Loạn Nhịp Vì Người

Chương 26


Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 26


Thời Ý, mình đồng ý.
Trên khay đồ nướng, cá nướng chỉ còn bộ xương, mọi người ăn no bảy tám phần rồi, không ăn nổi nữa, lại chưa muốn đi, liền đề nghị nghỉ giải lao chơi trò chơi một lát rồi lại ăn tiếp.
Lôi Y Lâm nhanh như cắt mở một phòng bạn vẽ tôi đoán, đưa số phòng cho mọi người đăng nhập vào.

Chơi đơn giản thôi thì không vui lắm, vì vậy mọi người thảo luận đưa ra quyết định, đến khi trò chơi kết thúc, tổng các vòng ai có số điểm cao nhất có thể chỉ định người có số điểm thấp nhất làm cho mình một chuyện.

Chỉ cần không vượt quá giới hạn, chuyện gì cũng được.
Phó Tư Điềm rất tự biết thân biết phận với trình độ vẽ vời của mình, nhỏ giọng hỏi: “Mình…!mình không tham gia, làm trọng tài được không?”
Giản Lộc Hòa cười xấu xa vạch trần: “Hệ thống sẽ quyết định, không cần trọng tài.

Cậu đây là sợ hãi, định trốn chứ gì?”
Phó Tư Điềm che mặt, Chúc Mặc nói: “Ai cũng đừng hòng bỏ chạy.” Cô ấy xoa tay: “Mình đã nghĩ kỹ rồi, nếu mình thắng, mình sẽ bắt người thua cuối tuần làm vệ sinh ký túc xá dùm mình.

Haiz, lại đến phiên mình dọn phòng vệ sinh rồi.”
Thời Ý lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái: “Vậy là không muốn dọn phải không? Mọi người cố lên, đợi thắng rồi bắt cậu ta dọn hai tuần luôn.”
“Hahahahaha, cậu quá độc ác rồi Thời Ý, được đó được đó.” Mọi người nửa giả vờ lên án, nửa hăng hái lên.

“Hai tuần ít quá, cho cậu ta bao một tháng luôn đi.”
“Thời Ý, cậu đợi đó.” Chúc Mặc bi phẫn, như đinh đóng cột: “Các cậu thắng mình trước đi đã rồi hẳn nói sau.

Người thua chắc chắn không phải là mình!”
Trong lòng Phó Tư Điềm lo sợ: Mình nghĩ người đó là mình nè.
Quy tắc tính điểm của bạn vẽ tôi đoán là, người ra đề sẽ vẽ, hình vẽ có càng nhiều người trả lời đúng thì điểm được cộng thêm càng nhiều; người xem hình đoán đề, trả lời đúng được cộng điểm, trả lời càng sớm, điểm được cộng thêm càng nhiều.
Trò chơi đi theo vòng ngược chiều kim đồng hồ, bắt đầu từ Chúc Mặc, tiếp theo là Phó Tư Điềm, cuối cùng kết thúc ở Lôi Y Lâm.
Vòng thứ nhất bắt đầu, Chúc Mặc ra đề.
Chúc Mặc rõ ràng là người rất có kinh nghiệm chơi trò chơi, hình vẽ của cô ấy tuy không quá đẹp, nhưng đều vẽ rất dễ hiểu, mọi người đoán được một cách nhẹ nhàng.

Năm đề của cô ấy vẽ xong, không ai không trả lời được, giành được nhiều điểm nhất vòng này.
“Tsk tsk tsk, sao mà mình giỏi vậy trời.” Chúc Mặc huênh hoang đắc ý, cảm thấy chiến thắng đang vẫy gọi chính mình.
Phó Tư Điềm ngại ngùng chặn đầu mọi người trước: “Mình vẽ không tốt lắm, có thể sẽ hơi khó đoán…”
Thời Ý liếc nhìn cô, nhớ đến hai con thỏ kia, khóe môi hơi giương lên.
“Không sao, không dễ đoán thì chơi mới vui.” Cô ấy điềm đạm nói.

Chúc Mặc: “Tôi cảm thấy tôi đang bị cà khịa.”
Mọi người cười “hahahahaha”, Phó Tư Điềm cũng thu lại lo lắng, miệng cười mở đề đầu tiên.
Phó Tư Điềm bắt đầu dùng ngón tay nghiêm túc vẽ, hệ thống gợi ý đây là từ có【2 chữ】.
Tất cả mọi người ai cũng muốn giành trả lời, vì vậy đều rất tập trung tinh thần nhìn nét vẽ của Phó Tư Điềm.

Bọn họ nhìn thấy Phó Tư Điềm chọn bút vàng, đầu tiên là vẽ hai cái lỗ tai thẳng đứng, một cái đầu bẹt bẹt.
“Chó? Mèo? Động vật?” Mọi người điên cuồng đoán trong đầu.
Tiếp theo Phó Tư Điềm lại vẽ một thân mình dài thòng, thêm bốn cái chân, phía sau mông còn có một cái đuôi xù xù.

Cuối cùng, cô dùng bút vàng, rất nghiêm túc tô màu cho con vật này.
“Là chó hả?” Lôi Y Lâm phân vân.

Giờ cô ấy đã tin Phó Tư Điềm không hề khiêm tốn, tay nghề vẽ của Phó Tư Điềm nhìn chung có thể phân tranh cao thấp với em họ của cô ấy được rồi.
Phó Tư Điềm đỏ mặt, “Không phải.” Cô nhắc nhở, “Là hai chữ.”
Chúc Mặc giành trả lời: “Chó vàng!”
“Bíp”, hệ thống hiển thị Chúc Mặc trả lời sai, bị cấm trả lời 3 giây, Chúc Mặc kêu oai oái, mọi người cười ha hả.
“Thổ cẩu!” (chó bản địa) Doãn Phồn Lộ mừng như điên.
Hệ thống tuyệt tình “Bíp” một cái.
“Chó săn!” Giản Lộc Hòa gõ chữ “tạch tạch tạch”.
Phó Tư Điềm vội vàng cắt ngang trọng điểm bị mọi người hiểu sai: “Không phải chó!” Muộn màng rồi, Giản Lộc Hòa bị “Bíp –”.
“Hà mã?”, “Mèo con?”, “Bò sữa?”, mọi người điên cuồng đoán, thời gian sắp hết, hai má Phó Tư Điềm ửng hồng, vừa buồn cười vừa mắc cỡ.
“Ding dong”, hệ thống kêu lên, Thời Ý trả lời đúng!
“!!!” Mọi người kinh ngạc, vội vàng nhìn xem Thời Ý trả lời là cái gì ––– sắc lang.

Thời gian trả lời kết thúc.
“…”
“Đệch, sao cậu đoán được vậy Thời Ý?” Chúc Mặc rít gào.
Phó Tư Điềm cũng dùng đôi mắt long lanh nhìn Thời Ý chăm chú.

Thời Ý vô cùng bình thường trả lời: “Hình vẽ của Tư Điềm dễ hiểu mà? Con sói (lang) màu vàng ––– sắc lang.”
Phó Tư Điềm được ủng hộ, cười thành tiếng, gật mạnh đầu: “Là vậy đó!”
“…” Chúc Mặc không phục: “Được thôi, là do tụi này đui mù, tiếp tục đi.”

Đề thứ hai, gợi ý vẫn là hai chữ.
Phó Tư Điềm vẽ một đường thẳng lên bảng trắng, tiếp theo, vẽ một hình tròn trên đường thẳng, lại vẽ thêm tóc tai cuồng loạn lên hình tròn.
Hay lắm, người que! Tất cả mọi người đã nhìn ra.
Phó Tư Điềm đổi thành bút màu đỏ, vòng thêm một hình tròn nữa lên đường thẳng dưới hình tròn kia.
“Này là thắt cổ hả?” Giản Lộc Hòa hỏi.
Phó Tư Điềm kinh hãi: “???”
Mọi người cười điên, đều giành trả lời “Cái cổ”, Lôi Y Lâm vừa giành trả lời vừa bóc phốt: “Tư Điềm, cậu nhìn thử tranh của cậu, đem ra ngoài ai dám tin đây là tranh của một cô gái xinh đẹp vẽ.”
“Bíp!” Hệ thống thay mặt Phó Tư Điềm trừng phạt Lôi Y Lâm.
“Hahahahaha, mình đồng ý với Lôi Đầu To.” Doãn Phồn Lộ dứt lời, thực sự viết hai chữ “Thắt cổ.”
“Bíp!” Hiển nhiên lại càng không đúng.
Phó Tư Điềm len lén liếc nhìn Thời Ý, lỗ tai có chút nóng.

Cô thật sự vẽ tệ hại như vậy sao? Vậy mà lần trước còn bày đặt vẽ tranh cho Thời Ý.

Quá nhục.

Rốt cuộc Thời Ý xem có hiểu không nhỉ?
Thời Ý vừa lúc cũng ngẩng đầu nhìn cô, Phó Tư Điềm chuyển mắt, bổ sung thêm: “Mình gợi ý thêm cho mọi người, cái này có thể dùng làm quà tặng.”
“Khăn choàng.” Thời Ý cúi đầu, một lần nữa thành công giành trả lời.
“Tại sao?! Thời Ý, sao cậu đoán được?” Chúc Mặc kinh hoàng hô lên.
“Quấn quanh trên cổ không phải là khăng choàng cổ hả?” Thời Ý bình thản.
Phó Tư Điềm vui sướng, lần trước sinh nhật, quà mà Thời Ý tặng cô là một cái khăn choàng cổ.

Thời Ý hiểu ý cô.
Đề tiếp theo, ba chữ, Phó Tư Điềm dùng bút vàng vẽ một cái đầu thỏ.
Lần này Thời Ý trả lời trong tích tắc: “Lưu manh thỏ.”
Mọi người đã không còn kinh ngạc vì quá kinh ngạc rồi, chỉ ủ rũ hỏi: “Lần này lại là vì sao?”
Thời Ý ra hiệu cho Phó Tư Điềm tự mình giải thích, Phó Tư Điềm nghe theo trả lời: “Đầu thỏ màu vàng.”
“Đầu thỏ màu vàng với lưu manh thỏ thì liên quan gì?” Giản Lộc Hòa khó hiểu.
Lỗ tai Phó Tư Điềm nóng đến gay gắt, ngập ngừng không tiếp tục giải thích nữa.
“Ý là nói con thỏ trong đầu chứa toàn là màu vàng à?” Doãn Phồn Lộ kịp phản ứng.


(*)
“Cái định mệnh, hahahahahahaha, được được.” Mọi người cười bò, Lôi Y Lâm phục rồi: “Tư Điềm, hahahaha, thoạt nhìn cậu ngây thơ như vậy, hahahaha, không ngờ luôn đó nha.”
“Tư Điềm bình thường cậu có đọc tiểu thuyết không?”, “Cậu có biết một loại hoạt hình gần giống anime là gì không?” Mọi người bắt đầu xúm lại trêu Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm đỡ không được, lỗ tai đỏ như máu, theo bản năng giương mắt nhìn Thời Ý.
Đáy mắt Thời Ý hiện lên ý cười, lên tiếng: “Tiếp tục đề tiếp theo đi.”
Phó Tư Điềm được cứu.
Hai đề tiếp theo, Thời Ý không chút bất ngờ đều là người đầu tiên, thậm chí là người duy nhất trả lời được.

Tổng kết trò chơi, Thời Ý nhờ giành được điểm tuyệt đối với tranh của Phó Tư Điềm cùng với phong độ ổn định ở các vòng chơi khác, trở thành người chiến thắng cuối cùng trong trò chơi.
Phó · họa sĩ nhi đồng · Tư Điềm, cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi đứng chót.
Tất cả mọi người chờ mong Thời Ý thủ đoạn độc ác đưa ra hình phạt tàn nhẫn chọc Phó Tư Điềm, Thời Ý lại nhân từ một cách bất ngờ: “Mình vẫn chưa nghĩ ra, đợi bao giờ nghĩ ra rồi nói sau.”
“Đi thôi, không phải nói muốn đi dạo Nhân Trì à.” Thời Ý đứng dậy đi ra ngoài.
Hình phạt của trò chơi không phải thật sự bắt buộc, cũng không cần chờ nghĩ ra rồi nhắc lại gì cả, ai cũng ngầm hiểu Thời Ý muốn tha cho Phó Tư Điềm.
Tất cả mọi người đi ra ngoài, Lôi Y Lâm thở dài: “Haiz, nếu mình thua, mấy cậu đoán xem Thời Ý sẽ bắt mình làm gì đây?”
Chúc Mặc tiếp lời: “Cọ bồn cầu chứ gì.”
Mọi người cười ngặt nghẽo, Lôi Y Lâm lại phun ra câu nói kinh điển: “Cùng là con người nhưng hai số phận.”
“Thịt cừu xiên đứng đây giả làm con người.” Không biết ai nói một câu, cả con đường đều là tiếng cười vui vẻ của bọn họ.
Nhân Trì cách quán ăn ngoài trời không xa, rất nhanh chóng đã đến nơi.

Đây là hồ nước lớn nhất tọa lạc trong khu Thân Đại, muốn đi một vòng quanh hồ cũng phải tốn chút thời gian.
Gió đêm ngày xuân mang theo cảm giác mát rượi, nhưng không phải lạnh, là cảm giác thoải mái thấm vào lòng người.

Bước từng bước dọc theo bờ hồ, dọc con đường rất nhiều tường đỏ ngói xanh, kiến trúc mang đậm hơi thở của lịch sử.

Doãn Phồn Lộ, Chúc Mặc, Lôi Y Lâm là người nơi khác, đây là lần đầu tiên chiêm ngưỡng phong cảnh buổi đêm ở nơi này.

Cảnh đẹp người vui, các đỉnh nhọn theo lối kiến trúc Tây Dương lay động trong mây bay và bóng cây, đúng thật là kinh diễm đến không ngờ.
Bước chân của bọn họ chậm lại, thỉnh thoảng lấy điện thoại ra quay phim chụp hình, Giản Lộc Hòa đi đến bên cạnh bọn họ, tự đóng vai hướng dẫn viên du lịch, phổ cập lịch sử của những loại hình kiến trúc này.
Thời Ý đi theo phía sau, Phó Tư Điềm đi bên cạnh Thời Ý, không đi lên chụp ảnh.
Lại đến trước một kiến trúc nhà thờ, đám Doãn Phồn lộ thay phiên nhau tìm góc độ chụp ảnh, Thời Ý xoay người, đứng bên hồ nhìn bóng của mái đình và trăng bạc phản chiếu dưới mặt hồ.
Phó Tư Điềm do dự một giây, ở vị trí cách một người, đứng yên bên cạnh Thời Ý.
Gió ven hồ lay động mái tóc dài và làn váy của Thời Ý, thổi bay sự thanh lãnh của cô: “Không ngờ lại chơi đến trễ như vậy, có làm cậu bị muộn không?”
Lòng Phó Tư Điềm trầm bổng theo mái tóc dài phản chiếu dưới mặt hồ của Thời Ý, “Không đâu, vui lắm.”
“Các cậu ấy có ồn ào không?”
“Không đâu.” Giọng nói Phó Tư Điềm nhẹ nhàng: “Là những người rất nhiệt tình.”
Sóng mắt Thời Ý xao động, hỏi: “Nếu có cơ hội, cậu có đồng ý làm bạn cùng ký túc xá với các cậu ấy không?”

Phó Tư Điềm giật mình, mắt sáng rực lên, là kiểu giống cô đang nghĩ đến sao?
Thời Ý nói: “Năm hai sẽ chia thành phòng bốn người, đến lúc đó nếu cậu chưa có sự lựa chọn nào tốt hơn, có thể cân nhắc ở cùng mình, Lộc Hòa và một trong số bọn họ.”
Sự mừng rỡ trong đáy mắt Phó Tư Điềm nở rộ ra không thèm che giấu nữa.

Có Thời Ý, làm gì còn sự lựa chọn nào tốt hơn nữa chứ?!
Cô vội vàng gật đầu, Thời Ý nhắc nhở: “Vẫn còn thời gian, cậu không cần trả lời vội.”
Phó Tư Điềm bị kinh hỉ đụng vào đầu muốn hôn mê, chớp mắt, có chút ngây ngô.

“Bây giờ mình trả lời luôn được không?”
Thời Ý nhoẻn miệng, vừa định nói chuyện, đám Lôi Y Lâm cách đó không xa đã chụp hình xong, gọi với sang phía hai người: “Thời Ý, Tư Điềm, đi thôi, tụi mình chụp xong rồi.”
Chúc Mặc chạy lon ton từ cổng sắt nhà thờ xuống, gọi: “Thời Ý, lần sau tụi mình tổ chức đạp xe ở đây đi, mình cảm thấy đoạn đường này rất thích hợp.”
Thời Ý đang xoay qua vẫn chưa kịp trả lời, Giản Lộc Hòa đã vạch trần: “Hahahaha, cậu ấy làm gì biết chạy xe đạp, tìm cậu ấy cũng vô dụng.”
“Hahahaha thiệt hả? Vậy tụi mình tự đi, khỏi dẫn cậu ấy theo.” Mọi người háo hức lên kế hoạch.
Thời Ý không để bụng khi bị trêu, quay đầu nhìn Phó Tư Điềm.
Dường như vẫn đang chờ Phó Tư Điềm trả lời.
Tim Phó Tư Điềm rạo rực, nói: “Thời Ý, mình đồng ý.”
Thời Ý ngẩn ra, ý cười lập tức rõ ràng hơn, gật gật đầu.

“Tụi mình qua đó đi.”
Phó Tư Điềm gật đầu.
Thời Ý vừa đi được hai bước, bỗng nhiên Phó Tư Điềm gọi cô ấy: “Thời Ý…”
Thời Ý quay lại nhìn cô.
Phó Tư Điềm bước nhanh đến bên cạnh cô ấy, không để ý hai má đã nóng lên, cố gắng mang lời mời nói ra khỏi miệng: “Mình biết đi xe đạp, lần sau mình có thể chở cậu.”
Dưới ánh đèn đường, đôi mắt vừa sạch sẽ vừa sáng ngời của cô gái đang nhìn cô ấy, tựa như tràn ngập trong ánh mắt đều chỉ có cô ấy.
Thời Ý nhẹ nhàng đáp lại: “Được.”
—————————————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Ý dắt thỏ chút chít nhà mình đi bệnh viện thú y: Thỏ con chút chít này là giống gì vậy ạ?
Bác sĩ: Để tôi xem thử.
Ồ, là lưu manh thỏ hàng real.
Đôi mắt này đã nhìn thấu được quá nhiều.
Phó thỏ con chút chít: Người ta không phải! Người ta không có! Ông nói bậy, huhuhu….
—————————————————-
(*) Mình giải thích một chút mấy câu nói giỡn ở đây cho ai không hiểu:
– Câu “Con thỏ trong đầu chứa toàn màu vàng” của Doãn Phồn Lộ, màu vàng ở đây ý là 18+, 黄色 /huangse/, đọc gần giống 黄書 /huangshu/, mà bên Trung thường gọi 黄書 là sách s*x => Con thỏ trong đầu toàn 18+. 
– Dựa theo câu con thỏ màu vàng ở trên, thì có thể suy ra câu “loại hoạt hình gần giống anime” mà mọi người giỡn ý muốn chỉ hentai :)))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.