Loạn Đả Thiên Hạ

Chương 9


Bạn đang đọc Loạn Đả Thiên Hạ: Chương 9


Bạch Nguyệt Ly ở trong Tàng Kinh các đã 3 ngày. Trong suốt thời gian đó, cô đã đọc gần hết sách dược trong các. Mỗi ngày chỉ có tiểu Xuân mang đồ ăn cho cô. Thỉnh thoảng cha cô cũng đến thăm. Hầu hết thời gian cô dành đọc sách chứ không có ra ngoài.
Đến ngày thứ năm, Bạch Nguyệt Ly đi ra ngoài. Mấy người tiểu Xuân lo lắng đi đến bên cô. Mấy ngày nay tiểu thư không có nghỉ ngơi, cứ dán mắt vào sách. Lão gia đã nhiều lần khuyên cô về phòng nghỉ ngơi nhưng tiểu thư đều nhất quyết ở trong các.
– Tiểu thư, người không sao chứ?
Lúc này tiểu Hồng lo lắng hỏi.
– Ta không s…

Bạch Nguyệt Ly cảm thấy đầu óc choáng váng, tay chân muốn rã rời, ngã xuống. May mắn tiểu Thu ở bên cạnh đỡ lấy cô. Mấy người tiểu Xuân lo lắng, vội đem cô về phòng. Sau đó người thì đi báo Bạch Trường Phòng, người đi kiếm đại phu, cả phủ một hồi nháo động.
– Tiểu Hồng, ngươi nói sao. Ly nhi ngất xỉu?
– Dạ, đúng vậy thưa lão gia.
Bạch Trường Phong lo lắng bật ghế đứng dậy. Nhanh chóng chạy đến Uyển Nguyệt các. Nơi này là Bạch Trường Phong đặc biệt thiết kế riêng cho Bạch Nguyệt Ly. Phải nói là thanh nhã vô cùng. Tất cả đồ vật, cây cột, nóc nhà… nhìn thì đơn giản, bình thường nhưng bên trong lại là đồ tốt vô cùng. Hằng năm Bạch Trường Phong ra ngoài tìm kiếm, sưu tầm các bảo vật về để làm, nhằm giúp cho cô thanh tâm tịnh khí, sớm ngày khỏi bệnh.
Vì trong người Bạch Trường Phong có ma khí cực mạnh nên nhanh cóng tới phòng của cô. Lo lắng chạy vào phòng thì thấy có một người đầu tóc bạc phơ, toàn thân một thân bạch y, đang bắt mạch cho Bạch Nguyệt Ly.
– Đại phu, nữ nhi ta thế nào rồi?
Thấy cô an tĩnh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc thì lộn xộn nên lo lắng hỏi. Ông lão thu hồi tay, ngẩng đầu nhìn Bạch Trường Phong.
– Thưa tướng gia, người không cần lo. Tiểu thư là do thức đêm và lao lực quá độ nên mới như vậy. Hiện giờ tiểu thư đang nghỉ ngơi, cần phải điều dưỡng, chăm sóc tốt là được.
– Đại phu nói vậy ta cũng yên tâm. Cho hỏi đại phu là?
Bạch Trường Phong nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Những khi để ý kỹ khuôn mặt của vị đại phu này làm ông cảm thấy rất quen. Giống như đã từng gặp ở đâu rồi nhưng ông không tài nào mà nhớ nổi.

– Lão đây họ Hàn, tên chỉ có một chữ Kha. Tướng gia người có thể gọi lão là Hàn Kha hay Hàn lão đầu đều được.
Hàn Kha bật cười hai tiếng, vuốt râu nhìn Bạch Nguyệt Ly.
– Ngư…người là… Hàn Kha!!
Nghe thấy hai chữ này, Bạch Trường Phong như bị sét đánh. Người này, người đang đứng trước mắt ông chính là Hàn Kha – dược sư đệ nhất Thiên Luân đại lục này. Phải biết rằng, vị dược sư này vì có tài năng thiên phú hơn người nên lúc đó đến tận bây giờ chính là một huyền thoại. Hàn Kha đã luyện thành công Lan Túy đan, một loại đan dược trong truyền thuyết, không một ai có thể thành công. Thảo dược để làm ra nó cũng rất quý hiếm. Chỉ cần một viên thôi là người đó cho dù là phế vật đi chăng nữa thì cũng sẽ trở thành bá chủ thiên hạ. Nhưng không hiểu sao ngay sau khi luyện được thì Hàn Kha và Lan Túy đan đều biến. Không ai biết ông ta đã đi đâu. Có rất nhiều người lùng sục, tìm kiếm nhưng đều không có kết quả. Cứ nghĩ rằng ông ta đã biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa nhưng không ngờ rằng hôm nay lại ở trong phủ
– Tiền bối sao lại xuất hiện ở đây?
– Lão…
Đang nói Hàn Kha đột nhiên dừng lại, mỉm cười đầy thâm ý nhìn sang Bạch Nguyệt Ly. Bạch Trường Phong không hiểu sao ông ta lại nhìn Bach Nguyệt Ly như vậy. Chẳng lẽ… theo kinh nghiệm nhiều năm thì chắc là vậy rồi.
– Tiền bối đã đến rồi sao không ở lại làm khách để ta làm tròn nghĩa vụ chủ nhà?

– Đa tạ. Lão đây quen sống ở thâm sơn cùng cốc rồi, không quen ở đây. Bây giờ lão xin cáo biệt.
– Nhưng…
Chưa nói gì thì Hàn Kha đã biến mất. Bạch Trường Phong cứ tưởng rằng giống với suy nghĩ của mình chứ. Ai ngờ…
Ở bên ngoài, bóng dáng màu trắng kia mỉm cười, cầm hồ lô uống, miệng lẩm nhẩm
– Tiểu nha đầu, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.