Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 20
Cậu xem, cậu có giống xâu thịt cừu này không?
Những người bị say xe đều biết ý nghĩa của việc lên xe sớm là gì.
Ý nghĩa là, bạn có thể tùy ý lựa chọn hàng ghế ngồi, ít chịu khổ.
Vì vậy mỗi lần đi xe buýt ra ngoài chơi, những người say xe đều sẽ giành lên xe trước.
Tuy nói lúc đó quả thật cô đang đứng đầu tiên, là người gần với cửa xe nhất, điểm danh cô đầu tiên cũng bình thường thôi.
Nhưng tất cả chỉ là trùng hợp hay sao?
Phó Tư Điềm ngồi ở ghế hàng thứ hai sát cửa sổ, chăm chú nhìn Thời Ý còn đang đứng bên ngoài đánh dấu tên từng người từng người lên xe, sự yêu thích lại vô thức tràn ra nhen nhóm.
Là “trùng hợp”.
Trùng hợp chính là câu nói “Cậu cũng qua đây đi.” của Thời Ý?
Bên cạnh bỗng nhiên có bạn học vừa lên xe hỏi: “Tư Điềm, bên cạnh cậu có ai ngồi không?”
Phó Tư Điềm ngẩn ra, ma xui quỷ khiến thế mà lại gật đầu.
Bạn học nhận được câu trả lời liền đi xuống hàng sau, bạn học cùng lên đứng sau nhìn thấy, cũng đi thẳng về phía sau.
Tim Phó Tư Điềm đập nhanh, cắn môi, nhìn các bạn học lũ lượt lên xe, có một loại cảm giác tội lỗi khi làm chuyện xấu.
Bên cạnh cô làm gì có ai? Tầm mắt cô trôi lên trên người Thời Ý đang đứng ở cửa xe.
Nhưng mà, Thời Ý…!có cần mình giữ chỗ cho không?
Cô quay đầu lại tìm mấy người bạn cùng ký túc xá với Thời Ý, nhìn thấy họ ngồi ở hàng thứ tư, thứ năm.
Doãn Phồn Lộ ngồi một mình, chừa lại ghế trống kế cửa sổ.
Biết ngay mà…
Lỗ tai Phó Tư Điềm nóng lên, đứng ngồi không yên.
Cô khẩn trương nhìn ra cửa xe, thầm cầu nguyện người tiếp theo lên xe hỏi lại mình đi, lần này cô nhất định sẽ lắc đầu để người ta ngồi xuống.
Không như mong đợi, lên xe kế tiếp là Trương Lộ Lộ và Trình Giai Lạc lững thững đến muộn.
Trình Giai Lạc kéo tay Trương Lộ Lộ, dẫn cô bạn đi thẳng xuống ghế trống phía sau, Trương Lộ Lộ cười cười với Phó Tư Điềm, cũng không có ý định dừng lại.
Bọn họ đi lướt qua.
Nữ sinh trong lớp gần như đều lên đủ rồi, ba người lên xe tiếp theo đều là nam sinh.
Thời Ý cũng lên xe, nhắc nhở mọi người: “Nhóm trưởng của từng nhóm xem xem, những bạn học mà mình phụ trách đã lên xe hết chưa.”
Mấy hàng sau lần lượt truyền đến âm thanh báo cáo: “Nhóm một đủ rồi.”
“Nhóm ba cũng đủ.”
Phó Tư Điềm đối chiếu một lần, báo cáo: “Nhóm bốn cũng đủ rồi.”
Giọng của cô truyền đến từ khoảng cách rất gần, Thời Ý nương theo nơi phát ra âm thanh, cúi đầu một cái là thấy Phó Tư Điềm ngay tại ghế sát cửa sổ hàng thứ hai.
Hàng sau lại truyền đến hai tiếng báo cáo đủ, Thời Ý xác nhận những người tham gia hôm nay thật sự đã lên xe đủ.
Cô ấy cất danh sách, trước khi nói tài xế xuất phát, cầm điện thoại lên ra hiệu: “Chụp tấm hình nào.”
Mọi người một bên trêu chọc “Chưa gì chụp rồi hả”, một bên phối hợp nhìn về phía màn hình tạo dáng pose.
Thời Ý chụp liên tục vài tấm, phóng to lên xem thử, mọi người cười hi hi, biểu cảm đều ổn.
Cô ấy quay lại chuẩn bị kêu tài xế xuất phát, đột nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm vẫn luôn nhìn cô ấy, bất ngờ không kịp phòng bị, ngẩn ngơ cười đại một cái, chuyển qua nhìn ra cửa số xe giống như không có chuyện gì.
Thời Ý quay lại nói với tài xế: “Được rồi đó bác tài ơi, đi được rồi.”
Cửa xe đóng cạch lại, tài xế khởi động xe.
Phó Tư Điềm kéo căng lỗ tai, chuẩn bị sẵn tinh thần nghe tiếng bước chân Thời Ý đi ngang qua chỗ mình ngồi, âm thanh càng lúc càng xa.
Nhưng không ngờ rằng, tiếng bước chân của Thời Ý chỉ vang lên hai nhịp, bên cạnh lại vang lên âm thanh cởi túi ngồi xuống ghế của cô ấy.
Phó Tư Điềm quay phắt qua, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc.
Thời Ý hỏi: “Chỗ này không có ai ngồi ha?” Cô ấy thừa biết chỗ này không có ai.
Tất cả mọi người trên xe tụm hai tụm ba cười, chỉ có chỗ này của Phó Tư Điềm là trống, một mình đơn độc nhìn vào ống kính.
Khóe môi Phó Tư Điềm nhếch lên ngày càng cao, ánh mắt long lanh, “Không có ai.”
Thời Ý “ừ” một tiếng, để túi lên đùi.
Vừa ổn định chỗ ngồi, một viên chocolate bay theo đường cong parabol trúng phóc lọt vào trong lòng Thời Ý.
Thời Ý quay đầu lại, ở hàng ghế thứ tư cạnh lối đi, Doãn Phồn Lộ ai oán chỉ trích: “Thời Ý, bà đây chờ nhà ngươi biết bao nhiêu là cay đắng.”
Ui, Phồn Lộ cũng ngồi một mình, Thời Ý mặt không đỏ tim không đập nói: “Xin lỗi nha, mình không để ý.”
Phó Tư Điềm nghe được lại mặt đỏ tim đập không biết vì sao.
Đặc biệt là Doãn Phồn Lộ vẫn chưa chịu bỏ qua, “Tui bị tổn thương, tụi thật sự bị tổn thương rồi.”
Thời Ý lưu loát mở túi, lấy ra một bịch đồ ăn vặt to đùng, giơ lên lắc lắc.
Doãn Phồn Lộ đầu hàng trong tích tắc: “Được rồi, tha thứ cho nhà ngươi.”
Chúc Mặc và Lôi Y Lâm ngồi cùng hàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chị Lộ, khí phách của chị đâu rồi hả!” Nói rồi, bọn họ trở mặt ngay, “Tốt xấu gì cũng phải hai bịch!”
Doãn Phồn Lộ xé bao, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn: “Làm người mà, lòng biết đủ là hạnh phúc, nào nào.” Cô ấy chia mấy miếng cho bọn họ.
Hai người khác trong cùng ký túc xá với Thời Ý ngồi ở hàng năm cũng đồng thanh: “Chị Lộ, em ăn nữa!”
Phó Tư Điềm cứng lưỡi, nhẹ nhàng cười thành tiếng.
Cô cũng mở túi xách, lấy khoai tây lát ra: “Cho Phồn Lộ cái này luôn đi.”
Thời Ý nghi hoặc, Phó Tư Điềm giải thích: “Mình không ăn, cậu bị cảm cũng không ăn được.”
Rất chân thành, bộ dạng nhìn cũng rất vui vẻ.
Thời Ý cũng chiều theo, nhận lấy khoai lát chuyền cho đám Doãn Phồn Lộ.
Quay lại nhìn, Phó Tư Điềm vẫn còn đang nghiêng người nhìn đám Doãn Phồn Lộ chia đồ ăn vặt, lúm đồng tiền thật sâu, lông mi cong cong, là vui thật.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, vì sao đôi lúc lại ngây ngô thế.
Khóe môi Thời Ý cũng cong lên.
Cô ấy lại lấy ra hai hộp đồ ăn vặt, mở hộp lấy một ít, đưa hộp xuống cho mọi người phía sau.
Là kẹo xí muội và kẹo the phòng ngừa say xe.
“Ăn không?” Cô ấy hỏi Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm nhận lấy, lịch sự nói: “Cám ơn.” Đầu ngón tay xé giấy gói kẹo, không nóng không lạnh hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”
Thời Ý “ừ”, Phó Tư Điềm lại hỏi: “Vậy uống thuốc chưa?”
Mém tí là Thời Ý quên mất, “Giờ uống nè.” Cô ấy lấy thuốc trong túi ra, đổ vào lòng bàn tay.
“Có mang theo nước ấm không?” Phó Tư Điềm hỏi.
Thời Ý lắc đầu, “Uống nước suối được rồi.”
“Mình có đem.” Phó Tư Điềm vội vàng kéo túi, lấy bình giữ nhiệt, ly uống nước dùng một lần ra, đưa cho Thời Ý: “Dùng nước ấm uống thuốc sẽ tốt hơn.”
Thời Ý kinh ngạc.
Phó Tư Điềm cho rằng cô ấy đang do dự chuyện khác, mở nắp bình giữ nhiệt, chân thành giải thích: “Bình này mình chưa có uống qua.”
Thời Ý lắc đầu, cô ấy là đang ngạc nhiên, “Cậu đem đầy đủ đồ nghề vậy.” Cô ấy nhận lấy ly dùng một lần và bình nước trên tay Phó Tư Điềm, “Vậy mình cám ơn.”
Lỗ tai Phó Tư Điềm nóng lên, không biết nên giải thích như thế nào việc mình đem theo ly uống nước dùng một lần, dứt khoát vờ như nghe không hiểu, chỉ đáp lại: “Đừng khách sáo.”
Thời Ý một ngụm nuốt hết thuốc, uống hết nước, trả bình giữ nhiệt lại cho Phó Tư Điềm, lơ đãng hỏi: “Cậu đổi bình à?” Cái bình cũ in hình con thỏ dễ thương hơn bình này.
Phó Tư Điềm đang cất bình nước khựng lại một chút, đem hai cái bình theo hẳn là dị hợm quá đi? Cô ỡm ờ “Ừ” một tiếng, tay lén lút khép khe túi xách đang mở ra lại, sợ không cẩn thận bị Thời Ý nhìn thấy bình nước cũ.
Lỗ tai càng ngày càng nóng.
Thời Ý uống thuốc xong có chút buồn ngủ, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Ly nước dùng một lần vẫn chưa vứt đi, Thời Ý còn cầm trên tay, ngón tay vô thức cọ xát lên ly.
Phó Tư Điềm nghiêng đầu nhìn cửa sổ xe không chớp mắt, ngay cả sợi tóc cũng cảm thấy vui vẻ.
Trong tai cô là tiếng ca hát vui đùa đầy nhiệt huyết của những người bạn cùng lớp, trong mắt, là ánh mặt trời tươi đẹp vây quanh trời xanh và biển lớn bao phủ cả con đường.
Cô nâng điện thoại trên tay chụp trộm, chụp được phong cảnh rất đẹp mà mình đi ngang qua.
Cùng với hình bóng phản chiếu của người đẹp nhất trong lòng trên cửa kính.
Có chú chim hải âu trắng muốt xẹt qua mặt biển, bay lượn tự do dưới ánh mặt trời.
Phó Tư Điềm nhìn xuyên qua ảnh phản chiếu của Thời Ý trên cửa kính.
Ánh mặt trời ở Thân Thành vẫn giống như in trong trí ký ức, rất ấm áp.
Nửa tiếng sau, xe buýt dừng phía ngoài khu du lịch núi Chu Hổ.
Mọi người líu lo xuống xe, sau khi Thời Ý xác nhận tất cả mọi người đã xuống xe hết mới xuống theo.
Phó Tư Điềm bị Thời Ý chặn bên trong, cũng điềm nhiên ngồi đến cuối với cô ấy.
Sau khi xuống xe, Thời Ý vừa đi được vài bước đã bị mấy nam sinh phụ trách xách đồ vây lại nói chuyện.
Đường nhựa dài, từng nhóm người đứng tụ lại với nhau.
Khoảng cách xa gần giữa các vị trí đứng, có thể xem như là kính chiếu yêu phân rõ quan hệ giữa người với người, ai với ai có mối quan hệ tốt, vừa nhìn là biết ngay.
Phó Tư Điềm dũng cảm đứng yên, đứng bên ngoài cách Thời Ý hai bước, đợi cô ấy.
Cô sợ bản thân mình biểu hiện rõ ràng quá, lại sợ bản thân mình biểu hiện không rõ ràng.
Dường như đã thảo luận xong với các nam sinh, Thời Ý bước nhanh đến trước mọi người, cất cao giọng hỏi: “Trời có hơi nóng, nguyên liệu nấu ăn để lâu có thể không còn tươi nữa.
Vì vậy chúng ta lên núi tiết kiệm thời gian chút, sẽ có vài chỗ không đi, ăn trưa sớm, chiều xuống núi rồi đi dạo sau, mọi người có ý kiến gì không?”
Phó Tư Điềm đứng tại chỗ, lòng sinh ra cảm giác mất mác.
Cô không còn dũng khí để đi theo nữa.
“Được mà.” Có người đáp lại.
“Đúng đó, đi thôi.
Mấy cậu chỉ chỗ nào mình đi chỗ đó.” Một nam sinh tên Hầu Tòng sang sảng trả lời.
“Có đi Đại Sơn không?” Không biết là ai hỏi câu này, cả đám đều bật cười.
“Hầu Tòng chắc chắn là có giá trị nhất.”
Là bạn cùng ký túc xá của Hầu Tòng.
Hầu Tòng cười mắng một tiếng, đuổi theo kẹp cổ.
Mọi người cười như điên, vui vẻ xem tấu hề.
Đáy mắt Thời Ý cũng chứa đựng ý cười.
Cô ấy im lặng nhìn bọn họ giỡn xong mới lên tiếng: “Được rồi, vậy nha, chúng ta đi thôi.” Nói rồi cô ấy quay lại bên cạnh Phó Tư Điềm: “Đi nào, mình với cậu cùng nhau dẫn đường.”
Như là một việc vô cùng tự nhiên.
Phó Tư Điềm hơi hé môi, là dáng vẻ nửa phần kinh hỉ, nhưng đã nhanh chóng áp chế lại, cũng vô cùng tự nhiên đáp lời “Được.”
Bước chân sóng yên biển lặng, trống ngực lại như sóng cuộn biển gầm đập muốn văng ra ngoài.
Phó Tư Điềm đi cạnh Thời Ý, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, cảm thấy đến cả con đường lát đá dưới chân cũng trở nên đẹp đẽ vô cùng.
Tiếng cười nói trêu ghẹo nhau vang lên suốt dọc đường, gần mười một giờ bọn họ mới lên đến đỉnh núi.
Quán ăn đã đặt trước, Phó Tư Điềm đi vào đọc số điện thoại, nhân viên phục vụ liền dắt cả đại đội đi thẳng đến khu vực nướng bên ngoài.
Khu vực nướng bên ngoài là đường núi dài đã được tu sửa tạo hình, tầm nhìn phía trước rộng mênh mông, đối diện là đồng cỏ xanh mơn mởn.
Một cơn gió thổi qua, làn sóng màu xanh dập dờn trôi theo.
“Đệch, chỗ này được đó bà con, hưởng thụ.” Có người kinh ngạc tán thưởng.
Phó Tư Điềm và Thời Ý nhìn nhau cười.
Đám Cao Nhất Bồi bắt đầu phân chia nguyên liệu nấu ăn để lên từng bàn, mọi người í ới gọi bạn bè sang để giành bàn.
“Thời Ý, tụi mình ngồi bàn này đi?” Lôi Y Lâm vẫy gọi mọi người trong ký túc xá của họ.
Thời Ý ra dấu “OK”, lần này Phó Tư Điềm không do dự nữa, rất tự nhiên đi theo sát phía sau cô ấy, ngồi xuống bàn cùng đám bọn họ.
Trên bàn ngoại trừ những người trong ký túc xá bọn họ, còn có thêm ba người ở ký túc xá khác.
Nhân viên phục vụ mang than củi lên, sắp xếp vỉ nướng, mọi người bắt đầu tự thân đặt những món mình muốn ăn lên.
Vì Thời Ý bị cảm không thể ăn đồ nướng, vậy nên dần dần về sau khi mọi người bắt đầu ăn, cô ấy gần như tiếp nhận luôn công việc nướng đồ.
Bàn khác thỉnh thoảng có người la lên “Á, khét khét, cái này khét rồi”, Thời Ý lại có vẻ rất có kinh nghiệm, từng món đều được nướng đến vừa chín liền gắp xuống đĩa ăn cho bọn họ.
Nướng tầm ba lần, Phó Tư Điềm đại khái cũng nắm được tần suất trở thịt của Thời Ý, cô lấy cớ đi ra ngoài một chút.
Mười phút sau, cô trở lại khu nướng đồ, còn đang đứng trên đường thì chợt nghe nữ sinh bàn bên cạnh rao giỡn: “Bán thịt cừu xiên đây, bán thịt cừu xiên đây, một xiên 5 đồng, ba xiên 10 đồng, không mua là tiếc lắm, mua không mua buộc mua, ông đi qua bà đi lại đừng bỏ lỡ nha ~”
Cô đi đến bàn trước bàn của đám Thời Ý, đã nghe Doãn Phồn Lộ chọc Thời Ý: “Bà chủ ei, sao bán thịt cừu xiên mà không rao dạ?”
Thời Ý trừng mắt với cô ấy một cái, không thèm trả lời.
Phó Từ Điềm cong vành mắt, cô phát hiện mọi người trong ký túc xá rất thích chọc Thời Ý.
Lôi Y Lâm hùa theo: “Bà chủ ei, bà cũng rao to lên coi.
Không rao thì thịt cừu xiên của bà sao bán được hả.”
Thời Ý lật xiên thịt cừu trong tay, lạnh lùng nói: “Câm liền.”
Lôi Y Lâm và Doãn Phồn Lộ uất ức: “Ơ kìa, coi đó, bà bán thịt cừu xiên này còn hung hăng với người khác nữa.”
Thời Ý đột nhiên lấy một xâu thịt cừu ném đến trước mặt Lôi Y Lâm.
Lôi Y Lâm vui vẻ ngay tắp lự, lật mặt như bánh tráng “Aiya, cảm…”, chữ “cảm” vừa thốt lên phân nửa, môi mỏng của Thời Ý phun ra mấy chữ: “Cậu xem, cậu có giống xâu thịt cừu này không?”
Nói rồi, cô ấy gắp xâu thịt cừu đặt lên vỉ nướng lại, dùng kẹp đè xuống, xâu thịt cừu phát ra âm thanh “tách tách bùm bụp bùm bụp” thảm thương.
Cả bàn sững người một giây, tiếp sau đó cười to, cả đám cười đến nghiêng nghiêng ngả ngả.
Phó Tư Điềm đi đến bên cạnh Thời Ý, cũng bị chọc cười, cười đến run tay.
Cô sợ canh bị đổ, liền nhích đĩa thức ăn trên bàn ra chút để đặt lên.
Doãn Phồn Lộ ngồi gần nhất để ý thấy, cười đến thở hổn hển, nhưng vẫn giúp cô xê dịch đĩa thức ăn, hỏi: “Cậu cầm…!cái gì vậy?”
Thời Ý cũng ngẩng đầu nhìn sang.
Phó Tư Điềm giữ nguyên nụ cười, giọng điệu bình thường trả lời: “Cho Thời Ý, cơm cà ri.”
————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Lôi Y Lâm: Coi như tui đã hiểu tại sao tui chỉ là xâu thịt cừu trong tay Thời Ý, còn Tư Điềm lại là…
Doãn Phồn Lộ: Là gì?
Lôi Y Lâm: Là Ưu Lạc Mỹ (*) nhà người ta ~
Phó thỏ con chút chít mắc cỡ cuộn thành một cục, Thời Ý xoa xoa thỏ con, mặt không biểu cảm đè xâu thịt cừu tạch tạch tạch, bụp bụp bụp…
Lôi – thịt cừu xiên – Y Lâm: Tui mịt quá vẫn còn một chương nữa ~
(*) Ưu Lạc Mỹ: Trong quảng cáo trà sữa Ưu Lạc Mỹ của Châu Kiệt Luân và Lưu Nhược Anh, Lưu Nhược Anh cầm trà sữa hỏi Châu Kiệt Luân “Em là gì của anh”, Châu Kiệt Luân nói: “Em là Ưu Lạc Mỹ của anh”, Lưu Nhược Anh lại nói: “Thì ra em là trà sữa của anh thôi à.”, Châu Kiệt Luân trả lời: “Vậy thì anh có thể nâng niu em trong lòng bàn tay.”