Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 134: Phát Hiện


Đọc truyện Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang – Chương 134: Phát Hiện


– Lão đại, người bên ta đã đột nhập vào trước rồi, khu vườn mê cung đó lại không có lính canh.
Ngồi trên trực thăng, Leyla cầm chiếc ipad trên tay ngẩng đầu nói với nhữn người xung quanh.

Trên màn hình của cô hiển thị tất cả thông tin mà Nora và Vera đã định vị.
– Chúng ta nên cân nhắc khi bước vào, có khi bọn chúng lại bày trò gì trong đó thì sao? Đại Hổ rõ ràng biết ta đang hành động, chắc chắn ông ta cũng đã tính kế lên chỗ vườn đó.
Leyla nghiêm túc mở lời, Emma nhướng mày vẫn lẳng lặng nói.
– Hmm…hắn ta đều góp tất cả những đồ chơi, khói độc, sói, laze, thuốc nổ, thể loại gì có thể đối phó hắn đều mang vào.
– Không phải rất dễ đoán sao? Đại Hổ ông ta đều dùng những thứ cũ rích như vậy chúng ta cần phòng bị là được rồi?
Emma suy đoán một lượt, Mathieu không nhanh không chậm lại điềm đạm nói
– Không hẳn vậy đâu.

Ông ta biết rõ Jordan không phải thích là chiến được, khả năng cao là hắn ta thiết lập một cái bẫy mới khó lường, nhưng cũng có thể chiêu cũ nhưng cách đó lại thâm và độc.
Mọi người nghe xong đều đưa mắt nhìn Mathieu, Emma cũng không ngoại trừ, cô chỉ là bất giác liếc qua rồi thôi.
Sau một hồi yên lặng, tiếng nói của Mathieu lại vang lên trầm trầm
– Nhất cử nhất động của hắn, ta sớm phải thâu tóm được, Đại Hổ không khó nhưng con trai của ông ta, hắn rất mưu mô.
– Theo như tôi biết chút ít thì hắn là đại thiếu gia nổi tiếng, con trai cả của Trung Nhất, nhưng hắn thực chất mang máu của Đại Hổ.

Nhưng đối với cha hắn thì hắn chính là con át chủ bài, một loại người thâm sâu khó lường thực sự.
Dylan một mặt bình tĩnh, anh cất giọng trầm thấp xác nhận
– Hắn vốn là kiểu người như vậy, kiểu người ẩn mình giống Lão đại.
Leyla đang trượt tay lướt qua chiếc ipad, nghe đến đây cô đột ngột lên tiếng, sắc mặt vẫn như cũ ổn định mà yên tĩnh
– Nghe nói hắn còn là một kẻ cực kì biếи ŧɦái, kiểu cuồng dâm ấy! Các cô gái trẻ trong trắng hay bị hắn nhục mạ,
– Vậy, có khi nào…?
Dylan định nói thêm nhưng không khí đột nhiên lại tụt dốc đến mức chuyển ngược thành âm khiên mọi người ngồi trong dù quen nhưng vẫn dựng tóc gáy
Anh liếc sang nhìn Cao Lãnh Khang, thấy mặt ai kia đã đen kịt, không những không dừng lại anh còn thêm mắm dặm muối thẳng thắn
– Cậu làm tôi sợ đấy, chuyện này nhỡ đâu cô ta thực sự không tránh khỏi thì s…
– Dylan.
Cao Lãnh Khang im lặng từ đầu giờ lại cất tiếng, giọng anh lạnh đến nỗi khiến đám người ngồi đây tưởng mình như bị đóng băng.

– Tôi biết rồi, Lão đại.
Dylan không vội nói, sau khi dứt lời cũng im bặt không hé răng nói thêm gì, khuôn mặt anh ta vẫn điệu bộ nhạt nhẽo mấy khi xuất hiện tia cảm xúc.
Cao Lãnh Khang lại luôn trong bộ dạng băng lãnh, khí chất của một bậc đế vương kiêu hãnh xung quanh đều bao bọc những mùi tựa thể hắc ám đáng sợ.
– Lão đại! Trương tiểu thư…
Bộ đàm phát ra âm thanh của Nora, Cao Lãnh Khang nghe vậy ấn đường cau lại sắc bén, anh lạnh giọng
– Nói.
Nora không dám chần chừ, cô nhanh chóng lên tiếng báo cáo tình hình mình vừa quan sát
– Định vị của Trương tiểu thư, bị hỏng rồi, thưa lão đại.
Cao Lãnh Khang nghe tin, đôi mắt tĩnh lặng xẹt qua tia thịnh nộ, gương mặt vẫn trầm lặng, mắt liếc qua nhìn tên thuộc hạ đang cầm lái phía trước thốt lời ra lệnh
– Tăng tốc!
– V…vâng thưa lão đại!
Hắn ta cũng là kẻ thân cận, cũng tương đương quen với bầu không khí lạnh lẽo này nhưng lần này chứng kiến cơn thịnh nộ của Cao Lãnh Khang, anh ta rõ rành rành cảm nhận được độ lạnh buốt xương buốt tuỷ.

Lắp bắp nói tuân lệnh nhanh chóng hắn cũng tăng thêm tốc độ.
Không lâu sau, những chiếc trực thăng hạ cánh trong vùng thuộc địa của Cao Lãnh Khang.

Chờ sẵn phía dưới là những chiếc xe đen bóng đứng theo hàng ngay ngắn.
– Cao Lão đại.
Một người đàn ông lực lưỡng dường như đã đợi rất lâu ở đây, anh đi nhanh đến kéo theo sau cũng chỉ một vài người, số lượng không nhiều.
Cao Lãnh Khang lạnh lùng đi từ trên xuống một mạch thẳng lướt ngang qua người anh ta không nói gì.
Nhìn gương mặt kiêu ngạo ngàn năm không đổi, đây lần đầu anh ta lại cảm thấy rõ người đàn ông kia thực đang bộc phát sự tức giận.
– Tam Dương, Tam Trạch.

Sao lại…Ngài Kiera và cả nữ hoàng cũng…?
– Chỉ là mối thù xưa thôi.
Charles bước xuống cầm theo tay Louisa gương mặt tươi rói đáp lại.

Người đàn ông nhìn hai người họ không nói gì rồi lại nhìn qua Emma giơ trước mặt cô một vật màu vàng bóng loáng

– Bút truyền âm, dán mảnh cao su này có thể nghe thấy, đừng lo nó có thể bám đến 2 tháng cũng chưa ra đấy, chỉ có tôi mới gỡ được.
Anh ta chớp mắt bình thản, người đàn ông này cũng là một nhân vật quan trọng trong những người phát minh ra vũ khí và những vật dụng trong thế giới ngầm, anh ta là người của Bạch Ngọc Tôn, cha nuôi của Cao Lãnh Khang.
Một thứ gì đó mà Emma đã nhờ anh ta làm nó đã được hoàn thành, cũng thật trùng hợp là khi đó đến bây giờ anh ta vẫn đang ở đất Trung tìm mẫu thử nghiệm cho vũ khí mới.
– Cái này, cảm ơn chú.
Emma đi đến chỗ anh ta mỉm cười lễ phép, nhận lấy chiếc bút rồi nói.

Người đàn ông cười nhìn cô
– Rất vinh hạnh khi được nhóc nhờ đấy.
Gật gật đầu rồi cô xoay người đi lên trực thăng nói với người ngồi trong.
– Nora, Vera và cô ở lại đây, có tin tức gì hãy thông báo qua đây.
Emma vừa nói vừa đưa cho Fidelma một chiếc bút ban nãy, sau đó nhanh chân đi xuống.
– Đi thôi.
Mathieu đứng bên dưới, anh nâng tay ý muốn đỡ cô xuống, bốn mắt chạm nhau…Emma không lời liền tự thân đi xuống một mạch bỏ qua sự ân cần của ai kia.
Nắm nhẹ tay Mathieu chậm thu tay lại, anh xoay người trông cô gái đã bước xa tầm với, thần sắc nhạt vẫn ổn định, nhanh chóng cũng đi nhanh đến.
Những chiếc xe đen trông hùng bạo như những con báo đen, chớp nhoáng lần lượt chạy ra khỏi khu sân lớn lao vào màn đêm thanh mịch.
………
Ở chỗ Giao Uyên, cô bất tỉnh đã lâu đột nhiên tiếng động mạnh từ đâu truyền đến đánh vào mạch ý thức của cô, cơn đau vẫn dằn vặt khiến cô nhăn mặt tỉnh giấc.
Chưa kịp định hình thì đột nhiên chân cô bị ai đó túm lại, Giao Uyên vội vã căng mắt nhìn, thấy bên ngoài ống thông gió có một người đàn ông to lớn đang bóp chặt lấy chân cô, hắn ta tức giận lớn tiếng
– Mau cút ra đây cho ông!
– A!
Giao Uyên không có sức để vùng vẫy, cô cạn kiệt sinh lực vì cơn đau truyền từ vùng bụng, ngay lúc hắn đã kéo nửa người cô ra khỏi, một âm thanh đoàng lớn vang lên.
– A! Con mẹ nó, con nhỏ chết tiệt!
Đại Hổ bị bắn một phát đạn ngay cánh tay, hắn đau đớn ngã xuống sàn, Giao Uyên nhân cơ hội nhanh chóng cô bò ngược lại vào sâu bên trong.
– A Hổ!!
– Vy Vy, đừng lại gần.
Bên ngoài Vương Nhã Vy nhìn thấy Đại Hổ bị bắn thì lo không thôi, định chạy đến cạnh hắn lại bị vì câu nói kia mà dừng chân.


Cô ta quay sang nhìn đám thuộc hạ cáu giận
– Còn đứng ra đó làm gì? Mau đến giúp anh ấy!!!
– Vâng.
Đám thuộc hạ nhanh chóng tiến đến, một bên đỡ Lão đại của mình một bên thì ra sức tìm kiếm Giao Uyên bên trong.
– Lão đại.

Cô ta trốn đi rồi!
– Sai người…chặn tất cả lối thông gió.

Nhanh!
Đại Hổ nhăn mặt ngồi trên ghế, ông ta dữ tợn ra lệnh với tên thuộc hạ.
– Vâng, tôi đi liền thưa ngài.
– A Hổ, anh, anh không sao chứ?
Vương Nhã Vy chạy đến nhìn Đại Hổ, vẻ mặt cô ta lo lắng đến tím tái, đôi mắt lấp ló cũng thấy dưng dưng màu nước
– Đừng lo, em mau trở về Vương gia đi.
– Không, em muốn ở lại với anh…
Cô ta nhẹ nhàng vuốt một bên mặt của Đại Hổ, vờ như rất quan tâm nhưng ai biết được trong lòng cô ta sôi sục ý nghĩ muốn mau chóng rời đi.
– Ở đây không an toàn, mau cử người đưa cô ấy về, nhớ phải đảm bảo an toàn.
– Vậy…anh cẩn thận đấy nhé.

Em đi đây.
– Ừm, đợi anh.
Nói xong cô ta liền ngoảnh mặt rời đi không hề quay lại thêm một lần.
– Lão đại!
Một nam nhân từ bên ngoài, anh ta vội vã chạy đến cạnh Đại Hổ khuôn mặt đầy rẫy sự lo lắng
– Minh Phùng, thế nào rồi?
– Đã ổn nhưng ngài, phải mau chóng chữa!
Người tên Minh Phùng đi đến, hắn ta thành thạo gắp đạn ra và băng bó cho Đại Hổ, đột nhiên nghĩ gì đó hắn lại nói
– Lão đại! Tôi đã từng nói rằng.

Vương Nhã Vy cô ta không thực sự với ngài…
– Tôi cũng đã từng nói với cậu rằng đừng nói thêm về vấn đề này, đúng chứ?
– Vâng, thưa lão đại.

……
Giao Uyên nhễ nhại mồ hôi, cô vội thở dốc nhìn nửa thân mình đã nhuốm máu, những máu này…đều là của cô sao?
Cô vội lấy điện thoại ra nhìn…cô vậy mà đã ngất đi hơn hai tiếng.

Nằm ngửa người hấp hối, đột nhiên âm thanh lục đục, tiếng bước chân truyền đến khiến cô tự nhiên nín thở.
– Ngửi thấy không?
– Mùi này, tanh giống máu vậy.
– Mau! Chắc chắn là chỗ này.
Giao Uyên nhìn ra đường cửa chắn, đột ngột có một gương mặt đang chiếu vào khiến cô giật thót mình nhanh chóng bò ngay đi.
– Con khốn chết tiệt! Mau ra đây!
Tên kia định đuổi theo nhưng cơ thể hắn quá lớn so với lối thông gió này, vì vậy lại để vuột mất mục tiêu.
Giao Uyên nhìn ống thông với tầng một, nó không giống cái đầu tiên mà nó có những bậc thang để trèo xuống.
Tuy vậy cô vẫn không định vội mà đi ngay xuống, vì tình hình trước mắt quá nguy hiểm.
“Bọn chúng phát hiện rồi, Đại Hổ chắc chắn ông ta đã cử người canh sẵn những đường khác…thoát ra ngoài thật không dễ!”
Cô cần phải nghĩ cách, nếu như làn này bị tóm lại không chừng cái chết lại đến sớm.
Phía dưới lại có hai lối đi, Giao Uyên nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt chiếu phía bên kia đành nhờ vận may mà tiến vào.
…….
Bên ngoài dinh thự, sau những hàng rào cây mê cung là Cao Lãnh Khang và người của anh.

Bọn họ đã có mặt tại đây từ lúc nào.
– Cao Lão đại? Ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy nhỉ?
Trước lối vào có một vài người đứng hình như là đang đợi anh.

Hắn ta vờ như trùng hợp lại nghênh ngang bước tới.
Vốn chẳng biết mặt mũi của Lão đại bang Javerro nhưng nhìn thấy người đàn ông đứng đầu khí thế lãnh ngạo này khiến hắn phải rụt lại mấy bước.
Đột nhiên một khẩu súng chỉa thẳng vào đầu hắn, Emma chính chủ lạnh mặt trầm giọng
– Đại Hổ đâu?
– Ấy, ngài đừng chào hỏi táo bạo như vậy chứ.

Sẽ nhanh thôi, tôi sẽ dẫn các vị đi gặp ngài ấy, đi theo tôi nào.
Hắn ta nở nụ cười dị rồi quay mặt đi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.