Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 11: Lương tâm thầy thuốc


Đọc truyện Loạn Thế Phong Vân – Phượng Tường Tam Quốc – Chương 11: Lương tâm thầy thuốc

Rời khỏi Bắc Hải,
ta không mang theo Điển Vi, để huynh ấy ở lại chiếu cố nghĩa mẫu. Tên
gia hỏa này cũng giống ta, từ nhỏ không có mẹ, phụ thân lại là người lỗ
mãng, trừ bỏ săn thú, không biết dạy dỗ con trai, mặc cho con mình ở
ngoài lăn lộn hoành hành. Xem ra Điển Vi làm không ít trò trộm thịt,
uống rượu. Người như vậy lớn lên, đa số đều rất trọng nghĩa khí. Võ nghệ Điển Vi giỏi như vậy là từ việc đánh nhau rèn ra, hơn nữa, huynh ấy có
sức mạnh, đương nhiên cũng khá là lợi hại.

Giờ thì hay
rồi, một đứa trẻ không có mẹ chăm sóc, giờ đã có thêm một người mẹ
thương yêu, so với ta huynh ấy còn để ý hơn, mỗi ngày đều tới thỉnh an
thăm hỏi ân cần, tự mình lo chuyện ăn uống, vô cùng hiếu thuận. Cho nên, ta để huynh ấy lại bên cạnh nghĩa mẫu, đối với cả hai người đều khiến
ta yên tâm.

Mang theo hai mấy người còn lại, chúng ta
thuận đường đi về vùng duyên hải phía đông. Hiện tại không phải thời
điểm đi tìm Vân ca ca, huynh ấy theo Công Tôn Toản, chắc vừa mới thu
thập giặc Hoàng Cân Biên Nam, còn chưa công khai trở mặt với Lưu Ngu, đi tìm cũng không có ý nghĩa, Lại nói, tính cách Vân ca ca ta sao còn
không rõ, huynh ấy gặp ta làm gì có chuyện theo ta đi, ngược lại còn
muốn giữ ta bên cạnh. Dù sao huynh ấy cũng không có gì nguy hiểm, cứ để
mọi người đường ai nấy chơi cái đã.

Dọc đường đi, ta
không cần làm mấy chuyện cướp của người giàu chia cho người nghèo nữa,
đã có người theo bên cạnh, nếu thấy ngứa mắt, để bọn họ ra tay là được.
Nhưng không có Điển Vi bên cạnh, ta cũng không dám mù quáng cho thủ hạ
ra quân, bọn họ võ nghệ đều không cao lắm, ta cũng không muốn để lộ khả
năng của mình. Cho nên, thu nhập ngoài ý muốn giảm đi rất nhiều.

Đoàn người chúng ta không đi đường lớn, cứ tiện đường nào đi đường nấy, nên
chuyện tìm chỗ tá túc là cả một vấn đề, thường chỉ có ở nhờ nhà dân.
Mười ngày sau chúng ta đã tới phụ cận Nam Bì. Ban đêm thật lạnh, lạnh
đến kêu cha kêu mẹ trong bụng. Mới vào thu, thời tiết phương Bắc đã lạnh như thế, một chút cũng không bình thường. Hai năm qua, nhân gian chiến
loạn liên miên, ông trời còn gây thêm phiền nhiễu. Vốn buổi chiều nhìn
thấy một thôn trang, chúng ta định vào ở nhờ một đêm, nhưng người trong
thôn vừa thấy chúng ta đã kêu cha gọi mẹ chạy mất, giống như chúng ta
đến để đánh cướp không bằng. Ôi, khổ thật, nỗi khổ của người tốt chính
là tự làm khổ mình, chẳng biết phải làm sao, đành phải cắm trại ở bên
ngoài thôn. Cũng may đi cùng ta đều là lính, bọn họ đã quen với tình
huống này, chỉ có mình ta thấy lạnh, bám chặt vào đống lửa vẫn còn run
bần bật.

Đang lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên, một cảm
giác nguy hiểm ập đến, khiến ta tỉnh táo trở lại. Ta đứng dậy nhìn xung
quanh, cũng không phát hiện ra điều gì cả. Nhưng loại cảm giác này thật
mãnh liệt, từ khi ta rời nhà đi, chưa từng trải qua cảm giác này. Một
lần nữa nhìn kỹ bốn phía, trừ bỏ tiếng gió, chẳng còn thanh âm nào khác, ta không khỏi hoài nghi chính mình bị yếu thần kinh. Người hầu theo bên mình nhìn thấy động tác của ta, cũng cảm thấy kỳ lạ, một người trong
đám cười nói: “Công tử, ngài rất ít khi nghỉ ở ngoài trời nên chắc không quen, không có chuyện gì đâu.” Ta cười cười, không nói gì, ngồi xuống.

Không buồn ngủ nữa, ta ngồi nghịch nghịch đống lửa, suy nghĩ lan man. Ra đi

sắp hai năm, cũng đã tìm được ba vị ca ca (Thái Sử Từ hẳn có thể tính là một nhỉ). Liên hệ được với Tào Tháo, tất cả đều thuận lợi, những chuyện cần làm tiếp theo khó khăn hơn nhiều. Đầu tiên, Tào Tháo đã bước đầu
hành trình tranh thiên hạ, đối với ta mà nói, hắn đang ở giai đoạn phát
triển ban đầu, vẫn còn đang thuận lợi, ta chỉ cần nắm chắc một vài
phương diện chi tiết là được rồi. Đến giai đoạn sau mới phi thường khó
khăn, đặc biệt sau khi hắn nghênh đón hoàng đế, ta nên làm thế nào mới
không để hắn giữ hoàng đế bên cạnh đây? Thật ra, mặc kệ như thế nào,
hoàng đế đều trở lại địa bàn của Tào Tháo, cứ mặc kệ sao? Hay là vẫn
nghênh đón? Chuyện này đúng là một vấn đề hóc búa, Vũ ca ca cũng không
nghĩ ra biện pháp nào ổn thỏa, ta có thể làm gì đây?

Đang lúc ta đau đầu suy nghĩ, một tiếng rít bén nhọn vang lên, không chờ
chúng ta kịp phản ứng, một đám người ngựa từ trong bóng tối xuất hiện.
Hai mươi mấy thuộc hạ nhảy dựng lên, tập trung đứng khít thành hai vòng
tròn, quây ta vào chính giữa. Trong nháy mắt, một đám người cầm đuốc
hiện ra xung quanh chúng ta, nhân số không ít, chúng ta đều bị chấn
động, nhìn nhau dò hỏi.

Ta nhíu mày một chút, thấp giọng
phân phó: “Nếu không cần thiết thì đừng động võ vội, xem tình huống hãy
nói.” Mọi người lĩnh mệnh, nhìn đối phương chằm chằm.

Nhìn thấy bộ dáng đề phòng của chúng ta, một đại hán trong đám người đi ra,
đến cách chúng ta một khoảng không xa thì dừng lại, đánh giá chúng ta.
Thấy chúng ta không nói lời nào, gã mở miệng nói: “Các ngươi đang đang
làm gì?”

Ta nhíu mày, vẫn trả lời: “Chúng ta là người qua đường, không kịp tìm chỗ nghỉ chân, nên dừng lại chỗ này nghỉ ngơi một
đêm. Không biết các người là ai, vì sao làm thế này?”


nhìn ta, thấy hứng thú: “Khà, chẳng lẽ đám người các ngươi do một đứa
trẻ con làm đầu lĩnh sao? Nhìn dáng vẻ, nhất định là con nhà giàu có
hoặc con cháu nhà quan, chạy đi lang thang hả?” Người xung quanh gã đều
cười ầm.

Trong lòng ta tức giận nhưng không để lộ ra mặt, nói đùa, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn đánh nhau
với nhiều người thế: “Vị đại ca này nói đùa rồi. Không sai, nơi này là
nhỏ làm chủ, bọn họ đều là thuộc hạ của ta. Ta là một đại phu, dựa vào
bản lĩnh kiếm cơm, không phải con nhà giàu có hay quan lại gì cả.” Ta
không nói chúng ta làm nghề buôn bán, thời đại này mọi người không coi
trọng thương nhân, nếu bọn họ muốn cướp của, chắc chắn sẽ không buông
tha thương nhân.

Nghe ta nói vậy, đám người vây chúng ta
bắt đầu thì thầm với nhau. Đại hán này sửng sốt một chút sau đó cười phá lên: “Úi, ngươi là đại phu? Ha ha, có tiểu đại phu nhỏ tuổi vậy sao?”
Tiếp theo, gã nhìn bốn phía: “Các ngươi có từng thấy qua người nhỏ vậy
làm đại phu sao? A! Ha ha, ha ha.”

Không đợi ta trả lời,

trong đám người có một người đi ra, đến gần nhìn kỹ ta, trở lại nói với
đại hán: “Thủ lĩnh, hắn thật sự là đại phu. Đúng, chính là người ta từng nói với các ngươi, là tiểu thần y ở Sử gia thôn kia.” A? Chung quanh
một mảnh im lìm.

Đại hán lúc đầu ngây người, tiếp theo là mừng rỡ: “Thì ra ngươi đúng là đại phu, còn là thần y. Hê hê, ngại quá, đắc tội rồi.”

Ta thở phào một hơi, biết nguy hiểm đã giảm đi phân nửa: “Không dám, không dám.”

Đại hán tiến lên vài bước: “Bà con ở chỗ ta không ít người bị bệnh, xin tiểu thần y tới khám chữa bệnh, không biết…”

Ta nghĩ thầm, xem tư thế của ngươi, không đi cũng không được, liền gật
đầu: “Có người bệnh sao? Có nhiều không? Nếu như các hạ tin ta, ta đương nhiên cống hiến sức lực.” Lời nói cố gắng thật dễ nghe.

Đại hán nghe thấy cao hứng cực kỳ: “Vậy không khách khí nữa. Hiện tại đi luôn được không?”

Ta cười: “Sao lại không được, đã có bệnh nhân chờ, đáng lý nên đi nhanh
một chút mới phải.” Không được cũng phải đi, còn hơn phải đánh nhau.

Phân phó thuộc hạ nhanh chóng thu thập hành lý, lập tức cùng bọn họ lên
đường. Bọn thuộc hạ không dám do dự, chúng ta theo đại hán đi về hướng
tây. Đi được nửa canh giờ, đến một trảng rừng lớn, oa, nơi đó có không
ít người, chắc phải trên một vạn. Ta nhìn những người trước mắt, áo quần rách rưới, nam nữ già trẻ đều có, trong lòng biết rõ, những người này
nhất định là dân chúng lưu vong, hoặc chính là giặc Hoàng Cân. Chỉ là
không biết bọn họ thuộc về đội Hắc Sơn hay đội Biên Nam. Hiện tại, ta
cũng không hỏi, chỉ hỏi đại hán người bệnh ở đâu?

Đại hán thấy ta quan tâm người bệnh, cũng thấy cao hứng, lập tức hạ lệnh cho
tập hợp người bị bệnh đến bên này. Gã cười khổ với ta: “Thật ngại quá,
chỗ này nhiều người cũng hơi loạn, làm phiền đại phu ngài.”

Ta thở dài: “Người của ngươi ở đây đông quá, tập trung nhiều như vậy có
thể dẫn tới tật bệnh lan tràn. Hiện giờ mới đầu xuân, thời tiết còn
lạnh, nếu trời nóng lên, rất dễ sinh ra ôn dịch! Các ngươi nhất định
phải đặc biệt chú ý mới được.” Đại hán càng không ngừng nói lời cám ơn.

Ta cũng không khách khí với gã, bởi đã có không ít người đứng dậy, xem
thần sắc bọn họ đều là có bệnh, ta làm sao có thể ngồi yên. Vội vàng tìm một chỗ sạch sẽ, lệnh cho thuộc hạ duy trì trật tự, bắt đầu thực hiện
chức trách đại phu. Trời ạ, ba ngày sau, ta đã muốn kiệt sức. Cũng may
thể chất ta không giống người thường, vậy mà còn mệt tới ngất ngư. Bệnh
nhân nhiều không nói, loại bệnh cũng nhiều, còn thiếu thuốc thang, dụng
cụ, mấy đồ khám bệnh đều không đủ, đến mức ta cũng bệnh luôn, là bệnh
vừa bất đắc dĩ vừa mệt mỏi. Đến ngày thứ năm, ta nằm bẹp không muốn rời
khỏi giường.

Đêm nay, đại hán thủ lĩnh ngại ngùng mang
một chén cơm tới: “Thần y, thật là, khiến ngươi mệt mỏi như vậy, hay là

nghỉ ngơi vài ngày đi. Chỗ này cũng không có gì để chiêu đãi ngươi, cái
này…”

Ta ngẩng đầu cười cười: “Không sao, ta vẫn còn có
thể tiếp tục, nhưng mà ngày mai ta chỉ xem bệnh ban ngày, buổi tối nghỉ. Ta thật sự cũng mệt mỏi, bản thân không sao, chỉ sợ xem lầm bệnh, mạng
người quan trọng, không thể qua loa.”

Thủ lĩnh nhìn ta vẻ mặt sùng bái: “Ngài thật sự là người có tấm lòng nhân hậu. Thế đạo lúc
này, người giống như ngài thật hiếm thấy.”

Ta cười: “Ta không thấy vậy. Là thầy thuốc, đương nhiên phải có lương tâm thầy thuốc. Đây là việc ta phải làm.”

“Thầy thuốc, lương tâm? Hầy, nói thì dễ, làm mới khó. Xin lỗi thần y chứ, ta
cũng từng đi tìm không ít đại phu, ôi, không phải y thuật không giỏi,
chính là căn bản không muốn khám bệnh cho người của bọn ta.”

Ta sửng sốt: “Khám bệnh còn muốn phân người này người kia là sao? Làm gì có đại phu như vậy? Thật quá xằng bậy.”

Thủ lĩnh cười khổ: “Ta thấy tiểu thần y tâm tính thiện lương, liền nói
thật, chúng ta không phải dân chúng bình thường, mà là giặc cướp đó!”

Ta ôi một tiếng: “Thủ lĩnh nói vậy là sao? Các ngươi chẳng qua là một đám
nạn dân không có nhà để về thôi. Làm quân Hoàng Cân chẳng qua vì bị bức
bách, thủ lĩnh sao lại tự cho mình là giặc cướp?”

Thủ lĩnh nhìn ta kinh hãi: “Thì ra từ đầu thần y đã biết chúng ta là quân Hoàng Cân.”

Ta nhìn gã gật đầu: “Đơn giản thôi. Các ngươi ở nơi như thế này, không
phải quân lính, cũng không phải dân thường, đương nhiên là quân Hoàng
Cân. Chuyện này không khó đoán. Ta đến ngày thứ hai đã biết rồi.”

Thủ lĩnh nhìn thấy ta, cổ quái hỏi: “Chẳng lẽ ngài không sợ chúng ta?”

Ta nhìn gã, kỳ quái hỏi: “Tại sao phải sợ các ngươi? Các ngươi cũng không
phải quái vật gì, cũng không phải loạn quân chư hầu, không có lý do để
sợ hãi!” Thế đạo như lúc này, họa lính còn nặng hơn họa cướp, cướp còn
có chút nghĩa khí giang hồ, lính thì chẳng băn khoăn chuyện gì cả!

Thủ lĩnh thở dài: “Người ngoài đều sợ chúng ta. Có tiền có thế sợ chúng ta, không tiền không thế cũng sợ chúng ta, chỉ có thần y ngài nói không
sợ.”

Ta cười: “Bọn có tiền có thế, bình thường hay ức
hiếp dân chúng, đương nhiên sợ các ngươi tìm bọn họ tính sổ; không tiền
không thế là bởi vì tin lời đồn mà sợ các ngươi, chỉ cần các ngươi không ức hiếp bọn họ, bọn họ sẽ không sợ các ngươi nữa. Tất cả mọi người đều
là dân chúng bần cùng khốn khổ, có cái gì đáng sợ chứ.”

Thủ lĩnh nhìn ta: “Nếu người trong thiên hạ đều giống như thần y, cuộc sống của chúng ta tốt biết bao nhiêu.”

Ta nhìn gã, cũng thở dài: “Kỳ thực, các ngươi lầm bước tới tình trạng hôm
nay, cũng là do các ngươi không phải. Lúc quân Hoàng Cân vừa khởi nghĩa, đúng thực là vì dân chúng. Quân Hoàng Cân là ai? Chính là dân chúng.
Quân Hoàng Cân ban đầu trên giết tham quan, dưới thu nạp nạn dân lưu
lạc, phát lương phát gạo, cứu dân chúng trong cơn lao khổ. Lúc ấy, quân
Hoàng Cân chính là cứu binh của dân chúng chịu đủ đau khổ. Nhưng mà than ôi, hiện tại quân Hoàng Cân nơi nơi cướp bóc, chẳng phân biệt quan dân, đến mức chó gà cũng chẳng tha. Các người đã biến từ bảo vệ dân chúng
thành làm hại dân chúng rồi.”

Thủ lĩnh xấu hổ nói: “Không có cách nào cả, mấy năm nay thiên tai liên miên, chúng ta khổ không thể tả, nhưng đám quan lại triều đình kia, chẳng những không cứu tế an dân, còn không ngớt đặt sưu cao thuế nặng. Chúng ta sống không nổi, dù sao
tạo phản cũng là chết, không tạo phản cũng là chết. Chúng ta cũng là

không còn biện pháp nào nữa. Những huynh đệ theo ta đều là người không
có nhà để về. Không cướp thì không có lương thực, không sống nổi!”

Ta cũng thở dài: “Đúng vậy, ta cũng lớn lên trong gia đình bình thường,
đương nhiên hiểu rõ nỗi đau khổ của các ngươi. Nhưng mà, thủ lĩnh, cứ
thế này mãi không phải là cách. Nghe ta nói một câu, nam tử hán đại
trượng phu sống ở trong trời đất, người hiểu lý lẽ cần gánh vác chuyện
thiên hạ, lui có thể bảo hộ một phương, người cùng khổ chỉ lo thân mình. Hiện tại, tuy rằng tình cảnh các ngươi gian nan, nhưng cũng coi như
người có sức lực cường tráng, sao không đi báo đáp quốc gia, cũng là bảo vệ an nguy cho dân chúng một phương, lại không làm nguy hại tới tính
mạng của dân chúng. Ngươi nghĩ xem, cha mẹ vợ con ngươi là người, của
người khác thì không phải sao? Các ngươi làm chuyện như vậy, mạng sống
của những người đáng thương không có nhà để về giống các ngươi phải làm
sao? Các người sao lại nhẫn tâm như vậy? Lương tâm sao yên ổn được!” Thủ lĩnh cúi đầu, thở dài không nói.

Thời gian lại trôi qua
nửa tháng, ta rốt cuộc đã chữa trị gần hết bệnh nhân nơi này. Hôm nay,
ta tìm đến thủ lĩnh: “Thủ lĩnh, bệnh nhân ở đây trên cơ bản ta đã khám
hết rồi. Tại đây ta sẽ để lại vài phương thuốc, ngươi tìm cách thu gom
chuẩn bị thêm chút dược liệu nữa, đến lúc thời tiết nóng lên, nhớ cho
bọn họ dùng một ít thuốc sắc lên, sẽ không có vấn đề gì.”

Thủ lĩnh nhìn ta: “Chẳng lẽ thần y phải đi sao?”

Ta nhìn hắn gật đầu: “Đúng vậy, ta vốn phải đi Liêu Tây tìm nguyên liệu
chế thuốc, đã ở chỗ này trì hoãn mất nhiều thời gian, nếu không đi,
người ở đó chờ đợi sẽ sốt ruột. Ở chỗ ngươi đã không còn chuyện gì nữa
rồi.”

Gã nhìn ta, nửa ngày mới nói: “Nếu thần y nhất định phải đi, ta không dám ép ngài ở lại.”

Ta biết gã không muốn thả ta đi, cười một tiếng: “Ta hiểu ý thủ lĩnh. Thế
này đi, nếu ngươi tin ta, ở chỗ này kiên nhẫn chờ một năm, ta có quen
biết một vài người làm quan. Để ta xem có biện pháp nào kiếm cho các
ngươi một nơi sống yên ổn sẽ dàn xếp, không cần làm giặc Hoàng Cân nữa.
Dù sao các người tạo phản cũng vì muốn ăn cơm no đúng không?”

Thủ lĩnh sững sờ nhìn ta: “Thần y, ngài có cách sao? Ôi, khó lắm! Một người là giặc, cả nhà là giặc, chỉ sợ không ai dám thu nhận giúp đỡ chúng
ta.”

Ta cười nhẹ: “Chuyện là do người làm, tin tưởng ta,
chờ ta từ Liêu Tây trở về, nhất định giúp ngươi nghĩ cách.” Lại nghĩ
thầm, nếu không được, ta sẽ dẫn bọn họ đi tìm Tào Tháo. Chờ ta từ Liêu
Tây trở về, Tào Tháo cũng đã trở thành Duyệt Châu mục, thu xếp cho vạn
người chắc không thành vấn đề.

Thủ lĩnh mừng rỡ, khom
người hạ bái: “Nếu được như thế, ta thay mọi người cảm ơn ngài. Ngài
chính là đại ân nhân của chúng ta!”

Ta vội vàng đỡ lấy
gã: “Thủ lĩnh không cần như thế, ta đã từng nói, đây là lương tâm thầy
thuốc, kẻ làm đại phu làm sao có thể nhẫn tâm nhìn bao nhiêu người ở đây chịu khổ. Vả lại, thủ lĩnh cũng là hảo hán có nghĩa khí, lại tự nguyện
phục vụ cho mấy người già yếu mệt nhọc. Ta cũng thập phần bội phục thủ
lĩnh. Ngươi cứ việc yên tâm, ta nói lời giữ lời. Có điều, ta không dám
chắc về thời gian, chỉ biết nhất định sẽ về tìm các ngươi. Ngươi cần
phải kiên nhẫn chờ ta mới được!” Thủ lĩnh liên tục gật đầu đáp ứng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.