Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 58
Mẹ sẽ tha thứ cho con chứ?
Vào ngày thứ bảy đầu tiên của tháng 11, bộ phim hoạt hình Thời Ý và Giản Lộc Hòa hóng đã lâu chính thức ra rạp, hai người dành ra một buổi tối đi đến rạp chiếu phim gần Thân Đại để xem.
Phim kết thúc, Giản Lộc Hòa vẫn chưa hết dư âm, cả đường đi đều chia sẻ với Thời Ý cảm nghĩ sau khi xem, Thời Ý nghe, dù cho không đồng tình cũng sẽ đáp lại một hai câu.
Đứng trên thang cuốn, Giản Lộc Hòa hỏi: “Cậu thấy câu nói lúc kết phim của hồ yêu có ý nghĩa gì? Có phải là đang ám chỉ thật ra boss lớn chưa chết không? Cậu nói coi đây có phải là gợi ý sẽ có thêm phần tiếp theo không? Lúc trước mình xem phỏng vấn đạo diễn, hình như là muốn làm thành một series có liên quan với nhau luôn đó.”
Chờ mấy giây Thời Ý vẫn chưa để ý cô ấy.
Giản Lộc Hòa quay đầu sang, phát hiện Thời Ý nghiêng nửa người, tầm mắt dừng ở phía sau tầng dưới.
“Cậu đang nhìn gì vậy?” Giản Lộc Hòa thắc mắc.
Thời Ý định thần lại, bất giác nhíu mày, “Không có gì.”
Hình như cô ấy nhìn thấy Phó Tư Điềm và Trần Hi Trúc.
Bọn họ đi dạo phố cùng nhau sao? Hay là đến làm thêm? Trần Hi Trúc đứng trước cửa hàng đồ ngọt mua kem, mua hai cây, chia một cây cho Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm cười nhận lấy.
Ở khoảng cách xa như vậy cô ấy vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí thân mật giữa hai người họ.
Tâm tình nhẹ nhàng hiếm hoi biến mất không dấu vết.
Thời Ý biết bản thân mình ngày càng trở nên ngang ngược.
Trước đây cô ấy chưa từng cảm thấy mối quan hệ tốt giữa hai cô gái có gì sai trái, nhưng từ sau khi…!từ sau khi cô ấy phát hiện Phó Tư Điềm có thể thích con gái, cô ấy nhìn Phó Tư Điềm gần gũi với ai cũng cảm thấy không thoải mái.
Nhưng mà, thực sự thì nó có liên quan gì đến cô ấy đâu chứ?
Giản Lộc Hòa kéo cô ấy vào khu trò chơi điện tử ở lầu ba chơi máy nhảy.
Thời Ý chọn một bài hát có tiết tấu nhanh, buộc bản thân tập trung tinh thần để theo kịp các phím, muốn dùng việc hoạt động tứ chi ở cường độ cao để đầu óc không nghĩ ngợi nhiều.
Bọn họ xinh đẹp, lại còn nhảy giỏi, đặc biệt là Thời Ý, khuôn mặt đoan trang lạnh lùng, động tác nhảy lại rất linh hoạt, cương nhu dứt khoát, vừa mềm mại đáng yêu lại vừa ngầu, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Mọi người dần dần quây lại xung quanh.
Âm thanh cổ vũ và khen ngợi thỉnh thoảng vang lên, Thời Ý nhắm mắt làm ngơ.
Động tác của cô ấy không ngừng lại, trong đầu dần dần chỉ còn lại những mũi tên trên màn hình và nhịp điệu trong lỗ tai.
Khi ánh mắt giao nhau, cô ấy và Giản Lộc Hòa nhìn nhau cười, có cảm giác tìm lại được chính mình.
Hai bài hát trôi qua, Giản Lộc Hòa nói: “Mình mệt rồi, nhảy thêm bài cuối nhẹ nhàng xíu, rồi đi chơi cái khác.”
Thời Ý gật đầu.
Giản Lộc Hòa chỉ vào màn hình nói: “Bài này đi, vũ điệu con thỏ.”
Thời Ý hơi ngẩn người, ý cười phai nhạt đi nhiều.
Khoảnh khắc tiếng nhạc quen thuộc vang lên, hứng thú của cô ấy đột nhiên biến mất toàn bộ, hai chân nặng như chì.
Cô ấy lại nhớ đến Phó Tư Điềm.
Vũ hội ngày ấy, khi tập thể nhảy vũ điệu con thỏ, cô ấy đứng phía sau Phó Tư Điềm, đắp tay lên vai cô nhảy hết bài hát này.
Phó Tư Điềm thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô ấy, khuôn mặt tươi cười chứa đầy sự ngượng ngùng vui vẻ tựa như vẫn còn ở trước mắt.
Trong lòng Thời Ý trào dâng cảm giác tuyệt vọng.
Trong cuộc đời cô ấy, đây là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy bất lực như vậy, không cách nào kiểm soát được bản thân.
Rốt cuộc phải làm sao mới có thể xóa hoàn toàn Phó Tư Điềm ra khỏi tâm trí?
Tại sao nơi nào cũng có bóng dáng Phó Tư Điềm? Tại sao thế giới nghiêng ngả đã được sắp đặt ổn thỏa rồi, nhưng cô ấy lại vẫn đang mất kiểm soát lệch khỏi quỹ đạo.
Cô ấy càng ngày càng không dám suy nghĩ, càng ngày càng sợ phải đối mặt với đáp án chân thật nhất từ đáy lòng mình.
Chiều thứ hai hai ngày sau, sau khi Phương Nhược Hoa dặn dò Thời Ý, liền mang theo túi lớn túi nhỏ đến căn nhà nơi Thời Ý ở một mình kiểm tra cuộc sống, cải thiện ăn uống cho cô ấy.
Bà cảm thấy gần đây Thời Ý gầy đi rất nhiều.
Lúc Thời Ý tan học trở về, Phương Nhược Hoa đã đến từ lâu, tự mình giúp cô ấy dọn dẹp nhà cửa, còn xuống bếp làm một bàn ăn toàn món ăn cô ấy thích.
Thực sự gần đây Thời Ý ăn cái gì cũng không có hương vị, nhưng cô ấy không muốn làm Phương Nhược Hoa mất hứng, vẫn miễn cưỡng ăn nửa bát cơm, bộ dạng giả vờ vui vẻ.
Ăn xong Thời Ý có lớp tự chọn, vốn tưởng Phương Nhược Hoa sẽ trở về, không ngờ Phương Nhược Hoa lại nói muốn đợi cô ấy về, buổi tối sẽ ngủ lại đây.
Thời Ý có chút ngoài ý muốn, trực giác mách bảo có thể Phương Nhược Hoa muốn nói gì đó với cô ấy.
Buổi tối trở về từ lớp tự chọn, Phương Nhược Hoa đang tắt đèn xem phim trong phòng chiếu phim.
Bà tao nhã ngồi trên sofa, tấm thảm bà đang đạp lên là nơi mà Phó Tư Điềm từng ngồi khi xem phim cùng cô ấy.
Đã rất lâu rồi Thời Ý không xem phim trong đây.
Cô ấy đứng đực ra ở cửa, cảm xúc trong lòng phức tạp.
“Về rồi à?” Phương Nhược Hoa âu yếm vẫy tay với cô ấy, “Có sắp xếp gì không? Nếu không có thì qua đây ngồi cùng mẹ một lát?”
Thời Ý mím môi, rũ hàng mi dài, điềm nhiên bước vào.
“Lâu rồi hai mẹ con mình chưa xem phim cùng nhau.” Phương Nhược Hoa cảm khái.
Hai người chọn một tác phẩm nổi tiếng gần đây, nhàn nhã xem.
Trên màn hình là ánh sáng lúc sáng lúc tối, từng khung ảnh nhấp nháy lướt qua mắt Thời Ý.
Thời Ý giống như đang nghiêm túc xem, rồi lại giống như không xem được gì cả.
Thấp thỏm không yên.
“Nhất Nhất.” Cánh tay Phương Nhược Hoa dựa vào sofa, bỗng nhiên cất lời, “Lúc chiều mẹ dọn phòng con.”
Thời Ý nghiêng đầu nhìn bà, đôi mắt đen nhánh như hố sâu thăm thẳm, nhìn không rõ cảm xúc.
Đôi khi Phương Nhược Hoa hối hận có phải mình đã nuôi dạy Thời Ý quá mức độc lập, sống nội tâm hay không.
Tính cách hoạt bát sôi nổi, phải chăng sẽ dễ có một cuộc sống vui vẻ hơn.
“Mẹ nhìn thấy lọ thuốc trong thùng rác của con.” Bà cân nhắc mở miệng, “Gần đây…!con lại ngủ không được hay sao?”
Năm ngoái sau kỳ thi đại học, lúc Thời Ý vừa phát hiện chân tướng trong cuộc hôn nhân của bà và Thời Viễn Miên, có một khoảng thời gian dài Thời Ý không ngủ được, cũng không chịu đi gặp bác sĩ tâm lý, Phương Nhược Hoa đành phải nhờ bác sĩ kê giúp một vài loại thuốc hỗ trợ giấc ngủ.
Nhưng sau khi khai giảng Thời Ý cũng không lấy thuốc từ bà nữa.
Nói bóng nói gió, Thời Ý cũng bảo mình ổn rồi, không cần nữa.
Hiện tại sao lại bắt đầu nữa rồi?
Thời Ý im lặng một chốc, nói dối: “Thỉnh thoảng có mấy lúc con không ngủ được.
Không phải thường xuyên.
Thuốc lấy từ năm ngoái, vừa vặn hôm qua con uống viên cuối cùng mà thôi.”
Phương Nhược Hoa nửa tin nửa ngờ: “Vậy à? Vậy…!hôm qua sao con lại ngủ không được? Tâm trạng không tốt hay sao?”
Thời Ý lắc đầu, “Dạ không có.
Đôi khi mất ngủ là ngẫu nhiên bị thôi, không sao đâu mẹ.”
Phương Nhược Hoa nhìn khuôn mặt gầy đi rất nhiều của cô ấy, rõ ràng là không tin.
Bà dịch người đến gần Thời Ý, cầm tay cô ấy đặt lên lòng bàn tay mình, chần chừ hỏi: “Nhất Nhất, thật sự là không có việc gì à?”
Thời Ý bình tĩnh gật đầu.
Phương Nhược Hoa chỉ có thể phỏng đoán dựa trên cảm giác của mình: “Có phải…!ông ấy lại đến tìm con không?”
“Ông ấy” là ai, không cần nói cũng biết.
Không hiểu sao tim Thời Ý run lên, phủ nhận: “Không có.”
“Vậy…!là thất tình sao?”
Hô hấp của Thời Ý ngưng trệ trong tích tắc, nhưng rất nhanh vẫn ra vẻ tự nhiên phủ nhận: “Không có, mẹ đừng đoán nữa.
Con thật sự không sao mà.”
Phương Nhược Hoa hết cách, đành phải thở dài, giơ tay xoa trán dặn dò cô ấy: “Cố gắng đừng phụ thuộc vào thuốc.
Nếu có chuyện gì buồn phiền nhất định phải nói ra.
Nếu nói với mẹ khiến con thấy mất tự nhiên, thì hãy nói với bạn bè, với người mà con tin tưởng, ai cũng được.
Có rất nhiều chuyện nói ra sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Tính cách Phương Nhược Hoa không phải kiểu dịu dàng như vậy, nhưng là mẹ của cô ấy, Thời Ý biết bà đã đối xử với mình hết sức dịu dàng rồi.
Cổ họng cô ấy nghẹn lại, trong lòng khó chịu.
Cô ấy đã rất có lỗi với bà, cô ấy sợ rằng có một ngày, cô ấy sẽ càng có lỗi với bà hơn.
Phương Nhược Hoa dẫn dắt từng bước: “Con thật sự không có gì muốn nói với mẹ sao?”
Hốc mắt Thời Ý nóng lên, phòng tuyến tâm lý suýt chút nữa là sụp đổ.
Cô ấy gục đầu xuống không nhìn Phương Nhược Hoa, Phương Nhược Hoa cũng không ép, chỉ nắm tay cô ấy không buông, im lặng cùng cô ấy.
Thật lâu sau, Thời Ý bỗng nhẹ giọng hỏi bà: “Mẹ, nếu có một ngày con làm ra chuyện khiến mẹ thất vọng, mẹ sẽ tha thứ cho con chứ?”
Phương Nhược Hoa ngẩn người, theo bản năng trả lời: “Mẹ tin con là một đứa trẻ có chừng mực…”
Nước mắt Thời Ý đột nhiên trào ra, chảy từ cằm rơi xuống lồng ngực.
Nếu như cô ấy không phải thì sao?
Phương Nhược Hoa giật mình, hoảng hốt muốn lau nước mắt cho cô ấy.
Thời Ý quay đầu nói: “Con không sao.” Cô ấy đứng lên muốn thoát khỏi thời khắc lúng túng như vậy, Phương Nhược Hoa lại nắm chặt tay cô ấy không buông, nghiêng người ôm lấy vai cô ấy, nhẹ nhàng dỗ dành: “Thời Ý, mẹ là mẹ của con, ở trước mặt mẹ con cần gì phải kiêng dè?”
Thời Ý được bà ôm vào lòng cắn môi không nói tiếng nào, chỉ có nước mắt lã chã tuôn rơi.
Từ khi hiểu chuyện về sau, cô ấy chỉ khóc trước mặt người khác một lần, lần đầu tiên là trước mặt Thời Viễn Miên.
Đây là lần thứ hai.
Cô ấy không muốn khóc.
Nhưng nước mắt vẫn không chịu nghe lời.
Mọi thứ đều đang mất kiểm soát, cô ấy càng ngày càng trở nên không còn là chính mình.
“Thời Ý, với mẹ, con mãi mãi chỉ là một đứa trẻ.
Con không cần ngụy trang, không cần cậy mạnh.
Dù cho con có tùy hứng một chút, mắc sai lầm một chút, vậy thì có làm sao.
Mẹ là mẹ của con mà.
Ngay cả khi mẹ thất vọng về con thì cũng vĩnh viễn không thể nào thật sự giận con được cả.”
Nước mắt của Thời Ý càng rơi càng nhiều.
Cô ấy không biết rốt cuộc mình muốn câu trả lời như thế nào từ miệng Phương Nhược Hoa.
Cô ấy cũng không biết mình đang uất ức, sợ hãi, hay là đang áy náy, tuyệt vọng.
Cô ấy ôm Phương Nhược Hoa, im hơi lặng tiếng mà khóc, run rẩy, lần đầu tiên khóc một cách bất lực như vậy, yếu ớt như vậy trước mặt Phương Nhược Hoa.
Khóc đến mức khiến cõi lòng Phương Nhược Hoa cũng tan nát.
Tối thứ tư, cuộc thi thủ ngữ của Thân Đại tổ chức ở đại lễ đường Tư Nam, toàn bộ sinh viên ở 22 khoa trong toàn trường tập trung tại lễ đường, tiến hành cạnh tranh khốc liệt.
Khoa Thiên văn nhờ vào ca khúc《Ngôi Sao Sáng Nhất Trong Bầu Trời Đêm》trổ hết tài năng, giành được vòng nguyệt quế, khoa Quản trị kinh doanh Phó Tư Điềm phụ trách cũng gặt hái không nhỏ, một ca khúc《Hoa Hồng Âm Vang》trong nhu có cương khuấy động lòng người, giành được hạng nhì đồng hạng với khoa Kiến trúc và khoa Sư phạm.
Sau khi cuộc thi đấu kết thúc, bọn họ chờ mọi người tản ra bớt liền giơ cúp chụp ảnh lưu niệm trước sân khấu đại lễ đường Tư Nam.
Trần Hi Trúc nói cô ấy đứng ở bồn hoa đối diện chờ cô, sau khi giải tán Phó Tư Điềm bước xuống bậc thang lễ đường nhìn xung quanh tìm Trần Hi Trúc, bất ngờ đụng phải ánh mắt Thời Ý đang đứng đối diện.
Thời Ý nhìn thấy cô, cũng không dời mắt đi.
Tim Phó Tư Điềm như bị thứ gì đó đụng phải, suýt nữa quên mất động tác.
Trần Hi Trúc phía bên kia vẫy gọi cô: “Điềm Điềm, ở đây nè.”
Móng tay Phó Tư Điềm đâm vào lòng bàn tay, ép buộc chính mình phải quay người vờ như không nhìn thấy Thời Ý, đi về phía Trần Hi Trúc một cách máy móc.
Trần Hi Trúc chạy về phía cô, dắt tay cô bước trên con đường đi về hướng ký túc xá chung.
Cô ấy xem thi đấu cảm xúc sôi sục, “Mình còn tưởng thủ ngữ chỉ là động tác quơ quơ tay thôi, không ngờ còn có thể biên đạo ra được nhiều hình thức như vậy nữa, đẹp quá chừng.
Ý tưởng của khoa Thiên văn quả thật là…”
Cô ấy thao thao bất tuyệt cảm khái suốt quãng đường, Phó Tư Điềm lại lơ đễnh không tập trung.
Thời gian của cô vẫn đang dừng lại ở khoảnh khắc đối diện với Thời Ý ban nãy.
Đã bao lâu rồi chưa được nhìn rõ gương mặt của Thời Ý như vậy.
Không phải ảo giác, cậu ấy thật sự gầy đi rất nhiều.
Giữa hai đầu lông mày vẫn là nét lạnh lùng không thể thân cận, nhưng bên cạnh đó dường như còn chứa đựng một điều gì đó hơn cả thế.
Là không vui sao? Mình không làm phiền cậu ấy nữa, vì sao cậu ấy vẫn không vui? Là Hạ Kha đối xử với cậu ấy không tốt khiến cậu ấy không vui sao?
Cảm giác khó chịu quen thuộc sinh ra trong lòng Phó Tư Điềm, nhưng cô đã dần học được cách hít thở bình thường khi đối diện với nỗi đau này.
Không giày vò nhiều, có điều làm gì cũng không cảm thấy vui vẻ được nữa mà thôi.
Trần Hi Trúc nói từ thủ ngữ sang đến chủ đề khác, Phó Tư Điềm cố gắng thu hồi tâm tư, bắt kịp nhịp điệu của cuộc nói chuyện.
Chú ý cùng với suy đoán quá mức như vậy thật ra cũng là một sự mạo phạm đối với Thời Ý.
“Mình mới sực nhớ, chuyện của bạn học lúc trước cậu kể ra sao rồi?” Trần Hi Trúc quan tâm.
Hai tuần trước Phó Tư Điềm có kể cho cô ấy nghe một chuyện khiến mình phiền muộn.
Trong lớp cô có một nữ sinh tên Dương Nguyệt không quá thân quen cứ cách vài ngày là lại tìm cô để tâm sự.
Vốn dĩ cũng không có gì, cho dù không phải ủy viên tâm lý của lớp thì Phó Tư Điềm cũng không ngần ngại giúp đỡ các bạn học cần lời khuyên.
Nhưng ngặt nỗi, vấn đề tâm lý của Dương Nguyệt dường như có hơi nghiêm trọng, đã vượt khỏi phạm vi tâm trạng không tốt bình thường, trong quá trình giao tiếp với Phó Tư Điềm, thường xuyên bộc lộ suy nghĩ “sống không có ý nghĩa”, “liệu chết rồi có vui hơn không”, khiến Phó Tư Điềm kinh hoàng sợ hãi.
Có lần Phó Tư Điềm hẹn cô ấy đi ăn cơm tán gẫu cùng nhau, vô tình phát hiện phần cổ tay dưới đai đeo bảo vệ cổ tay của cô ấy có nhiều vết xước nhợt nhạt.
Giống như vết tích mới do lưỡi dao tạo thành.
Đáy lòng Phó Tư Điềm rung lên hồi chuông cảnh giác.
Cô là ủy viên tâm lý, mỗi tháng có trách nhiệm và nghĩa vụ nộp báo cáo chi tiết sức khỏe tâm lý, phản hồi tình hình tâm lý của các bạn học trong lớp.
Nhưng trong lòng cô lại không muốn làm như vậy, cô không biết mình làm như vậy có tính là mách lẻo, phụ lòng tin của Dương Nguyệt dành cho mình hay không.
Nhưng tình huống của Dương Nguyệt thật sự rất nguy hiểm, nếu không báo cáo, cuối cùng nếu thật sự xảy ra chuyện gì cô sẽ hối hận cả đời.
Cô từng khuyên Dương Nguyệt đi gặp giáo viên tâm lý tâm sự, Dương Nguyện cực kỳ kháng cự.
Cô cũng từng định liên hệ với cha mẹ của Dương Nguyệt, nhưng số điện thoại liên hệ một cái là không có, một cái là vừa nghe thấy trường học của Dương Nguyệt liền cúp máy ngang.
Phó Tư Điềm không còn đường nào để đi, không biết nên làm như thế nào mới đúng, bất đắc dĩ phải tìm Trần Hi Trúc xin ý kiến.
Trần Hi Trúc rất nghiêm túc nói với cô: Nhất định phải báo cáo.
Cô ấy kể hai nhiệm kỳ trước trước khi bọn họ nhập học, khoa Luật đã từng phát sinh chuyện tương tự như vậy, trường học vì để giảm bớt ảnh hưởng nên đã đè tin tức xuống, giấu rất kín.
Cũng bắt đầu từ lần đó, các khoa không chỉ tăng cường công tác đào tạo ủy viên tâm lý, mà còn sắp xếp thêm chức vụ cán bộ tâm lý khí tượng trong các ký túc xá, chính là để gia tăng kiểm tra, phòng ngừa bi kịch lại tái diễn.
Phó Tư Điềm do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định viết tình huống của Dương Nguyệt vào bảng báo cáo, nộp lên.
“Mình báo lên rồi.” Phó Tư Điềm rầu rĩ nói.
Trần Hi Trúc yên tâm: “Nộp rồi là được rồi, còn lại là chuyện của trường học, chúng ta cũng coi như hiểu rõ được một chuyện, không cần phải nơm nớp lo sợ nữa.”
Phó Tư Điềm nghĩ một đằng trả lời một nẻo: “Ừa.”
Thật ra từ sau khi nộp lên, cô không yên tâm được lấy một ngày.
Cảm giác khó chịu còn sâu sắc hơn trước.
Cô sợ Dương Nguyệt phát hiện chuyện này sẽ tìm cô để chất vấn, càng sợ không biết việc này sẽ mang lại kết quả như thế nào.
Cô không biết mình nộp lên như vậy có ảnh hưởng đến cuộc đời của một người hay không.
Đây là sức nặng mà cô không gánh vác nổi.
“Mình làm vậy là đúng chứ?” Đi một đoạn xa, cô vẫn không nhịn được muốn nhận thêm chút khẳng định từ Trần Hi Trúc.
Lần thứ n Trần Hi Trúc nói với cô: “Đúng! Đổi thành bất kỳ người nào cũng sẽ làm vậy thôi, trừ cách này ra thì không còn cách nào tốt hơn đâu.
Đây là trách nhiệm của cậu đối với cậu ấy, cũng là trách nhiệm của cậu đối với bản thân mình.”
Một lần nữa Phó Tư Điềm có được sự yên tâm giả tạo từ câu khẳng định của Trần Hi Trúc.
Nhưng sự yên tâm giả tạo này chỉ kéo dài đến tiết Kinh tế phương Tây sáng ngày thứ ba, bị Dương Nguyệt xông vào phòng học, một cái tát điên cuồng đã hoàn toàn đánh nát tất cả.