Loạn Nhịp Vì Người

Chương 34


Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 34


Thời Ý chạm lên môi dưới của cô.
Tay Phó Tư Điềm cuối cùng cũng phủ lên đầu vai Thời Ý.

Làn da mềm mại dưới bàn tay, Phó Tư Điềm thậm chí còn không dám đặt hẳn tay xuống, chỉ để hờ lên.
“Thả lỏng ra.” Thời Ý dẫn dắt cô, “Chúng ta bắt đầu từ cái đơn giản nhất, mình bước chân trái lên một bước, cậu lùi chân trái xuống một bước, mình bước chân phải lên một bước, cậu lại lùi thêm một bước, sau đó khép hai chân lại, ngừng lại một chút.”
Phó Tư Điềm cúi đầu quan sát bước chân của Thời Ý.

Chân của Thời Ý, cũng đẹp quá đi mất.

Thời Ý tiến một bước, cô vội vàng lùi một bước, tập trung tinh thần, bắt kịp tiết tấu của Thời Ý.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần, Thời Ý nhắc nhở cô: “Tư Điềm.”
“Nhìn mình này.”
Phó Tư Điềm ngẩng đầu, trong gang tấc chạm vào đôi mắt Thời Ý.

Sau lưng là bóng người lay động, ánh đèn ám muội, ánh mắt Thời Ý nhìn chăm chú vào cô tựa như có một hồ nước sâu đang dập dìu.
Chăm chú như thế, dịu dàng như thế.
Tim Phó Tư Điềm đập nhanh, đại não không nghe theo sự sai khiến.
Thời Ý “Xuýt xoa” khẽ một tiếng, Phó Tư Điềm lấy lại tinh thần, vội nhảy ra, “Ôi, mình xin lỗi mình xin lỗi…”
Đầu ngón chân trắng nõn của Thời Ý in dấu giày đen đen, cả khuôn mặt Phó Tư Điềm đều bị thiêu đốt.
“Không sao.” Thời Ý không để bụng, đầu ngón tay đặt trên lưng Phó Tư Điềm vỗ nhè nhẹ, ra hiệu cho Phó Tư Điềm tiếp tục.
Phó Tư Điềm bỏ qua cảm giác run rẩy trên lưng, dưới chân càng cẩn thận hơn.

Nhạc đổi sang bài khác, giọng nữ hát tiếng Pháp, chất giọng khàn khàn, thong thả trêu người.

Hai người dần rơi vào cảnh đẹp.
Trong thế giới này, trải qua từng nhịp bước thay đổi, dường như chỉ còn tồn tại hai người các cô.
“Có phải rất đơn giản hay không?” Thời Ý điềm đạm hỏi.
Phó Tư Điềm ngẩng đầu đối diện với cô ấy, thanh âm mềm nhẹ, chứa đựng ngại ngùng, “Giẫm phải cậu nhiều quá.”
Mũi Thời Ý phát ra tiếng cười, cô ấy dẫn dắt Phó Tư Điềm tới lui dạo quanh, đổi bước nhảy kề sát vào hai má Phó Tư Điềm, “Cơ thể có thể mềm mại thêm chút.

Thử tưởng tượng cậu là một con thuyền, đang lắc lư theo sóng biển.”
Hơi thở ấm áp rơi trên lỗ tai Phó Tư Điềm, chất giọng trong trẻo lạnh lùng, tiến vào trong lòng, trở nên tê dại.
Phó Tư Điềm mẫn cảm run lên, lại giẫm lên mu bàn chân Thời Ý một cái.
“Mình xin lỗi mình xin lỗi…” Phó Tư Điềm căng thẳng khom lưng xem xét, giọng như sắp khóc.

Thật ra cũng không đau lắm.

Thời Ý giật giật chân, dùng tay nâng cằm Phó Tư Điềm, muốn cô không cần phải để ý.
Phó Tư Điềm ngẩng đầu theo lực tay của cô ấy, đôi mắt ướŧ áŧ sáng lấp lánh dưới ánh đèn màu.
Thời Ý ngẩn ngơ một chốc.
“Thời Ý…!Có đau lắm không?” Cô cắn nhẹ môi dưới.
Ngón tay cái của Thời Ý chạm lên môi dưới của cô, Phó Tư Điềm thảng thốt, buông lỏng lực nơi hàm răng, hơi hé môi.
“Son môi bị nhòe rồi.” Ngữ điệu cô ấy bình thường.
Âm nhạc dừng lại, ánh đèn sáng lên, MC mời mọi người đến chơi trò chơi nhỏ.
“Đi, sang đó xem thử.” Thời Ý thu tay về, thờ ơ nói một câu, “Quả nhiên son môi này rất tôn màu da của cậu.”
Phó Tư Điềm sững sờ tại chỗ, nhìn bóng lưng Thời Ý, khắc chế xúc động muốn xoa môi của mình.

Cô ấy có để ý.

Son môi hôm nay cô dùng, là cây son mà cô ấy tặng.
Đáy mắt Phó Tư Điềm trào lên gợn sóng, nhanh chân đuổi theo Thời Ý.
Sau tiết mục bốc thăm trúng thưởng và hai trò chơi nhỏ, là tiết mục biểu diễn, tiếp đến là tương tác nhóm chẳng hạn như vũ điệu con thỏ vân vân, cuối cùng lại là tiết mục bốc thăm trúng thưởng, vũ hội gần đến phần cuối.
Từ lúc bốc thăm trúng thưởng Phó Tư Điềm đã chào Thời Ý rồi rời đi, cô nói tiết mục của văn phòng bên mình là tiết mục áp chót, cô phải đi thay đồ.
MC trên sân khấu xúc động cầm giấy đọc kịch bản: “Vũ hội tối nay đến đây đã sắp kết thúc, cuối cùng là ca khúc《Tống Biệt》đến từ đàn em của chúng ta, dành tặng cho các đàn anh đàn chị sắp bước sang một trang mới của đời người.

Chúc các đàn anh đàn chị, từ điểm khởi đầu mới này, từ nay về sau, trời cao chim bay, bể rộng cá nhảy, tiền đồ rực rỡ!”
Đèn lớn sáng rực tối dần, cùng với âm thanh vỗ tay liên tiếp, tiếng dương cầm trong trẻo ưu thương vang lên, làm lắng lại sự xao động dưới sân khấu, đàn cello trầm bổng du dương, tiếng kèn harmonica êm ả triền miên, đưa cảm xúc của mọi người tiến vào mùa hoa phượng nở.
Ngoài đình nghỉ, cạnh đường xưa, hoa cỏ xanh ngát trời.
Trên sân khấu, màn hình chiếu đoạn phim không lời tản ra ánh sáng nhu hòa, từng gương mặt tươi cười tươi trẻ hiện ra trên đó.

Tốp nam nữ mặc đồng phục phục cổ Dân Quốc cách tân, người đứng kẻ ngồi trước những ký ức quý giá này, thâm tình đánh đàn.
Không có ai rời khỏi hội trường trước.

Thời Ý giống mọi người, trong u tối chăm chú nhìn lên sân khấu, nhưng cũng không giống mọi người – cô ấy chỉ nhìn chăm chú vào Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm thay áo màu xanh lam cùng váy màu đen, mái tóc dài thẳng bện thành hai bím, hàng mi dài rũ xuống, tập trung thổi kèn harmonica nằm giữa mười đầu ngón tay.

Cổ tay trắng trẻo di chuyển, từng tiếng từng tiếng nhạc ưu thương êm tai tan ra từ đôi môi đỏ mọng của cô.
Thanh thuần cổ điển, tựa như người con gái bước ra từ trong những ý thơ của Đới Vọng Thư.
Xung quanh có những tiếng thì thầm nho nhỏ, Thời Ý đã hoàn toàn không nghe rõ.


Mọi thứ dường như mất đi ánh sáng, chỉ có vị trí của Phó Tư Điềm là sót lại một cụm ánh sáng, một bóng hình mỹ lệ, tựa như khung cửa sổ nhỏ mở ra trong bóng đêm.
Thời Ý chưa từng biết hóa ra cô có thể thổi harmonica, cũng chưa từng biết, hóa ra cô lại quyến rũ như vậy – lãnh đạm ung dung, u buồn nhưng không yếu ớt, tràn ngập cảm giác xưa cũ.
Đây là Phó Tư Điềm mà cô ấy chưa từng gặp qua.
Thời Ý cảm thấy bản thân mình dường như nhìn thấy điều gì đó từ trong khung cửa sổ, lại dường như tất cả chỉ là ảo giác.

Tiếng nhạc tan dần, cô gái đứng dậy chào cảm ơn mọi người dưới sân khấu, đôi mắt cười cong lên, đứng trong ánh đèn sáng, lại trở về là cô gái hay rụt rè e lệ kia.
Đèn khắp hội trường đều sáng lên, MC tuyên bố vũ hội đã chính thức kết thúc.

Có đám người đổ xô đi về phía cửa, cũng có một đám người vẫn còn đứng tại chỗ, thi thoảng có người len lỏi đi vào sân khấu.
Thời Ý chưa đi, từ chối khéo vài người nam nữ mời cô ấy đi cùng, dựa vào cột quan sát Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm đứng ở chỗ trống bên phải sân khấu, bị hết nam sinh này đến nam sinh khác chặn bước.

Có một nam sinh đứng đó nói vài câu với cô, Phó Tư Điềm ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh hội trường, nhanh chóng bắt được nơi Thời Ý đứng.
Từ phía xa, Thời Ý vẫn cảm nhận được sự vui vẻ của cô.
Cô nói gì đó với nam sinh, vừa đi vừa chạy đến bên cạnh cô ấy.
“Thời Ý, cậu…!đang chờ mình sao?” Phó Tư Điềm nhẹ nhàng hỏi.
Thời Ý không trả lời, chỉ hỏi lại: “Muốn đi chưa?” Nhìn gần, son môi tối nay thật sự tôn lên màu da của cô, càng tôn lên bộ trang phục mà cô đang mặc này.
Phó Tư Điềm gật đầu, “Nhưng mà mình phải đi ra hậu trường thay quần áo, cậu chờ mình chút được không?”
Thời Ý gật đầu, hai người sóng vai đi đến hậu trường, Phó Tư Điềm vào trong thay quần áo, Thời Ý đứng ở cửa nói chuyện với vài người quen trong hội sinh viên.
Phó Tư Điềm dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo xong, trước khi đi ra ngoàì, hơi ngừng bước, mở camera trước của điện thoại, cố ý tô lại son môi lần nữa.
Cô mang quần áo trả lại cho bạn học bên tổ phụ trách thuê trang phục, tạm biệt mọi người, quay về ký túc xá cùng Thời Ý.
Ngoài phòng khiêu vũ, trăng sáng sao thưa, gió hiu hiu lạnh, tiếng giày cao gót rơi vào trong tiếng cười nói cùng âm thanh ma sát của ván trượt ngang qua, giống như một bản Sonata đặc biệt về đêm hè trong khuôn viên trường.
Phó Tư Điềm quan tâm Thời Ý: “Cậu có thấy lạnh không?”
Thời Ý lắc đầu, “Cậu lạnh à?”
Phó Tư Điềm cũng nói không.

Không biết có phải do cảm xúc lên cao hay không, cô thậm chí còn thấy nóng.

“Thời Ý…!Vừa nãy sau khi xuống sân khấu, có mấy người xin phương thức liên hệ của mình.”
“Ừ?”
“Mình không muốn cho, nên mình từ chối hết bọn họ.”

“Ừ.” Nói với cô ấy chuyện này làm gì?
Phó Tư Điềm lấm lét nhìn Thời Ý, thu lại ánh mắt, lát sau lại nhìn một cái, trông có hơi lắp bắp.
Thời Ý khó hiểu, đi thêm vài bước, mới nhận ra chuyện gì đó.
“Cậu từ chối bọn họ?”
“Ừm.”
“Không ngại hay sao?”
“Có ngại…!nhưng mà mình từ chối rồi.”
“Ừ, tốt lắm.” Thời Ý nhẹ nhàng tán thành.
Phó Tư Điềm nhìn cô ấy, lúm đồng tiền lộ ra.

Thời Ý buồn cười, thật sự là đang chờ mình khen à.
“Cậu biết thổi kèn harmonica sao?” Thời Ý thuận miệng hỏi.
“Ừm.” Phó Tư Điềm thật thà trả lời: “Mình thổi cũng không tốt lắm, không biết có tính là biết hay không.

Lần này là do bất đắc dĩ thôi, học đi đôi với hành.”
“Thổi tốt lắm.

Từng học chuyên hay sao?”
“Cũng không hẳn…” Chần chừ một lát, cô khẽ nói: “Lúc mình còn rất nhỏ, mẹ có dạy mình một chút, coi như là vỡ lòng.

Sau này đi học, giáo viên âm nhạc cũng dạy mình thêm chút, sau đó nữa, là mình tự học.”
“Vậy cậu rất giỏi rồi.” Thời Ý ngừng một chút, hỏi: “Là vì yêu thích à?”
Phó Tư Điềm ngẩng đầu nhìn bầu trời, nở nụ cười, thì thầm: “Vì nghe thấy tiếng kèn harmonica, sẽ phảng phất hương vị của hoài niệm.” Cô cúi đầu, bên gò mà vẫn còn nụ cười mơ hồ.
Thời Ý lại cảm thấy đó không phải là vui vẻ.
Trong phút chốc cô ấy muốn hỏi về chuyện của mẹ cô, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại.

Không muốn bị nhắc lại quá khứ, không cần bất kỳ ai ghi nhớ.
“Thời Ý, chân cậu còn đau không?” Phó Tư Điềm chuyển đề tài.
Thời Ý đáp: “Không có đau.”
Phó Tư Điềm thở phào nhẹ nhõm một hơi, áy náy: “Mình giẫm lên cậu nhiều quá, đoán chừng mình là đứa nhảy tệ nhất hội trường.”
“Vậy chắc là cậu chưa nghiêm túc nhìn qua toàn bộ hội trường rồi.”
Phó Tư Điềm ngẩn người, mím môi bật cười.
Đến tòa ký túc xá, ra khỏi thang máy lầu 13, hai người tạm biệt nhau, tay Thời Ý đặt trên cửa ký túc xá 1315 chuẩn bị đẩy ra, Phó Tư Điềm lấy hết dũng khí nói: “Thời Ý, tối nay mình quên nói với cậu.”
Thời Ý ghé mắt chờ câu tiếp theo của cô.
Phó Tư Điềm vò nhẹ đầu ngón tay, chịu đựng hơi nóng nói ra miệng, “Đêm nay, cậu đẹp lắm.” Nói rồi, cô cúi đầu xuống xoay người bước đi.
Thời Ý gọi cô lại, “Tư Điềm.”
Phó Tư Điềm quay sang, Thời Ý nói: “Mình có nghiêm túc nhìn qua toàn bộ hội trường.”
“Cậu hẳn là người xinh đẹp nhất.” Đôi môi cô ấy như có như không cong lên, dung mạo xinh đẹp giãn ra, đẩy cửa đi vào ký túc xá, “Ngày mai gặp.”
“…!Ngày…!mai gặp.” Phó Tư Điềm trả lời lại theo bản năng.


Cô đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa 1315 trống rỗng, hoài nghi chính mình nghe nhầm.
Cô giơ tay sờ sờ lỗ tai nóng hổi, cảm thấy bản thân mình đang bay về ký túc xá.
Cho đến khi tắm rửa tẩy trang xong xuôi tiến vào trong chăn, cả trái tim cô vẫn chưa nguôi.

Trần Hi Trúc gửi tin nhắn đến, vội vàng muốn biết:
“Vũ hội tối nay sao rồi? Có dắt được tay Thời Ý không? Có chuyện gì xảy ra không?”
“Có, cậu ấy dạy mình khiêu vũ.” Phó Tư Điềm nhìn thấy bóng mình trên màn hình điện thoại đang cười.
“Wow! Mới tưởng tượng chút thôi là mình không ổn rồi.” Trần Hi Trúc hỏi tới: “Chỉ dạy cậu thôi hả? Hay là cũng dạy người khác nữa?”
“Chỉ dạy mình thôi.”
Trần Hi Trúc khoa trương: “Điềm Điềm, cậu ấy thật sự không phải đang thả thính cậu à?”
Phó Tư Điềm nhớ lại vẻ ngoài trong trẻo lạnh lùng của Thời Ý.
“Không đâu, cậu ấy chỉ xem mình là bạn.”
“Bạn nào cậu ấy cũng quan tâm như vậy hay sao? Điềm Điềm, cậu có thật sự chắc chắn cậu ấy là gái thẳng không?” Trần Hi Trúc lại cho cô thêm ảo tưởng.
Nụ cười của Phó Tư Điềm nhạt đi nhiều, nói cho Trần Hi Trúc nghe, cũng là nói cho chính mình nghe, “Ừ, thật sự.”
Thời Ý là thẳng, rất thẳng.
Nhưng sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, cô vẫn không nhịn được mà mở Weibo của Thời Ý ra xem lần nữa, lướt xem tất cả những người mà cô ấy theo dõi thậm chí là tất cả những người bình luận dưới Weibo.
Một tí xíu khả năng cũng không tìm được.
Phó Tư Điềm không rõ là thất vọng hay thoải mái, bình lặng lại tâm trạng, vui vẻ như trước tiến vào mộng đẹp.
Có thể làm bạn đã rất thỏa mãn rồi.

Cô lừa dối chính mình.
—————————————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Thật lâu về sau, Trần Hi Trúc nhìn thấy Thời Ý xoa thỏ con chút chít, động lòng, vươn tay, bị Thời Ý “bộp” một cái đẩy ra.
Trần Hi Trúc cắn chanh: Quả nhiên Thời Ý là thẳng.
Phó thỏ con chút chít nhất thời khẩn trương, ánh mắt ướŧ áŧ, lông cũng trong suốt.
Thời Ý đau lòng ôm lấy thỏ con, dùng ánh mắt chém Trần Hi Trúc.
Trần Hi Trúc vội dỗ dành: Đợi mình nói hết đã! Đợi mình nói hết đã.
Thẳng của Thời Ý là thẳng của Erwin Schrödinger! Ôi, không, là thẳng của Phó Tư Điềm!
Phó thỏ con chút chít trong nháy mắt không còn trong suốt, thậm chí đang từ từ biến thành màu hồng.
Thời Ý nheo mắt nhìn Trần Hi Trúc.
Trần Hi Trúc: ???
Tui biết rồi, tui đi đây, không hẹn ngày gặp lại.
Chú thích: Ngoài đình nghỉ, cạnh đường xưa, hoa cỏ xanh ngát trời.

Trích từ ca khúc《Tống Biệt》của Lý Thúc Đồng.

Bài Tống Biệt này nghe rất hay, mọi người có thể nghe thử bản của Phác Thụ có trên Youtube.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.