Đọc truyện Loan Đao Mặt Trăng – Chương 9: Vết sẹo (1)
Chữ của Trần Tỉnh gọn gàng sạch sẽ, mỗi trang chỉ viết đoạn ngắn, hơn nữa chỉ viết một bên giấy. Cuốn vở nhỏ chưa viết xong, nội dung cũng không nhiều.
Thứ bảy ngày 4 tháng 7, trời nắng.
Đang đi nghỉ.
Đàm Vũ sẽ đến xưởng học vẽ vào ngày mai. Hôm nay tôi sẽ đến nhà bà ngoại chơi với cậu ấy. Biển ở đây sạch hơn nhiều, cát mịn và mềm, trên đường ven biển còn có một ngọn hải đăng nhỏ.
Cậu lái một chiếc xe đạp điện đưa tôi đến một nơi có ít người. Rạn san hô ở đó lớn vô cùng, nằm lọt trong nước biển, giống như một vách đá trên bờ biển châu Âu. Chúng tôi đang chơi ở biển, khi đó thủy triều lên cao, sóng rất cao và dữ dội, tôi lén lút xuống đáy biển. Dưới nước, tôi mở mắt, nhìn thấy hạt cát nổi trong nước, cũng có rất nhiều bong bóng nhỏ.
Tôi muốn chết như thế này.
Sóng đánh vào người tôi. Tôi không còn phương hướng, lơ lửng như không trọng lượng. Đàm Vũ túm lấy tôi, xách tôi từ trong nước lên.
Cậu hỏi tôi có sao không. Tôi nói, nước này mặn quá.
Tôi tắm xong rồi, nhưng hình như vẫn còn mùi tanh mặn trên người.
Tôi cũng muốn đi học vẽ.
Thứ hai ngày 26 tháng 7, trời nắng.
Quạt trong phòng bị hỏng…
Tôi thực sự ghét mùa hè.
Tôi sắp ói rồi.
·
Chủ nhật nhày 2 tháng 8, trời nắng.
Tôi sẽ không bao giờ vẽ nữa.
Chủ nhật ngày 16 tháng 8, trời nắng.
Động mạch cảnh bị đâm quá sâu, sau này sẽ không nảy sinh ý nghĩ bất chợt nữa, căn bản không thể thực hiện được.
Mà vết màu đen bị bút chì đâm này không tẩy được…
Thất tịch, ngày 25 tháng 8, trời nhiều mây.
Đàm Vũ trở lại, cậu ấy nhìn đẹp trai hơn.
Cậu ấy nói rằng khi rảnh rỗi sẽ đi trượt ván với các bạn cùng lớp.
Cậu ấy nói rằng đồ ăn trong xưởng vẽ rất khó ăn.
Cậu ấy nói rằng màu sắc trong tranh của anh ấy rất tốt, thế mà luôn bị giáo viên mắng.
Nhưng tranh của cậu ấy tốt hơn tôi nhiều…
Thứ hai ngày 7 tháng 9, bão.
Trời mưa rất to, Phòng Giáo dục đột nhiên cho chúng tôi về nhà vào buổi trưa, trường học đã ngập đến mức có thể chèo thuyền.
Thật vui.
Nhưng tôi không muốn về nhà.
Thứ hai ngày 22 tháng 9, mùa thu, nắng.
Hôm nay ăn phải thứ bị hỏng, khi nôn trong nhà vệ sinh, miệng tôi toàn là mùi đậu… Tôi sẽ không bao giờ ăn đậu nữa…
Bác sĩ của trường nói rằng tôi bị ngộ độc thực phẩm. Tôi về nhà nằm nửa ngày. Tôi bị tiếng cãi vã của Trần Mang Quốc và Thái Lệ Trân đánh thức.
·
Thứ tư ngày 6 tháng 10, nắng.
Con dao gọt hoa quả ở nhà quá cùn, rạch vài đường, tôi không dám tiếp tục nữa. May mà dao không bị gỉ sét, tôi cũng chưa từng mắc bệnh uốn ván.
Tôi lấy trộm kem xóa sẹo của Thái Lệ Trân, không biết nó có hiệu quả không.
Cuối cùng tôi cũng được trở lại trường vào ngày mai.
Thứ tư ngày 21 tháng 10, nắng.
Hôm nay có rất nhiều sao.
Mặt trăng thật cong, giống y như một cái đao. Tôi không nhìn được mà tưởng tượng cảnh đỉnh mặt trăng xuyên qua cằm, móc người treo lên. Máu sẽ chảy vào trong cổ áo, tiếp tục từ mũi chân nhỏ xuống đất.
Có mặt trăng rực rỡ làm bạn, thật tuyệt làm sao.
Thứ hai ngày 16 tháng 11, trời nắng.
Thời tiết hôm nay tốt, tôi thích ánh nắng mùa thu.
Thứ bảy ngày 21 tháng 11, nắng.
Tôi có một kế hoạch.
Từ nơi này đi xe buýt đến nhà bà ngoại Đàm Vũ mất khoảng một tiếng rưỡi, thêm nửa tiếng đi bộ đến vách đá kia.
Cần chú ý ném điện đi để tránh định vị, và chọn thời điểm để không bị ai phát hiện quá sớm, ví dụ như buổi trưa.
Chủ nhật ngày 22 tháng 1, trời mưa.
Ngày hôm qua tôi đã không đi, tôi rất lười biếng.
Hôm nay trời mưa, cũng không thích hợp để đi.
Cô gái nhà bên cạnh vốn ra ngoài dắt chó đi dạo. Bỗng nhiên mưa như trút nước, cô liền chạy lại ôm con chó. Con chó không bị ướt nhiều, ngược lại, cô gái ướt sũng.
Nếu tôi là thú cưng thì thật tốt, có chỗ ăn chỗ ở, còn có người yêu thích.
Thứ bảy ngày 28 tháng 11, nắng.
Kem trị sẹo dùng khá tốt. Nhưng đã hai tháng liền tôi không thấy Thái Lệ Trân.
·
Thứ hai ngày 11 tháng 1 âm.
Ngày hôm nay đột nhiên lạnh quá, nghe bạn học nói mới biết, ngày hôm nay nhiệt độ thấp nhất là dưới 0.
Hình như chưa bao giờ tôi trải qua những ngày dưới 0…
Giờ tự học buổi tối, răng tôi đau quá, đau đến mức tôi không thể học được. Tôi xin giáo viên chủ nhiệm cho nghỉ, nhưng không được.
Cô ấy nói rằng phải để bố tôi đến đón tôi…
Làm gì có chuyện ấy…
Thứ bảy ngày 23 tháng 1 âm.
Tôi đi thăm em gái.
Ngôi mộ nhỏ của em nằm ở kia, còn rất mới.
Thứ hai ngày 1 tháng 3, nắng.
Đàm Vũ trở lại lớp học, thành tích rất tốt.
Cậu ấy ngồi với tôi, để giúp tôi học hành tốt hơn, không bị cái chết của Trần Mang Quốc ảnh hưởng đến kỳ thi đại học.
Cậu ấy không biết, là tôi phóng hỏa.
Chuyện này chỉ có Thái Lệ Trân và tôi biết.
Trần Mang Quốc uống say đến điên, sau đó ngã ở trên giường. Tôi lấy bật lửa đốt chăn ông ta. Xong, tôi về phòng mình nằm chờ chết, nhưng không biết Thái Lệ Trân tại sao lại đột ngột trở về, kéo tôi ra ngoài.
Tôi mười bảy tuổi rưỡi, mà trong hộ khẩu viết tôi chỉ có mười lăm tuổi.
Không ai có thể làm gì tôi.
Tế Nguyên đặt quyển nhật kí xuống, mở quyển kí họa ra, nhìn thấy mấy chục bức chân dung của bé gái 4, 5 tuổi. Hắn đoán đây là em gái Trần Tỉnh.
Quyển này cũng chưa vẽ xong. Một vài trang gần cuối có dấu vết hỗn độn, hắn lật ra, là một trang giấy trống, bên trên có nét chữ nguệch ngoạc –
– Tôi sẽ không bao giờ vẽ nữa.