Bạn đang đọc Loạn Nhịp Vì Người – Chương 13
Cảm thấy như đang đi trên mây.
Tiếng nhạc múa quảng trường vang vọng khắp nơi, cắt ngang dòng hồi tưởng của Phó Tư Điềm.
Các bà dì mặc đồng phục kéo theo loa, lần lượt tập hợp ở khoản đất trống, làm nóng gân cốt chuẩn bị khiêu vũ.
Phó Tư Điềm đứng lên trong không gian ồn ào huyên náo, liếc mắt lần cuối nhìn hai cô bé đang chụm đầu vào nhau thổi bong bóng, quay lưng về phía hai cô bé, băng qua bờ đê đi xa dần.
Ngày mai thì gấp quá, hay ngày mốt đi, ngày mốt cô sẽ nói với chú thím là có việc đột xuất phải quay lại trường.
Phó Tư Điềm vừa nghĩ vừa nhìn cái bóng của mình.
Ngày 2 tháng 10, Phó Tư Điềm tỉ mỉ dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, tối đó cô tìm cớ nói với chú là mình phải trở về trường.
Thừa dịp thím không chú ý, chú định lén cho cô tiền tiêu vặt, cô vội viện cớ tiền vẫn còn đủ dùng nên không nhận.
Sáng ngày 3 tháng 10, cô chuẩn bị xong bữa sáng, để lại tờ giấy ghi chú cho gia đình Phó Kiến Đào rồi đeo balo có chứa hai bộ quần áo hôm nọ mang về, chân tay nhẹ nhàng ra khỏi cửa.
Sáng sớm chim hót líu lo, ánh mặt trời ấm áp thoải mái, Phó Tư Điềm mua hai cái bánh bao ở quán ăn sáng bên cạnh trạm xe buýt, bỏ vào túi xách.
Xe buýt đến, Phó Tư Điềm cho tiền xu vào rồi lên xe.
Nhà ga Nịnh Thành chỉ là một nhà ga nhỏ, xe đi Thân Thành cũng không nhiều.
Sau khi Phó Tư Điềm đi đến quầy đổi vé mới biết chuyện này, cô đã bị lỡ hai chuyến sớm nhất, chuyến gần nhất tiếp theo có thể mua được là chuyến bốn giờ mười một phút chiều.
Thời gian chờ khá lâu, Phó Tư Điềm không hề do dự, cũng không quay lại nhà Phó Kiến Đào.
Ăn hai cái bánh bao no bụng, cô ngồi thừ ở phòng chờ đợi đến giờ soát vé.
Phó Tư Điềm về đến Thân Đại mặt trời đã lặn.
Xe buýt kẹt hàng dài, cô có hơi say xe, vừa nóng nực vừa buồn nôn.
Nhưng ký túc xá không có người, một mình cô hưởng thụ điều hòa, điều hòa lại là cả phòng cùng chia ra trả tiền điện, cô sợ những người còn lại không vui.
Cô mở đỡ quạt trần, đi vào phòng tắm để tắm, lúc ra giặt quần áo cảm nhận được một luồng gió mát ngoài ban công, thế là quyết định đến sân thể dục đi dạo, thuận tiện hít thở không khí.
Người trên sân thể dục ít hơn so với ngày thường, chỉ có thưa thớt mười mấy bóng dáng đang chạy bộ.
Phó Tư Điềm thả lỏng đầu óc, đeo tai nghe điện thoại, chầm chậm chạy vòng quanh đường băng đón gió.
Đi được nửa vòng, vừa lơ đễnh quay đầu sang bậc thềm phía khán đài gần cột cờ, một bóng người đứng thẳng tắp đang nói chuyện điện thoại khiến lòng cô bắt đầu nhộn nhạo.
Ánh đèn đường chiếu qua bức tường cao chỗ khán đài chỉ lọt được chút ánh sáng mỏng manh, chiếu vào khiến gương mặt người kia mơ hồ không rõ ràng, nhưng trong đầu Phó Tư Điềm đã tả đi tả lại Thời Ý quá nhiều lần rồi, cô chắc chắn người kia là Thời Ý.
Lý trí khiến cô thu hồi tầm mắt, làm như mình chưa phát hiện ra, nhưng tâm trí lại hoàn toàn không chịu nghe lời.
Thời Ý không về nhà sao? Đáng lý ra cậu ấy là người địa phương, hẳn là phải rất thuận tiện để về mới đúng chứ.
Cước bộ của cô nhanh hơn, đi đến nửa vòng sau của đường băng, đối diện với cột cờ.
Cách một sân bóng, khoảng cách quá xa, cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy Thời Ý vẫn còn đứng chỗ kia.
Bước chân của cô lại nhanh hơn một chút, một lần nữa lại quay về đoạn đường ban nãy chạy ngang qua cột cờ.
Bước chân thả chậm lại, nghiêng đầu nhìn về phía trước, để bóng dáng Thời Ý lọt vào tầm mắt mình.
Thời Ý ngồi xuống đối diện với sân thể dục, vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.
Nhận thấy Thời Ý dường như có dấu hiệu nghiêng đầu, Phó Tư Điềm vội vã thu hồi tầm mắt, cúi đầu chạy nhanh qua.
Cô không rõ mình đang làm cái gì, chỉ là không nhịn được nên cứ làm.
Vòng thứ hai, vòng thứ ba vẫn y như thế.
Cô nhìn thấy Thời Ý đã nói chuyện điện thoại xong, đi đến bậc thềm thấp nhất, một tay tựa vào lan can ngắm nhìn sân thể dục, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Vòng thứ tư, Phó Tư Điềm đi đến chỗ kia, theo thói quen định nghiêng đầu nhìn.
Nhưng mà lúc này chỗ bậc thềm lại trống trơn, Thời Ý không có ở đó.
Tim Phó Tư Điềm bỗng cảm thấy trống trải.
Bước chân của cô vô thức dừng lại, xoay người nhìn khắp nơi, thẫn thờ như người mất hồn.
Cô không biết rằng Thời Ý đang ngồi trong sân bóng chếch một chút từ phía sau cô cách đó không xa, thu hết tất cả động tác ngừng chân tìm kiếm của cô vào mắt.
Ban nãy Phó Tư ĐIềm thật sự là cố tình nhìn trộm cô ấy, Thời Ý khẳng định, đó không phải lả ảo giác.
Cô ấy có chút nghi hoặc, có phải Phó Tư Điềm để ý mình quá mức hay không? Nhưng khi cô ấy nhìn thấy Phó Tư Điềm chậm chạp di chuyển, lộ ra bóng lưng tịch mịch, trong lòng lại như có gì đó khuấy động, đột nhiên tâm trạng không tốt cho lắm.
Cô ấy nhớ lại lần cuối cùng khi hai người nói chuyện với nhau, Phó Tư Điềm sợ hãi xin lỗi cùng với thái độ đáp lại không hay ho lắm của mình.
Lúc Phó Tư Điềm hoảng hốt chạy đi, Thời Ý cảm nhận được cô đang cực kỳ bối rối.
Nhưng mà vậy thì đã sao chứ.
Lúc ấy Thời Ý nghĩ mình đây cũng chưa nói câu nào khó nghe, chẳng lẽ chỉ cần xin lỗi thì bắt buộc phải nhận được nụ cười cảm thông của đối phương hay sao? Lúc đó cô ấy cũng rất không vui, không vui là do nghe thấy người khác bàn tán sau lưng mình, hay là vì người tham gia bàn tán có Phó Tư Điềm – người mà xém chút nữa cô ấy đã nhận nhầm thành “Cậu ấy”, đến tận bây giờ Thời Ý cũng không rõ lắm.
Thời gian qua đi, đáy lòng Thời Ý dâng lên cảm giác có lỗi.
Thật ra đúng là cũng không phải chuyện gì to tát, huống hồ Phó Tư Điềm cũng đã có lòng đến xin lỗi rồi.
Từ lần đó về sau, dường như Phó Tư Điềm cố tình giữ khoảng cách với cô ấy.
Dù gì Phó Tư Điềm cũng không phải “cậu ấy”, vốn Thời Ý không thèm để tâm, nhưng hiện tại nhìn thấy bóng lưng gầy yếu cô đơn của Phó Tư Điềm, cô ấy không còn cách nào thuyết phục bản thân đừng để ý đến nữa.
Cô ấy đứng lên, nhìn Phó Tư Điềm ở đằng xa, nhíu nhíu mày.
Cô ấy đi ra phía rìa sân bóng, đứng ở nơi được ánh đèn chiếu sáng nhất trên đường băng, giả vờ bấm điện thoại.
Tính toán thời gian, canh đến lúc Phó Tư Điềm sắp đi ngang qua, cô ấy cất điện thoại, lơ đãng ngẩng đầu, bắt được Phó Tư Điềm đang đi đến từ đối diện.
Một cuộc gặp mặt bất ngờ quá là hoàn hảo.
Phó Tư Điềm mở to hai mắt, không biết phải làm sao.
Cô nhìn thấy Thời Ý rồi, chắc chắn 100% Thời Ý cũng nhìn thấy cô.
Giờ phải làm sao? Cô…!cô có cần chào hỏi Thời Ý hay không đây?
Trong lúc vẫn đang do dự, Thời Ý nhìn cô chăm chú, môi mỏng khẽ hé mở: “Thật trùng hợp, cậu cũng đến tản bộ.”
Giọng nói thật là tự nhiên.
Tim Phó Tư Điềm đập như ngựa hoang đứt cương, “Đúng…!đúng vậy, trùng hợp quá.” Cô dừng bước, đứng bên cạnh đường băng.
Gió đêm thổi qua quần áo hai người, lay động mái tóc dài của cả hai.
Không ai lên tiếng, có chút xấu hổ.
Thời Ý vén vài sợi tóc bên tai, hỏi: “Mình đang định về, cậu thì sao?”
Lý trí của Phó Tư Điềm lại bắt đầu không đủ dùng.
Cho dù tận đáy lòng cô đã hạ quyết tâm như thế nào, nhưng dường như chỉ cần một ánh mắt của Thời Ý, cô lại giơ hai tay đầu hàng vô điều kiện.
“Mình cũng định về.” Cô nghe thấy âm thanh của mình có chút khàn.
“Ký túc xá?” Thời Ý hỏi.
“Ừm.”
“Vậy đi chung nha?” Thời Ý ngỏ lời mời.
“Được.” Phó Tư Điềm cố gắng kiềm nén sự căng thẳng trong cổ họng.
Hai người sóng vai đi ra ngoài sân thể dục.
“Quốc khánh cậu không về nhà à?” Phó Tư Điềm vân vê đường chỉ quần, ra chiều tự nhiên tìm chút đề tài vụn vặt.
Thời Ý đạm nhạt trả lời cô: “Về hai ngày.
Cậu thì sao?”
Phó Tư Điềm: “Mình cũng vậy.”
“Đi tàu tốc hành à?”
“Đúng rồi.”
“Sao không chơi thêm hai ngày nữa?” Thời Ý tùy tiện hỏi.
Phó Tư Điềm im lặng hai giây, âm thanh nhẹ nhàng thẳng thắn: “Người trong nhà cãi nhau, bầu không khí không tốt lắm.”
Cước bộ của Thời Ý hơi khựng lại, thoáng nghiêng người qua nhìn cô.
Khuôn mặt của cô ấy được ánh đèn đường chiếu xuống trông rất dịu dàng, trái tim Phó Tư Điềm lại bắt đầu đập loạn xạ.
Cô cho rằng cô ấy muốn nói gì đó để an ủi mình, kết quả Thời Ý lại hỏi: “Có muốn quay lại đi dạo thêm không?”
“Hử?” Đầu óc Phó Tư Điềm chưa load kịp.
“Hóng gió, tâm trạng sẽ tốt lên.” Giọng điệu Thời Ý rất chân thành.
An ủi vụng về như vậy à? Phó Tư Điềm ngẩn người, bỗng nhiên mím môi, ý cười tràn ra từ khóe mắt.
Lần này đến phiên Thời Ý ù ù cạc cạc.
Nhưng cô ấy chỉ lẳng lặng nhìn Phó Tư Điềm cười, cũng không hỏi cô đang cười cái gì.
Phó Tư Điềm cười lên rất xinh đẹp, ánh mắt long lanh như nước, cong cong, cả người mềm mại, sạch sẽ.
Cô ấy lại nghĩ đến người kia.
Phó Tư Điềm lắc đầu, không có ý muốn quay lại sân thể dục.
“Vậy cậu cũng là tâm trạng không tốt nên đi ra hóng gió sao?” Cô thử thăm dò.
Thời Ý vẫn tiếp tục đi về phía trước, đều giọng trả lời “Ừ”, không có ý định nói tiếp.
Phó Tư Điềm không dám đào sâu.
Mắt thấy bầu không khí sắp sửa rơi vào xấu hổ như lần trước, Phó Tư Điềm tìm đề tài: “Hồi trung học cậu từng học bóng chuyền hả?”
“Từng học qua, sao thế?”
“Tiết thể dục mình thấy cậu chơi rất giỏi.”
Thời Ý nảy sinh chút hứng thú trêu Phó Tư Điềm: “Cậu nhìn thấy à? Mình còn tưởng tiết thể dục cậu cũng không dám nhìn mình chứ.”
Đúng như ý nguyện, cô ấy nghe thấy Phó Tư Điềm bối rối lắp bắp: “Mình…!mình không có, mình chỉ là…!chỉ là…”
Thời Ý nhịn không được nở nụ cười thật nhẹ.
Sao lại có người dễ xấu hổ như vậy chứ.
Cả người Phó Tư Điềm mềm nhũn, khó tin lấm lét nhìn lên.
Cậu ấy…!có phải cậu ấy đang giỡn với mình hay không?
Nụ cười của Thời Ý chỉ lướt qua trong giây lát, nói về vấn đề chính: “Mình biết.
Chuyện ngày hôm đó xin lỗi cậu, là do tâm trạng mình không tốt nên giận cá chém thớt lên người cậu.” Giọng nói vẫn mang khuynh hướng trong trẻo nhưng lạnh lùng thường thấy.
Nhưng tim Phó Tư Điềm lại vì lẽ đó mà nóng lên, trong đầu như có pháo hoa, từng cụm từng cụm nở bung ra.
Chuyện ngày hôm đó là chuyện gì, không cần nói cũng biết.
“Không có, không có.” Phó Tư Điềm liên tục phủ nhận: “Vốn dĩ là do mình không đúng.”
Thời Ý và cô đối mặt một giây, có vẻ như không muốn tiếp tục giằng co xem ai mới là người không đúng trong chuyện này, lại chuyển đề tài khác: “Cậu chơi bóng dở thật sự.”
Đây là một câu khẳng định.
Cái miệng nhỏ của Phó Tư Điềm nhếch lên, trong lòng nảy sinh một suy đoán, thật ra trong tiết thể dục Thời Ý cũng có để ý đến mình ư?
“Mình…!mình chưa từng được học qua, không biết chơi.”
“Không khó đâu, đợi tiết sau mình dạy cho cậu.” Thời Ý nói một cách thoải mái.
Phó Tư Điềm bị từng đợt sóng vui sướng liên tục dập đến muốn hôn mê bất tỉnh.
Đoạn đường lần này dài hơn so với lần trước, nhưng Phó Tư Điềm lại cảm thấy chưa gì đã đến nơi rồi, vẫn còn chưa tận hứng.
Đến tận khi trở về ký túc xá, Phó Tư Điềm nằm trên giường, chân tay dính trên giường nhưng cô vẫn cảm thấy như mình đang đi trên mây, không dám tin là thật.
Đối với cô mà nói, Thời Ý xin lỗi cùng với chuyện hòa giải mà trong lòng cả hai tự hiểu rõ, thì không bằng nói là Thời Ý đơn phương đặc xá cho cô đi.
Cô đã không còn dám dựa vào một chút dịu dàng mà Thời Ý dành cho mình để tự đa tình, nảy sinh mơ tưởng hão huyền nữa.
Nhưng ít nhất cô cũng không còn phải chịu sự giày vò với việc “Người mình thích chán ghét mình”.
Đêm nay, Phó Tư Điềm còn cho rằng mình sẽ mất ngủ vì quá vui vẻ, ai ngờ cô ôm thỏ bông, chưa được bao lâu đã tiến vào mộng đẹp.
—————————————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Ý: Yeah, kế hoạch thành công!
Quần chúng ăn dưa: Yeah cái gì mà yeah, hôm nay lại là một ngày không nhận ra vợ!