Đọc truyện Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang – Chương 20: Đến Bữa Tiệc Sinh Nhật Của Tô Tử Yên3
Thấy Cao Văn Lạc bước vào cô ta nghĩ Cao Lãnh Khang anh cũng đã đến vội vàng chạy một mạch từ trên cầu thang xuống đến chỗ ông ấy.
– Bác trai, bác đến rồi sao?
– Ừm ta đến rồi, Yên Yên hôm nay trông con rất ra dáng một thiếu nữ đấy haha.
– Vâng cảm ơn bác đã khen ạ, à mà anh Khang đâu rồi hả bác?
Thấy Cao Văn Lạc bước vào nhưng lại không có sự xuất hiện của Cao Lãnh Khang cô ta tò mò hỏi.
Những người xung quanh cũng thắc mắc là tại sao anh giờ này còn chưa đến.
Chẳng lẽ anh không đến hay sao? Đám người đứng ở đây thấy vậy thì lo lắng mình đến đây có phải mất công rồi không?
– Lãnh Khang nó đi sau.
Được một lúc ông lại nói tiếp….!Nó cũng đang trở Giao Uyên đến.
CÁI GÌ?
Tất cả mọi người đều bất ngờ trước câu nói của ông, cùng nhau nói lớn.
Họ bắt đầu thắc mắc thì thầm to nhỏ
Cao tổng vậy mà chịu đi cùng một người con gái hay sao?
Có đùa không vậy? Ngài ấy vốn không thích phụ nữ mà?
Chuyện này đúng là hiếm nha tôi thật muốn thấy gương mặt của cô gái đó
Nghe nói cô ta là em họ của ngài ấy chắc là do ngài ấy ở cùng cô ta nên ngài ấy mới đi cùng thôi.
Tô Tử Yên cô ta cũng khá sốc khi nghe thấy Cao Văn Lạc nói như vậy.
Ai ai cũng biết Lãnh Khang từ trước đến nay không gần nữ sắc kể cả là người thân họ hàng mà? Vậy mà lại chịu đi cùng một cô em họ mới chỉ chuyển tới đây gần 2 tháng ư? Cái này có phải là sự thật không vậy?
Tô Tử Yên cô ta bây giờ rất căm phẫn cô em họ tên Trương Giao Uyên này.
Cô ta tay nắm chặt mép váy như muốn xé tan nó ra thầm nhủ trong lòng.
Con nhỏ chết tiệt đó, hừ mình mới là vị hôn phu của anh ấy là Cao thiếu phu nhân trong tương lai, mày dám quyến rũ chồng tao chắc chắn tao sẽ rạch mặt mày ra xem Khang anh ấy có còn xem trọng mày nữa không.
Con tiện nhân khốn khiếp mày cứ chờ đấy.
Tự nhủ xong cô ta cũng không quên nở một nụ cười quỷ dị nhưng nó cũng nhanh chóng bị dập tắt khi cô ta nhớ ra đang đứng trước mặt bao nhiêu người nhất là người “ba chồng” tương lai này.
Cô ta đúng là một người phụ nữ có tâm cơ độc ác dã man mà nếu người khác biết được trong đầu cô ta đang nghĩ gì chắc chắn sẽ dìm chết cô ta dưới tận cùng của xã hội.
Tô Tử Yên từ nãy đến giờ đã cố gắng để mình trở nên nho nhã nhất có thể, cô ta đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, gượng cười vẻ giả tạo nói
– Vậy mời bác trai vào trước, tí nữa anh ấy sẽ đến thôi ạ.
– Ừm
Nói xong cô ta vừa tức vừa bất mãn trong lòng dẫn Cao Văn Lạc đến chỗ ba mình.
Ở chỗ anh
Sao lâu thế, đã hơn 30 phút đồng hồ trôi qua mà cô vẫn chưa ra.
Cao Lãnh Khang bây giờ chỉ muốn nhìn thấy Giao Uyên ngay lập tức.
Sau vài phút cuối cùng mảnh gièm cũng được mở ra.
Bước ra là một cô gái mái tóc vẫn là màu bạch kim được búi gọn đằng sau trên khuôn mặt được tự do thả vài cọng tóc, gương mặt mộc do làn da trắng mịn sẵn nên Giao Uyên không trang điểm tỉ mỉ đậm đà mà chỉ tô thêm một chút son môi, đôi mắt màu tím quyến rũ cộng thêm trang sức trên người thật đúng là thanh tao xinh đẹp hết sức.
Đôi khuyên tai cùng cặp với chiếc vòng cổ kim cương xếp tầng thanh lịch, chiếc đầm dạ hội được xẻ tà màu trắng, nó ôm sát body nóng bỏng của cô, chân váy được xẻ lộ ra đôi chân thon dài trắng ngần không tì vết, đôi chân ấy đi trên chiếc giày cao gót được đính đá pha lê rất bắt mắt.
Hợp thể lại Giao Uyên cô bây giờ thật sự rất đẹp, chiếc đầm này khiến cô thật gợi cảm khi nó bó sát vào cơ thể cô lộ ra 3 vòng hoàn hảo.
Nữ chính trông lép lép là do cô không thích phơi bày ra thôi, chứ vòng nào ra vòng nấy, chỗ cần nhô thì nhô chỗ cần gọn thì gọn, đúng là tuyệt phẩm mà.
Nhìn Giao Uyên, Cao Lãnh Khang có chút sững sờ trước cái nhan sức cứ phải gọi là nghiêng nước nghiêng thành này.
Những nhân viên ở đây nhìn thấy cô mắt không ngừng ngưỡng mộ mà phát sáng, không nhịn được tất cả đều lên tiếng khen cô rôm rả.
Nhìn lại một lượt, nhận ra có gì đó không đúng gương mặt anh bắt đầu tối sầm lại, ánh mắt như thể muốn thiêu sống cả đám nhân viên ở đây vậy, giọng điệu nghe ra còn rất đáng sợ
– Cửa hàng này của các cô thiếu vải sao? Không còn bộ nào khác à? Mau đi thay lại chiếc váy khác cho tôi.
Trên mặt Cao Lãnh Khang vẫn bình tĩnh nhưng trong lời nói có chút tức giận và trong lòng cũng không bình lặng như vẻ bề ngoài.
Đã bảo là không cần lộng lẫy rồi, cô ta cố tình dám làm trái lời mình sao? Muốn cái cửa hàng này biến mất trong một đêm à? Nghĩ đến cô sẽ đến bữa tiệc với bộ đồ này sẽ có rất nhiều người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt thèm thuồng, không hiểu sao lòng anh cảm thấy bực mình vô cùng, tại sao lại như vậy? Vẫn là câu hỏi đó Cao Lãnh Khang không thể hiểu nổi nhưng bây giờ hơi đâu mà để ý chuyện này.
– Ơ, em thấy bộ này rất đẹp mà, sao lại đổi chứ?
– Em nếu còn muốn đi chơi thì tốt nhất nên nghe theo tôi đi.
Giao Uyên với hai chữ uỷ khuất hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp, đành quay lại thay bộ đồ khác.
Cô thấy bộ này rất sang trọng rất phù hợp với cô mà, có hở quá đâu chứ, thật là.
Một lúc sau Giao Uyên đã thay bộ khác mở mảnh gièm bước ra, đôi mắt màu tím lấp lánh nhìn anh.
– Bộ này được chưa? Em thấy như vậy là ổn rồi đó.
Nhìn từ trên xuống dưới Giao Uyên vẻ mặt tươi tắn xoay một vòng ngắm mình trong gương, trên người vẫn là một màu trắng, vẫn là chiếc giày pha lê đó, nhưng chiếc vòng cổ quý phái đã chuyển thành sợi dây chuyền Pentanl xinh xắn, váy lần này được phủ kín kéo dài đến mũi chân, trên chiếc eo thon gọn và mép váy còn có những hoạ tiết màu nâu nhạt quý phái, tuy rằng chiếc váy này không ôm trọn 3 vòng hoàn hảo của cô nhưng cô mặc nó vẫn đẹp không khác gì lúc nãy.
– Ừm
Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận vì cái váy này nó lại lộ ra cánh tay trắng bóc của cô, Cao Lãnh Khang nghĩ sao lại không làm cô ấy xấu đi một tí đi chứ? Làm kiểu nào cũng đẹp như này thì làm sao người ta không chú ý cho được.
Nghĩ vậy chứ anh vẫn một mặt như tảng băng đi đến thanh toán.
– Mau đi, không sẽ trễ.
Có cần kiệm lời thế không Cao thiếu?
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi cửa hàng này bắt đầu đi về hướng Tô Gia.
Thấy anh đi rồi đám người trong kia cũng dám thở mạnh, trở lại trạng thái bình thường.
Trên đường đi, những ánh đèn màu vàng chiếu vào khoảng không tối tăm, những nhà hàng vẫn đang mở đèn chói rọi đón chào những vị khách mời, những toà nhà cao chập chờn phát những ánh sáng quảng cáo, dõng người tấp nập qua đi , cô nghiêng người tựa đầu vào cánh cửa ngắm nhìn thành phố nhộn nhịp, đẹp đẽ này nhớ lại những kí ức hồi xưa của mình.
——
Tại bữa tiệc Tô Gia
Đã lâu như vậy rồi Cao Lãnh Khang còn chưa đến nữa.
Tất cả mọi người trong bữa tiệc ai cũng sốt hất cả rột cả gan
Tô Tử Yên tức giận quay sang nói với ba mình
– Ba à, tại sao anh ấy còn chưa đến nữa chứ? Anh ấy là bỏ mặc con sao?
Cô ta rốt cuộc đang nghĩ cái con khỉ gì thế? Cao Lãnh Khang chưa từng nói cũng chưa từng cần cô ta.
Cô ta nói như thật ấy
– Con mau bình tĩnh lại đi, nếu để người khác thấy được bộ dạng này của con thì đừng trách ba vô tình.
– Ba,…!hừ
Tô Mạnh Hùng nói xong thì quay người rời đi bắt chuyện với những vị chủ tịch đang đứng dưới sảnh cùng Cao Văn Lạc để lại Tô Tử Yên tức tối giậm chân nhìn theo ông ta.
Đang bực thì nghe tiếng xe của ai đó đi vào, tất cả mọi người cũng dần dần đổ dồn ánh mắt tò mò nhìn.
Cao Lãnh Khang lái xe đến cổng Tô gia, anh bảo cô ngồi im rồi bước xuống xe trước sau đó trước mặt đám đông mở cửa còn lại của chiếc xe.
Tất cả mọi người đều trầm trồ muốn nhanh chóng nhìn được nhan sắc của người con gái được chính tay một người lạnh lùng như Cao Lãnh Khang mở cửa.
Anh chìa tay ra, cô cũng thuận theo bám vào, Cao Lãnh Khang nhẹ tay kéo cô bước ra khỏi chiếc xe sang trọng.