Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 13: Núi Từ Vô an dân


Đọc truyện Loạn Thế Phong Vân – Phượng Tường Tam Quốc – Chương 13: Núi Từ Vô an dân

Nửa tháng sau, theo bọn thuộc hạ sắp xếp, ta cùng hơn ba mươi gia đình tiến vào trong núi Từ Vô. Trong nhóm người này, không chỉ có gia đình lão
nhân hái thuốc kia, lão nhân gia họ Chu, dĩ nhiên là hậu duệ nhà Chu,
còn tụ tập thêm những người biết kiến trúc, nấu rượu, rèn sắt đi cùng.
Đương nhiên chuyện này do ta cố ý tạo ra, nhưng những người đó cũng là
tự nguyện đi cùng, toàn là những người dân không chịu được thời loạn
thế. Sau khi dàn xếp ổn thỏa nhóm người đi đầu, các nhóm tiếp sau cũng
bắt đầu vào núi, chỉ trong vòng ba tháng, số hộ gia đình ở đây đã đạt
hơn một trăm năm mươi hộ.

Ta chia qua loa số hộ đó ra làm mấy bộ phận, trong đó chủ yếu chính là dược hộ, để Chu lão bá cầm đầu.
Lão nhân gia đối với việc thu hái hay gieo trồng dược liệu đều là người
trong nghề, giao cho ông ấy là yên tâm nhất. Đồng thời, ta cho con trai
Chu lão bá làm việc ngay trong hiệu thuốc ở Vô Chung, để hắn phụ trách
tất cả việc thu mua dược liệu, cách làm ấy, trực tiếp lấy được lòng tin
của những người còn chưa tin tưởng. Ta không khỏi thầm than vận khí mình thật tốt, dành được sự giúp đỡ của Chu bá bá, lúc này ta mới biết được, Chu lão bá là người rất có tiếng nói trong đám hương thân.

Nghề cất rượu là trọng điểm phát triển của ta sau này, căn cứ theo kinh
nghiệm của Vũ ca ca, buôn bán rượu lợi nhuận rất cao. Chỗ này đã có nhân tài về mặt này, không dùng thật đáng tiếc. Có điều, bây giờ còn chưa
được. Một là, tiền bạc ta mang theo dùng sắp hết. Nói chơi, tiền đầu tư
ban đầu bỏ vào thật quá lớn, không kể xây dựng hiệu thuốc ở các nơi, di
chuyển hơn một trăm gia đình, đều cần tiền. Hai là, hiện tại, lương thực người ăn còn thiếu, nói gì nguyên liệu ủ rượu, lại nói, dùng mật hoa
cùng trái cây ủ rượu, ở phương bắc cũng khó tìm. Cho nên, chuyện này tạm thời gác lại. Chờ sang năm có lương thực hãy nói, ta còn muốn dùng rượu Cao Lương để đổi ngựa nữa.

Chế tạo đồ sắt cũng cần bắt
đầu, nông canh dụng cụ phải rèn ra nhanh một chút, không chỉ các hộ gia
đình trong núi cần, Tào Tháo ở bên kia cũng cần. Ở giữa sườn núi khảo
sát hai tháng, các thợ cả cuối cùng đã chọn được địa điểm, bắt đầu đúc
lò rèn. Lò rèn này cũng không phải chuyện nhỏ, ta cần những lò tinh
phẩm. Núi Từ Sơn được ưu đãi địa lý, chính là rất gần mỏ than đá và mỏ
sắt ở địa phương (mọi người đều biết, Liêu Ninh chính là tỉnh có mỏ than đá và sắt rất lớn), kỳ thực phía nam núi Từ Vô có than đá, trong vài
năm chúng ta căn bản không cần lo lắng vấn đề nguyên liệu.

Khi cuộc sống bắt đầu phát triển ổn định, ta nói với mấy vị lão nhân gia
đức cao vọng trọng: “Triệu Như muốn ra ngoài phấn đấu, không thể ở lại

nơi này. Các vị lão nhân gia sẽ còn vất vả nhiều. Có điều, lúc này là
lúc rối loạn, tôi lường trước sẽ có rất nhiều người không nhà để về, bần cùng khốn khổ muốn tới nơi đây, các lão nhân gia đừng từ chối thu nhận
bọn họ nhé.” Bọn họ đều gật đầu đồng ý. Ta nói tiếp: “Tôi chỉ là người
làm ăn, rất nhiều chuyện không hiểu hết. Nhưng không quá hai năm, nhất
định sẽ có người tài giỏi đến đây, lúc đó cuộc sống chúng ta ở nơi này
mới có trật tự, các vị mới có thể bình an vô sự.”

Chu lão bá a một tiếng: “Công tử có thể khẳng định sao? Thật sự sẽ có người như vậy tới, vậy công tử…”

Ta cười: “Lão bá, ngài yên tâm, Triệu Như đối với núi Từ Vô mà nói, chỉ là nơi cung cấp tài nguyên, lại từ nơi này sinh ra lợi nhuận buôn bán.
Không có ý biến nơi này thành địa bàn của mình. Có thể đem một người tài giỏi giúp mọi người có cuộc sống ổn định tới đây, tôi vui mừng còn
không kịp nữa! Tuyệt đối sẽ không xung đột với người ta.”

Lúc này, nước mắt các lão bá đã rơi lã chã, Chu lão bá thở dài nói: “Công
tử, mặc dù cậu nói như vậy, đối với chúng tôi, cậu là người tốt, là
người thực lòng tốt với chúng tôi. Cậu yên tâm đi, chúng tôi ở đây vĩnh
viễn tôn trọng công tử.”

Ta cười ha hả: “Vậy tôi yên tâm
rồi. Các vị cũng yên tâm, mặc kệ sắp tới có chuyện gì, tôi cũng không để các vị bị tổn hại.”

Đã có lời hứa, đợi sau khi tiền vốn
đổ hết về xong (đây chính là toàn bộ tài sản của ta đó, thật đau lòng),
ta dẫn theo thuộc hạ tiếp tục đi về phía bắc tới Liêu Tây. Thời gian đã
đến tháng 12 năm 192, là lúc Tào Tháo bắt đầu thu nạp và tổ chức lại đội quân Hoàng Cân Thanh Châu. Chính vào lúc này ta gửi cho Tào Tháo phong
thư về việc dùng đồn điền để phát triển nông nghiệp, được Tuân Úc coi là tri kỷ. Phong thư này, đối với giai đoạn tranh bá thiên hạ sau này của
Tào Tháo, có tác dụng phi thường.

Rời khỏi thôn trang núi Từ Vô, ta theo trí nhớ mang mấy thuộc hạ đi theo lộ tuyến tới Liêu Tây. Xuyên qua núi Từ Vô, đi qua hẻm Lư Long, vượt qua hiểm địa Bạch Đàn,
qua một vùng đất trống rồi tới núi Bạch Lang, chọn tuyến đường qua Liễu
thành trước khi tới Liêu Tây. Đây là con đường sau này Tào Tháo dùng để
chinh phạt Ô Hoàn, do Điền Trù cung cấp. Trong lịch sử, Điền Trù vì mình bán đứng dân chúng núi Từ Vô và hẻm Lư Long mà từ chối ra làm quan. Vì
nghĩa nhỏ mà mai một một thân tài hoa, thật đáng tiếc. Cho nên, hôm nay
ta phải đi trước một lần nơi này, về sau việc dẫn đường để cho ta làm.

Vả lại, Từ Vô sơn thôn trang bây giờ là nơi cung cấp dược liệu cho ta,
Điều Trù mang người tới đây, cũng là phép vua thua lệ làng (nguyên văn:
rồng mạnh cũng không áp chế được rắn bản xứ), đến lúc đó ta thuyết minh
cho Tào Tháo, Điền Trù ngươi sẽ không có cớ để từ chối làm quan.

Có điều, con đường này quả nhiên là đường cổ, rất khó đi. Đoàn người chúng ta vừa đi vừa phải mở đường, mệt chết đi được. Tống Liệt vẻ mặt khó
hiểu hỏi ta: “Công tử, chúng ta đi đường lớn không tốt sao? Vì sao nhất
định phải đi đường này? “

“Có một số việc các ngươi còn
chưa biết. Nhưng mà Tống Liệt, ta biết ngươi rất thông minh, trong
thương đội tuổi của ngươi cũng tính là nhỏ. Ta hôm nay mang theo ngươi
đến đây mục đích chủ yếu là để ngươi nhớ kỹ con đường này, về sau nhất
định sẽ dùng tới. Còn nữa, ta chuẩn bị ở quan ngoại lập một mục trường,
cứ điểm Lư Long này vô cùng quan trọng, nhất định phải sắp xếp người của chúng ta vào. Tống Liệt, ta hy vọng ngươi chọn lựa những người đó,
ngươi hiểu chưa?”

“A?! Công tử, lập một mục trường ở quan ngoại đúng là một chủ ý tốt. Hà, tiểu nhân ở trong quân, rất hâm mộ kỵ
binh. Nếu chúng ta có bãi thả ngựa, vậy việc buôn chiến mã của chúng ta
sẽ rất tốt rồi, nhất định kiếm được nhiều tiền. Có điều, tiểu nhân chỉ
sợ không đảm đương nổi trọng trách này.”

“Tống Liệt,
ngươi phải biết đạo lý việc là do người làm. Ngươi chưa từng làm sao
biết không làm được? Bổn công tử nhìn người không sai đâu. Đương nhiên,
lúc bắt đầu sẽ rất khó, ngươi dù sao cũng không biết nuôi ngựa, có điều
ngươi yên tâm, ta sẽ nhanh chóng tìm được nhân tài trong phương diện
này. Công việc chủ yếu của ngươi không phải là nuôi ngựa, chăm mục
trường, mà là đả thông con đường buôn bán, thu mua hoặc trực tiếp vào
những cứ điểm quan trọng, mua bán ngựa chiến của chúng ta cho tốt. Còn
nữa, ngươi rất thông minh, về sau, chúng ta phải mua ngựa từ các dân tộc thiểu số như Hung Nô hoặc Tiên Bi, ngươi vốn tinh thông phương diện
này, ta rất rõ. Cho nên, ngươi nhất định phải chăm chỉ. Hà, làm tốt, nói không chừng ta sẽ cho ngươi cơ hội được phong hầu.”


“Ha ha, công tử nói đùa. Cho tới giờ chưa từng nghe đi buôn có thể được phong hầu.”

Ta cười: “Ngươi đừng quên, thân phận thật sự của ngươi, người nhà của ngươi đang ở nơi nào? Hì hì.”

Tống Liệt ngẩn người, thở dài: “Người nhà ta đều ở đông Võ Dương. Công tử,
cậu nói xem, chúng ta khổ cực hơn nửa năm, chừng nào có thể trở về vậy?”

“Thế nào, nhớ nhà rồi hả? Tống Liệt, ta nói cho ngươi biết, trong hai năm
ngươi đừng mong chuyện đó. Nếu ngươi làm tốt, ta sẽ cho người nhà tới
sum họp cùng ngươi, hoặc là trực tiếp thả ngươi về nhà, rời khỏi thương
đội. Có điều, nhất định phải đợi việc làm ăn của chúng ta hoàn toàn
triển khai, ngươi hiểu chưa?” Tống Liệt bị dọa gật đầu như mổ thóc. Ý tứ trong lời nói của ta, bọn hắn đều rất rõ ràng.

Trải qua
gần mười ngày đi đường, chúng ta cuối cùng cũng xuyên qua vùng đất này.
Vào tới cách Liễu thành không xa có một thị trấn nhỏ hiện lên dưới ánh
mặt trời. Tiền vào thành, lại có chút nhân khí. Nơi này hẳn là địa bàn
của tộc Tiên Bi, người của dân tộc thiểu số này nhiều hơn. Tống Liệt bọn họ nhìn cách những người đó ăn mặc rất tò mò. Ta cũng cười giải thích
cho bọn họ phong thổ nơi này. Kỳ thực, chính ta cũng chưa từng tới đây,
nhưng trong ấn tượng, nơi này vô cùng quen thuộc, trong lòng biết là do
kiến thức của Vũ ca ca, ta vô cùng phục huynh ấy.

Đôi khi ta nghĩ, nếu như ta là bá chủ một phương, liệu có thể giết một người
không vì ta hiến đại tài như Vũ ca ca không. Kết luận là: ta cũng sẽ
giống Tào Tháo bỏ tù huynh ấy cả đời. Nhưng tuyệt đối sẽ không giống như Lưu Bị, âm thầm gia hại, đồ ngụy quân tử. Đúng vậy, chính giữa loạn
thế, không có người thật sự biết làm theo lẽ phải, đặt mình nơi thế
ngoại. Chẳng thể trách Vũ ca ca phải chịu nhiều đau khổ.

Đang lúc chúng ta say sưa thưởng thức phong thổ nơi này, phía trước đột
nhiên tuyền tới tiếng quát mắng: “Đi nhanh lên, muốn chạy trốn, không
nhìn xem mình là ai. Lần này trở về, sẽ cho ngươi nhận đủ.” Chỉ thấy từ
ngoài thành một đội người ngựa tiến vào, hai người cưỡi ngựa, mang theo
mười mấy người, áp giải một thanh niên mang xiềng xích bị trói gô lại
đang đi tới. Nhìn kỹ người thanh niên này khoảng hơn hai mươi tuổi, ăn
mặc kiểu người Hán, toàn thân rách rưới, trên chân bị xiềng xích, không
thô lại ngắn, hắn đi hết sức gian nan. Người tuy rằng bị trói, vẫn bất
khuất ngẩng đầu, cắn chặt hàm răng, mặc kệ người cưỡi ngựa chế giễu,
đánh đập, không kêu một tiếng nào.


Bọn Tống Liệt thấy kỳ
quái: “Công tử, bọn người đó là ai vậy? Xem chúng không giống nha dịch
hoặc quan binh đâu.” Ta thở dài: “Bọn chúng hẳn là thị vệ của một quý
tộc dân tộc nào đó. Người này là một nô lệ bỏ trốn. Hiện tại ở trong
quan nội, bình thường đều là gia nô, loại nô lệ thuần túy rất ít. Những
người dân tộc thiểu số này đối đãi với nô lệ chạy trốn rất nghiêm khắc.
Ta thấy chàng trai này sẽ còn chịu nhiều khổ nữa.” Bọn Tống Liệt a một
tiếng, không nói gì nữa.

Ta nhìn đám người đó đi qua bên
người chúng ta, ánh mắt không khuất phục của người thanh niên kia đột
nhiên khiến ta xúc động. Nhìn bóng lưng bọn họ, ta thầm hạ quyết tâm.
Mang theo bọn Tống Liệt tìm khách điếm ở trọ. Bao nhiêu hứng thú của bọn Tống Liệt bị màn đánh đập vừa rồi làm mất cả, ta an bài bọn họ đi dạo
trong thành, thuận tiện hỏi thăm tình hình mậu dịch ở nơi này, còn bản
thân đi nghỉ sớm.

Lúc Tống Liệt trở về, báo cáo với ta:
“Công tử, nơi này rất gần Liễu thành. Liễu thành là địa bàn của người Ô
Hoàn. Hai năm qua, Viên Thiệu cực lực lôi kéo bọn chúng, thậm chí còn gả hai con gái đến đây. Bản thân thủ Lĩnh Ô Hoàn là Đạp Đốn lấy một người, nghe nói là con ruột của Viên Thiệu; em họ Đạp Đốn lấy một người, là
cháu gái Viên Thiệu. Cho nên, mậu dịch giữa nơi này và quan nội cũng
không tệ lắm. Phải rồi, nô lệ bỏ trốn hôm nay chúng ta gặp là của một
nhà quý tộc Tiên Bi. Nghe người ta nói, đây đã là lần thứ tư hắn chạy
trốn trong mấy năm ở đây. Đáng tiếc luôn bị bắt trở về.”

Ta nhìn hắn: “Các ngươi thật có lòng, còn đi hỏi thăm cả chuyện riêng
trong nhà người ta. Nếu nơi này làm ăn tốt, ngày mai các ngươi đi tìm
chỗ nào mua một căn nhà, làm trạm trung chuyển tới Liễu thành. Còn nữa,
chúng ta chủ yếu mua thiết cụ và ngựa. Về sau, khi chúng ta khai trương
xưởng rượu, đây cũng sẽ là nơi tập kết hàng hóa bán cho Liêu Đông và
quan ngoại, cho nên nhất định phải tìm được một nơi ở chỗ này, hiểu
không?” Bọn Tống Liệt nghe lời rời đi.

Đến buổi tối, ta
thấy bọn Tống Liệt đã nghỉ ngơi, liền bắt đầu kế hoạch hành động. Ây dà, lâu rồi không nhúc nhích, thân thủ đều không thuận, hôm nay đi hoạt
động gân cốt một chút cũng tốt. thay trang phục xong, ta chuồn khỏi
khách điếm, lần mò về phía nhà quý tộc Tiên Bi kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.