Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 51
Ánh mắt nóng rực của Thời Ý.
Năm giờ chiều thứ sáu, Phó Tư Điềm chào tạm biệt các đồng nghiệp, kết thúc kỳ thực tập hè một cách tốt đẹp.
Tiệc sinh nhật Giản Lộc Hòa tổ chức ở KTV, Thời Ý dẫn cô đi ăn tối bên ngoài trước, sau đó mới thong thả đi đến KTV.
Đến nơi còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, Thời Ý vừa mở cửa, Phó Tư Điềm đã nghe thấy một giọng nam the thé khiến người ta nổi da gà từ bên trong truyền ra, “Chim én nhỏ, mặc áo hoa, mỗi mùa xuân sang đến nơi đây…”
Một tràng cười sảng khoái vang lên theo tiếng ca.
Phó Tư Điềm không khỏi cong khóe môi, “Bọn họ đang hát nhạc thiếu nhi à?”
Trực giác Thời Ý cảm thấy không ổn, lui một bước về phía sau, chuẩn bị khép cửa phòng lại.
Âm thanh quen thuộc của Giản Lộc Hòa lại vang lên nhanh hơn một bước: “Thời Ý! Đừng hòng chạy! Mình nhìn thấy cậu rồi!”
Thời Ý giậm chân tại chỗ.
Bên trong lại thêm một tràng cười đùa, một nữ sinh cười trên nỗi đau của người khác nhanh chóng mở rộng cửa, khiến Thời Ý và Phó Tư Điềm bại lộ trước mặt tất cả mọi người.
Phó Tư Điềm bối rối nhìn Thời Ý, Thời Ý lộ ra vẻ bất đắc dĩ, ra hiệu cho Phó Tư Điềm cùng nhau đi vào.
“Thời Ý cuối cùng cậu cũng đến, tụi này chờ cậu đến hoa cũng tàn.”
“Đúng đó đúng đó, phải phạt thôi đúng không cả nhà?!” Mọi người ồn ào.
Trong phòng mở đèn màu mờ ảo, bảy tám người cả nam lẫn nữ kẻ đứng người ngồi.
Phó Tư Điềm quét mắt qua, chỉ nhận ra Giản Lộc Hòa đứng bên cạnh bục chọn nhạc.
Một nam sinh cao chừng hơn 1m8 đứng trước màn hình, đang cầm micro, Phó Tư Điềm nghi ngờ “Chim én nhỏ” ban nãy là phát ra từ miệng cậu ta.
Quả nhiên, Giản Lộc Hòa thúc giục: “Hướng Tiền, đừng có ngừng hát coi.”
Giọng của nam sinh rất dễ nghe, uất ức nói: “Lộc Lộc, người đẹp tới rồi được chưa? Mình phải giữ chút ấn tượng đầu tiên chứ.” Cậu ta nhìn về phía Phó Tư Điềm và Thời Ý, lộ ra nụ cười tươi như ánh mặt trời, nói vào micro: “Chào cậu, mình tên Hướng Tiền, cậu là Tư Điềm đúng không? Tên của hai đứa mình vần với nhau quá nè.”
“Quần què, không biết xấu hổ, tranh thủ hả Hướng Tiền.” Một giọng nam khác mắng.
Mặt Phó Tư Điềm đỏ lên ngay lập tức, không biết có nên trả lời lại hay không.
Ánh mắt Thời Ý tối lại, nắm cổ tay Phó Tư Điềm đi về phía ghế sofa ở giữa, thờ ơ nói: “Hướng Tiền, thể diện.
Cũng rất vần đó.”
Hahahahahahaha, bất ngờ không kịp phòng bị, cả phòng cười vang.
Phó Tư Điềm cũng buồn cười.
Thời Ý đưa quà cho Giản Lộc Hòa, Phó Tư Điềm cũng tặng quà và chúc mừng, mọi người trông có vẻ rất hiếu kỳ về Phó Tư Điềm, Thời Ý bèn lần lượt giới thiệu Phó Tư Điềm với bọn họ.
Phó Tư Điềm đi một vòng đã nhận biết được sơ sơ.
Nam sinh đang hát là Hướng Tiền, nữ sinh đứng bên cạnh bục chọn nhạc là Lưu Đình, nữ sinh ngồi cùng trên sofa ở giữa là Uông Lâm và Điền Viên, hai nam hai nữ ngồi ở sofa hai bên lần lượt là Nhiêu Huy, Đặng Diệc Nhiên, Chung Hành và Diệp Thư Đình, ngoại trừ Lưu Đình và Điền Viên, những người còn lại đều là bạn học cấp 3 của Giản Lộc Hòa và Thời Ý.
Phó Tư Điềm nghiêm túc hồi tưởng, phát hiện có vài người mình có chút ấn tượng.
Một cảm giác mới lạ như thể đang đi offline gặp mặt những người bạn trên mạng.
Hướng Tiền và Giản Lộc Hòa đứng trước màn hình réo gọi Thời Ý hát nhạc thiếu nhi, mọi người hùa theo, nói là mỗi người một bài, ai cũng hát hết rồi, Thời Ý không muốn làm mọi người mất hứng, gồng mình bước lên.
Cô ấy ngồi lên ghế cao, sắc mặt vô cảm, sườn mặt đoan trang nghiêm túc như sắp sửa đọc diễn văn dưới lá cờ Tổ quốc, khi nhạc dạo kết thúc, cô ấy mở miệng lại là “Ah một cây nho trước cửa nhà, ah vừa mới nảy mầm xanh”……
Trong nháy mắt, tất cả mọi người cười điên, khóe môi Phó Tư Điềm cũng sắp kéo đến mang tai.
Tuy Thời Ý hát rất nghiêm túc, nghe không đáng yêu chút nào, nhưng mà việc Thời Ý đang hát nhạc thiếu nhi cũng đã đủ đáng yêu rồi.
Sự tượng phản đáng yêu khiến người ta vô cùng hưng phấn, thậm chí có người còn lén quay video lại.
Thời Ý tự cho rằng mình không phải là người không cởi mở, nhưng không biết vì sao, khóe mắt liếc thấy Phó Tư Điềm vẫn cười cong mắt nhìn mình chăm chú, thời lượng bài hát bỗng trở nên dài đến lạ thường.
Một cảm xúc khác lạ chảy trong đáy lòng.
Khi cô ấy còn đang cố gắng phân biệt tâm trạng này, dưới sân khấu bỗng vang lên tiếng kêu đầy ngạc nhiên.
Thời Ý xoay qua, phát hiện Phó Tư Điềm đang bị bao vây bởi đám Giản Lộc Hòa.
Thời Ý nhíu mày, dừng bài hát về lại sofa, nghe thấy Chung Hành sửng sốt: “Vậy có phải cậu biết hết đám tụi mình không?!”
Phó Tư Điềm ngại ngùng gật đầu, bên cạnh lại thêm một tràng kinh ngạc.
“Trời ơi, kỳ diệu quá.”
Thời Ý vỗ vai Giản Lộc Hòa, ra hiệu cô ấy nhường ra vị trí kế bên Phó Tư Điềm.
Giản Lộc Hòa không hiểu ý, chỉ có vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Thời Ý, cậu có biết Tư Điềm học trường cấp 3 nào không?”
Thời Ý quan sát Phó Tư Điềm, xác nhận cô chỉ đang thẹn thùng, không phải không thích ứng liền yên tâm hơn.
Cô ấy lắc đầu, “Sao vậy?”
“Cậu ấy học ở trung học Tân Thành đó! Cậu nhớ trường trung học Tân Thành không?”
Thời Ý ngẫm nghĩ một lúc, rõ ràng nhớ ra cái gì đó, xác nhận lại với Phó Tư Điềm: “Cậu học trường Tân Thành à?”
Mặt Phó Tư Điềm hơi đỏ, khẽ “Ừm” một tiếng.
Vừa nãy Chung Hành hỏi cô học trường nào ở Nịnh Thành, cô trả lời theo bản năng, không ngờ bị Diệp Thư Đình ngồi bên cạnh nghe được, nhớ rõ trường cấp 3 này từng kết hợp với trường cấp 3 ở Thân Thành của bọn họ tổ chức thí điểm cho chương trình dạy học kiểu mới – lớp học trực tuyến qua internet.
Lớp học trực tuyến dựa trên công nghệ thông tin hiện đại, thông qua phát sóng trực tuyến và màn chiếu đa phương tiện, thực hiện đồng bộ các lớp học giữa hai trường, nhằm giúp cho học sinh ở những vùng có điều kiện giáo dục tương đối yếu kém cũng có thể nhận được chất lượng đào tạo tốt hơn.
Lúc bấy giờ Phó Tư Điềm vào lớp 10-1 của trường Tân Thành, cũng chính là lớp thực nghiệm đầu tiên trong chương trình giảng dạy đối điểm trực tuyến giữa hai trường, mà lớp đối điểm với lớp cô, chính là lớp của Thời Ý bọn họ.
Đáy mắt Thời Ý hiện lên vẻ kinh ngạc, còn định nói gì đó, Giản Lộc Hòa đã nhanh nhảu kể lại: “Cậu ấy học lớp đối điểm với tụi mình.
Kỳ diệu hơn ở chỗ, sau khi chia lớp hồi năm 11, lớp cậu ấy vẫn là lớp đối điểm với lớp tụi mình.
Mấy đứa tụi mình cách một màn hình, làm bạn học cấp 3 với nhau suốt ba năm đó.”
Mọi người trở nên hưng phấn, vây quanh Phó Tư Điềm không ngừng đặt câu hỏi.
“Vậy cậu có từng nhìn thấy mình qua màn hình không?” Hướng Tiền hỏi đầu tiên.
Phó Tư Điềm thẳng thắn nói: “Mình không có ấn tượng.”
“Mình thì sao mình thì sao?” Chung Hành tiếp lời.
“Cậu học rất tốt môn Ngữ Văn, lần nào làm bài kiểm tra nhỏ cũng được 100 điểm, giáo viên Ngữ Văn cho cậu rất nhiều phần thưởng nhỏ.”
“Hahahahaha, đúng rồi đó!” Chung Hành đắc ý.
Diệp Thư Đình cũng đi theo tìm cảm giác tồn tại: “Vậy cậu có từng nhìn thấy mình qua màn hình chưa?”
“Có.
Có một lần trong tiết Toán, hình như cậu ngủ mớ, tưởng là chuông tan học reo nên đứng bật dậy, làm tất cả mọi người ai cũng hết hồn.
Thế là giáo viên Toán bắt cậu đứng ở lối đi suốt nửa tiết còn lại cho tỉnh táo.”
Diệp Thư Đình bụm mặt, “Lẽ ra mình không nên hỏi, về sau họp phụ huynh giáo viên dạy Toán còn méc với mẹ mình vụ này.”
“Hahahahahaha.”
Trong bóng tối, tiếng người nói của những con người trẻ tuổi lần lượt vang lên.
Phó Tư Điềm hòa mình cười chung, nhưng thật ra lại không tập trung.
Thời Ý đâu? Sao Thời Ý không nói chuyện.
Cô bị Giản Lộc Hòa che khuất, không có cách nào nhìn trực diện vào Thời Ý.
Tranh thủ lúc chủ đề đang gián đoạn, cô giả vờ đi lấy đồ ăn vặt trên bàn trà, vươn người lướt qua Giản Lộc Hòa để nhìn Thời Ý, Thời Ý cúi đầu xem điện thoại, vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không để ý đến cô.
Phó Tư Điềm cảm thấy mất mác.
Cô thu người về, nói chuyện với người bên cạnh thêm vài ba câu, sau đó lấy cớ đi toilet để kết thúc cuộc trò chuyện không có hồi kết này.
Khép cửa lại, ngăn cách với tiếng cười nói bên trong, ngoài hành lang tỏa ra ánh sáng trầm lặng.
Hứng thú của Phó Tư Điềm cũng chìm xuống theo.
Cô ngẩng đầu tìm kiếm bảng chỉ dẫn phương hướng đến toilet, sau lưng bỗng truyền đến tiếng cửa bị đẩy ra đóng vào nặng nề.
Trái tim Phó Tư Điềm nhảy dựng, theo bản năng nghiêng người sang.
“Lạc đường?” Thời Ý chậm rãi đi về phía cô, dáng người mảnh mai, mặt mày đẹp như tranh vẽ.
Phó Tư Điềm cắn môi, nhìn cô ấy không chớp mắt, ý cười không khỏi tràn ra lấp đầy lúm đồng tiền.
“Vậy cậu có dẫn đường cho mình không?”
Thời Ý cong môi, không trả lời nhưng đã đi lên phía trước cô.
Phó Tư Điềm mỉm cười theo sau, hai người sóng vai đi cạnh nhau.
Hành lang ngoại trừ vài tiếng hát thỉnh thoảng bay tới, chỉ có tiếng bước chân của hai người quẩn quanh trong yên tĩnh.
Phó Tư Điềm nhịn không được mở lời, “Thời Ý, cậu…!không có gì muốn hỏi mình sao?”
Thời Ý cười một tiếng mơ hồ như có như không, “Vậy cậu có gì muốn nói với mình không?”
Đôi môi Phó Tư Điềm ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Có chứ.
Rất nhiều rất nhiều.
Nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Thời Ý nhắc nhở cô: “Đến rồi, cậu vào đi.”
Phó Tư Điềm định thần lại nhìn kỹ, đã đến toilet rồi.
“Cậu không đi à?”
Thời Ý “Ừ” một tiếng, “Mình đứng đây đợi cậu.”
Phó Tư Điềm ngẩn người, trong lòng nhẹ nhõm hẳn ra, vui mừng không cách nào kiềm nén được.
Thời Ý thật sự ra đây chỉ để đi cùng cô.
Cô đi vào toilet, dù không uống rượu nhưng đầu óc vẫn nóng lên, choáng váng, rối bời.
Có phải…!có phải thật sự có thể thử hay không?
Tối mai về nhà rồi, đêm nay chính là đêm cuối.
Dòng nước róc rách chảy lên tay, Phó Tư Điềm nhìn khuôn mặt tươi cười ửng hồng của mình trong gương, nhẹ nhàng cắn môi, ý cười càng thêm sâu.
Những nụ cười này đều là Thời Ý mang đến cho cô.
Cô đóng vòi nước, đặt tay lên ngực, yên lặng nhắm mắt hai giây, trong lòng thầm hạ quyết tâm.
Sau khi đi ra, Thời Ý quả nhiên vẫn còn đứng ở cửa đợi cô.
Hai người quay trở lại, Phó Tư Điềm khẽ gọi: “Thời Ý…”
“Ơi?”
“Mình…!đợi lát nữa, mình hát cho cậu nghe nhé?” Giọng nói của cô không ổn định.
Thời Ý không phát hiện ra, thích thú trả lời: “Được.”
Phó Tư Điềm vò gấu áo, đầu ngón tay run rẩy.
Cô định khi hát bài hát này, chỉ cần Thời Ý có một chút phản ứng mơ hồ, cô sẽ lấy hết can đảm kể lại tất tần tật cho cô ấy nghe về việc quen biết nhau ngày xưa, cuộc hội ngộ bất ngờ vào năm cấp 3 và cả cuộc gặp gỡ có sắp đặt trước ở đại học.
Nếu Thời Ý đáp lại nhiều hơn chút nữa, cô sẽ lại nói cho cô ấy biết thêm nhiều điều hơn.
Nói cho cô ấy biết rằng, cô đã…!rung động vì cô ấy như thế nào.
Suy nghĩ của cô không ngừng xoay chuyển, xây dựng tâm lý thật vững vàng, nào ngờ khi vào lại phòng mới phát hiện bầu không khí trong phòng hoàn toàn không thích hợp để cô hát tỏ tình nữa.
Đặng Diệc Nhiên đã lên kế hoạch từ lâu, tỏ tình với Giản Lộc Hòa!
Bầu không khí trong phòng sôi trào, mọi người vây quanh hai con người đang ngại ngùng đứng giữa, ồn ào đòi hôn một cái, bắt phải khai ra rốt cuộc hai người này sao có thể làm chuyện mờ ám ngay trước mũi mà bọn họ không hề hay biết!
Ngay cả Thời Ý cũng hiếm hoi tham gia vào trận náo nhiệt này, chơi trò chơi cùng mọi người, gài bẫy Giản Lộc Hòa và Đặng Diệc Nhiên.
Vốn dĩ mọi người không định uống rượu, nhưng sau khi bầu không khí nóng lên, hiện trường mất khống chế, ngoại trừ Phó Tư Điềm không uống được, được Thời Ý che chở, rượu phạt đều do Thời Ý uống hết, những người khác ai cũng uống một chút.
Phó Tư Điềm ít khi chơi vào những dịp này, trò chơi nào cũng đều là tay mơ, ngay từ đầu đã bị mọi người bắt nạt thê thảm.
Vì vậy dù cho sau đó Phó Tư Điềm thuận buồm xuôi gió hơn nhiều, nhưng Thời Ý vẫn đã uống không ít.
Không đến nỗi say, nhưng cũng không được xem là tỉnh táo.
Mười một giờ khuya, tiệc sinh nhật kết thúc.
Thời Ý tìm tài xế chở hai người về nhà.
Hai người ngồi ở băng ghế sau cùng nhau, trong xe không bật đèn, chỉ có đèn màu vàng hai bên đường xuyên qua cửa kính chiếu vào tạo cảm giác buồn ngủ.
Thời Ý nhíu mày, nhắm mắt dưỡng thần.
Phó Tư Điềm lo lắng hỏi han: “Thời Ý, có khó chịu lắm không?”
Thời Ý trả lời cô: “Mình ổn, không sao đâu.”
Giọng nói khàn khàn, nghèn nghẹn, ma sát lên trái tim Phó Tư Điềm.
Cổ họng Phó Tư Điềm cũng có chút khô khốc, nuốt nước bọt vài lần mới hỏi: “Mình xoa đầu cho cậu được không? Có lẽ sẽ thoải mái hơn?”
Thời Ý mở mắt nhìn cô, trong đôi mắt đen là sương mù ẩm ướt.
Tựa như ẩn chứa chút ý cười, tựa như ẩn chứa chút sáng tỏ.
Tim Phó Tư Điềm đập thình thịch, chột dạ định dời mắt đi, Thời Ý bỗng nghiêng người, đưa đầu lại gần Phó Tư Điềm.
Trong phút chốc, niềm vui tràn ngập nội tâm, Phó Tư Điềm nén thở, nhích lại gần Thời Ý, cẩn thận đặt tay lên đỉnh tóc mềm mại của Thời Ý.
Động tác nhẹ nhàng nhưng mang lại cảm giác tồn tại không thể xem nhẹ, dịu dàng mềm mại giống hệt như con người của Phó Tư Điềm, khiến người ta quá mức thoải mái.
Giữa mày Thời Ý giãn ra, nảy sinh ý định trêu chọc Phó Tư Điềm.
Cô ấy muốn hỏi Phó Tư Điềm “Không phải cậu nói muốn hát cho mình nghe hay sao?”, quay đầu qua, âm thanh đột nhiên biến mất trong cổ họng.
Phó Tư Điềm ngồi đối mặt, chăm chú xoa đầu cho cô ấy.
Khoảng cách cực kỳ gần, cánh môi hồng đang mấp máy rõ nét trong tầm mắt Thời Ý, đầu môi trơn bóng, trông có vẻ cắn vào…!rất thích…
Thời Ý điên rồ nhìn chằm chằm vào, không thể dời mắt.
“Tư Điềm…”
Phó Tư Điềm “Ơi” một tiếng, đôi môi khẽ mím lại, tạo thành đường cong chữ m rất gợi cảm.
Thời Ý không nói tiếp, Phó Tư Điềm nghi hoặc cụp mắt xuống, chạm phải ánh mắt nóng rực của Thời Ý.
Động tác trên đầu ngón tay dừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở đan xen, bầu không khí trở nên loãng đi, tim đập dồn dập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Thời Ý không thể kiềm chế rướn người tiến sát vào Phó Tư Điềm.
Chóp mũi kề chóp mũi, Phó Tư Điềm run rẩy, nhắm hai mắt lại.
——————————————————
Truyện cũng bắt đầu tiến vào giai đoạn tiếp theo rồi, trùng hợp hôm nay cũng là mùng 1 tết, chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, cảm ơn mọi người đã ủng hộ thời gian qua! Yêu mọi người!