Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 37
Phó Tư Điềm cuộn lại trong lòng cô ấy.
Phó Tư Điềm ít chụp ảnh, đối mặt với ống kính của Thời Ý có chút cứng ngắc.
Ngón tay Thời Ý chỉ sang bên phải bờ cát, Phó Tư Điềm nhìn theo.
Bên phải bờ biển rộn ràng nhộn nhịp, nơi nơi đều là bóng người, có những đôi tình nhân đang đi dạo, những đứa bé đang chơi xúc cát, còn có những nhóm bạn trẻ chơi súng nước đùa giỡn rượt đuổi nhau.
Thời Ý muốn cô nhìn cái gì?
Cô quay đầu lại, phát hiện Thời Ý đã thay đổi vị trí, đứng chéo về hướng đối diện.
Cô ấy hạ thấp ống kính, làm dấu OK với cô.
Phó Tư Điềm hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại, cúi đầu mỉm cười.
Thời Ý nâng ống kính lên, lại một dấu OK hài lòng.
Đi đi dừng dừng, lúc đứng lúc ngồi, sắc trời dần tối, nhiệt độ quanh người Phó Tư Điềm ấm dần, cơ thể và biểu cảm lại càng lúc càng thả lỏng, càng lúc càng quyến rũ thướt tha.
Thời Ý đang nhìn cô, hơn nữa chỉ nhìn mỗi cô, chỉ cần nghĩ đến điều này lòng cô lại rạo rực.
Cô không biết khi nào mới có cơ hội tiếp theo giống như vầy, cô muốn thể hiện bản thân với Thời Ý, cho cô ấy nhìn thấy vẻ đẹp chỉ muốn thuộc về cô ấy.
Thời Ý lúc thì đi lúc thì ngồi xổm, không biết đã chụp được bao nhiêu tấm.
Cô ấy cúi đầu xem lại ảnh chụp, gió biển khiến làn váy của cô ấy phấp phới, mái tóc dài tung bay, che khuất tầm nhìn, một tay cô ấy ấn nút bấm trên máy chụp hình, tay còn lại thờ ơ vén tóc lên.
Dưới bầu trời đỏ rực, dáng vẻ tập trung của cô ấy, vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.
Phó Tư Điềm vô thức cắn môi, di chuyển đến bên cạnh Thời Ý, giả vờ xem máy ảnh cùng với Thời Ý.
“Thời Ý…” Cô nhỏ giọng gọi.
Ánh mắt Thời Ý từ máy ảnh dời lên, Phó Tư Điềm hỏi: “Tụi mình chụp chung một tấm được không?”
Thời Ý nhanh như chớp, “Được chứ.” Cô ấy nhìn xung quanh, vẫy tay với Tùy Mộng đang đứng gần nhất.
Tùy Mộng lon ton chạy tới, “Sao đó?”
“Đàn chị chụp giúp tụi em một tấm được không?” Thời Ý hỏi.
“Không thành vấn đề.” Tùy Mộng sảng khoái nhận máy ảnh, tìm vị trí lấy khung hình đẹp nhất, gợi ý với hai người: “Qua bên rạn đá ngầm chụp nha?”
“Vâng.” Ba người đi về phía rạn đá ngầm.
Tùy Mộng dừng lại ở khoảng cách vừa đủ, Phó Tư Điềm và Thời Ý đi tiếp về phía trước, bước lên rạn đá ngầm.
Hai người đứng cạnh, cách nhau một cánh tay, sau lưng là những con sóng màu cam và bầu trời liền mạch với nhau, cảnh đẹp, người cũng đẹp.
Có điều, “Hai đứa không định tạo dáng gì hay sao? Cứ đứng phỗng ra như vậy?” Tùy Mộng cau mày hét lên.
Thời Ý liếc nhìn Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm chật vật: “Phải…!phải làm tư thế gì bây giờ?”
Vừa rồi không phải biểu hiện rất tốt hay sao? Thời Ý buồn cười, “Ngồi xuống đi, cứ tỏ ra bình thường.”
Cô ấy khép khép váy, khuỵu gối ngồi xếp bằng xuống, vòng eo xinh đẹp, mắt nhìn vào ống kính của Tùy Mộng, rất thả lỏng nhưng vẫn không mất đi sự duyên dáng.
Phó Tư Điềm thu lại ánh mắt, ngồi xuống giống Thời Ý, vẫn cách cô ấy một cánh tay.
Không biết Tùy Mộng đã chụp được bao nhiêu tấm, gọi hai người: “Đổi tư thế.”
Phó Tư Điềm nghiêng đầu dùng ánh mắt hỏi Thời Ý, Thời Ý trầm tư, vén váy, làm tư thế ngồi, nhích lại gần Phó Tư Điềm.
Trong tiếng tim đập của Phó Tư Điềm, cô ấy duỗi tay ra, nửa người trên hơi nghiêng, rất tự nhiên ôm lấy vai Phó Tư Điềm, bình thản dựa vào.
Tóc dài buông xuống đầu vai Phó Tư Điềm, bay nhẹ theo gió, như có như không quệt vào vai và cổ Phó Tư Điềm.
Toàn thân Phó Tư Điềm căng thẳng, nóng bừng cả đầu.
Nơi mà cánh tay của cô đang dán vào hình như là…!không được, quá mạo phạm, không được nghĩ nữa.
Phó Tư Điềm hơi hơi rụt tay lại, không dám cử động, gần như quên cả thở.
Vài giây sau, Thời Ý kỳ quái: “Đàn chị kêu cậu nhìn vào ống kính.”
Mặt Phó Tư Điềm đỏ tới mang tai.
Cổ họng di chuyển, quay đầu, điềm nhiên như không nở một nụ cười trước ống kính.
Nếu Thời Ý nghe được tiếng tim đập của cô, chắc chắn sẽ phát hiện giờ phút này cô bất thường đến mức nào.
May là Thời Ý không nghe thấy.
Tùy Mộng chụp xong, vẫy tay với bọn họ.
Thời Ý thu tay về, rời khỏi cô.
Cả người Phó Tư Điềm thả lỏng.
Ánh mắt dừng trên làn váy lả lướt của Thời Ý.
Cánh tay trống rỗng, Phó Tư Điềm không khỏi nhớ lại cảm giác vừa rồi, trong lòng dường như lại trở nên trống vắng.
Nhưng cho dù thế nào, cô cũng đã có được một khung cảnh cố định dài lâu trong ảnh với Thời Ý.
Nghĩ đến đây, cô vui vẻ trở lại.
Máy ảnh vẫn còn trên tay Tùy Mộng, hoàng hôn sắp lặn vào biển rộng, quả là một vẻ đẹp hiếm có.
Tùy Mộng nổi hứng, vẫy gọi mọi người đến đây cùng chụp một tấm ảnh nhóm dưới hoàng hôn.
Chụp ảnh nhóm xong, mặt trời đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, trời tối, những ngọn đèn đường bên bờ đê đều đã sáng lên.
Đã đến giờ ăn tối.
Nguyên Ngưng dẫn cả đoàn xuất phát đi đến bữa đại tiệc đã được đặt trước cách đó 2km.
Bảy giờ, mọi người đến nhà hàng đã đặt trước, chia làm hai bàn tròn cùng dùng bữa trong phòng ăn.
Phó Tư Điềm ngồi cùng Thời Ý.
Cửa sổ phòng ăn sát bên đường lớn, có thể nghe được tiếng thủy triều lên xuống, tiếng sóng vỗ rì rào.
Gió lồng lộng thổi hòa cùng tiếng sóng, mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, ai ai cũng đều rất thư giãn.
Bình thường văn phòng tổ chức liên hoan đều không uống rượu.
Nhưng bộ ngoại liên theo thông lệ bộ trưởng sẽ nâng ly chúc mừng trước để làm nóng bầu không khí.
Mọi người bên văn phòng nhập gia tùy tục, Nguyên Ngưng cũng nâng rượu mời mọi người.
Đây là lần đầu tiên Phó Tư Điềm uống rượu, rượu chảy vào cổ họng, chỉ thấy…!mùi vị vừa chát vừa kỳ cục, khó uống.
Cô ngắm nhìn Thời Ý, Thời Ý đặt ly rượu xuống, dáng vẻ nhìn rất bình thường.
Phó Tư Điềm yên lặng nhấp thêm hai ngụm, cố thuyết phục bản thân rằng cái này rất ngon.
Nữ sinh ngồi ghế bên cạnh là người của bộ ngoại liên, lần trước khi tham gia thi đấu vòng sơ khảo cuộc thi tiếng Anh toàn quốc dành cho sinh viên, cô ấy và Phó Tư Điềm thi cùng địa điểm, hai người trò chuyện vài câu trong lúc chờ đợi.
Nữ sinh khéo ăn khéo nói, lúc ăn không ngừng tán dóc cùng Phó Tư Điềm, một hồi khen cô thật là giỏi vì giành được giải nhất, một hồi lại hẹn cô cuối tuần đi thư viện ôn CET 4 và 6, chốc chốc hỏi cô phương pháp tự học BEC, chốc chốc lại hỏi thăm cô có thi ACCA hay không.
Thời Ý uống nước dừa, thờ ơ lắng nghe.
Khi món canh ngọt cuối cùng được dọn ra, nữ sinh lướt đến một cái Weibo buồn cười, đưa màn hình lên trước mặt Phó Tư Điềm chia sẻ cùng cô.
Phó Tư Điềm xem xong cũng cười, nữ sinh thu lại điện thoại, lại lướt thêm vài cái, đột nhiên hỏi: “Tư Điềm, Weibo của cậu là gì, tụi mình theo dõi nhau đi.”
Phó Tư Điềm đồng ý, cầm điện thoại của nữ sinh nhập tìm ID của mình.
Nhưng không biết có phải do số người theo dõi của cô ít quá hay không, trên mục tìm kiếm weibo người dùng không tìm thấy của cô.
Phó Tư Điềm lấy điện thoại ra nói, “Để mình theo dõi cậu.” Cô nhập tìm tên weibo của nữ sinh, nhanh chóng tìm được, bấm theo dõi.
Nữ sinh lấy điện thoại về, vừa theo dõi lại vừa hỏi: “Pew Của Cape Wrath (*), tên này đặc biệt quá, có ý nghĩa gì sao?”
Đầu Phó Tư Điềm “bùm” một phát nổ tung, lẹ như bay quay đầu nhìn Thời Ý.
Thời Ý đang lướt điện thoại, có vẻ không chú ý đến câu chuyện bên này của bọn họ.
Phó Tư Điềm vội nhỏ giọng trả lời, “Không có ý nghĩa gì, mình đặt đại thôi.” Sợ làm phiền Thời Ý.
Cô phiền muộn kiểm tra điện thoại, quả nhiên, lần trước nửa đêm sau khi nghiên cứu weibo của Thời Ý, quên đổi tài khoản lại rồi!
Nhưng bây giờ cô cũng đâu thể nói với người ta, xin lỗi nha đây là tài khoản phụ của mình, để mình đổi tài khoản rồi theo dõi cậu.
Chỉ đành đâm lao thì phải theo lao.
May là tài khoản phụ này cô gần như không đăng cái gì, cô che màn hình, nhanh chóng hủy theo dõi tất cả những tài khoản mà bản thân không thể để người khác thấy.
Xong xuôi, cô lại chột dạ lén nhìn Thời Ý thêm một cái.
Thời Ý không nhìn cô, có vẻ như thật sự không nghe thấy, hoặc là, nghe thấy rồi nhưng lại không có ấn tượng gì.
Phó Tư Điềm yên tâm hơn.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người đi đến phố đi bộ gần đó đi dạo.
Phó Tư Điềm đi một mạch, càng đi càng thấy không thoải mái.
Mặt càng lúc càng nóng, đầu càng lúc càng nặng.
Thời Ý đi cùng cô, vài lần nhận thấy cô có vẻ không đi thẳng được, đưa tay giữ cô lại, “Tư Điềm?”
Phó Tư Điềm dừng bước nhìn cô ấy, mặt mũi đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt, giống hệt một chú thỏ con.
Dáng vẻ rõ ràng là hơi say rồi.
“…” Thời Ý chắc chắn cô chỉ uống có ba cốc bia, “Cậu say rồi?”
“Mình không có.” Giọng Phó Tư Điềm nhè nhè.
Đáy mắt Thời Ý hiện lên ý cười, nắm cổ tay cô, xoay người nói với Tùy Mộng, “Đàn chị, hình như Tư Điềm say rồi, mọi người đi dạo đi, em đưa cậu ấy về trước.”
Phó Tư Điềm nhỏ giọng kháng nghị: “Mình không có say.”
Thời Ý đảo mắt qua, cô lại chớp chớp mắt ngoan ngoãn.
Quá đáng yêu.
Tùy Mộng không kiềm được mà véo mặt Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm tủi thân, Thời Ý bình tĩnh kéo Phó Tư Điềm ra.
“Chỉ có hai đứa vẫn ổn chứ? Em biết đường không? Chị về chung với hai đứa nhé?” Tùy Mộng không yên tâm.
Thời Ý nói: “Nơi này em thường hay đến, không sao đâu, với lại cũng không xa.”
Quả thật không xa, nhưng Tùy Mộng cân nhắc giờ đã là buổi tối, vẫn không yên tâm, kiên quyết muốn về chung.
Ánh đèn đường dọc theo đường đi sáng choang, thỉnh thoảng có xe đạp đi qua trên đường cấm xe loại có động cơ.
Thời Ý đi bên cạnh Phó Tư Điềm, luôn không ngừng để mắt đến đường đi nước bước của cô.
Cô lúc say không giống người khác, có vẻ trầm lặng và mềm mỏng hơn.
Nửa tỉnh nửa mê, trông rất dễ bắt nạt.
Tùy Mộng quên đưa máy ảnh cho người khác, vẫn đeo trên cổ, vừa đi vừa mở hình ra xem lại.
“Ha ha ha ha ha, em coi tấm này nè, biểu cảm của Nguyên Ngưng kiểu gì đây.” Tùy Mộng xoay người chia sẻ niềm vui cùng Thời Ý.
Thời Ý nhìn lướt qua, khóe môi cũng lộ ra nụ cười.
Tùy Mộng cười đủ rồi, tiếp tục xem lại ảnh chụp, xem tới ảnh Thời Ý chụp Phó Tư Điềm trước đó.
“Wow, cái này là em chụp à Thời Ý? Chụp đẹp thế? Bố cục với ánh sáng nhìn là thấy chuyên nghiệp rồi.”
Thời Ý cười nhẹ, “Không phải em chụp đẹp, mà là người đẹp.” Phó Tư Điềm trong ảnh, không giống với cô ngày thường.
Tùy Mộng oán trách: “Em vừa mới phá hỏng ảo tưởng nhờ em chụp dùm của chị đó.”
Thời Ý cười khẽ, vừa định trả lời, trước mắt bỗng tối lại, bóng Phó Tư Điềm phủ lên, che trước mặt cô ấy.
Trong nhất thời tầm nhìn chỉ có một mảnh màu đen, cô ấy nghe thấy Phó Tư Điềm hoang mang nhắc nhở: “Thời Ý, cậu đừng nhìn, có mèo!”
Lòng bàn tay đặt trên mi mắt rất ấm áp.
Tùy Mộng không hiểu chuyện gì, “Thời Ý, em sợ mèo á?” Điều này thật là đáng ngạc nhiên.
Nơi mềm mại trong lòng Thời Ý giống như bị thứ gì đó đụng phải.
Cô ấy không trả lời Tùy Mộng, chỉ nhẹ giọng hỏi Phó Tư Điềm, “Là mèo đen hay sao?”
Phó Tư Điềm quay đầu nhìn con mèo lớn đang nghênh ngang uy phong lẫm liệt đi về phía bọn họ, “Không phải…!là một con mèo màu cam to ơi là to luôn.”
“To ơi là to chỗ nào…” Tùy Mộng ngắt lời.
Đây chẳng phải chỉ là một con mèo con bình thường hay sao?!
Khóe môi Thời Ý cong lên, vươn tay nắm lấy đầu ngón tay Phó Tư Điềm kéo xuống, “Mình không có sợ mèo, chỉ sợ mèo đen thôi.”
Tùy Mộng không khỏi bật cười.
Phó Tư Điềm thật sự là say không nhẹ.
Phó Tư Điềm nghe thấy Tùy Mộng cười, hoài nghi bản thân mình làm sai điều gì, nhưng đầu óc rối bời không nghĩ ra được, chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn Thời Ý.
Thời Ý nắm lấy đầu ngón tay của cô, dắt cô đi về phía trước, “Không sao hết, mình không sợ, chúng ta đi tiếp nào.”
Phó Tư Điềm ngoan ngoãn đi theo hai bước, sự chú ý dần tập trung vào đôi tay đang nắm lấy nhau của cả hai.
Có phải Thời Ý đang nắm tay mình hay không?
Khi cô vẫn còn đang nghĩ về điều đó, ngón tay Thời Ý động đậy, có vẻ muốn buông ra.
Phó Tư Điềm quýnh quáng, vội càng giữ chặt đầu ngón tay của Thời Ý.
Tim cô đập bùm bùm, không dám nhìn Thời Ý, nhưng cũng không có ý muốn buông ra.
Dường như Thời Ý có nhìn cô một cái, lại giống như không có nhìn, nhưng tay cũng không nhúc nhích nữa, để yên tay cho cô nắm tới khi về đến homestay.
Tùy Mộng đi đằng trước, vô tình quay lại liền thấy bóng dáng hai người kia nắm tay nhau đi.
Thời Ý thoạt nhìn không giống thường ngày, Phó Tư Điềm cũng thế.
Bỗng nhiên có cảm giác không thể giải thích được.
Nhưng chỉ trong một lúc.
Cô ấy cười thầm cho rằng bản thân nghĩ nhiều.
Sau khi về homestay, Tùy Mộng lên sân thượng hóng gió, Thời Ý dắt Phó Tư Điềm về phòng rửa mặt nghỉ ngơi.
Sợ Phó Tư Điềm ở trong toilet xảy ra chuyện gì, Thời Ý cùng cô ấy rửa mặt nằm xuống xong mới tự mình đi tắm.
Khi cô ấy quay lại, tay lau đuôi tóc ướt, cho rằng Phó Tư Điềm đã ngủ say.
Không ngờ lúc đẩy cửa ra, Phó Tư Điềm đang nghe điện thoại.
Ban đầu Thời Ý không nghe ra là điện thoại của ai, chỉ nghe thấy cô thấp giọng trả lời: “Em hiểu lầm rồi, thật sự không phải.
Không phải là vấn đề tiền bạc…”
Sắc mặt cô ngày càng trở nên chật vật, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần, “Tiểu Ngư…”
Thời Ý không nghe nổi nữa, đứng bên cạnh Phó Tư Điềm, vươn tay tới trước mặt cô.
Phó Tư Điềm thắc mắc, Thời Ý đạm nhạt nói: “Điện thoại.”
Phó Tư Điềm do dự, nhưng vẫn giao điện thoại ra.
Cô gái ở đầu dây bên kia cất cao giọng không biết đang nói huyên thuyên cái gì, Thời Ý lịch sự ngắt lời: “Chào em, tôi là bạn học của Tư Điềm, hiện tại cậu ấy không khỏe, có gì ngày mai nói sau được không?”
Thanh âm của Phó Tư Du trong nháy mắt nghẹn lại, “À…!Ờ, bỏ đi.” Cô bé cúp máy, giọng điệu không vui.
Phó Tư Điềm vẫn luôn nhìn Thời Ý, cũng không có ý định ngăn cản.
“Em gái cậu à?” Thời Ý hỏi cô.
Phó Tư Điềm gật đầu.
Thời Ý hiếm khi hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác, “Em ấy nói gì với cậu?”
Miệng Phó Tư Điềm mấp máy, cắn môi không nói, vẻ mặt có chút buồn bã.
Thời Ý thấy cô không muốn nói, cũng không hỏi tới.
Cô ấy xốc chăn bông trên giường.
“Ngủ đi.”
Phó Tư Điềm nhìn thẳng vào cô ấy, trong đôi mắt như chứa cả một hồ nước xuân.
Thời Ý khó hiểu, “Sao vậy?” Cô ấy không nhận ra giọng mình rất khẽ.
Nhưng Phó Tư Điềm vẫn giống như đang sợ hãi điều gì, quay phắt đầu, nằm thẳng xuống, sát ra mép giường.
Cô đắp chăn kín người, chỉ lộ ra ngoài khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Thời Ý nhắc nhở, “Cậu có thể nằm nhích vào một chút.” Tuy tướng ngủ của cô ấy không tốt, nhưng cũng không đến nỗi nửa đêm đạp người ta.
Phó Tư Điềm nhích được một chút rồi lại bất động.
Thời Ý bật cười, tắt đèn, nhắm mắt lại, tùy cậu ấy vậy.
Không biết có phải do không quen ngủ cùng giường với người khác hay không, một hồi sau, cô ấy vẫn tỉnh queo.
Cô ấy mở mắt ra, mượn ánh trăng nhìn Phó Tư Điềm bên gối.
Đôi mắt Phó Tư Điềm khép lại, hàng mi cong cong, dường như đã ngủ say.
Thời Ý lặng lẽ nhìn theo nhịp thở của cô, một lúc sau, cô ấy quay đầu lại, nhắm mắt.
Lần này cô ấy dần dần buồn ngủ, cuối cùng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Bỗng một khối gì đó nóng hổi đột nhiên chui vào trong lòng cô ấy.
Hơi nóng không ngừng, lại còn mềm mại.
Thời Ý giật mình, bừng tỉnh.
Đầu Phó Tư Điềm đang vùi vào hõm cổ cô ấy, cả cơ thể cuộn lại trong lòng cô ấy.
Như thế này Thời Ý không ngủ được, có chút khó chịu, định đẩy cô ra, lại nghe thấy tiếng nức nở nhẹ nhàng truyền ra từ trong ngực.
Cậu ấy đang khóc?
Tay Thời Ý bỗng nhiên cứng đờ.
Tiếng thút thít không lớn, nhưng trong màn đêm im ắng vẫn nghe rất rõ.
Thời Ý lay nhẹ cô, “Tư Điềm, Tư Điềm…”
Tiếng nức nở của Phó Tư Điềm ngừng lại, ngẩng đầu lên từ hõm cổ, mở mắt ra nhìn thấy cô ấy, ánh mắt mơ hồ, như đã tỉnh, hoặc cũng giống như vẫn còn đang trong giấc mộng.
“Thời Ý…” Cách cô gọi tên cô ấy thật sự khiến cõi lòng người ta mềm mại.
“Cậu gặp ác mộng à?” Thời Ý hỏi.
“Ừm.” Cô nhẹ nhàng đáp.
“Mơ thấy gì?”
“Mẹ mình.” Giọng cô hơi khàn, hỏi gì đáp nấy.
Suy nghĩ của Thời Ý khẽ động, cất lời: “Mẹ cậu làm sao?” Thậm chí cô ấy còn muốn hỏi “Vì sao từ hồi cấp 3 cậu đã biết Weibo của mình?”
Nhưng Phó Tư Điềm chỉ nhìn cô ấy, không trả lời.
Trong đêm tối, hơi nước dâng lên từ trong mắt cô, một ánh nước lấp lóe lên.
Thời Ý hối hận vì đã hỏi.
“Không sao đâu, chỉ là mơ thôi, ngủ đi nào.” Cô ấy đổi thành vỗ vể.
Phó Tư Điềm “Ừm” một tiếng, lại cúi đầu nép vào trong lòng cô ấy, ôm như ôm một con gấu bông khổ lớn.
Chất lỏng ẩm ướt chảy xuống từ cổ thấm vào áo ngủ, nóng bỏng rơi trên da thịt Thời Ý.
Cả người Thời Ý cứng đờ, cô ấy biết Phó Tư Điềm chưa ngủ, cũng biết cô vẫn chưa tỉnh.
Lúc tỉnh táo, cô sẽ không mong manh như vậy, cũng sẽ không táo bạo như vậy.
Cô ấy không nỡ đẩy ra, bàn tay vốn định đẩy ra, cuối cùng lại dừng trên tấm lưng gầy yếu của Phó Tư Điềm, biến thành động tác vỗ nhè nhẹ.
Độ ẩm trên cổ khô dần, người trong lòng cũng yên lặng trở lại.
Chắc là đã ngủ rồi.
Thời Ý cẩn thận di chuyển nửa người đã tê dại của mình, cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đọng lại nước mắt của Phó Tư Điềm.
“Tiểu hoa miêu.” Cô ấy lau đi nước mắt còn đọng lại trên mi cô.
“Ngủ ngon nhé.”
Sự dịu dàng toát ra từ trong đôi mắt mà chỉ có ánh trăng mới thấy rõ.
—————————————————
(*) Pew Của Cape Wrath: Trích từ tiểu thuyết Lighthousekeeping (2004) của nhà văn Jeanette Winterson.
Tiểu thuyết kể về nhân vật chính Silver là trẻ mồ côi, cô được một người đàn ông mù tên Mr.Pew nhận nuôi.
Mr.Pew là người canh gác ngọn hải đăng ở Cape Wrath, ông là một người bí ẩn, thường hay kể cho Silver nghe những câu chuyện về Babel Dark, một mục sư sống vào thế kỷ XIX, cả cuộc đời vừa sống trong ánh sáng vừa sống trong bóng tối.
Đối với Silver, câu chuyện về Dark là tấm bản đồ xuyên qua bóng tối của cô, xen lẫn vào câu chuyện của chính cô, và cuối cùng, là tình yêu.
(**) Tiểu hoa miêu (小花猫): Thường dùng để miêu tả gương mặt bẩn, nếu một đứa trẻ chơi giỡn bên ngoài khiến cho mặt bị bẩn, người ta sẽ mắng yêu nó là mặt bẩn như tiểu hoa miêu.