Loạn Nhịp Vì Người

Chương 32


Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 32


Chuyện ngủ chung có thể giữ lời được không?
Giống như mới một giây trước vừa nhắm mắt lại, một giây sau điện thoại đã vang lên.

Phó Tư Điềm khó chịu mò tìm điện thoại, dựa vào bản năng tắt đồng hồ báo thức.

Hiếm khi cô nảy sinh ra cảm xúc muốn nằm ì trên giường, nhưng không được, hôm nay là thứ sáu, tiết một hai có lớp, cô phải dậy thôi.
Vẫn như mọi ngày, cô nhẹ chân nhẹ tay thay quần áo, rửa mặt xong, đeo túi lên, là người đầu tiên ra khỏi cửa.

Lúc đi ngang qua 1315, cô liếc mắt nhìn một cái, cửa ký túc xá vẫn còn đóng chặt, dường như người bên trong còn đang say ngủ.
Sáng nay Thời Ý thức dậy nhất định cũng rất khó chịu.

Phó Tư Điềm cảm thấy áy náy.
Cô ăn sáng ở căn tin, là người đầu tiên đến phòng học, đi đến hàng thứ năm mà Thời Ý thường thích ngồi giữ chỗ cho nhóm Thời Ý và Giản Lộc Hòa, bản thân mình thì ngồi chờ ở hàng thứ sáu.
7 giờ 40 phút, đám Doãn Phồn Lộ và Lôi Y Lâm lục tục kéo đến, trong phòng học lúc nhúc người, đã ngồi đầy hơn phân nửa.

Bọn họ đang cân nhắc nếu ngồi cùng nhau ở hàng đầu nhận lấy ánh mắt tra tấn của giáo viên, thì chia nhau ra chen chúc xuống mấy chỗ ngồi hàng giữa vẫn tốt hơn.

Phó Tư Điềm vẫy tay với bọn họ, chỉ vào chỗ ngồi tốt nhất hàng thứ năm: “Ở đây nè…”
Thật sự là vui như lên trời, Lôi Y Lâm cười thành đóa hoa, vội vàng bay nhảy qua, “Mình quyết định từ hôm nay trở đi, nhận Tư Điềm làm người bạn tuyệt vời nhất của mình.” Một tay cô ấy cởi túi sách, một tay nắm tay Phó Tư Điềm biểu thị sự biết ơn sâu sắc.
Phó Tư Điềm vừa buồn cười vừa thẹn thùng.
Những người phía sau cũng đi đến.

Chúc Mặc đứng bên cạnh ghế hối Lôi Y Lâm: “Cho mình vào coi, đừng có chắn đường.

Nhanh lên, mình còn phải chép bài tập nữa.” Cô ấy quay đầu bóc phốt: “Tư Điềm đừng có tin cậu ta, ngày nào cậu ta cũng đi khắp nơi nói, aiya, bạn là người bạn tuyệt vời nhất của mình.

Cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người tuyệt nhất nữa.”
Doãn Phồn Lộ đi vào giữa, vẻ mặt thấu hiểu hỏi Phó Tư Điềm: “Hai chỗ còn lại là giữ cho Thời Ý với Lộc Hòa đúng không?”
Phó Tư Điềm rũ hàng mi dài, “Ừm.”
“Lộc Hòa chắc lát nữa sẽ đến, Thời Ý nói tiết đầu sáng nay cậu ấy không đến.”

Phó Tư Điềm ngẩng phắt đầu dậy.
Doãn Phồn Lộ đoán: “Chắc là do quá mệt, tối qua hình như cậu ấy ra ngoài, nửa đêm mới về.”
Phó Tư Điềm nhất thời cảm thấy trái tim giống như bị người ta ném vào nước đường sôi, vừa ngọt ngào vừa khó chịu, ngồi không yên.

Đều do cô cả.
7 giờ 50 phút, Giản Lộc Hòa đến lớp, Thời Ý thật sự không đến.

Ngoài cửa sổ, giáo viên môn Kinh tế phương Tây và giáo viên khác đang vừa nói vừa cười đi đến trước cửa, Phó Tư Điềm rốt cuộc không thể ngồi yên, gom sách nhét vào túi, cầm túi lên chạy ra khỏi cửa.
Bạn học ngồi cạnh gọi cô: “Tư Điềm, cậu đi đâu vậy? Sắp vào học rồi.” Cô không đáp lại, chỉ vẫy vẫy tay, chuồn ra khỏi cửa trước khi giáo viên bước vào lớp.
Cô ôm túi đứng ngoài phòng học, tim đập bình bịch không ngừng như đang làm chuyện xấu, hai má nóng lên, ánh mắt lại bật cười.

Cô đeo túi lên lưng, ngược dòng người ra khỏi cổng lớn học viện, đạp xe quay về ký túc xá.
Lúc đi ngang qua căn tin, cô dừng xe, mua một ly sữa đậu nành ba đồng và một phần bánh ngọt năm đồng.

Trở lại ký túc xá, cô lấy nước làm ấm sữa đậu nành, xách cái ghế đến chiếu nghỉ cầu thang, quay mặt về hướng cửa phòng 1315 ngồi đọc sách.
Ký túc xá buổi sáng im ắng, thỉnh thoảng mới có một hai bạn học mặc đồ ngủ cầm đồ ăn sáng đi ngang qua, Phó Tư Điềm kiên nhẫn chờ đợi.
8 giờ rưỡi, cánh cửa ký túc xá 1315 cuối cùng cũng có động tĩnh.
Phó Tư Điềm vội ngẩng đầu lên từ trang sách, thấy Thời Ý đang quay lưng đóng cửa.
“Thời Ý.” Âm cuối của cô nâng cao.
Động tác khóa cửa của Thời Ý ngừng lại, quay đầu nhìn thấy cô, nhíu mày, “Cậu không đi học?”
Lúc này Phó Tư Điềm mới chậm nửa nhịp nhận ra mình đang làm gì.

“Mình…!mình quên đem đồ, nên quay lại.

Đúng lúc nghe Phồn Lộ nói tiết hai cậu mới đi, định chờ cậu đi chung luôn.”
Một cái cớ trăm ngàn chỗ hở, cũng không biết Thời Ý có tin hay không.
May là Thời Ý chỉ chăm chú nhìn cô hai giây, thản nhiên nói: “Vậy đi thôi.”
Phó Tư Điềm nói “Được”, nói thêm: “Cậu chờ mình chút, mình dời ghế vào đã.”
Thời Ý gật đầu, đè nút thang máy chờ cô.
Động tác của Phó Tư Điềm rất nhanh, thang máy mở ra “ding dong” một tiếng, cô vừa vặn nhảy đến bên cạnh Thời Ý.
“Mang cho cậu.” Cô đưa sữa đậu nành và bánh ngọt cho Thời Ý.

Thời Ý nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ của cô, trong lòng có chút ấm áp.
“Cảm ơn, mình dậy muộn, vốn định đến học viện rồi mua sữa sau.”
Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm lộ ra, “Máy bán hàng tự động trong học viện đều là đồ lạnh, bao tử rỗng uống vào không tốt.” Dừng một chút, cô thu lại nụ cười, cúi đầu nhận lỗi lần nữa: “Xin lỗi nhé, nếu không phải tại mình thì cậu cũng sẽ không dậy muộn.”
Thời Ý không để bụng than thở, “Cậu mà còn xin lỗi nữa, lỗ tai của mình sẽ không ổn.”
Phó Tư Điềm ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của Thời Ý, rốt cuộc tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn.

Thời Ý chưa ăn bánh ngọt, chỉ nhanh chóng uống hết sữa đậu nành, lấy khăn giấy lau miệng.
Thang máy đến lầu một, Phó Tư Điềm nhỏ giọng hỏi: “Tụi mình đi bộ qua đó hay sao?”
Thời Ý đưa lại bánh ngọt cho Phó Tư Điềm, hỏi ngược lại, “Cậu không đạp xe hả?”
“Cậu muốn ngồi không?” Giọng Phó Tư Điềm hân hoan.
Thời Ý ném ly rỗng và khăn giấy vào thùng rác bên ngoài thang máy, “Vậy cậu muốn chở không?”
Khóe môi Phó Tư Điềm trong nháy mắt giương cao: “Vậy…!vậy mình đạp xe chở cậu nhé.” Nói xong cô bước nhanh, nhanh hơn Thời Ý mấy bước chạy vào bãi giữ xe trong ký túc xá dắt xe ra.
Thời Ý nhìn theo bóng lưng của cô, khóe môi nhẹ cong lên.
Không phải đang trong thời gian của tiết kế tiếp, đường đến học viện gần như không có ai, Phó Tư Điềm chạy rất vững vàng, Thời Ý ngồi một bên, vẫn như lúc trước chỉ nắm vạt áo của Phó Tư Điềm.
Ánh nắng mặt trời ngày tháng tư ấm áp, xuyên qua tán lá cọ to lớn mà chiếu xuống, ấm áp dễ chịu lại không thiêu đốt người ta, thoải mái đến độ khiến người ta muốn lôi ghế dựa ra, nhắm mắt đung đưa, nửa mê nửa tỉnh.
“Thời Ý, nếu cậu mệt, có thể dựa vào mình chợp mắt thêm một xíu.” Phó Tư Điềm cất tiếng dỗ dành.
Thời Ý “Ừm” một tiếng, nhưng không động đậy.
Phó Tư Điềm im lặng trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Thời Ý, mì tối qua cậu cũng chưa ăn được bao nhiêu, lần sau, mình đền cho cậu một tô mì.”
“Đền như nào?”
Phó Tư Điềm thăm dò: “Mình mời cậu đi ăn.”
“Ăn bên ngoài hả?”
“Được hết.” Phó Tư Điềm kiềm nén mong đợi trong lòng, “Nếu cậu muốn ăn ở nhà cũng được.”
“Vậy ăn ở nhà đi.”
Phó Tư Điềm mừng rỡ, “Được, vậy mình nợ cậu một bữa mì.”
Thời Ý phát ra tiếng cười, ngầm đồng ý.
Phó Tư Điềm thả chậm tốc độ cho xe xuống dốc, lỗ tai có hơi nóng, nhỏ giọng hỏi: “Vậy…!vậy chuyện tối qua cậu đồng ý ngủ cùng với mình, cũng giữ lời luôn được không?”
“Hử?” Thời Ý nghi hoặc.
Hai má Phó Tư Điềm nóng bừng, “Mình không có ý gì khác.


Là sau vũ hội, hai bộ của tụi mình không phải định tổ chức đi chơi chung hay sao, hai ngày một đêm? Mình xin ở chung phòng với cậu được không?”
Là chuyện này à.

“Được chứ.”
Nụ cười trên mặt Phó Tư Điềm lúc ấy còn tươi đẹp hơn so với cảnh xuân dào dạt mà hai người các cô đi ngang qua.
Thời Ý ngồi phía sau dường như thật sự có chút mệt, đạp qua dốc rồi, Phó Tư Điềm cảm nhận được vai của Thời Ý chống lên lưng cô, nhưng có như không tựa vào cô.
Lực đạo rất nhẹ, nhưng sức nặng rất lớn.

Có một loại ảo giác như thể đã có được cả thế giới.
Phó Tư Điềm kiềm chế nhịp tim đập hân hoan, đạp càng chậm, càng vững chãi.
Có thể là do tốc độ xe quá chậm, chân trước hai người vừa bước vào phòng học, tiếng chuông sau lưng liền vang lên.

Đám Doãn Phồn Lộ ngồi hàng năm vẫn giữ một chỗ trống cho Thời Ý, nhưng chỗ ngồi lúc nãy của Phó Tư Điềm ở hàng sáu đã có người ngồi.
Giáo viên đóng nắp bình giữ nhiệt, ngước đầu lên chuẩn bị hô “Chúng ta học tiếp”, Phó Tư Điềm vội vàng chạy đến chỗ trống hàng hai ngồi xuống.
Đang định quay xuống nhìn Thời Ý ở hàng năm, giọng nói của Thời Ý lại vang lên bên cạnh cô, “Ngồi xích vào trong.”
Phó Tư Điềm nhìn lên, mặt Thời Ý hơi cúi thấp chờ cô, Phó Tư Điềm nhanh chóng nhích vào trong chừa ra chỗ trống.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi cùng bàn với Thời Ý.

Cô đã có thói quen nhìn bóng lưng Thời Ý, lúc này đây dùng khóe mắt trộm quan sát sườn mặt đang chăm chú nhìn màn hình của Thời Ý, năm ngón tay thon dài xinh đẹp tùy ý đặt tên vở ghi chép, mang đến một cảm giác rung động khác biệt.
Niềm vui lan tỏa ra.
Giáo viên đứng lớp cho mọi người giải bài tập nhỏ tiết sau, lát nữa sẽ gọi một bạn học đứng lên trả lời.

Thời Ý vẫn bất động đặt tay lên vở ghi chép như trước.
Phó Tư Điềm nhìn chăm chú, bỗng nhận ra không đúng chỗ nào – Sách Kinh tế phương Tây của Thời Ý đâu?
Lại nói, hôm nay Thời Ý vốn dĩ không mang theo túi, chỉ mang theo một cuốn vở da ghi chép và một cây bút.

Vậy túi của cậu ấy đâu? Hô hấp của Phó Tư Điềm ngưng một giây – ở trong nhà Thời Ý!
Tối qua hai người họ cùng soạn sách vở cho buổi sáng, lúc rời khỏi nhà quá vội, Thời Ý hình như chỉ cầm theo chìa khóa xe rồi ra khỏi nhà.
Giáo viên Kinh tế phương Tây từ bục giảng đi xuống, dáng vẻ như muốn dò xét tình hình giải bài tập của mọi người.
Phó Tư Điềm hoảng hốt, vội đẩy sách Kinh tế phương Tây đang mở sẵn của mình qua, đè lên vở ghi chép của Thời Ý.
Thời Ý chưa kịp phản ứng, giáo viên đã đi ngang qua cô ấy, nhìn tờ giấy bài tập giải được hai dòng kẹp trong sách của Phó Tư Điềm, bỏ đi.
Thời Ý nghiêng đầu nhìn Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm vẫn đang cúi gằm mặt ra vẻ như đang giải đề.

Trên vở ghi chép của cô, hàng chữ vừa mới chép bị cô đồ tới đồ lui vừa đen vừa thô.


Lỗ tai đỏ ửng.
“Thầy đi rồi.” Thời Ý đè giọng nhắc nhở.
Phó Tư Điềm thở phào nhẹ nhõm.
Nên nói cậu ấy gan lớn hay là nhát gan đây? Thời Ý đẩy sách ra giữa, “Môn này điểm cậu cũng nhiều, không sợ bị trừ điểm?” Mang theo chút ý cười.
Phó Tư Điềm cả giận liếc nhìn cô ấy một cái, “Cậu ngồi bên ngoài dễ bị phát hiện hơn.”
Thời Ý cong môi, không trêu cô nữa, nửa thân trên nhích lại gần Phó Tư Điềm, thuận tay giải tiếp bài tập dựa theo bút tích của Phó Tư Điềm.
Thân mình Phó Tư Điềm cũng ra vẻ tự nhiên nhích đến gần Thời Ý, nhìn quyển sách Kinh tế phương Tây nằm ở giữa, hương thơm như có như không phảng phất trên chóp mũi, tầm mắt dừng ở hai nét chữ khác nhau trên bài giải nối tiếp nhau của cả hai, khóe môi không cách nào hạ xuống được.
9 giờ rưỡi chuông tan học vang lên, giáo viên cho tan học đúng giờ.

Tiếp theo vẫn còn hai tiết tiếng Anh, phải đổi sang phòng học nhỏ dưới lầu hai.

Mọi người tụm lại đi chung ra khỏi phòng học, Giản Lộc Hòa chạy tới tìm Thời Ý, Phó Tư Điềm chậm rì rì thu dọn sách vở, dựng lỗ tai nghe hai người họ nói chuyện.
“Hồi nãy tiết đầu thầy gọi bất ngờ, gọi trúng cậu rồi, đi tìm thầy xem thử coi có du di được không, nhanh đi.” Giản Lộc Hòa bộ dạng nghiêm trọng.
Thời Ý thờ ơ, “Gọi trúng thì gọi trúng đi.”
Giản Lộc Hòa bỏ cuộc: “Haiz, sao cậu không căng thẳng tí nào, hết vui.

Dẹp đi, đi thôi đi thôi.”
Cô ấy kéo tay Thời Ý đi.
Thời Ý quay đầu lại gọi Phó Tư Điềm: “Đi chung nhé?”
Phó Tư Điềm chớp mắt.

Môn này, Thời Ý luôn ngồi ở hai vị trí sát bên tay phải cùng với Giản Lộc Hòa.
Gò má Thời Ý lộ ra nụ cười trong trẻo: “Mình đoán là môn này điểm cậu cũng nhiều?”
—————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Phó thỏ con chút chít: Thời Ý Thời Ý, mấy môn khác của mình cũng nhiều điểm nữa.
Thời Ý: Hả?
Phó thỏ con chút chít đỏ mặt: Cậu có muốn mình chia cuốn sách này cho cậu xem chung không?
Thời Ý: Được.
Phó thỏ con chút chít xấu hổ đẩy sách qua –
《Bách khoa toàn thư chăn nuôi thỏ con chút chít.


Các bạn trẻ đáng yêu nào nghĩ bậy xin vui lòng tự kiểm điểm lại bản thân ╰(*? ︶*)╯


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.