách Gia cũng không. Nhưng có một người không thể khống chế, chính là Cam Ninh. Ta khẳng
định hắn sẽ lên cơn điên, Văn Sính và Tào Nhân đều không thể khống chế
hắn, hắn sẽ liều lĩnh đi đánh quân của Chu Du ở Sài Tang, đây chính là
chuyện Chu Du hy vọng, ta giống như đã nhìn thấy ánh mắt Cam Ninh chết
không nhắm nổi. Cam Ninh mà chết, lực lượng phòng thủ của thủy quân
Giang Hạ sẽ yếu hẳn đi, Văn Sính không phải đối thủ của Chu Du, chiến
tranh sẽ nổ ra ở Kinh châu. Kinh châu mà lâm chiến, Lưu Bị ở Ích châu
lập tức sẽ xuất binh, không đánh Kinh châu cũng là Hán Trung, một hồi
chiến tranh toàn diện lập tức sẽ xảy ra, cứ như vậy, cho dù Tào Tháo
không muốn xuất binh, cũng không thể không xuất binh.

Những chuyện này bất kể là
tưởng tượng được hay không tưởng tượng được, không chỉ có đương sự là
ta, bất kỳ ai ngoài cuộc cũng đều có thể ý thức được hậu quả nghiêm
trọng tới mức nào. Đây chính là điều người Giang Đông đang tính toán,
lợi dụng bí mật của ta, lợi dụng thân phận nữ nhân của ta, lợi dụng hôn
lễ thoạt nhìn giống như ngập tràn tình cảm, lại làm được chuyện mà mười
vạn đại quân cũng không thể làm được, đập tan một thể chế, kéo dài chiến tranh, lại thêm đau xót trong lòng.

Nghĩ tới những thứ này, ta
lòng như dao cắt, tuy rằng ta tin tưởng Tôn Sách chân thành đối với ta,
nhưng ta không ngu tới mức tin lời hắn nói không ai ngoài hắn biết bí
mật này, hắn đã biết lâu như vậy, Chu Du không thể nào không biết. Xem
ra, chuyện mấy ngày nay ta gặp phải mặc dù là cạm bẫy của Chu Du, hắn có lẽ không muốn ta chết, nhưng Trình Phổ thì có, nếu không ta đã không bị ngược đãi như vậy. Mà Trình Phổ sở dĩ không để ta chết trước khi Tôn
Sách đến Khúc A, hắn vì đã báo tình trạng của ta với Chu Du, Chu Du đại
khái không đành lòng thấy ta chết, hoặc hắn báo cho Trình Phổ bí mật của ta, lại có lẽ bọn họ ý thức được ta sống so với chết có giá trị lợi
dụng hơn, mới đem chuyện của ta nói với Tôn Sách, mới để mặc Tôn Sách cố chấp.

Tôn Sách chân thành muốn ta,
hắn đối với ta thật sự là yêu, nhưng hắn là một bá chủ, là thủ lĩnh
Giang Đông, hắn không thể không biết giá trị của ta, cho dù hắn không
nghĩ tới, Chu Du cũng sẽ phân tích cho hắn biết. Tôn Sách trên cơ sở yêu thích ta, lại biết giá trị lợi dụng của ta, cho nên mới vội vã thổ lộ
tình cảm với ta!

Suy nghĩ cẩn thận hết thảy,
lòng ta trở nên lạnh lẽo, lúc đầu óc tỉnh táo lại, những kích động, cảm
động vì tình nghĩa huynh đệ vẫn còn đã không sót lại chút nào, chỉ còn
lại thống khổ, thống khổ vô tận nuốt lấy tim ta. Mà lúc này đây, ta mới
tính là hiểu rõ Gia Cát Lượng, thì ra, trên đời chuyện thống khổ không
phải là bị bằng hữu lừa gạt, không phải là bị thân nhân bán đứng, mà là
bị người tri kỷ lợi dụng. Cảm giác này đau như vậy, đau tới mức không ai có thể chịu đựng. Khổng Minh, thật xin lỗi, thật rất xin lỗi, ngươi trả thù ta còn quá nhẹ, không đủ làm mất đi nỗi đau ta gây ra cho ngươi.

Bị cảm giác này chi phối, chỉ cần nhìn thấy Tôn Sách và Chu Du đi vào phòng, ta liền sợ hãi, liền
phát run. Nằm ở đây, giống như nằm trên đài xử tử, thanh đao trên đầu
đang giơ cao, không lúc nào không nhắc nhở, ngươi là một tử tù. Không,
ta thậm chí tử tù cũng không phải, tử tù còn có thể hy vọng mình chết
sớm một chút, còn ta chút hy vọng đó cũng là xa xỉ, Giang Đông cần một
Triệu phu nhân còn sống, không phải Triệu Như đã chết, trừ phi…, tự mình kết thúc. Chỉ có cái chết của ta mới có thể vãn hồi lại thế cục, bình
ổn lại cơn sóng tại Lạc Dương, dù sao mất đi người thân sẽ khiến người
khác thương cảm và đồng tình, tuy rằng loại bi thống này có thể dẫn tới
nhiều tình huống nhiễu loạn, nhưng so với chịu nhục còn mạnh mẽ hơn
nhiều, ít nhất làm cho toàn quân có chung một mối thù.

Không dám để bọn họ biết sợ
hãi của ta, ta chỉ có thể nhắm mắt, duy trì bất động, cố gắng không nói
lời nào. Không biết là lo lắng cho sức khỏe của ta hay mong đợi ta sớm

khỏe lại, mấy ngày nay, Tôn Sách gần như cả ngày đều ở lại coi chừng ta, đám thị nữ thì cả đêm không ngủ giám thị nhất cử nhất động. Ta biết một khi khỏe lại, những chuyện kia sẽ tới. Ta cũng rất muốn nhanh chóng
khỏe mạnh, tích chút sức lực, ít nhất có thể kiểm sát được sống chết của bản thân. Nhưng mà, chết quả nhiên không phải chuyện dễ dàng, tuy rằng
ta có dũng khí tìm chết, nhưng thế gian này còn nhiều người khiến ta lưu luyến như vậy, ta không hạ được quyết tâm. Cứ vậy, trong lúc ta nghiêng ngả giữa sống và chết, sức khỏe chẳng những không chuyển biến tốt đẹp,
ngược lại từ từ yếu dần.

Tôn Sách đối với tình trạng
của ta vô cùng lo lắng, ta nhận ra, hắn tập trung toàn bộ thể xác và
tinh thần vào ta, hắn thật sự quan tâm ta, trong lòng ta lại bắt đầu cảm động. Cẩn thận nghĩ lại, bọn họ lợi dụng không phải không có lý, một
người chết hoặc bị giam cầm với bọn họ mà nói không chỉ không có nửa
điểm tác dụng mà còn là một gánh nặng, với lại, một tên ngốc tự động đưa tới cửa không lợi dụng cho tốt, người Giang Đông bọn họ chẳng phải càng ngốc hơn, đổi lại ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, huống chi địa vị của Tôn Sách khiến hắn quyết định việc gì cũng phải vì Giang Đông suy nghĩ. Đứng trên lập trường người Giang Đông, ta không nên oán
trách, bọn họ quyết định như vậy cũng tốt, ta có thể được đãi ngộ tốt
hơn, Giang Đông có thể đạt được lợi ích lớn nhất, Tôn Sách có thể thực
hiện được kỳ vọng nhiều năm, có được nữ nhân hắn yêu nhất.

Nhưng ta không phải người
Giang Đông, không phải là Cửu châu thương nhân Triệu Như trước kia,
không phải một nữ tử bình thường, thân phận của ta nhất định khiến Giang Đông hưởng lợi mà Lạc Dương chịu thiệt, đây là điều ta không thể chịu
đựng, cũng là chuyện ta không thể khoan thứ. Nhưng mà, đối mặt với ánh
mắt nỏng bỏng và quan ái hận không thể thay ta uống thuốc của Tôn Sách,
đối diện với sự áy náy và thần sắc tổn thương của Chu Du, bất kể thế nào ta cũng không thể nói nên lời chỉ trích, đối mặt với quan ái đó, thậm
chí dũng khí để chết cũng đánh mất, ta biết rõ, ta chết tức là được giải thoát, nhưng sẽ khiến bọn họ lâm vào thống khổ vô hạn, đây cũng là
chuyện ta không thể khoan thứ.

Đoạn thời gian sau khi tỉnh
lại, ta luôn phân vân giữa sống và chết, một bên là người thân và các
huynh trưởng, một bên là bằng hữu sinh tử yêu thương ta, không thể bỏ
được bên nào, tổn thương bên nào cũng khiến ta không thể khoan thứ,
huống chi ta đã tổn thương bọn họ. Lúc này nửa đêm về sáng, ta cuối cùng hạ quyết tâm, nếu lần này không thể không gây ra tổn thương, ta chỉ có
thể cố gắng giảm tới mức thấp nhất, ta chỉ có thể làm vậy, mấy ngày gần
đây không thấy Chu Du xuất hiện, điều này làm cho ta hoảng hốt.

Hạ quyết tâm là một chuyện,
thật sự đối mặt với Tôn Sách, áy náy lại khiến ta cúi đầu. Giống như mấy ngày trước đây, xác định ta đã tỉnh, Tôn Sách liền tới, cố chấp giữ bát thuốc trong tay, cố chấp nhìn ta uống xong thuốc, cố chấp đắp thuốc lên vết thương ở cổ tay cổ chân ta. Ban đầu, tay của hắn khiến ta run rẩy,
ta không phải không từng thử giãy giụa, nhưng một chút sức lực để giãy
giụa cũng không có, sau vài lần, ta đành để mặc.

Có lẽ cảm giác được hôm nay
ta buông lỏng một chút, Tôn Sách chậm rãi kéo tay áo che vết thương trên cổ tay cho ta, rồi cười nói: “Đã nhạt lắm rồi, thêm hai ngày nữa là
khỏi.”

Nâng cổ tay lên, ta nhìn kỹ,
dấu vết rách da tụ máu do xiềng xích lưu lại, giờ chỉ còn lại màu hồng
nhạt, hoàn toàn không cần bôi thuốc nữa: “Đã nhìn không thấy nữa rồi,
cần gì để ý.”

Ta không hề muốn nói chuyện
mất tự nhiên như vậy, nhưng giọng điệu buột miệng nói ra khiến cả hai
chúng ta đều có chút xấu hổ. Giương mắt nhìn Tôn Sách biểu tình bi
thương, trong lúc bối rối ta giải thích lại càng quá đáng: “Ta chỉ cảm
thấy ngươi không cần phải vì mấy cái dấu này mà lo lắng.” Nụ cười khổ
hiện lên trên khóe miệng Tôn Sách, hắn yên lặng ngồi ở một bên, không
nói nổi một lời.

Cho tới bây giờ vẫn không
biết mình lại vụng về như thế, ta hung hăng cấu mình một cái, ép bản
thân tỉnh táo lại rồi mới chậm rãi mở miệng: “Thật xin lỗi, ta thật
không có ý gì khác, ngươi cũng biết y thuật của ta. Chút vết thương này
không cần phải để ý nữa, vài ngày sau sẽ hết.”

Tôn Sách quay đầu đi, ta
không nhìn thấy mặt hắn, chỉ nghe một tiếng thở dài. Ta lại quay đầu
lại, trên mặt Tôn Sách đã mang nụ cười: “Ngươi là tiểu thần y mà, chẳng
qua lòng ta có chút đau. Hôm nay thần sắc cũng được, có phải thấy khá
hơn rồi không?”

Nụ cười miễn cưỡng lọt vào
mắt ta, trong lòng một trận khó chịu, quả thật là bị giày vò. Hít sâu
một hơi, ta nhìn hai thị nữ: “Các ngươi ra ngoài một lát, ta có chuyện
muốn nói với Ngô hầu.”

Hai người thị nữ kinh ngạc
nhìn Tôn Sách, theo hắn ra hiệu liền rút lui khỏi phòng. Đợi các nàng
hoàn toàn biến mất, ta mới thở dài một hơi: “Bá Phù, ta mệt mỏi, ngươi
cũng mệt mỏi, chúng ta đừng tiếp tục cứng rắn nữa, nói hết ra tốt cho cả hai ta, ngươi có nghĩ vậy không?”

“Được.” Âm thanh không do dự khiến ta cảm giác được Tôn Sách đã chờ đợi cuộc nói chuyện hôm nay.

Do dự một chút, ta không trực tiếp nói ra ý mình: “Bá Phù, ta phải giải thích trước, mấy năm nay giấu giếm lừa gạt là lỗi của ta. Nhưng mà, ta không thể không làm, đây là
trách nhiệm của ta.”

Tôn Sách đi tới ngồi ở trên giường: “Tử Vân, thật sự có lỗi là ta, ta không nhanh chóng phát hiện, nếu không…”

Nâng tay ngăn Tôn Sách nói
tiếp: “Bá Phù, Công Cẩn bọn họ không sai, với lại, tất cả đã qua, chúng
ta đừng nhắc lại nữa, được không?”

“Được. Tử Vân, mấy ngày hôm trước ta nói chuyện có chút nôn nóng, những chuyện đó lý ra nên chờ ngươi khỏe lại hãy…”

Ánh mắt của Tôn Sách mười
phần thành khẩn, hắn đã hiểu ta muốn nói chuyện gì: “Bá Phù, sớm hay
muộn cũng phải nói, đừng ngại nói ra. Mấy ngày nay ta đã nghĩ kỹ, ta rất cảm kích tình ảm của ngươi, thật đấy, đây là lời nói từ đáy lòng ta. Bá Phù, ngươi biết ta là người trọng tình trọng nghĩa, cho nên, suy nghĩ
lâu như vậy, ta đã có thể nói ra quyết định của mình.”

Ánh mắt Tôn Sách chớp cái đã
trở nên khẩn trương, không ngồi nổi nữa phải đứng lên, nhìn ta chằm
chằm, nhưng không nói gì. Ta giả như không để ý ánh mắt hắn, tiếp tục
nói: “Bá Phù, mấy năm nay ngươi đối xử tốt với ta như vậy, tuy nguyên
nhân chúng ta nghĩ không giống nhau, nhưng ta vẫn cảm kích ngươi. Đối
với tình cảm của ngươi, ta chỉ có thể lựa chọn một câu trả lời: đồng ý.”

Tôn Sách ngây người một chút, rồi chợt điên cuồng mừng rỡ: “Tử Vân, ngươi, ngươi thật sự đồng ý ở lại? Ta, ta…”

Ta nhìn hắn có chút không
đành lòng, nhưng lời nên nói vẫn phải nói cho hết: “Đúng vậy, ta đồng ý
làm phu nhân của ngươi. Bá Phù, lừa gạt mấy năm khiến ngươi bị tổn
thương rất lớn, theo lý, các ngươi đem ta thiên đao vạn quả cũng không
đủ, nhưng các ngươi lại lựa chọn cho ta một kết cục tốt. Có thể trở
thành phu nhân phủ Ngô hầu là điều bao nhiêu nữ tử tha thiết mơ ước,
huống chi một tù phạm như ta. Được đãi ngộ như vậy, bất kể thế nào ta
cũng không nên nói không.”

Tỉnh táo của ta khiến Tôn
Sách lạnh xuống, nụ cười trên mặt hắn cô đặc lại, cần thận ngồi xuống
bên cạnh ta: “Tử Vân, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Có phải có gì băn
khoăn? Ngươi yên tâm, ta là thật tình với ngươi, Công Cẩn bọn họ cũng sẽ tôn trọng ngươi, Kiều nhi cũng sẽ không phản đối.”

Lời nói chân thành của Tôn
Sách vẫn không đủ trấn an ta, trong mắt ta không có niềm vui, chỉ có bi
ai: “Bá Phù, những chuyện này với ta không quan trọng, ngươi hiểu không? Ta chỉ xin ngươi một chuyện, ta biết rõ chuyện này với ngươi cũng là
một sự thương tổn, nhưng đây là thỏa hiệp tối đa ta có thể làm được.”

“Thương tổn? Thỏa hiệp?” Tôn Sách lẩm bẩm nói, ánh mắt nghi ngờ khó hiểu rất rõ ràng.

Ta căng thẳng trong lòng,
thần sắc của hắn không giống như là giả vờ, hắn cũng không phải người
giỏi ngụy trang, chẳng lẽ hắn cái gì cũng không hiểu sao? Nhưng lời đã
nói ra, không thể thu hồi, với lại, nhất định phải nói: “Bá Phù, không
cần nghi ngờ, ta thật sự đồng ý. Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, đồng ý
theo các ngươi an bài, phối hợp để các ngươi lợi dụng, tuyệt đối không
làm các ngươi khó xử. Nhưng mà, sau khi mọi chuyện chấm dứt, ngươi có
thể cho ta về nhà được không? Ta thật sự muốn về nhà.”

Nghe ta nói xong, Tôn Sách
choáng váng trong chốc lát, hắn tựa hồ không hiểu ý ta: “Ngươi không
phải đồng ý ở lại sao? Vì sao lại phải về nhà?”


Ta cười khổ: “Bá Phù, ta đồng ý làm nữ nhân của ngươi còn chưa đủ sao? Lúc các ngươi lợi dụng ta xong rồi, ta sống chết không còn ý nghĩa. Tuy biết các ngươi không muốn để
ta chết, nhưng ta thật sự không thể sống được. Bá Phù, ta biết mình
không thể cò kè đường sống, nhưng ta vẫn mặt dày xin ngươi thương tiếc,
đưa ta về cố hương.”

Tôn Sách cuối cùng đã hiểu ý
ta. Sắc mặt hắn nháy mắt trở nên tái nhợt, chậm rãi đứng lên: “Tử Vân,
ta biết ngươi ở Khúc A chịu tổn thương sâu sắc, ngươi vui vẻ vượt sông
mà đến, lại bị chúng ta hại, ngươi hận chúng ta ta hiểu, nhưng mà ta
không ngờ, người thà chết cũng không muốn trở thành nữ nhân của ta, tự
ái của ngươi vẫn mạnh như vậy.”

Xem ra hắn vẫn không hiểu:
“Bá Phù, ngươi nghĩ lầm rồi, ta không hận chút nào, ta đối với ngươi chỉ có cảm kích, chỉ có áy náy. Nhưng mà, ngươi cũng là người phải so sánh
giữa tình nghĩa và trăm vạn người, ngươi phải hiểu tâm trạng của ta. Ta
không thể sau khi tổn thương người thân và chủ công, còn có thể sống
thanh thản. Đúng, ta biết ta chết đối với ngươi và Công Cẩn cũng là tổn
thương, nhưng ta không có cách nào, ta cũng không muốn chết, nhưng ta
không có lý do để sống tiếp.”

Tôn Sách vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác: “Không hiểu, ta không hiểu. Tử Vân, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Ta thở dài một tiếng: “Bá
Phù, ta không ghét việc trở thành nữ nhân của ngươi, yêu thương, khoan
dung của ngươi cũng khiến ta cảm động. Nhưng mà ngươi cũng hiểu ta, ta
không thể chỉ yêu một mình ngươi! Ta không thể an tâm làm một nữ nhân
của ngươi, ta không thể đối mặt với ánh mắt trách cứ của người thân, đối mặt với lời chỉ trích bất trung bất nghĩa. Với lại, ta đã cố gắng
thuyết phục mình ở lại, nhưng thất bại rồi, ta không ở lại được. Có
điều, nếu ta đã thành phu nhân của ngươi, lại còn muốn về Lạc Dương,
ngươi có thể thả ta đi sao? Không thể. Trong tình huống đó, chẳng lẽ
ngươi có thể để đôi tay này tiếp tục mang hình cụ? Có thể đem phu nhân
Ngô hầu bỏ tù như tù phạm? Mặt mũi của ngươi, của phủ Ngô hầu vứt đi
đâu? Cho dù ngươi có thể không cho ta trở về, cũng không để ta chết, ta
lại không biết mình có thể chịu được bao nhiêu thống khổ giày vò. So với từ từ bị đày đọa mà chết, không bằng chết thống khoái. Tuy rằng, mọi
người sẽ bi thống, thương tâm, nhưng thời gian có thể hòa tan tất cả.”

Giải thích, cố gắng của ta
một chút cũng không có tác dụng, Tôn Sách càng hồ đồ. Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, đưa tay sờ trán ta: “Tử Vân, ta hồ đồ rồi, có phải ngươi lại
sốt rồi không? Ta thật sự không hiểu ý ngươi, nếu ngươi không ghét làm
nữ nhân của ta, vì sao không thể ở lại? Ngươi ở lại sao lại khiến thân
nhân của ngươi tổn thương? Tào Tháo sẽ không vì ngươi ở đây mà giết bọn
họ chứ? Với lại, chúng ta không phải đã nói với Tào Tháo ngươi đã chết
sao?”

Đối mặt với Tôn Sách như vậy, tỉnh táo của ta cũng sắp dùng hết, không thể tự khống chế mà cuống lên: “Bá Phù, đừng lòng vòng nữa được không? Cái gì mà nói với Tào Tháo ta
đã chết, đừng dùng cái đó an ủi ta, ta không phải đồ ngốc.”

Ngược lại sự luống cuống của
ta, Tôn Sách lại yên tĩnh trở lại, hắn kéo tay ta vỗ nhẹ: “Tử Vân, nói
với Tào Tháo ngươi đã chết rồi, là muốn đoạn tuyệt ý nghĩ trở về của
ngươi, bất kể bên kia tin hay không, chúng ta đều muốn ngươi có thể hoàn toàn từ bỏ những chuyện trước kia.”

“Vậy sao?” Ta khổ sở cười rộ
lên: “Bá Phù, các ngươi đây là lừa mình dối người. Ta không phải một nữ
tử bình thường, ta nhất định không thể từ bỏ chuyện trước kia, không thể từ bỏ thân nhân, càng không thể từ bỏ chủ công. Đương nhiên, ta cũng
luyến tiếc tình nghĩa với các ngươi. Cho nên, ta chỉ có thể chọn cái
chết. Ngươi nói ta muốn trốn tránh cũng được, nói ta bất nghĩa cũng
được, đây là số mệnh của ta, không thể nghịch chuyển.”

“Tử Vân, ta không biết ngươi
rốt cuộc suy nghĩ cái gì, càng không thể hiểu vì sao ngươi nói những lời này. Ngươi đang ốm, nghĩ nhiều không tốt, nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ những chuyện khó hiểu như vậy, được không?”

Ta rút khỏi tay hắn, thở dài
một tiếng: “Quả nhiên ta nói gì cũng vô dụng. Quên đi, ta mệt rồi, không muốn nói gì nữa. Bá Phù, đừng coi ta là đồ ngốc, sức khỏe ta không tốt, không có nghĩa đã trở nên hồ đồ. Các ngươi muốn làm gì thì làm đi, thừa dịp ta không có năng lực phản kháng mà làm. Chuyện khác cũng tùy các
ngươi, ta chẳng qua muốn cầu tâm an. Nếu mình không thể làm chủ, cái túi da này để chỗ nào cũng vậy.”

“Ngươi muốn chết sao?” Giọng
nói Tôn Sách có chút run rẩy: “Tử Vân, theo ta khiến ngươi ủy khuất đến
vậy sao? Ta so với Tào Tháo kém cỏi như vậy ư? Ta thật sự không hiểu nổi ngươi. Ngươi không để ý sống chết chạy tới đây, giờ lại không ngừng nói muốn chết, còn không phải vì hận chúng ta thì vì cái gì? Ta không thông minh như ngươi và Công Cẩn, ngươi có thể nói rõ ràng một chút không?”

Tôn Sách nghi ngờ, Tôn Sách
khó hiểu, Tôn Sách ủy khuất hiện ra rõ ràng khiến ta mê hoặc. Chẳng lẽ,
Tôn Sách cũng không biết rõ tình hình? Giống như hắn không biết ta bị
giam ở Khúc A vậy? Mang theo nghi vấn, ta cẩn thận hỏi: “Bá Phù, có phải Công Cẩn bọn họ chưa nói gì với ngươi? Hay là ngươi rất lâu rồi không
ra xử lý việc công?”

Tôn Sách mê mang lắc đầu: “Nói rõ ràng cái gì? Không có, chẳng lẽ bọn họ làm gì ngươi?”

Ta hết chỗ nói. Tôn Sách quá
thẳng tính, hắn đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp của bản thân, hoàn toàn
không biết sắp đem tới cho ta tuyệt cảnh gì. Ta không đành lòng kéo hắn
tỉnh lại từ trong mộng, nhưng càng không thể để mình trở thành nữ nhân
của phủ Ngô hầu. Chu Công Cẩn, thật xin lỗi, ta không thể không lợi dụng Bá Phù đánh vỡ mộng đẹp của ngươi.

Trầm mặc ít lâu, ta chậm rãi
mở miệng, trong sự chờ đợi của Tôn Sách, đem suy nghĩ mấy ngày qua, đem
cả tình cảnh gian nan của ta nói cho hắn biết, nếu Chu Du bọn họ không
nói, vậy ta làm mưu sĩ vậy. Ánh mắt Tôn Sách từ tràn ngập mong đợi đến
kích động sau đó thống khổ, cuối cùng biểu tình gì cũng không còn, ánh
mắt trống rỗng, ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì. Nói xong những
lời này, ta cũng thở phào một cái, mặc kệ Tôn Sách suy nghĩ thế nào, ta
dù sao cũng không đến nỗi khiến mình nghẹn mà chết! Đương nhiên, những
lời này đem tới hậu quả gì cũng khiến ta bất an, có lẽ Tôn Sách vốn
không biết, hiện giờ sẽ càng muốn ép hôn, nếu thật vậy, ta chỉ có thể
dùng hết sức lực cầu được chết; cũng có thể Tôn Sách không đồng ý lợi
dụng ta, như vậy Giang Đông sẽ dậy lên một con sóng, cứ vậy, ta không
chỉ thành công ngăn cản Giang Đông trong thời gian ngắn lợi dụng ta, còn có thể kéo dài Giang Đông và Lạc Dương khai chiến, đồng thời cũng có
thể thông qua người Giang Đông chuyển cáo tới Lạc Dương – đừng vì ta mà
làm ra chuyện không nằm trong kế hoạch.

Ta nói xong, trầm mặc, tĩnh
mịch bao phủ ta và Tôn Sách. Ta không có gì, nhưng Tôn Sách trầm mặc rất lâu mới chậm rãi đứng lên, chậm rãi đi ra cửa phòng, không nói câu nào. Tim ta đau, thân thể cũng đau, nhưng ta thật sự không có cách nào khác
để gỡ bỏ tử cục này; chuẩn bị trước vẫn hơn không chuẩn bị gì. Có lẽ ta
không nên tàn nhẫn, tấm thân này có lẽ không chịu được nữa, nếu không
thể tránh né cái chết, ta thật sự chỉ còn thời gian mấy ngày nữa thôi
sao? Nói đến cùng, ta vẫn không cam lòng chịu chết!

Hai ngày, suốt hai ngày Tôn
Sách đều không tới, Chu Du cũng không xuất hiện, ta không biết bên ngoài đã thành cục diện gì, nhưng cũng không lo lắng. Gặp lại Tôn Sách đã là
ngày thứ ba, hắn mang vẻ mặt tiều tụy đi vào phòng, ngồi ở trên giường,
ánh mắt nhìn ta đầy vẻ kiên định không nhượng bộ. Trong lòng ta tuyệt
vọng, hắn là một bá chủ, trên lưng mang mấy chục vạn tính mạng, có bao
nhiêu người đi theo hắn, ta không thể hy vọng hắn vì ta mà bỏ đi cơ hội
tốt như vậy.

Khẽ xoa đầu ta, Tôn Sách mở
miệng: “Tử Vân, ta suy nghĩ hai ngày, cân nhắc hai ngày. Sau khi đưa
ngươi trở về, ý nghĩ duy nhất của ta là không cho ngươi đi nữa, bất kể
dùng cách gì, ta cũng sẽ không để ngươi đi, ngươi có thể hiểu không?”

Ta khô khan trả lời hắn: “Ta
hiểu, cho nên, ta không oán quyết định của ngươi. Hai ngày này ta cũng
đã nghĩ ra, ta quá ích kỷ, yêu cầu của ta khiến ngươi tổn thương quá
lớn. Bá Phù, ta không kiên trì nữa, ngươi tìm một chỗ an trí cho ta,
sống hay chết tùy vào ông trời, ta không đấu tranh nữa.” Tuy rằng ta sẽ
sống không bằng chết, nhưng ta không muốn phản kháng nữa, có lẽ cuộc
sống như vậy cũng không kéo dài lâu.

Tôn Sách trầm mặc một chút,
lắc đầu: “Đúng, ta thừa nhận ta động tâm, không chỉ có được người mình
yêu, còn có thể đả kích đối thủ, đây là chuyện tốt không chư hầu nào có
thể từ chối. Ta đã không còn là Tôn Sách mười năm trước, ta lúc ấy sẽ
khinh thường việc lợi dụng cơ hội này, lợi dụng một nữ nhân để tranh bá, lúc còn trẻ ta cho rằng đó là chuyện đáng xấu hổ. Nhưng giờ đã khác,
bao năm đổ máu tranh đấu, gánh nặng trên vai khiến ta biết, tranh giành
quyền lực không thể từ một thủ đoạn nào, ta không nên cự tuyệt cơ hội
như vậy.”

Biết rõ đáp án này, ta vẫn có cảm giác bất lực và cô tịch, quay đầu đi nhẹ nhàng trả lời hắn: “Ngươi
đã quyết định rồi thì cứ thế mà làm. Không cần băn khoăn sức khỏe của
ta, ta vẫn chịu đựng được.”

Tôn Sách giống như không nghe được ta lời nói, mà cười khổ: “Nhưng mà, ta lại không hạ được quyết
tâm này, bởi vì ta biết rất rõ, một khi ta làm như vậy, ta sẽ hoàn toàn
mất ngươi, mà ta tuyệt đối không thể chấp nhận được nỗi thống khổ ấy.”

Tôn Sách giọng nói ôn nhu mềm mại, giống như đang thì thầm bên tai ta, nhưng ta giống như bị sét
đánh, cả người cứng đờ, không tin quay đầu nhìn Tôn Sách, hắn vẫn kiên
định như vậy, trong mắt ánh lên một tia nuối tiếc bất đắc dĩ, đối với sự kinh ngạc của ta, hắn khẽ gật đầu: “Ta không ngốc, biết cơ hội này quan trọng thế nào, nhưng ta không hạ thủ được. Tử Vân, ngươi cũng đừng suy
nghĩ nhiều quá, ta đã nói, bí mật của ngươi chỉ có ta biết, Công Cẩn
cũng không biết, đừng nói tới người khác. Muốn có ngươi cũng chỉ là
chuyện cá nhân, không quan hệ tới Công Cẩn. Ở đây, không ai muốn lợi
dụng ngươi, ngoại trừ ngươi ra.”

Ta choáng váng, điều này sao
có thể? Mấy ngày nay suy nghĩ linh tinh thì ra là ta một mình đa tình?
Chẳng lẽ thật sự ta đang tự đày đọa bản thân? Nhìn Tôn Sách, ta lắp bắp
không nói nên lời: “Nhưng, nhưng ta đã nói với ngươi rồi! Bá Phù, Bá
Phù, ngươi không thể, không thể nào vì một mình ta mà…, ngươi có biết
ngươi từ bỏ cái gì không?”

Tôn Sách cười khổ: “Ta có
phải cũng ngốc giống ngươi không? Tử Vân, ta từ bỏ cơ hội này. Ngươi
hiểu rõ ta, ta cũng là hiểu rõ ngươi, ta biết nếu như ta thực sự làm
vậy, ngươi sẽ trở thành một người sống mà như chết, tuy rằng ngươi không kiên trì tự tìm cái chết, nhưng so với chết ngươi còn khó chịu hơn. So
với đoạt được một kẻ dở sống dở chết, không bằng cứ thế này tốt hơn, ít
ra ngươi vẫn là người sống, có thể bực mình với ta, có thể cùng ta nói
chuyện, còn có thể gảy đàn cho ta. Nhưng mà, ta vẫn muốn hỏi ngươi, Tử

Vân, nếu như giữ ngươi chỉ đơn thuần là ở bên ta, ngươi đồng ý không?”

“Đơn thuần?” Ta đã không thể suy nghĩ nữa, tình cảm này khiến ta rung động, khiến ta dừng mọi suy nghĩ.

“Đúng, rất đơn thuần. Không
có lợi dụng, không có công kích, không có bất cứ yêu cầu gì, ta chỉ muốn ngươi thôi. Đối với bên ngoài, chúng ta có thể sắp xếp cho Triệu Như
trở thành người chết, ngươi có năng lực đó, ta có uy quyền của ta, chúng ta hai người hoàn toàn có thể khiến ngươi từ này không ai biết tới,
ngươi ở lại đây, trở thành nữ nhân được ta sủng ái.” Ngữ khí của Tôn
Sách tuy rằng bình thản, nhưng bên trong đầy khao khát, nóng vội mà
nhiệt thành.

Ta từ trong kinh ngạc hồi
phục lại, không có ai biết, ngoại trừ Tôn Sách không có ai biết bí mật
của ta, mà Tôn Sách hắn lại từ bỏ cơ hội dùng ta để công kích Tào Tháo,
chẳng lẽ hắn không biết từ bỏ cơ hội này có thể phá hủy giấc mộng cả đời hắn theo đuổi sao? Đồ ngốc, hắn thật đúng là đồ ngốc, nhắm mắt lại,
khóa chặt nước mắt trong lòng không để trào ra.

Giống như cảm giác được cảm
động của ta, Tôn Sách chậm rãi đưa tay ôm ta vào lòng: “Nói cho ta đáp
án được không? Không có lợi dụng, không có công danh lợi lộc, ta chỉ
muốn ngươi, gả cho ta, được không?”

Ép bản thân trấn tĩnh lại, ta chậm rãi đẩy Tôn Sách ra, đối diện với thất vọng của hắn, ta chỉ có bất đắc dĩ áy náy: “Bá Phù, ta nguyện đồng ý, nhưng ta không thể đáp ứng.
Trên đời không có tường nào không bị gió lùa, người ngoài sớm muộn sẽ
biết, cho nên, hậu quả vẫn thế, đây chỉ là chuyện phụ; chủ yếu chính là
ta không cách nào khiến mình quên đi tất cả. Bá Phù, ngươi nghĩ lại đi,
cho dù ta theo ngươi, ta có thể trơ mắt nhìn ngươi cùng các huynh trưởng đánh tới chết đi sống lại sao? Ngươi có thể yêu cầu ta hoàn toàn không
để ý tới sao? Tới ngày hai bên tử chiến, ngươi bảo ta tự xử thế nào? Nếu như ta không có mặt trên chiến trường, làm sao ta có thể bảo đảm chắc
chắn mọi người sẽ an toàn? Thắng bại nhất định phải phân, đây là sự thật không thể trốn tránh, nhưng nếu không thể bảo vệ mọi người an toàn, ta
có thể thanh thản sống tiếp sao? Không chỉ ta, cho dù ngươi ở hoàn cảnh
như vậy cũng không thể không để ý.”

Tôn Sách trầm mặc, hắn luyến
tiếc ta, nhưng lại không muốn ép ta, sự giãy giụa này khiến hắn vô cùng
khó chịu. Ta cắn môi, độc ác tiêu diệt giấc mộng của hắn: “Ngươi không
bỏ được tình nghĩa, lựa chọn công danh lợi lộc, ta càng không làm được.
Cho nên, Bá Phù, ngươi có thể bí mật có được ta, có thể biến ta thành
người của ngươi, nhưng ta chỉ có thể coi mình là tù phạm thôi.” Nhìn ánh mắt bất đắc dĩ và thống khổ của Tôn Sách, ta thành khẩn tổng kết lập
trường của chúng ta: “Cho dù chúng ta ở bên nhau, vẫn là quan hệ đối
địch. Ta đứng ở thế đối lập, thật ra có thể lợi dụng tình cảm của ngươi, thậm chí có thể nói với ngươi, ta nguyện ý trở thành nữ nhân của ngươi, cam tâm ở lại đây chăm sóc cho ngươi, nhưng đây không phải là thật, mà
là một sự lừa gạt khác, lúc ngươi buông lỏng cảnh giác, ta sẽ chạy trốn. Nhưng hôm nay, đối mặt với tình yêu không vụ lợi của ngươi, ta không
thể lừa gạt ngươi, không thể làm được. Thật xin lỗi, Bá Phù, ta chỉ có
thể cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là lợi dụng ta, hoặc là buông tha ta.”

Tôn Sách cúi đầu, một lát
sau, hắn ngẩng đầu nhìn ta, dùng ngữ khí tỉnh táo nói: “Không, ngươi sai rồi, ta còn có một lựa chọn, chính là không thả ngươi đi. Ngươi không
thể không để ý, ta sẽ ép ngươi không để ý nữa, ngươi không làm nữ nhân
của ta, vậy tiếp tục làm huynh đệ, ít nhất là đối với bên ngoài. Ngươi
có thể thử chạy trốn, nhưng ta cam đoan sẽ không để cho ngươi thực hiện
được. Nhưng mà,” hắn dừng một chút mỉm cười nhìn ta đánh giá một phen:
“Trước khi ngươi thử chạy trốn, có phải cần dưỡng sức thật tốt không, ốm yếu như vậy, ngươi có khí lực rời khỏi căn phòng này sao?”

“Bá Phù……” Ta quả thực nói không ra lời.

Tiếng cười sang sảng trong
trí nhớ lại trở về: “So thử kiên nhẫn với ta đi! Tử Vân, đợi đến ngày
ngươi không còn những gánh nặng kia nữa, ta vẫn sẽ biến ngươi thành
người của ta, ta có lòng tin này. Đừng cắn môi nữa, sắp chảy máu rồi. Ha ha, đứt rồi sẽ rất đau, ngươi vẫn sợ đau đúng không?”

Sau cuộc nói chuyện này, Tôn
Sách như cũ mỗi ngày đều đến thăm ta, lúc vào cước bộ nhẹ nhàng, lúc đi
lại trầm nặng dị thường, lúc bước vào luôn mỉm cười, xoay người đưa lưng về phía ta lập tức biến mất không còn; tiếng cười của hắn vẫn sang sảng như trước, nhưng ta nghe thấy trong đó còn cả không cam lòng và thống
khổ. Đối mặt với sự bao dung của Tôn Sách, ta vô cùng áy náy, trước mặt
hắn cố gắng mỉm cười, trong lòng lại đau không chịu nổi, nhưng không
muốn hắn nhìn thấy, chúng ta đều giả mù sa mưa giống như mình đã để mặc
và buông lỏng. Kỳ thật dù Tôn Sách vẫn tới, gánh nặng ngàn cân trên vai
ta lại buông xuống, không còn suy nghĩ linh tinh, sức khỏe bắt đầu hồi
phục. Thấy ta dần khỏe lại, Tôn Sách không giấu được vẻ cao hứng, khiến
ta càng thêm áy náy.

Sức khỏe khôi phục khiến ta
trở lại thành Triệu Như đầy lý trí, mục đích qua sông thoạt nhìn đã như
một giấc mộng mù mịt, nhưng quan ái của Tôn Sách khiến ta có một ý tưởng mới, tuy rằng, ý tưởng này có tác dụng hay không còn chưa biết, nhưng
nếu không thử, ta không cam lòng. Lúc ta mang tâm trạng muốn chuộc tội
đề xuất ý định này với Tôn Sách, hắn lập tức bày ra vẻ mặt dở khóc dở
cười không hề che giấu.

“Tử Vân, ngươi cũng quá không tầm thường, vậy mà có thể nghĩ ra.” Lắc đầu, Tôn Sách buồn khổ nói.

“Đề nghị này không tốt sao?
Bá Phù, nếu nói hiểu rõ thực lực song phương, chỉ có ta, Giang Đông
tuyệt đối không phải đối thủ của Lạc Dương, không chỉ các ngươi không có chút bí mật nào với chúng ta, ở Lạc Dương ta đã trù hoạch tỉ mỉ nhiều
năm. Cho nên, Bá Phù, các ngươi không có cơ hội thắng đâu. Ngươi theo ta đi đi, ta làm phu nhân của ngươi, mang người hai bên cùng nhau ẩn cư.
Như vậy, Giang Đông cũng không có chiến tranh, ta và ngươi vĩnh viễn ở
cùng một chỗ.”

Tôn Sách cười khổ nhìn ta:
“Ta cảm thấy, vẫn là mấy ngày hôm trước ngươi đáng yêu hơn. Tử Vân,
ngươi không thể nào quên thân phận mưu sĩ của mình sao? Về phần ngươi và ta, chỉ cần ngươi ở đây, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, ta căn bản không
đi theo ngươi, mà ngươi nhất định phải ở bên ta. Tử Vân, nếu như ngươi
thật sự theo ta, ta ở đâu, có thân phận gì ngươi đừng so đo nữa. Ngươi
đề xuất việc này, mục đích vẫn là vì Tào Tháo, trong lòng ngươi, Tào
Tháo mới là thứ nhất.”

Người này quả thực là càn
quấy, đề nghị này liên quan gì tới Tào Tháo, rõ ràng vì tốt cho hắn
thôi: “Bá Phù, ngươi sao lại nghĩ lung tung thế? Ta đây là vì tốt cho
mọi người. Ngươi cũng biết khác biệt lớn nhất giữa chúng ta chính là vấn đề thân phận của ngươi, nếu ngươi không phải bá chủ Giang Đông, quan hệ của chúng ta sẽ không phải đối địch nữa, ta có thể thật tình thật ý
cùng ngươi sống cả đời. Cho nên nói, muốn ta ở bên, ngươi không thể làm
bá chủ nữa. Ngoại trừ vấn đề lập trường, ta cũng không hy vọng nam nhân
của ta cả ngày sống trong cảnh tính kế người khác rồi bị người ta tính
kế. Ngươi làm bá chủ có thấy mệt không? Bận rộn cả đời, chẳng qua là
đánh đánh giết giết. Trên đời có nhiều chuyện tốt đẹp như vậy, có nhiều
người tốt đẹp như vậy, từ bỏ máu tanh ôm lấy mỹ nhân, ngươi có thể làm
được.”

Tôn Sách không nói gì, ta
nhận ra hắn có chút động tâm, nhanh chóng bồi thêm: “Bá Phù, ở Tương
Dương trong đại sơn ta có xây một sơn trang gọi là Mai hoa sơn trang,
tuy rằng không lớn, nhưng để hai ba gia tộc cùng chung sống không thành
vấn đề. Nơi này rất bí mật, ngoại trừ những thủ hạ trung tâm của ta,
không ai biết, Ngụy vương cũng không biết. Nếu ngươi đồng ý, từ bỏ hư
danh này đi, đừng làm bá chủ nữa, đi theo ta vào sơn trang sống cuộc
sống tự do tự tại. Đợi thêm vài năm, thiên hạ thái bình, ta cùng ngươi
đi dạo chơi ngũ hồ tứ hải, cùng hưởng thụ thiên hạ phong quang vô hạn.
Nếu ngươi lo lắng, chúng ta tìm một nơi bí mật khác cũng được, tài sản
riêng của ta đủ để chúng ta sống vô lo.”

“Không.” Không còn chút do dự nào, câu trả lời của Tôn Sách không hề cho phép thương lượng: “Tuy ta
cảm tạ ngươi có thể làm như vậy, nhưng mà, ngươi không phải đơn thuần
muốn sống cùng ta đâu! Công Cẩn nói rất đúng, mục đích qua sông của
ngươi chính là ở chỗ này, dùng cơ trí của ngươi, dùng tài ăn nói của
ngươi thuyết phục ta không chiến mà hàng. Tử Vân, điều kiện gì ta cũng
có thể đáp ứng ngươi, đề nghị gì ta cũng có thể nghe, ngoại trừ muốn ta
đầu hàng.”

“Đây sao có thể gọi là đầu
hàng chứ?” Ta vất vả bắt lấy một chút hy vọng, thế nào cũng phải cố gắng thử tiếp tục: “Bá Phù, cùng ta rời khỏi tranh giành quyền lực, đây
không phải đầu hàng, ta không bảo ngươi đi đầu hàng! Biết rõ không thể
lấy được thắng lợi cuối cùng, biết rõ sự cố chấp của ngươi sẽ khiến
Giang Đông gặp họa, biết rõ ngươi từ chối sẽ khiến chúng ta không thể
trở lại như trước, ngươi cần gì kiên trì như vậy? Bá Phù, đừng khiến ta
tiếp tục khổ sở nữa được không?”

Trên môi Tôn Sách lộ ra một
nụ cười khổ, hắn lặng lẽ nhìn ta nói: “Ý của ngươi là nếu ta không đồng ý đề nghị này, tình nghĩa của chúng ta sẽ không còn? Ngươi muốn ta lựa
chọn giữa giang sơn và mỹ nhân sao?”

“Sao có thể? Bá Phù, ta thật
không có ý uy hiếp ngươi, bất luận là về thực lực hay là tình cảm. Tuy
rằng, ta hy vọng mình có thể chiến thắng khát vọng quyền lực của ngươi,
nhưng ta cũng biết ngươi là một hào kiệt đỉnh thiên lập địa, tuyệt không nguyện ý khuất phục. Nhưng bất kể ngươi cố gắng như thế nào, cuối cùng
kết quả chỉ có thể là thất bại, ngươi chẳng lẽ không biết kết cục sau
khi thất bại sao? Giang sơn ngươi không thể chiếm được, mà ta, cũng
không có năng lực bảo vệ mọi người! Ta sợ mất đi ngươi, ngươi hiểu
chưa?”

Tôn Sách nở nụ cười: “Tử Vân, hình như ngươi quên mất bây giờ ngươi đang là tù phạm của ta, ngươi
không có cơ hội đi làm cái việc gọi là bảo vệ đó đâu. Tính cách của ta
ngươi biết rõ, cho nên, sẽ không đồng ý đề nghị của ngươi, bởi vì ta vẫn tự tin, giang sơn mỹ nhân ta sẽ không từ bỏ bên nào.”

Đã nói tới mức này, ta cũng
không muốn thuyết phục gì thêm, bỏ đi, dù ta cố gắng tranh thủ thế nào,
thế cục trước mắt đã không phải việc ta có thể quyết định. Thở dài một
tiếng, ta nói đã xong rồi: “Thôi, ta cũng không nói gì nữa. Bá Phù,
ngươi có sự kiên trì của ngươi, ta cũng có sự kiên trì của ta, sự kiên
trì của chúng ta không thể tìm được điểm chung, ta chỉ có thể làm tù
phạm của ngươi. Về chuyện sau này, sống hay chết, chiến hay hòa, đã
không do chúng ta làm chủ nữa.”

Ánh mắt Tôn Sách lộ ra biểu
tình bi thương không biết làm sao, trong mắt ta cũng có, nhưng chúng ta
không tiếp tục tranh cãi nữa, nếu song phương đều không thể thay đổi đối phương, những ngày sau đó đành tạm thời duy trì tiếp. Mấy ngày tiếp
theo, ta yên phận uống thuốc ăn cơm dưỡng bệnh, không nói tới chết,
không nói tới rời đi, không nói tới Lạc Dương, không nói bất cứ chủ đề
nào kích thích thần kinh của chúng ta nữa. Phải mau dưỡng cho thật khỏe, mới là nhiệm vụ hàng đầu của ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.