Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 18
Thỏ con biết cắn người?
Phó Tư Điềm nhận lấy băng dán cá nhân từ lòng bàn tay Thời Ý, đầu ngón tay chạm được độ ấm của Thời Ý, giọng khàn khàn: “Cảm ơn.”
Thời Ý rút tay về.
Phó Tư Điềm cúi đầu ngồi xuống ghế đá ven đường, lúm đồng tiền len lén hiện ra, ngại ngùng và vui vẻ, “Quán ăn cũng có bán băng dán cá nhân à? Sao cậu biết giày của mình cọ chân?”
“Không có bán, mình may mắn xin được ở chỗ khách đến ăn cơm.” Thời Ý đi lâu có chút nóng, vén tóc phía sau gáy ra trước vai để tản nhiệt.
“Mình nhìn tư thế đi đường bên chân phải cậu, đoán đó.”
Phó Tư Điềm cởi giày, cởi vớ, cắn môi nói: “Thời Ý, cậu tinh tế thật.”
Thời Ý rất thích dáng vẻ ngại ngùng của cô, ánh mắt chạm vào gót chân rướm máu tróc một miếng da lớn, phủ nhận, “Cũng không phải, tùy người.”
Động tác của phó Tư Điềm ngừng lại, vội vã ngẩng đầu nhìn Thời Ý, trong đôi mắt kiềm nén sự kinh ngạc mừng rỡ cùng mong đợi.
Thời Ý không phát hiện ra, nói tiếp: “Người bình thường bị đau chân, đều sẽ tự mình nói ra.” Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Phó Tư Điềm, nhẹ nhàng chậm rãi hỏi: “Sao cậu không nói với mình?”
Chỉ vậy thôi à.
Phó Tư Điềm thất vọng cúi thấp đầu, “Mình ngại nói.”
“Chuyện này có gì mà phải ngại?”
Phó Tư Điềm dán băng cá nhân, nhỏ giọng trả lời: “Mình sợ cậu thấy mình lắm chuyện.” Dừng chốc lát, cô lại sợ Thời Ý hiểu lầm mình xem cô ấy là người hà khắc, nói thêm: “Vì khảo sát địa hình chắc chắn phải đi bộ nhiều, đáng lẽ mình nên mang giày đi bộ.
Mình còn bày đặt điệu đàng mang giày da, căn bản là tự làm tự chịu.”
Thời Ý thấy cô tự mắng bản thân liền bị chọc cười, “Cậu đối nhân xử thế đều luôn cẩn thận như vậy sao?”
Trong giọng nói như hàm chứa ý cười, Phó Tư Điềm ngẩng đầu xác nhận, tóm được đường cong trên môi của Thời Ý.
Khóe môi cô cũng theo đó cong lên, đánh bạo trả lời: “Không phải, cũng là tùy người.”
Thời Ý bất ngờ không kịp phòng bị, ngẩn người, độ cong khóe môi lại rõ ràng hơn.
Ồ, thỏ con biết cắn người? Cô ấy trêu cô: “Ừm, thì tùy người.”
“Cẩn thận có khác gì so với càng cẩn thận hơn không?”
Phó Tư Điềm giật giật môi, muốn giải thích lại nhận ra không giải thích được, mím môi im lặng.
Thời Ý nhìn ngọn cỏ nhỏ khó khăn ló ra từ khe đá đối diện, nhàn nhạt nói: “Thả lỏng một tí.”
Cô ấy nói một câu không rõ ngữ nghĩa như vậy, Phó Tư Điềm kéo vớ lên, mang giày, do dự không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.
Hai người kì quái trầm lặng vài giây, một cơn gió êm dịu thổi qua mặt, thổi vào cành lá vang lên tiếng xào xạc, ngọn cỏ nhỏ trong khe đá, non nớt lay động trái phải, đứng vững trong gió, mỏng manh mà cứng cỏi.
Thời Ý lại mở miệng, sự lạnh lùng trong giọng nói dường như bị gió thổi tan rất nhiều, “Đừng luôn muốn phải làm cho tất cả mọi người đều thích mình.
Như vậy rất vất vả.”
“Đi thôi.” Cô ấy đứng lên ra chiều muốn đi, quay lưng lại với Phó Tư Điềm, trong đơn bạc thanh khiết lại lộ ra chút mềm mại, khiến Phó Tư Điềm khống chế không được ảo tưởng.
Cậu ấy sẽ không phát hiện ra, cuối cùng Phó Tư Điềm thả lỏng bản thân, sâu thẳm nhìn Thời Ý một cái.
Cổ họng “Ừ” một tiếng nhu thuận, đứng lên theo.
Hai người không xa không gần sóng vai đi tiếp.
Mặt trời chiếu rọi sau lưng, hai cái bóng thấp thấp mập mập chuyển động dưới chân, lâu lâu cách xa, lâu lâu lại chạm vào nhau.
Phó Tư Điềm kiềm lòng không đặng dịch chuyển góc độ tay, lén lút dùng bóng mình nắm lấy tay cái bóng của Thời Ý.
Có tật giật mình, vừa chạm vào liền buông ra ngay lập tức.
Nhưng mà, mình muốn làm cho cậu thích mình.
Ít nhất cũng là thích mình nhiều hơn một chút.
Năm ngón tay Phó Tư Điềm cuộn lại, trộm nghĩ.
Đường xuống núi đều là đường dốc, không cần dùng nhiều sức so với khi lên núi, tốn cũng ít thời gian hơn nhiều.
Một giờ hơn, Phó Tư Điềm và Thời Ý lại đến bãi đỗ xe.
Phó Tư Điềm ngoại trừ mặt có hơi đỏ, thoạt nhìn cũng không đến mức quá mệt.
Thời Ý mặt không biến sắc hồi phục hơi thở gấp gáp, thầm kinh ngạc, không ngờ thể lực của con thỏ con này tốt như vậy.
Sau khi lên xe, Thời Ý hỏi cô: “Gót chân còn bị cọ nhiều không?”
Phó Tư Điềm lắc đầu: “Dán băng cá nhân lên không bị cọ nữa.”
Thời Ý đánh tay lái, chạy ra khỏi bãi đỗ xe, nhắc nhở cô: “Sau khi về nhớ thả lỏng cơ bắp, thứ sáu còn phải kiểm tra thể dục.”
“Ui!” Phó Tư Điềm thở ra một tiếng, “Xém chút nữa mình quên rồi.” Tiết thể dục thứ sáu này phải kiểm tra nhảy xa và chạy 800 mét.
Hoạt động chạy 800 mét này, cho dù có thể chạy đạt yêu cầu hay không đạt yêu cầu, đều là ác mộng của đa số mọi người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Tư Điềm nhíu lại, Thời Ý đoán: “Không thích chạy?”
“Cũng không hẳn.” Phó Tư Điềm giải thích: “Chỉ là mình không thích chạy nhanh quá, chạy xong dễ bị khó chịu.” Lần nào chạy xong cũng đều mê mang vài phút, cảm giác thở thôi cũng đau, cổ họng tràn ngập vị gỉ sắt.
Thời Ý tràn trề đồng cảm, có điều, “Mỗi năm một lần, ráng nhịn chút là qua rồi.”
Phó Tư Điềm gật đầu.
Nhưng không nghĩ đến chính là, chờ đến khi kiểm tra, Phó Tư Điềm vững chãi nhịn xuống được, ngược lại bản thân Thời Ý lại xém chút không chịu nổi.
Thứ sáu hôm đó nhiệt độ giảm, cả buổi sáng trời luôn âm u, giữa trưa tan học còn mưa một trận nhỏ, tất cả mọi người đều nhiệt liệt hi vọng chiều nay mưa tiếp, thầy thể dục có thể sẽ thông báo “Hủy lớp thể dục buổi chiều”.
Nhưng trời luôn phụ lòng người, mọi người ngủ trưa một giấc, trời đã trong xanh hoàn toàn, ngay cả dấu vết cơn mưa ban sáng cũng bốc hơi không còn một mảnh.
Cả đám than thở, cam chịu số phận đi đến lớp thể dục.
Phó Tư Điềm tới sớm, ngồi phơi nắng trên bậc thang ở bục trọng tài, phơi một hồi, Thời Ý và Giản Lộc Hòa mới lững thững chậm rì đi đến.
Thời Ý ít khi cột đuôi ngựa cao, mặc quần thể thao, cả người lộ ra nét thanh thuần tươi đẹp.
Phó Tư Điềm nhìn cô ấy từ xa đến gần, dần dần mới thấy rõ, Thời Ý dường như có chút không giống bình thường.
Gò má cô ấy hơi đỏ lên mất tự nhiên, chóp mũi và nhân trung lại đỏ gay.
Lòng Phó Tư Điềm lộp bộp một tiếng.
Quả nhiên giây tiếp theo cô nghe thấy Gỉản Lộc Hòa lo lắng hỏi: “Thời Ý, cậu thật sự không xin thầy cho nghỉ à, tiết sau kiểm tra bù được mà?”
Thanh âm mang theo giọng mũi của Thời Ý truyền đến: “Khỏi đi, không sao.” Đi ngang qua bục trọng tài, nhìn thấy Phó Tư Điềm, cô ấy cong cong môi xem như chào hỏi.
Phó Tư Điềm không ngờ lại gọi cô ấy: “Thời Ý.”
Thời Ý dừng chân, xoay người nhìn cô.
Phó Tư Điềm chạy hai bước từ bục trọng tài xuống, đứng trước mặt cô ấy, nhẹ giọng hỏi: “Có phải cậu bị cảm rồi không?”
Thời Ý hít mũi, hỏi lại: “Rõ như vậy luôn hả?”
Mũi đỏ đỏ, phối hợp với giọng mũi hỏi lại, thật ra có tí đáng yêu.
Nhưng Phó Tư Điềm làm gì còn tâm trạng thưởng thức, cô gật gật đầu, lo lắng nói: “Có chạy được không?”
Giản Lộc Hòa tranh thủ thời cơ: “Mình cũng lo vụ này, hồi sáng cậu ấy còn sốt nữa, đến trưa mới đỡ đó.”
Phó Tư Điềm nhíu mày, muốn khuyên nhủ, chuông vào học vang lên, giáo viên thể dục đứng gần đó thổi còi ra hiệu tập hợp.
Thời Ý lờ đi: “Đi, tụi mình cũng qua đó thôi.
Chạy hai vòng có mấy phút à.”
Giản Lộc Hòa bó tay, Phó Tư Điềm càng không làm gì được, chỉ có thể dùng hai con mắt và một trái tim buộc trên người Thời Ý.
Nhảy xa tại chỗ xong, nghỉ giải lao 15 phút bắt đầu kiểm tra chạy 800 mét.
Chạy 800 mét sẽ căn cứ vào thứ tự tự nguyện, một nhóm chín người, chia làm bốn nhóm, thời gian chạy đạt tiêu chuẩn là 4 phút 32 giây, không đạt thì cuối tuần sẽ có cơ hội kiểm tra bù một lần, nếu kiểm tra bù vẫn không đạt tiêu chuẩn, phải đợi đến năm tư để thi lại.
Giáo viên thể dục hô: “Nhóm đầu tiên.”
Phó Tư Điềm đứng ở đường chạy quan sát, thấy Thời Ý và Giản Lộc Hòa đứng trên đường chạy.
Trương Thanh Vũ nóng lòng ra thi, rủ Phó Tư Điềm: “Tụi mình cũng đi đi?”
Phó Tư Điềm lắc đầu: “Chắc mình nghỉ thêm một lát? Cậu đi trước đi.”
Trương Thanh Vũ chần chừ: “Vậy thôi mình đợi cậu đi chung.”
Chín người tập hợp đủ, giáo viên thể dục thổi còi, mọi người xuất phát, vừa chạy vừa từ từ tiến vào đường trong.
Những người trong nhóm đầu tiên đều chạy rất khá, tiết tấu chạy khá nhanh, nữ sinh dẫn đầu là người sang năm chuẩn bị tham gia đại hội thể thao, tốc độ chạy rõ ràng nhanh hơn cả nhóm.
Đội ngũ nhanh chóng biến thành hàng dài thưa thớt, tầm mắt Phó Tư Điềm từ đầu đến cuối đều đặt trên người Thời Ý.
Thời Ý vẫn theo sát phía sau Giản Lộc Hòa, hai người đang lần lượt là hạng ba và hạng tư.
Người hạng nhất kết thúc vòng đầu tiên, không lâu sau, hạng hai hạng ba hạng tư cũng chạy qua điểm xuất phát.
Thời Ý hơi hé miệng, sắc mặt trắng bệch.
“Nhóm này ai cũng chạy nhanh ghê.” Trương Thanh Vũ cảm thán.
Hơi thở Phó Tư Điềm đình trệ, cố gắng không để ý Trương Thanh Vũ, chân bước nhanh đến nơi mọi người để đồ đạc đối diện đường chạy, lấy khăn mặt và nước từ trong túi xách ra ôm chạy về, dọc theo sân bóng chạy đến nửa đường chạy sau.
Cô tập trung nhìn Thời Ý chạy qua khúc quanh, đối mặt chạy về phía mình.
Thời Ý thoạt nhìn không ổn lắm, bước chân càng lúc càng chậm, khoảng cách với Giản Lộc Hòa cũng càng lúc càng xa, nửa vòng cuối khi tất cả mọi người bắt đầu tăng tốc chạy lên, cô ấy hoàn toàn không theo kịp.
Chỉ còn mấy chục mét, không thể để công sức đổ sông đổ biển được.
Thời Ý cắn răng, chịu đựng cảm giác khó chịu như muốn nổ tung trong lồng ngực, cứng ngắc dịch chuyển hai chân.
Cô ấy nhận ra bản thân có lẽ đã đánh giá thấp trận cảm cúm này rồi.
Cảm giác chỉ cần chạy thêm một giây nữa thôi sẽ chết ngay.
Cuối cùng, giáo viên thể dục hô “Năm”, cô ấy có thể dừng lại.
Đầu choáng váng mắt hoa lên, hai chân nhũn ra, dạ dày như đang có sóng cuộn biển gầm, Thời Ý ôm ngực đứng không nổi.
Giản Lộc Hòa cũng vừa mới dừng lại chưa được bao lâu, cả người sống dở chết dở, hai bắp chân không nghe lời chậm chạp di chuyển: “Cậu…!đừng có…” Bản thân mình cũng thở hổn hển như bò.
Có nam sinh hít xà xong chờ thời đã lâu, chiếm được vị trí đẹp nhất ở điểm cuối đường chạy, chạy hai bước đến bên cạnh Thời Ý, quan tâm hỏi: “Thời Ý, em có ổn không?”
Là bộ trưởng bộ tuyên truyền trước đây có gặp qua trong cuộc họp thường kỳ ở văn phòng.
Thời Ý cố kiềm nén khó chịu, đứng thẳng lưng phất phất tay áo, ý là không sao.
Nam sinh mở nắp chai nước cho cô ấy, Thời Ý không nhận, vẫn không nói tiếng nào, chỉ xua tay.
Không muốn nói chuyện, chỉ muốn ói thôi.
Nam sinh đang định nói thêm gì đó, “Mình dìu cậu đi nhé.” Một âm thanh mềm mại xen vào.
Phó Tư Điềm một tay đỡ lấy cánh tay Thời Ý, một tay ôm sau lưng, nửa ôm nửa đỡ: “Khó chịu lắm à? Không thể uống nước liền, cũng không thể ngồi xuống liền.” Thanh âm có chút gấp.
Rốt cuộc.
Thời Ý nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng lưng, an tâm giao bản thân cho Phó Tư Điềm.
—————————————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Ý nhìn thỏ con chút chít tràn đầy sức sống: Không ngờ, chi sau của thỏ con chút chít này cũng có sức ghê.
Thỏ con chút chít từ từ biến thành màu hồng: Chi trước cũng có sức nữa.
Thời Ý: ???