Đọc truyện Loan Đao Mặt Trăng – Chương 1: Gặp gỡ (1)
Lần đầu tiên Tế Nguyên nhìn thấy Trần Tỉnh là ở bãi đỗ xe dưới hầm, bên cạnh một quán Café Internet.
Hôm ấy có lẽ là một ngày lễ gì đó, có rất nhiều người đi xem phim. Tế Nguyên đang không tìm thấy chỗ đậu xe thì vừa vặn nhìn thấy một khu trống trước quán Internet. Hắn cẩn thận đỗ xe vào tường, không chặn lối vào quán Internet, cũng không chắn lối đi của những người dùng thang máy.
Khi trở lại xe của mình sau khi xem buổi ra mắt của một bộ phim bom tấn nào đó, hai vết xước chói lóa trên xe đã khiến hắn phát hỏa.
Tế Nguyên ngẩng đầu dò xét, ánh mắt dừng lại trên camera giám sát nằm đơn độc ở lối vào của quán Café rồi bước vào trong.
Lúc đó đã gần 3 giờ sáng, trong quán không có nhiều khách, mà đám nhân viên lười biếng chẳng biết đã đi đâu.
Tế Nguyên đứng trước quầy thu tiền, nhìn thấy một bàn tay lộ ra sau cánh cửa phòng chứa đồ. Bàn tay ấy rất đẹp, khớp xương rõ ràng, móng tay sạch sẽ, ngón tay thon dài kẹp nửa điếu thuốc đang cháy dở. Khói thuốc vẫn cứ bay lên, nhưng bàn tay xinh đẹp kia lại chẳng hề cử động.
Không biết qua bao lâu, bàn tay kia mới gảy tàn thuốc, thu về phía sau cánh cửa.
Tế Nguyên nhìn theo tàn thuốc từ từ rơi xuống, dừng trên sàn nhà màu nâu, mới hoàn hồn lại.
“Bàn tay kia hẳn là của một người đàn ông, mà người kia hiện tại đang ở trong phòng chứa đồ”- hắn nghĩ.
Tế Nguyên đập tay lên bàn, lớn giọng hướng về căn phòng kia:””Có ai trong đó không?”
Người bên trong nghe thấy, thò đầu ra, xác nhận người vừa nói không phải ông chủ của mình mới bước ra ngoài.
“”Muốn thuê máy sao?”” – Giọng người kia khàn khàn, Tế Nguyên có thể ngửi lấy mùi thuốc lá phảng phất trong không khí.
“”Không.”” – Tế Nguyên thả cánh tay đang đặt trên bàn xuống, theo bản năng mà đứng thẳng, quan sát người trẻ tuổi trước mặt, nói:”” Xe của tôi để ngoài cửa bị xước. Có thể vào xem camera giám sát không?””
Da người này trắng nõn, như thể quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời, môi rất đẹp, thế nhưng đôi mắt đen lại mang vẻ u tối, khiến thần sắc giảm xuống một nửa.
“”Xin lỗi.””- Người đàn ông quy củ đứng trong quầy thu tiền, nhìn vào mắt Tế Nguyên thành thật giải thích:””Quản lí của chúng tôi không có ở đây, tôi không thể cho anh xem camera.””
Người này mặc một chiếc áo mi trắng, trên ngực ghim thẻ tên của mình – Trần Tỉnh.
Giọng Trần Tỉnh vang lên bên tai Tế Nguyên, như mang theo tiếng gió của thảo nguyên bao la:””Quản lí của chúng tôi ở đây từ 9:30 đến 6:00 trong ngày. Anh có thể đến đây trong thời gian này.””
Ánh mắt Tế Nguyên dõi theo môi Trần Tỉnh, dọc xuống cần cổ mảnh khảnh trắng nõn, vô thức đáp lời:”” Được, cảm ơn.””
Mấy ngày sau, Tế Nguyên lần thứ hai đến quán Internet, nhưng sau quầy thu tiền lại là một cô gái xa lạ. Sau khi nói rõ ý định của mình, hắn đã gặp được quản lí.
Quản lí cùng Tế Nguyên ngồi trước máy tính hơn một giờ, cuối cùng cũng tìm được hung thủ phá xe.
“”Đúng rồi, sao hôm nay không thấy anh chàng đẹp trai hôm trước đi làm?”” – Tế Nguyên đưa cho quản lí một điếu Trung Hoa, vừa nói chuyện phiếm vừa hỏi thăm tin tức người nọ.
Quản lí ngậm điếu thuốc nói:”” Tiểu Trần hả? Cậu ấy chỉ làm ca đêm thôi. Buổi tối ít người, làm việc dễ dàng hơn.””
Tế Nguyên khách sáo hai câu rồi rời đi.
Lần thứ ba đến, Tế Nguyên ngồi trong quán Internet chơi hết cả đêm nhưng vẫn không thấy Trần Tỉnh.
Hắn cùng cô gái làm trong quán trò chuyện một lúc mới biết Trần Tỉnh đã nghỉ việc.
Cô gái kia vô tư đáp lời hắn:””Hai ngày nữa Tiểu Trần sẽ quay lại trả đồng phục.””
Kết quả là, ngày Trần Tỉnh đến trả đồng phục, Tế Nguyên cũng “”trùng hợp”” đã ở đấy.
“”Mưa lớn như vậy, để tôi đưa cậu về.”” – Tế Nguyên đứng sóng vai cùng Trần Tỉnh trước cửa quán.
Trần Tỉnh quay đầu lại, khẽ ngẩng đầu lên, mím môi, nhìn thẳng vào mắt Tế Nguyên.
Tế Nguyên không né tránh, để Trần Tỉnh nhìn mình chằm chằm. Một lúc lâu sau, hắn thấy khuôn mặt tái nhợt của Trần Tỉnh như bị cuốn vào làn gió xuân, hóa thành nụ cười rạng rỡ tuyệt đẹp.
“”Anh đưa tôi về nhà, hay là mang tôi về nhà?””
Giọng của Trần Tỉnh mang theo tiếng mưa, truyền vào lỗ tai của hắn.
“Mĩ nhân chủ động như vậy, chỉ những kẻ không cứng được mới từ chối.” Tế Nguyên nghĩ.