Đọc truyện Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang – Chương 123: Hôn Lễ Này Có Khiến Cô Thực Sự Thấy Hạnh Phúc
Khi Giao Uyên tỉnh dậy đã là lần thứ ba, người đàn ông nọ vẫn cứ sức như trâu, anh ta nhấc bổng cơ thể cô lên, đổi mọi tư thế khiến cô cảm thấy mệt rã rời.
Rõ ràng trời đã sập tối, lâu như vậy anh ta vẫn lại chưa muốn ngừng sao?
– Hộc…ưm…Lãnh Khang….
Tên điên này! Thật quá đáng mà! Cô cho phép anh nhưng làm quá như thế này cô thực ngày mai sẽ không đi nổi mất.
Gương mặt gợi cảm nóng bừng của cô sớm đã rũ rượi, trong căn phòng không lấy chút ánh sáng, sau tiếng gầm nhẹ của người đàn ông chính là cuộc kết thúc hoan ái của cả hai.
Cao Lãnh Khang điều chỉnh hơi thở, gương mặt cũng đỏ nóng vì sự sung sức của mình.
Anh đưa đôi mắt phượng nồng ấm nhìn cô gái đã thiếp đi, mắt cô nhắm tịt mệt mỏi.
Nhẹ nhàng anh đặt xuống môi cô một nụ hôn, anh dịu dàng bế cô lên đi vào phòng tắm rửa mặc lại quần áo cho cô, anh lại chậm rãi bế đến phòng khác để cô nghỉ ngơi, trong thời gian di chuyển như vậy, cô vẫn ngủ rất say sưa, vốn là mệt mỏi mặc anh làm gì thì làm.
Phòng của anh, không gian vẫn còn lưu đọng mùi ái muội của cuộc tình vừa rồi, nhữn vết tích cùng một màu máu đỏ in đậm vào chiếc ga màu xám.
Nhanh chóng nó đã được dọn dẹp sạch sẽ, đơn nhiên không phải anh dọn.
Cao Lãnh Khang đi đến gần giường của Giao Uyên, nâng cánh tay trắng mềm, anh lại đặt thêm một nụ hôn rồi lại đeo chiếc vòng có một viên ngọc có màu xanh lam vào cổ tay của cô.
Cô mới chỉ ngủ gần nửa tiếng nhưng suốt từ trưa đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, nghĩ vậy anh đành buộc phải gọi cô dậy.
Để bụng đois đi ngủ thật không dễ chịu, đặc biệt là đối với cô không thể để từ đói kéo dài.
– Tiểu Giao.
Cao Lãnh Khang nhẹ nhàng cất tiếng, thấy cô vẫn nằm im không nhúc nhích, anh lại vươn tay kéo cô ngồi dậy.
– Dậy ăn một chút.
Nghe đến ăn Giao Uyên cảm thấy rất đói, sinh lực như bị rút cạn nhưng vẫn cố mở mắt mơ màng tỉnh dậy.
Cô giờ đang ngồi trên người anh, cô chie mở mắt để tỉnh, cố ngồi dậy nhưng thực sự cơ thể lại bị đau nhức đến mức không thể làm được.
– Yên.
– Còn không phải do anh, biết vậy đã không…
Giọng nói yếu ớt lại bị cắt ngang bằng tiếng hôn của người đàn ông kia, sắc mặt anh đúng vẫn nguyên vẹn không có lấy sự thay đổi.
– Không cho em hối hận.
– Không có…không hối hận.
Nhanh lên, em đói rồi.
Giao Uyên đôi mắt díu lại mệt mỏi, cô đưa tay chie thức ăn trên bàn nhỏ giọng nói.
Cao Lãnh Khang không nói gì, anh chậm rãi đưa tay đút từng miếng kiên nhẫn cho cô.
……
Giao Uyên mở mắt bất chợt tỉnh dậy, một hình ảnh của người đàn ông lạ mặt liên tục xuất hiện, từng chi tiết trên người ông ta đều toát lên vẻ cương nghị, tôn quý, nói đến gương mặt lại nhạt nhoà không rõ, giấc mơ này khiến cô tỉnh dậy cũng khó khăn.
Cơ thể vẫn còn đau nhức, nhất là nơi bên dưới và chỗ cắn ngay vai của cô.
Nhìn xung quanh cô không thấy anh đâu, nơi bên cạnh không còn lưu sự ấm áp hẳn là anh đã rời đi sớm.
Hôm nay, không phải là ngày kết hôn của Louisa sao? Giao Uyên chợt nhớ ra, cô nghĩ chắc là anh đã đi chuẩn bị trước, là muốn cô nghỉ ngơi thêm một chút đây…
Mặt trời cũng đã lên cao vậy cơ mà, ê ẩm nhấc cơ thể xuống giường, đột nhiên cô cảm nhận cổ tay như có thứ gì đó đung đưa ở như cổ tay, nét mặt tĩnh như mặt hồ không chút sắc điểm, cô nâng tay đưa đôi mắt không tia cảm xúc nhìn vào cổ tay.
Hơi ngẩn người, viên ngọc bích màu xanh này từ khi nào lại ở trên tay cô.
– Đây không phải là….a…
Tiếng nói khe khẽ vang lên giữa không gian yên ắng, cô đưa hai tay ôm lấy đầu mình, mảnh ghép trí nhớ dồn dập tiến vào não bộ khiến cô nhức nhối ngồi bệt xuống sàn
Williams….dinh thự…căn phòng máy móc, Jordan…nhà kho…bãi biển…viên ngọc Jadeite
Đau đầu, đầu cô đau, rất đau….Giao Uyên thở mạnh, cô đứng dậy nhanh chóng chạy lại phòng tắm, cô vội vàng hất đong nước mát lạnh lên gương mặt diễm lệ của mình, nhắm chặt mắt cố nhớ lại tất cả những đièu vừa trôi vào trí óc của mình.
……
Chiếc lâu đài nguy nga của Louisa lộng lẫy với cách trang trí, những khách mời tấp nập sớm đã có mặt ở trong.
Tất cả vẫn chưa thực sự sẵn sàng, xung quanh lâu đài vẫn đang phải có sự chuẩn bị chu đáo.
Leyla gương mặt nhăn nhó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám thuộc hạ.
– Các người biết lỗi của mình?
– Vâng thưa ngài.
– Tôi cho các người thêm một cơ hội cuối cùng, nếu để sự việc tiếp diễn, các người mau chóng cuốn gói về bang hội đi!
Cô lần nữa cất giọng đanh thép quát đám thuộc hạ của mình.
Dứt lời cô lạnh mặt quay đi, trên người vẫn một áo khoác blouse trong ngày đại hôn của bạn mình.
Từ sau cửa của lâu đài, Leyla thấy một cô gái xinh tựa tiên nữ trong chiếc đầm hồng phấn kín cổn cao tường, mái tóc bạch kim buông xoã không tạo kiểu, gương mặt không cầu kì tô điểm son nhạt, đôi mắt màu tím cùng hàng mi cong và đôi mày thanh tú cùng màu tóc, nhẹ nhàng thanh tao lại thêm phần sắc sảo.
Chậc, Leyla lại tấm tắc khen với cái vẻ đẹp thuần khiết mà cũng gợi cảm kia, không make up nhưng lại có thể ăn đứt đám khách ngoài kia.
Cô gái này đến hẳn lại bị so sánh với cô dâu đi?
– Em đến rồi sao? Cuối dãy này là phòng của Louisa, em có thể vào.
– Chào chị, Leyla.
Giao Uyên mỉm cười nhạt, cô ngước mắt nhìn tấm cửa cuối dãy kia, thật trang hoàng.
– Louisa tìm tôi sao?
– Ừm, cô ấy muốn gặp em từ mấy ngày trước nhưng Lão đại lại không cho.
Leyla hơi cười, cô nhún vai tư thế thản nhiên nói.
Trong căn phòng rộng lớn tràn đầy tia sáng nhạt của ánh nắng trời tự nhiên hắt lên khuôn mặt mĩ miều của cô gái ngồi trên ghế.
– Lui xuống hết đi.
Giọng nói chàng trai lạnh nhạt vang lên, anh ta nện từng bước đến chỗ Louisa ngồi phía trước.
Louisa vẫn ngồi im nhìn mình trong gương, sắc mặt vô cảm không đoán chừng được cảm xúc thật của cô lúc này.
– Chị thật sự sẽ lấy ông ta?
Charles chống một tay xuống chiếc bàn trang điểm, nét mặt trở nên lạnh lùng, anh cau chặt mi tâm ánh mắt nhìn vào mặt Louisacó phần tức giận.
– Ừm.
– Louisa!!
Anh đập mạnh tay lên bàn tức giận hét lớn, nếu không phải lão đại anh có lời thì cái lễ kết hôn chết tiệt này đã bị anh làm cho tan tành rồi.
Mặt như hoá thú, tai vì tức giận mà đỏ ngắt, Louisa chuyển tầm nhìn về phái người em trai kia của cô, nhanh chóng cất lời gấp gáp lại giữ nét lãnh đạm
– Charles, bình tĩnh đi! Đừng làm loạn nữa, tôi làm điều này vì tốt cho chúng ta.
– Tốt? Như thế nào là tốt? Em không thể nhìn người mình yêu đi lấy kẻ khác, lại còn là cha của bạn mình? Thật quá sức chịu đựng!
– Cậu…
– Louisa, em không cần ngai vàng…không cần tiền tài danh vọng, chỉ cần chị đừng cưới ông ta…được không?
Charles đột nhiên đổi giọng, anh tiến đến nắm tay người mà suốt bấy lâu nay là chị mình, giọng nói hạ thấp đến nhẹ nhàng.
Louisa nhìn thẳng vào đôi mắt ẩn đầy sự khao khát kia, tâm cô trong phút chốc bị chấn động, gượng lại hơi thở, cô hất tay người nam nhân kia lại chậm rãi ngồi xuống, cô lạnh nhạt buông lời
– Đừng nói những lời ngu xuẩn đó nữa! Không có quyền lực trong tay, cậu sẽ chẳng làm được gì cả!
Ngay sau tiếng nói tắt hẳn, là tiếng cửa mở vang lên.
Trước đó Giao Uyên từ phía ngoài đi theo Leyla đến trước cánh cửa, cô không nghĩ nó lại lớn đến vậy, thật sự rất rất lớn.
Mở cửa bước vào trong, một cô gái trong chiếc váy cô dâu xoè dài rộng lan một phân lớn sàn, vô cùng lộng lẫy.
Louisa ngồi trước gương trầm lặng, bên cạnh còn có Charles, gương mặt anh ta đen đi nhiều phần.
Giao Uyên lạ lẫm, ngày đại hôn của chị anh ta lại dáng vẻ xộc xệch với chiếc áo thun và quần kaki đơn giản như vậy? Người sang chảnh như Charles từ khi nào lại trông tàn tuội đến như vậy?
Cô hơi liếc mắt nhìn Charles, nhưng suy nghĩ cũng chie là ở trong đầu, nét mặt vẫn nguyên trạng không biểu hiện gì nhiều.
– Đến rồi sao? Nào, lại đây ngồi đi.
Louisa nghe tiếng cửa mở, cô quay đầu nhìn, thấy Giao Uyên lại cất tiếng nói, tay vỗ sang bên cạnh ý bảo cô ngồi lại
– Nữ hoàng.
Giao Uyên hơi mỉm, cô hơi cúi đầu nhẹ giọng nói như lời chào với người đối diện.
Louisa thấy vậy hơi sững sờ, cô nâng mắt nhìn vào gương mặt xinh đẹp kia, được một lúc, cô cười tươi lại nói
– Sao lại cô lại gọi như vậy?
– Chỉ là…thấy hợp với cô.
– Haha, cứ gọi như bình thường là được rồi, như vậy không quen lắm đâu.
Nào, lại đây ngồi đi đứng đó làm gì?
Louisa nói xong liếc mắt nhìn Leyla, cả hai nhanh chóng phát sự ám hiệu mà trong lúc Giao Uyên không để ý.
Lúc đặt mông xuống chiếc ghế mạ vàng xa xỉ cũng là lúc trong căn phòng chỉ còn mỗi cô và người bên cạnh là vị nữ hoàng hiện đại của đế quốc Mỹ.
– Nhìn xem, hôm nay cô thật tráng lệ trong chiếc váy cưới.
Giao Uyên vừa nói, mắt cô vừa đưa vào chiếc gương rằng Louisa hãy tự mình ngắm nhìn thêm vẻ đẹp tôn quý của mình.
– Thế sao? Nghe nói cô là Jordan đã thành đôi, anh ta những chiếc váy nhỏ nhặt này sẽ không tiếc dành cho cô dâu của mình.
Mỉm cười nhẹ, cô lại chuyển mắt nhìn thẳng vào gương mặt kiều diễm của Louisa, dáng vê nghiêm túc, cô điềm đạm cất lời
– Hôn lễ này…liệu có khiến cô thực sự hạnh phúc?.