Bạn đang đọc Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại – Chương 48: Cửa Hàng Tiện Lợi
Buổi trưa, huấn luyện viên gọi điện cho Ôn Từ, giọng điệu nói chuyện nghe chừng rất vội vã: “Mau cầm đơn xin trợ cấp của em lên phòng họp của khoa ở phòng 4 tầng 3 để tham gia bỏ phiếu chứng nhận cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn.”
Ôn Từ kinh ngạc nói: “Thưa cô, không phải cô nói em không đủ tư cách để xin trợ cấp sao? Sao bây giờ lại…”
“Bởi vì tài liệu phê duyệt của một bạn sinh viên không đúng sự thật nên bị hủy bỏ tư cách, khoa chúng ta đang thiếu mất một vị trí.
Em nhớ chuẩn bị một đoạn tài liệu, sau đó giới thiệu hoàn cảnh khó khăn của gia đình mình với các cấp lãnh đạo.”
“Vâng thưa cô, em đi ngay đây ạ.”
Ngay cả cơm trưa mà Ôn Từ cũng không kịp ăn, vội vội vàng vàng chạy về ký túc xá, lục lọi một hồi mới tìm thấy mẫu đơn xin trợ cấp dự phòng.
Lúc Thư Mạn Thanh đến Ủy ban cư trú xin dấu đã cố tình xin thêm một tờ, vì sợ cô không cẩn thận sẽ làm mất hoặc chẳng may viết sai, thế là bà dứt khoát nói mấy lời ngon ngọt để họ đóng dấu cho một bản nữa.
Quả thật bản lần trước đã bị Ôn Từ làm mất, cũng may là mẹ cô làm gì cũng có biện pháp dự phòng.
Cô điền đầy đủ thông tin vào mẫu đơn xin trợ cấp, sau đó cầm các tài liệu và giấy tờ chứng minh có liên quan rồi chạy đến phòng họp của khoa ở phòng 4 tầng 3.
Tất cả sinh viên có tên trong danh sách xin trợ cấp cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn đều đang ngồi đợi phía sau phòng học, hàng trước là vị trí của ban lãnh đạo nhà trường.
Không phải tất cả sinh viên đều nhận được trợ cấp, bọn họ cần phải sàng lọc và so sánh mới chọn ra những sinh viên cần được giúp đỡ nhất, sau đó xin quyên góp từ các tổ chức từ thiện và doanh nghiệp bên ngoài nhà trường.
Sau khi Ôn Từ ngồi xuống thì thấy một tin nhắn do Mạc Nhiễm mới gửi tới: “Ba giờ chiều diễn tập cùng nhau, đừng quên đấy nhé!”
Bây giờ là một giờ chiều, còn hai tiếng nữa mới đến giờ hẹn, hẳn là vẫn kịp.
Vốn dĩ Ôn Từ cứ tưởng đây chỉ là một cuộc bỏ phiếu theo quy trình, có thể kết thúc rất nhanh.
Nhưng không ngờ ngay cả đơn xin trợ cấp cho sinh viên nghèo mà mọi người cũng bày vẽ ra lắm trò.
Có người khóc cạn nước mắt vì đau xót cho hoàn cảnh gia đình của mình, có người làm hẳn PPT với đầy đủ hình ảnh minh họa giới thiệu căn nhà đơn sơ của gia đình, thậm chí còn có người làm video ghép nhạc buồn để nói lên những khó khăn trong cuộc sống và việc học tập…
Ôn Từ nhìn đoạn văn ngắn gọn mô tả lại hoàn cảnh khó khăn của gia đình mà mình đã chuẩn bị.
Rõ ràng là không thể đánh bại được sự chuẩn bị kỹ lưỡng của những người xung quanh.
3 giờ 15 phút, Mạc Nhiễm lại nhắn tin cho cô: “Đến chưa? Chỗ cũ nhé.”
Ôn Từ đang nghĩ lát nữa cô phải trình bày hoàn cảnh gia đình và những gì mình đã trải qua như thế nào mới có thể mang lại một câu chuyện hoàn toàn mới mẻ đến với các vị lãnh đạo, đầu ngón tay lướt trên bàn phím cực nhanh, gõ một câu trả lời tin nhắn của Mạc Nhiễm: “Xin lỗi, bây giờ tôi đang có chút chuyện, sẽ tới muộn một lát.”
Mạc Nhiễm: “Cậu chắc không?”
“Ừ, là chuyện rất quan trọng.”
Sau đó cũng không trả lời tin nhắn nữa.
Chẳng bao lâu đã đến lượt Ôn Từ lên sân khấu phát biểu.
Cô dùng điện thoại của mình để bật nhạc, trên loa phát một đoạn trong tác phẩm nhạc cổ điển “Thuyền đánh cá hát buổi đêm”, sau đó biểu diễn một điệu múa cổ điển.
.