Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 60
Hóa ra lại đau lòng như vậy.
8 giờ rưỡi sáng thứ bảy, Thời Ý tỉnh lại trong tiếng mưa rơi lộp bộp.
Ngoài cửa sổ mưa gió âm u, mưa như trút nước, vạn vật trên đất trời đều như thể vẫn chưa tỉnh dậy hoàn toàn từ màn đêm.
Thời Ý mới ngủ được ba tiếng đã bị đánh thức đột ngột, đầu óc choáng váng kinh khủng.
Cô ấy xoa xoa ấn đường, đứng dậy ra khỏi giường, đóng cửa sổ thông gió đang mở lại.
Quay người lại, vén chăn lên, con thỏ đang ngủ yên trong ổ chăn rơi vào trong mắt, động tác của Thời Ý khựng lại, cơn buồn ngủ tiêu tán toàn bộ.
Sắc trời âm u, tâm trạng cũng không sáng sủa hơn là bao.
Thời Ý ngồi tựa vào giường, nhìn chằm chằm con thỏ, ánh mắt thâm thúy.
Một lúc sau, cô ấy lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở khóa màn hình.
Giao diện trên màn hình vẫn đang dừng ở chủ đề “Cách nhận biết chính xác đồng tính luyến ái” mà hôm qua cô ấy tra cứu.
Nền trắng chữ đen, mấy chữ “Đồng tính luyến ái” này như kim đâm vào mắt, hô hấp của Thời Ý hơi ngưng trệ, hít sâu một hơi, ép buộc bản thân nhìn thẳng vào những con chữ này.
Bỏ chủ đề vào mục chú ý, cô ấy thoát app, mở QQ, đầu ngón tay lơ lửng trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng vẫn bấm mở ảnh đại diện của Giản Lộc Hòa, gõ xuống: “Dậy chưa?”
Giản Lộc Hòa gần như trả lời cô ấy ngay lập tức: “Mới dậy.
Đang định nằm nướng lướt điện thoại chút thì cậu nhắn, tụi mình quá là ăn ý rồi.”
Thời Ý không tán dóc với cô ấy, vào thẳng chủ đề, “Tư Điềm có ổn không?”
Giản Lộc Hòa kinh ngạc: “Mới sáng sớm cậu tìm mình chỉ để hỏi cái này?”
“Cậu quan tâm cậu ấy hỏ? [cười xấu xa]”
“Hay là…!Cậu cũng trở nên bà tám rồi?”
Thời Ý không có tâm tình đùa giỡn cùng cô ấy, “Không nói thì mình đi hỏi Phồn Lộ.”
Giản Lộc Hòa sốt sắng: “Ê, từ từ, chẳng phải là mình quan tâm cậu hay sao? Ngang ngược vậy, cậu hỏi người ta được mà không cho người ta hỏi lại?”
Tuy trách móc nhưng cô ấy vẫn đưa ra câu trả lời: “Ngoại trừ mặt sưng tấy lên, còn lại mình thấy cậu ấy vẫn khá bình thường.
Không phải mình nói chứ, Dương Nguyệt ra tay quá nặng rồi.”
Tim Thời Ý đau nhói.
“Tính cách cậu ấy là kiểu dù thật sự có sao thì cũng không biểu hiện ra đâu.” Thời Ý nhắc nhở.
Cô ấy muốn dặn Giản Lộc Hòa để ý Phó Tư Điềm nhiều hơn chút, nhưng không biết bản thân mình lấy tư cách gì.
“Mình cũng thấy vậy.” Giản Lộc Hòa cân nhắc, hỏi: “Thời Ý, nói thật đi, cậu quan tâm đến cậu ấy phải không?”
Khớp ngón tay Thời Ý cong lại, ngay lúc Giản Lộc Hòa cho rằng cô ấy sẽ không trả lời, rốt cuộc cô ấy gửi một câu đơn giản lại nặng nề qua “Phải”.
Giản Lộc Hòa hưng phấn nói: “Cậu muốn làm hòa với cậu ấy phải không?” Thời Ý và Phó Tư Điềm căng thẳng với nhau như vậy, cô ấy làm bạn của hai người, đứng ở giữa thật sự cũng rất khó chịu.
Thời Ý im lặng không trả lời.
Đáy lòng cô ấy cũng chưa có đáp án.
Nhưng ít nhất không phải là bây giờ.
Không còn trốn tránh, thừa nhận bản thân mình thích Phó Tư Điềm, thừa nhận bản thân mình trở thành người…!giống với Thời Viễn Miên, tuy cảm giác mất kiểm soát có giảm bớt, nhưng toàn bộ quỹ đạo cuộc sống vẫn lắt léo như trước.
Cô ấy đứng bên trong sương mù, vẫn không biết con đường phải đến nằm ở đâu, bản thân mình phải đi về đâu.
Đây là con đường cô ấy chưa từng đi qua, là con đường cô ấy chưa từng nghĩ mình sẽ phải đi, lưng cô ấy đeo gông xiềng, vốn dĩ không hề chuẩn bị tâm lý trước, vốn dĩ không biết nên đi như thế nào.
Nếu lại tiếp xúc với Phó Tư Điềm một cách vô trách nhiệm, chỉ có đem đến cho cô thêm nhiều tổn thương hơn mà thôi.
Huống hồ, việc làm hòa hay không cũng không phải là chuyện một mình cô ấy có thể quyết định.
Tư Điềm…!có lẽ đã không cần cô ấy nữa rồi.
Cô ấy vươn tay nắm lấy tay con thỏ, cố gắng lấp đầy cảm giác khuyết thiếu trong lòng, nhưng càng nắm chặt, cảm giác trống rỗng lại càng rõ ràng hơn.
Giữa hai đầu lông mày trong trẻo lạnh lùng chứa đầy sự cay đắng, Thời Ý mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy danh thiếp ra, gọi vào số điện thoại của cố vấn tâm lý bên trên danh thiếp.
Sáng thứ hai sau khi kéo cờ, như thường lệ chia quân làm hai đường, Doãn Phồn Lộ với Phó Tư Điềm, Thời Ý với Giản Lộc Hòa cùng đi đến căn tin ăn cơm.
Dọc đường đi Giản Lộc Hòa ngáp liên tục, Thời Ý buồn cười: “Tối qua cậu không ngủ à?”
Giản Lộc Hòa thẫn thờ ngồi đối diện Thời Ý, “Ngủ không ngon.”
“Mất ngủ?”
“Không phải.” Giản Lộc Hòa ngẩng đầu liếc nhìn cô ấy, sau đó cảnh giác nhìn ngó xung quanh, vẫn không yên tâm, quyết định lấy điện thoại gõ chữ: “Hôm qua mình dậy đi vệ sinh nghe thấy Tư Điềm đang khóc, bị dọa hết hồn.”
Động tác xé bánh mì của Thời Ý dừng lại, trái tim chùng xuống.
Giản Lộc Hòa lấy lại điện thoại tiếp tục đánh chữ, “Mình đến gần nghe thấy cậu ấy vừa khóc vừa nói xin lỗi, giọng rất nhỏ.
Mình đoán có thể cậu ấy gặp ác mộng, định vén màn giường đánh thức cậu ấy nhưng lại sợ cậu ấy giật mình, do dự một xíu, giọng của cậu ấy cũng không còn nữa.”
“Sau khi mình leo lên giường, sợ cậu ấy khóc nữa nên định chờ một chút mới ngủ lại, ai ngờ mình cứ nghĩ về chuyện này suốt, qua giấc, không ngủ được nữa.”
“Có nghe thấy cậu ấy khóc nữa không?” Giọng Thời Ý trầm thấp.
“Không nghe nữa, đến sáng cậu ấy cũng giống như không có việc gì.
Mình nghi là đến chính cậu ấy cũng không hay biết.”
Sắc mặt Thời Ý ngưng trọng, “Cậu có nói chuyện Dương Nguyệt với cậu ấy không?”
“Không có.
Cậu ấy vẫn biểu hiện hết sức bình thường, mình với Phồn Lộ không dám nhắc lại chuyện này, sợ chọc trúng vết thương của cậu ấy.
Thật ra mình với Phồn Lộ có lén nói chuyện riêng về việc này rồi, tuy là tính cách Tư Điềm thật sự rất lành, nhưng thật ra lại là một người vô cùng cứng rắn, rất sợ làm phiền người khác, cũng rất giỏi trong việc giả vờ như không có gì.”
“Cậu ấy không nói, tụi mình cũng không biết làm sao mới có thể giúp cậu ấy được.”
Thời Ý mím môi, ăn không biết vị.
Qua loa ăn cho xong bữa sáng, đi vào phòng học, rõ ràng ở giữa vẫn còn chỗ ngồi, nhưng Thời Ý lại nằng nặc muốn ngồi ở hàng cuối cùng.
Giản Lộc Hòa không hiểu vì sao, đành phải đi theo cô ấy.
Phó Tư Điềm theo thói quen đi vào lớp bằng cửa sau, rõ ràng có chút sửng sốt khi nhìn thấy Giản Lộc Hòa và Thời Ý ở hàng cuối.
Nhưng rất nhanh, cô không biến sắc thu hồi ánh mắt, ngồi xuống vị trí mình thường hay ngồi.
Đã rất lâu rồi Thời Ý không càn cỡ quan sát Phó Tư Điềm như vậy.
Sở trường của cô ấy là vẽ, là người rất nhạy cảm với các đường nét.
Cô ấy khẳng định, Phó Tư Điềm chắc chắn đã gầy hơn so với lúc kiểm tra thể chất lần trước.
Cô ấy nhìn chằm chằm bóng lưng đơn bạc kia, lần đầu tiên biết được, hóa ra một người lại có thể đau lòng vì một người khác như vậy.
Giữa tiết, cô ấy đi đến văn phòng cố vấn để họp, sau khi cuộc họp kết thúc, cô ấy cố ý nán lại văn phòng chờ trợ lý cố vấn đi ra.
Hai người đã làm việc với nhau hơn một năm, giao tình không tồi, Thời Ý thuận lợi lấy được thông tin liên lạc của cô Dương Nguyệt.
Thứ năm Giản Lộc Hòa trúng thực, nửa đêm nôn mửa tiêu chảy, sáng sớm 5 giờ hơn Phó Tư Điềm đã cùng cô ấy đến bệnh viện cấp cứu.
Hôm sau Giản Lộc Hòa xin phép nghỉ ngơi trong ký túc xá, Thời Ý đến lớp mới biết, hỏi thăm cô ấy trên QQ, Giản Lộc Hòa kể lại cho Thời Ý nghe những gì đã xảy ra.
“Tối qua lúc mình khó chịu đã là rạng sáng hai giờ hơn, mình leo lên leo xuống giường sợ làm ồn Phồn Lộ, động tác rất nhẹ, lên xuống hai lần, Phồn Lộ ở cùng phía chả có một tí cảm giác nào, Tư Điềm lại đột nhiên nhú đầu ra nhìn hỏi mình bị sao, có phải không thoải mái không.”
“Mình hỏi có phải mình làm ồn cậu ấy không, cậu ấy nói không phải, là do cậu ấy vẫn chưa ngủ.
Cậu ấy bảo là có thuốc, leo xuống tìm thuốc cho mình.
Rốt cuộc là thuốc hết hạn.
Sau đó thấy mình thật sự không ổn lắm, cậu ấy nói đến bệnh viện đi, mình thấy bên ngoài tối quá không dám đi, cứ cố chịu đựng.
Năm giờ hơn, bên ngoài có tiếng xe, mình chịu không nổi nữa nói muốn đi bệnh viện, thế là cậu ấy đi cùng mình.”
“Phồn Lộ thật sự là ngủ như chết, đợi tới khi trời sáng mới phát hiện không thấy tụi mình đâu.” Giản Lộc Hòa vừa tức vừa buồn cười.
Tâm tư của Thời Ý lại hoàn toàn lệch đi.
Hai giờ hơn sao lại vừa khéo tỉnh? Là vẫn chưa ngủ sao? Nỗi lo lắng sâu sắc trào dâng trong lòng cô ấy.
Tối đó rạng sáng hai giờ hơn, Thời Ý lại mất ngủ, ngẩn người nhìn đèn ngủ nhỏ mua cho Phó Tư Điềm, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ đến tài khoản phụ của Phó Tư Điềm.
Đêm trước khi Phó Tư Điềm rời đi hồi tháng bảy, cô ấy đã thức trắng.
Vốn không thể hiểu nổi tại sao mình lại muốn hôn Phó Tư Điềm, không thể hiểu nổi tại sao Phó Tư Điềm lại nhắm mắt.
Sao cậu ấy lại có thể nhắm mắt chứ.
Thời Ý tự thuyết phục bản thân rằng tất cả đều là do cồn quấy phá, nhưng lý trí lại không chịu nhượng bộ.
Cũng do ma xui quỷ khiến như vậy, cô ấy mở tài khoản phụ của Phó Tư Điềm ra.
Trang chủ của tài khoản phụ và mục theo dõi rất sạch sẽ, nhưng đa số mọi người lại quên kiểm tra lịch sử like, cô ấy nhìn thấy rất nhiều weibo liên quan đến bách hợp.
Khoảnh khắc đó, cô ấy cảm giác đầu óc không thể suy nghĩ được gì, máu trên người đông cứng lại.
Không phải là chuyện bất ngờ.
Rất có thể…!Phó Tư Điềm, vốn dĩ đã có âm mưu từ lâu.
Từ tin nhắn riêng trước khi ghi danh thi đại học, cho đến khi thân thiết quen thuộc như hiện tại.
Cô ấy sợ hãi trước khả năng này, nhớ lại một năm đã qua, bỗng nhiên cô ấy không biết nên dùng ánh mắt như thế nào để nhìn Phó Tư Điềm, không biết nên đối mặt với cô như thế nào.
Từ đầu đến cuối rõ ràng là mình chủ động nhiều hơn, nhưng vì để che giấu sự thật đáng sợ rằng mình đã rung động, cô ấy giận cá chém thớt, vẫy vùng, trốn tránh.
Về sau, cô ấy không dám mở lại weibo này nữa.
Hiện tại, trang chủ weibo vẫn sạch sẽ giống như trước, chỉ có vài bài đăng được chuyển tiếp trước đó.
Nhưng số bài đăng hiển thị trên trang chủ rõ ràng có tăng lên.
Thời Ý đoán có thể Phó Tư Điềm đăng weibo chỉ có chính chủ mới xem được.
Tầm mắt cô ấy dời xuống, dừng trên một hàng chữ – Phó Tư Điềm vừa mới nhấn like weibo này.
Vừa mới…!Nói cách khác, lúc này đây Phó Tư Điềm cũng chưa ngủ giống cô ấy.
Thời Ý cau mày.
Dựa theo sự hiểu biết hơn nửa tháng ở chung trước đây, thời gian ngủ của Phó Tư Điềm rất lành mạnh, không có thói quen thức khuya nghịch điện thoại.
Là tình cờ thôi sao?
Nhưng cô ấy quan sát trong nhiều đêm liên tiếp, phát hiện ra hầu như đêm nào Phó Tư Điềm cũng như vậy.
Thời Ý nghi ngờ Phó Tư Điềm mất ngủ.
Nhớ đến thân hình ngày càng gầy yếu của cô, Thời Ý hoàn toàn không yên tâm.
Vài lần cô ấy mở ảnh đại diện của Phó Tư Điềm muốn nói gì đó với cô, cuối cùng vẫn luôn kiềm chế lại.
Cô ấy không chắc mình đã thật sự nghĩ kỹ hay chưa.
Cô ấy không thể vô trách nhiệm với Phó Tư Điềm, với mẹ, với bản thân mình như vậy.
Nhưng không nói gì, không làm gì, trơ mắt nhìn Phó Tư Điềm khó chịu, cô ấy cũng không làm được.
Lớp khẩu ngữ vào thứ năm, đến phiên Thời Ý làm presentation, cô ấy chọn nghị luận một chủ đề về “Làm thế nào để đưa ra lựa chọn”.
Cô ấy điềm tĩnh, phát âm tiếng Anh êm tai dễ nghe, bài nghị luận nhàm chám được nói ra từ miệng cô ấy đều trở nên hấp dẫn không ngờ.
Luận điểm trọng tâm của toàn bộ bài thuyết trình là “Rất khó có được sự lựa chọn hoàn mỹ trong cuộc sống đối với tất cả mọi người, đứng ở những khía cạnh khác nhau, việc đánh giá lựa chọn cũng sẽ khác nhau.
Vì vậy không cần đòi hỏi sự lựa chọn quá khắt khe hoàn mỹ, càng không cần trách móc bản thân vì không hoàn mỹ”.
Thời Ý muốn nói cho Phó Tư Điềm nghe.
Cô ấy hi vọng Phó Tư Điềm có thể hiểu được.
Cô ấy nhịn không được cúi đầu, tìm kiếm đôi mắt của Phó Tư Điềm trong hơn ba mươi ánh mắt đang ngước nhìn lên, nhưng trong hơn ba mươi ánh mắt này, lại chẳng có ánh mắt của Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm cúi đầu, không nhìn cô ấy.
Cổ họng Thời Ý đắng chát, ngữ điệu thong dong êm ả bỗng thiếu mất âm sắc nâng cao, dần dần trầm đi.