Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 63
Đừng không thích mình.
Mặc dù nội dung weibo biểu hiện trên thực tế không thay đổi, có điều lúc 11 giờ cô ấy có xem qua một lần, khi đó toàn bộ weibo tổng cộng là 205 cái.
Hiện tại chỉ vừa mới 0 giờ 15 phút, số lượng weibo là 206.
Trong thời điểm trùng hợp như vậy Phó Tư Điềm lại đăng một weibo với chế độ chỉ mình mình xem được.
Có phải là có liên quan đến cô ấy không?
Đó sẽ là lời chúc sinh nhật dành cho cô ấy chứ?
Thời Ý dừng ở hàng chữ kia, cổ họng động đậy, thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất, có thể là vậy đi.
Một trái tim, lên lên xuống xuống, sáng nắng chiều mưa.
Thời Ý tự giễu, bản thân mình càng ngày càng có nhiều lúc dối lòng, đa sầu đa cảm.
Điều này chẳng giống cô ấy chút nào.
Có phải thích một người là như vậy không, lý trí thường không còn tác dụng, cảm xúc hoàn toàn không thể tự kiểm soát được, luôn dao động theo phản ứng của đối phương.
Có chút khó chịu.
Nhưng không sinh ra bài xích, thậm chí bắt đầu quen dần.
Cô ấy vuốt ve máy chiếu sao trong tay, ánh mắt dịu lại.
Có lẽ Tư Điềm cũng không phải thật sự hoàn toàn không để ý cô ấy.
Những chuyện như thể hiện tình cảm thế này cô ấy không giỏi, hay chuyện bị từ chối hết lần này đến lần khác mà vẫn mặt dày tiếp cận cô ấy càng chưa từng làm qua.
Không phải là không biết làm thế nào.
Chỉ là rất sợ mình trở thành một kẻ lố bịch, dây dưa trong mắt Phó Tư Điềm.
Thời Ý lại mở màn hình nhìn weibo của Phó Tư Điềm, trong lòng thầm đưa ra quyết tâm.
Thử giáp mặt thăm dò một lần nữa.
Chỉ cần Phó Tư Điềm cho cô ấy một chút ám chỉ khẳng định, cô ấy sẽ bỏ hết tất cả tự tôn và dè dặt, tỏ tình với cô, quấn quít bên cô đến cùng.
Cô ấy khóa màn hình, đặt máy chiếu sao ra xa, quay về phòng ôm thỏ bông, cố gắng đi vào giấc ngủ, chờ đợi bình minh.
Sau khi trời sáng, sáng thứ sáu hai tuần liền tạm thời không có lớp.
Nhấp nha nhấp nhổm qua một buổi sáng, cuối cùng cô ấy cũng đợi được đến tiết thể dục mỗi tuần một lần vào buổi chiều.
Tiết này lại là kiểm tra nhảy xa và chạy 800m định kỳ mỗi năm một lần.
Giáo viên thể dục đang gọi từng người lên nhảy xa theo số thứ tự, Phó Tư Điềm bị bạn chơi bóng chuyền chung là Trương Thanh Vũ lôi kéo đứng chờ ở hàng đầu.
Thời Ý điềm tĩnh đứng bên phải phía sau cách cô không xa.
Trong lúc chờ đợi Giản Lộc Hòa thuận miệng trêu Thời Ý: “Nhanh ghê, chưa gì đã một năm trôi qua rồi.
Hahaha, mình còn nhớ bộ dạng chạy xong muốn lăn ra chết của cậu năm ngoái.
Sao, hôm nay không vấn đề gì chứ? Mình có cần chuẩn bị tâm lý trước không?”
Thời Ý dùng khóe mắt xác định vị trí của Phó Tư Điềm, không biết Phó Tư Điềm có nghe thấy không.
Cô ấy chịu đựng mất tự nhiên, trổ tài diễn xuất, dùng giọng điệu không chắc chắn lắm trả lời: “Chắc là không vấn đề gì.”
Giản Lộc Hòa sửng sốt, lập tức khẩn trương nói:
“Sao thế? Cậu không thoải mái chỗ nào à?” Nếu bình thường, Thời Ý hẳn là đã phản bác, trả đũa lại mấy câu nói đùa của cô ấy rồi.
Giọng của Giản Lộc Hòa không tính là nhỏ, vài người bạn học có mối quan hệ khá tốt đứng bên cạnh đều dùng ánh mắt quan tâm quay đầu lại nhìn, nhưng Phó Tư Điềm lại hoàn toàn giống như không nghe thấy, vẫn đứng bất động nhìn chăm chú bạn học đang nhảy xa bên kia, không hề có chút dao động nào.
Thời Ý mất mát, rũ mắt nhàn nhạt trả lời: “Không sao, bị cảm chút thôi.”
Rất nhanh, mọi người đã kiểm tra nhảy xa xong.
Sau khi nghỉ giải lao 15 phút, giáo viên thể dục tuyên bố chuyển qua kiểm tra chạy 800m.
Cũng giống như năm ngoái, kiểm tra 800m chia làm bốn nhóm, mỗi nhóm chín người.
Phó Tư Điềm và đồng đội đứng cạnh bàn trọng tài nơi để đồ, không có ý định lên nhóm đầu tiên.
Thời Ý ngồi xổm xuống buộc dây giày, xoa dịu sự căng thẳng khó hiểu trong lòng.
Buộc dây giày xong, cô ấy đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc đi cùng Giản Lộc Hòa đến điểm xuất phát trên đường chạy lưa thưa vài người đang đứng.
Chín người tập hợp đủ, giáo viên thể dục thổi còi, mọi người đồng loạt nhấc chân, lao ra khỏi điểm xuất phát.
Giản Lộc Hòa chạy thứ hai, Thời Ý phía sau Giản Lộc Hòa.
Lần này cô ấy không bị sốt, nhưng không biết có phải do lâu rồi không ngủ ngon giấc hay không, khi chạy cũng không thoải mái hơn năm ngoái là bao.
Tầm mắt cô ấy rơi trên bóng lưng Giản Lộc Hòa ở phía trước, toàn bộ tâm trí lại quẩn quanh trên người Phó Tư Điềm.
Qua khúc quanh, cô ấy ra vẻ tự nhiên nhìn về phía bàn trọng tài, quả nhiên Phó Tư Điềm vẫn còn đứng đó.
Quá xa, cô ấy không nhìn rõ được biểu cảm của Phó Tư Điềm, chỉ thấy được gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia đang nhìn về phía mình.
Hô hấp vốn đã dồn dập, trái tim đột nhiên lại càng bồn chồn không yên.
Đường chạy có chút lệch, cô ấy thu hồi ánh mắt, ổn định lại tinh thần, trong lòng không ngừng diễn đi diễn lại, lát nữa cô ấy phải làm sao để giả bộ choáng váng, khó chịu đứng không vững một cách tự nhiên nhất.
Quá làm màu.
Nghĩ tới là xấu hổ không chịu được.
Thế nhưng chạy đến khúc quanh lần thứ hai, cơ thể vẫn thuận theo ý nghĩ, điều chỉnh biểu cảm, chuẩn bị bắt đầu tiến vào trạng thái suy yếu.
Chạy qua khỏi khúc quanh, cô ấy quay đầu, nhìn về nơi Phó Tư Điềm vừa đứng lần nữa.
Phó Tư Điềm quay lưng về hướng cô ấy chạy, đi sang bên phải phía trong đường chạy.
Hô hấp bỗng ngưng trệ, như một chậu nước lạnh giội xuống đầu, trái tim Thời Ý lạnh đi một nửa – Tư Điềm vốn dĩ không thèm quan tâm cô ấy chạy như thế nào.
Lồng ngực cô ấy khó chịu đến phát đau, sức lực cả người đều bị rút hết, không còn sức xông lên, thất tha thất thểu, gắng gắng gượng gượng, rớt xuống hạng ba từ dưới đếm lên, khó khăn lắm mới giẫm lên vạch đích vừa kịp thời gian.
Cô ấy thật sự khó chịu, cảm giác buồn nôn lại trào lên cổ họng.
Nhưng yếu đuối cũng đã không còn có được sự đau lòng của người mà mình muốn nữa rồi, cô ấy không muốn biểu hiện ra ngoài một chút nào.
Cô ấy từ chối ý tốt của những bạn học khác, cắn chặt răng, mặt mũi tái nhợt, khó khăn tự mình đi lên lan can khán đài cạnh đích đến.
Tay phải cô ấy nắm chặt lan can, chống đỡ cơ thể, đứng thẳng người, thở hồng hộc, sắc mặt vô cùng khó coi.
Giản Lộc Hòa đứng bên cạnh cô ấy, thở hổn hển lo lắng: “Cậu…!vẫn ổn chứ?”
Thời Ý cụp mắt, trả lời một câu thật nhẹ: “Không sao.”
Giản Lộc Hòa chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu cô ấy yếu ớt như vậy, càng lo lắng hơn.
Hai người đứng vài phút ở lan can, Giản Lộc Hòa đã hơi hồi phục lại, đề nghị Thời Ý: “Còn khó chịu không? Đi được không? Không ấy tụi mình vào trong đi, cậu đừng đứng đây hứng gió nữa.”
Vừa dứt lời, khóe mắt Thời Ý nhìn thấy Phó Tư Điềm từ trong đường chạy đi ra.
Cô đi về phía Trương Thanh Vũ, hẳn là nhóm tiếp theo đang chuẩn bị lên.
Cuối tháng 11, ban ngày gió ở Thân Thành cũng không lớn, nhưng dáng vẻ gầy yếu của Phó Tư Điềm khiến Thời Ý cảm thấy một cơn gió cũng có thể thổi bay cô.
Cô ấy nhíu mày, không kháng cự lại được lòng mình, vẫn phun ra một câu: “Không sao, mình ở đây nghỉ ngơi thêm chút.”
Cô ấy quay người, mặt hướng về phía sân thể dục,
Hai phút sau, giáo viên thể dục lại thổi còi, bóng dáng Phó Tư Điềm như dự liệu lướt qua tầm mắt cô ấy, tiến về phía trước đường chạy.
Ánh mắt Thời Ý không khống chế được tập trung trên người cô.
Ở phương hướng này, cô ấy chỉ thấy được đường nét trên sườn mặt Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm chạy qua trước mắt cô ấy, chỉ còn lại bóng lưng, tóc đuôi ngựa lắc lư, chiếc cổ trắng ngần thon dài, mỗi một lần chạy là một lần đuôi ngựa đong đưa, tựa như con bướm đang vỗ cánh trong lòng cô ấy.
Bỗng nhiên, Phó Tư Điềm loạng choạng, bước chân chậm lại.
Tim Thời Ý lộp bộp một tiếng, nhấc chân chạy về phía cô, Phó Tư Điềm lảo đảo, cả người ngã xuống ngay trước mắt Thời Ý.
Chân Thời Ý mềm nhũn, suýt nữa là ngã theo.
Cô ấy lấy lại thăng bằng, tăng tốc chạy về phía Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm đã được bạn học đứng gần đó hơn đỡ dậy.
Cô ngồi trên đường chạy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh túa ra trên chóp mũi thanh tú, dường như đang cố gắng đứng lên.
Thời Ý không kịp nghĩ nhiều, quỳ chân sau xuống, một tay đỡ lấy bờ vai gầy yếu của cô, một tay nắm lấy bàn tay phải rõ ràng đang chảy máu nhưng vẫn chống xuống mặt đất của cô, khàn khàn nói: “Đừng nhúc nhích.”
Phó Tư Điềm kinh ngạc nhìn cô ấy, đôi mắt đen ngập ngừng, đôi môi run rẩy, gần như nỉ non gọi một tiếng: “Thời Ý…”
Tựa như chất chứa tủi thân, lại tựa như chất chứa tình cảm dịu dàng.
Thời Ý nghe thấy cả trái tim đều run lên.
Cô ấy mấp máy môi vừa định trả lời, Giản Lộc Hòa chạy theo đến: “Có sao không Tư Điềm?”
Đôi mắt Phó Tư Điềm trấn tĩnh lại, yếu ớt lắc đầu.
Rõ ràng Thời Ý đang ở trước mặt, nhưng cô vẫn rút tay ra khỏi tay Thời Ý, nghiêng đầu hỏi bạn học nữ đứng bên cạnh: “Có thể nhờ cậu cho mình vịn một chút được không?”
Thái độ kháng cự rõ ràng như vậy, chút lưu luyến vừa mới cảm nhận được hệt như ảo giác của bản thân.
Thời Ý nắm chặt lòng bàn tay trống rỗng, đôi mắt ảm đạm đi.
Phó Tư Điềm được bạn học nữ và Giản Lộc Hòa dìu đứng lên, Thời Ý nhìn vẻ mặt yếu đuối nhưng lãnh đạm của cô, bỗng cảm thấy thái độ niềm nở của mình quá mức buồn cười.
Cô ấy duỗi chân đang quỳ, cũng đứng dậy theo.
Rũ mi mắt, tầm mắt rơi trên hai bàn tay rướm máu của Phó Tư Điềm, vẫn đau lòng, “Xe của mình ngay ngoài cổng, trong hộp đựng găng tay có cồn với băng keo cá nhân, mình lấy cho cậu nhé?”
“Cảm ơn cậu, không cần phiền vậy đâu.” Âm thanh của cô gái rất nhẹ, rất khách sáo, “Mình vào phòng vệ sinh lấy nước rửa là được rồi.”
“Mình dìu cậu đi.” Giản Lộc Hòa thấy tình hình không ổn, nháy mắt ra dấu với Thời Ý, xung phong nhận việc.
Nhưng Thời Ý căn bản không còn đủ sức để phân biệt ý tứ của Giản Lộc Hòa.
Cô ấy không nói nữa, chỉ nhìn Phó Tư Điềm cười với Giản Lộc Hòa, không từ chối Giản Lộc Hòa, được Giản Lộc Hòa dìu đi xa.
Từng chút từng chút, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của cô ấy.
Cổ họng nghẹn ngào, nản lòng thoái chí.
Thời Ý lê bước chân nặng nề đi đến nơi cao nhất, góc trong cùng khán đài, lặng lẽ ngồi một mình, ngồi cho đến khi trời tối.
Đèn đường ngoài bờ tường sáng lên, vầng sáng ấm áp quen thuộc len lỏi vào, chiếu sáng bóng người thưa thớt chạy trên đường băng sân thể dục.
Hi vọng biết bao có thể nhìn thấy gương mặt của người con gái ấy, nhìn thấy đôi mắt hạnh e lệ len lén nhìn mình mỗi khi chạy qua.
Chẳng bao giờ có nữa rồi.
Thời Ý nhắm mắt lại, trên mặt ngưa ngứa.
Cô ấy nếm được hương vị nước mắt của mình.
Sẽ chẳng có ai đứng yên một chỗ chờ đợi mày.
Đừng quấy rầy cậu ấy nữa.
Cô ấy tự thuyết phục chính mình.
Thời gian bước sang tháng 12 dường như không còn dùng ngày để tính được nữa, bước chân năm mới trong lúc không chú ý đã đến sát trước mắt.
Giản Lộc Hòa thử mời Thời Ý: “Tối giao thừa tham gia liên hoan năm mới ngoài trời của trường chung đi.
Liên hoan xong vừa vặn cùng nhau quay về ký túc xá tổ chức sinh nhật cho Tư Điềm?” Thỉnh thoảng cô ấy vẫn muốn hỗ trợ làm dịu mối quan hệ giữa hai người này, nhưng rõ ràng Thời Ý đã mất hứng.
Quả nhiên, Thời Ý từ chối.
Tuy Giản Lộc Hòa tiếc nuối, nhưng không thể tìm ra được vướng mắc cụ thể giữa hai người kia là gì, vì vậy cũng không dám khuyên nhủ nhiều.
Tối đó ngày 31 tháng 12, Phó Tư Điềm lê cơ thể mỏi mệt của mình đi đến bữa tiệc liên hoan năm mới của trường cùng Trần Hi Trúc, Doãn Phồn Lộ, Giản Lộc Hòa.
Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trong tiếng cười vui, trong tiếng náo nhiệt, Phó Tư Điềm cũng hòa mình cười nói.
Hàng ngàn người tụ lại cùng đếm ngược, trong khoảnh khắc tiếng chuông năm mới đầu tiên vang lên, khi tất cả mọi người đang hô “Chúc mừng năm mới!”, Trần Hi Trúc, Doãn Phồn Lộ và Giản Lộc Hòa lại hô lớn bên tai cô: “Tư Điềm, sinh nhật vui vẻ!”
Bọn họ sợ cô không nghe thấy, không kiêng dè gì, hô hết lần này đến lần khác, khuôn mặt tươi cười vừa chân thành vừa đáng yêu, tiếng hô vang trên quảng trường đang dần lắng lại, người dẫn chương trình trên sân khấu cũng kinh ngạc hùa theo: “Hình như tôi nghe thấy hôm nay cũng là sinh nhật bạn nào đó?”
Giản Lộc Hòa giơ tay Phó Tư Điềm lên reo hò: “Ở đây nè, nhân vật chính ở đây nè.”
Ánh mắt mọi người đều tập trung lại phía này.
Phó Tư Điềm mặt đỏ như gấc.
Người dẫn chương trình nở nụ cười không nói gì, chỉ cầm microphone chĩa xuống dưới sân khấu, dưới sân khấu liền vang lên tiếng chúc mừng sinh nhật vui vẻ của các bạn sinh viên: “Chúc mừng sinh nhật!”
Tiếng chúc phúc vang vọng cả bầu trời, Phó Tư Điềm cắn môi, đáy mắt dần dần mờ hơi nước.
Trước giờ chưa từng có ai nhiệt tình chúc mừng sinh nhật cô như vậy, càng không cần nói đến thiện ý từ nhiều con người xa lạ thế kia.
Cô cho rằng mình sẽ thấy mãn nguyện, sẽ thấy vui vẻ vô cùng.
Nhưng nhìn vào hàng ngàn những gương mặt tươi cười chúc tụng này, cô cũng cười theo, trong lòng lại có một nơi càng lúc càng trống trải, càng lúc càng đau, rất đau rất đau.
Trong những lời chúc phúc này, trong những gương mặt tươi cười này, không có Thời Ý.
19 tuổi, cuộc đời mở đầu bằng một tiếng “Sinh nhật vui vẻ” dịu dàng của Thời Ý đã kết thúc.
20 tuổi, 21 tuổi…!Từ nay về sau mỗi một tuổi mới, đều không còn ánh sao, không còn Thời Ý.
Thời Ý đang ở đâu? Bên cạnh ai?
Nơi đau đớn trong tim như miệng vết thương trống rỗng đang thối rữa, mãi mãi không bao giờ khép hẳn lại được.
Mỗi khi vô tình chọc phải, sẽ là cơn đau thấu lòng.
Tối ngày đầu năm, Giản Lộc Hòa về nhà, Doãn Phồn Lộ bị hội bên ký túc xá Lôi Y Lâm rủ sang chơi ma sói, ký túc xá chỉ còn lại một mình Phó Tư Điềm.
0 giờ 0 phút, ngày 1 tháng 1 kết thúc, Thời Ý ngồi tựa lên giường, đỡ trán cười khổ, cầm món quà trong tay đã nhìn cả ngày nhưng sẽ không đem đi tặng, nhét vào sâu bên trong ngăn kéo tủ đầu giường.
Cô ấy nằm xuống, cố gắng đi vào giấc ngủ, 0 giờ 30 phút, cuối cùng vẫn cam chịu tóm lấy điện thoại, hoàn thành công việc cuối cùng trước khi ngủ vào mỗi đêm – xem động thái tài khoản phụ của Phó Tư Điềm.
Quen đường quen lối bấm vào trang chủ, trượt đến giao diện toàn bộ weibo.
Số lượng bài đăng weibo lại tăng thêm một cái.
Như một thói quen, kéo xuống định xem thử có động thái nhấn thích nào không, đột nhiên, đầu ngón tay cô ấy cứng đờ, cả người đều nín thở.
23 giờ 58 phút ngày 1 tháng 1, Phó Tư Điềm đăng một weibo, có thể xem được.
Cô nói:
LH nói, điều ước nói ra sẽ không thành hiện thực.
101, vậy mình có thể ước rằng, sau này sẽ không thích cậu nữa hay không?
Trong phút chốc, trái tim Thời Ý như bị thứ gì đó bắn trúng, vừa đau vừa mềm.
Như có tiếng sấm vang dội đánh vào tai cô ấy, như có pháo hoa nở rộ trong lòng.
Nỗi đau, niềm vui và tình yêu không thể đè nén, lấn át hết thảy lý trí.
Cô ấy lăn ra khỏi giường, thậm chí quên cả mang dép, mặc vội cái quần, khoác vội áo phao lông vũ dài, đi đến phòng khách lấy chìa khóa xe ra khỏi nhà.
Một mạch đi xuống ga ra không đụng phải ai.
Lên xe, chân nhấn ga, lái được một đoạn mới dần cảm thấy dưới chân là lạ.
Cô ấy cúi đầu, nhìn thấy đôi chân trần của mình, lúc bấy giờ mới nhận ra mình đã làm chuyện điên rồ như thế nào.
Nhưng cũng không muốn quay lại.
Không muốn lãng phí thêm một khắc nào nữa.
Không nỡ để Phó Tư Điềm chịu dày vò thêm một khắc nào nữa.
Trời rét cóng, đêm dài vắng lặng, cô ấy phóng xe đến trước cổng khuôn viên trường, dừng xe, đóng sầm cửa, chân trần, đầu tóc rối tung, như một kẻ điên nửa đêm chạy băng băng trong khuôn viên trường.
Thở hồng hộc, nhận lấy ánh mắt kinh ngạc của dì quản lý ký túc, cô ấy chạy vào khu ký túc xá, chạy vào thang máy, chạy đến trước cửa ký túc xá 1510.
Cửa phòng đang khép hờ.
Tim Thời Ý đập loạn xạ, vẻ căng thẳng không thể che giấu hiện trên khuôn mặt trước nay luôn bình tĩnh lãnh đạm.
Cô ấy run rẩy đẩy cửa vào, cửa sắt phát ra tiếng cót két nặng nề, cả căn phòng được chiếu sáng, có tiếng sột soạt lay động của màn giường, tiếp sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Tư Điềm mà cô ấy ngày nhớ đêm mong ló ra.
Có vẻ như vốn dĩ không hề đoán trước được là Thời Ý, Phó Tư Điềm giật mình thấy rõ.
Trái tim Thời Ý bỗng dưng ổn định trở lại, khóe môi vô thức lộ ra nụ cười.
Dưới cái nhìn mơ hồ của cô gái kia, cô ấy bước vào căn phòng nơi đã mang đến cho hai người những ký ức đau thương.
Cô gái ngập ngừng nhắc nhở: “Phồn Lộ với Lộc Hòa không có ở ký túc xá.”
Thời Ý đưa tay ra sau đóng cửa, âm thanh ấm áp: “Mình tìm cậu.”
Cô ấy nhìn cô chăm chú, từng bước đến gần.
Dưới ánh mắt cháy bỏng đầy ẩn ý của cô ấy, hơi thở của Phó Tư Điềm hoàn toàn rối loạn, trong giây phút đó, trái tim đã chết từ lâu dường như sống lại nơi lồng ngực.
Cô vô thức nắm chặt drap giường, âm thanh run run hỏi: “Có…!chuyện gì sao?”
Thời Ý bước đến đầu giường, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sáng hơn cả sao trời, mềm mại hơn cả hồ nước.
Cô ấy đưa tay nắm lấy bàn tay trái đang rơi trên chăn của Phó Tư Điềm, dắt tay cô dán lên mặt mình, giọng nói trầm thấp dịu dàng:
“Mình đến tìm cậu để ước một điều ước cho năm mới.”
Mặt cô ấy rất lạnh, nhưng nụ hôn rơi xuống dán vào lòng bàn tay cô, rất nóng.
“Đừng không thích mình, hãy cứ luôn luôn, luôn luôn thích mình có được không?”
Nụ hôn nóng bỏng như lạc trong linh hồn, máu trong người Phó Tư Điềm sôi sục.
Máu dồn lên khiến đầu óc Phó Tư Điềm choáng váng, khoảnh khắc đó cô không phân biệt rõ được mình lại đang nằm mơ hay chuyện này đã thật sự xảy ra.
————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Thỏ con chút chít hết gồng nổi, Thời Ý ôm thỏ con đỏ rực, hài lòng thỏa dạ.
Sau này ban đêm không xem tài khoản phụ nữa, xem 108 cách ăn thỏ đi.