Bạn đang đọc Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại – Chương 145: Mạnh Mẽ
Sau ngày hôm đó Ôn Từ vẫn luôn bất an, cô vẫn nhớ mãi về chuyện tối đó.
Những cái khác thì không sao cả, nhưng ‘cây son nhỏ’ này… quá riêng tư, khả năng tới 80% đã bị Phó Tư Bạch lấy đi rồi.
—Đọc full tại Truyenfull.vn—
Ôn Từ không thể để đồ đã chạm vào cơ thể mình ở chỗ Phó Tư Bạch.
Không có cách nào khác cô chỉ đành lục lại số điện thoại đã rất lâu không liên lạc trong danh bạ.
Không dám gọi cho anh, chỉ có thể nhắn tin—
“Phó Tư Bạch, em là Ôn Từ,ngày hôm túi em bị giật em có mất một món đồ, xin hỏi có phải là anh cầm đi không?”
Tin nhắn này là sau khi cân nhắc rồi lại cân nhắc cô mới dám gửi đi.
Ôn Từ đợi khoảng chừng 30 phút mới thấy điện thoại rung lên thông báo có tin nhắn, cô thấp thỏm mở màn hình ra lại nhìn thấy anh trả lời—
Fsb: “Phải.”
—Đọc full tại Truyenfull.vn—
Lạc Lạc: “Có thể xin anh trả lại cho em không?”
Fsb: “Tối mai 7 giờ, căn hộ Ngự Hồ, mật khẩu không đổi.”
Lúc Ôn Từ nhìn thấy tin nhắn này, cô ngã quỵ xuống giường.
Thôi xong.
Anh quả nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
Năm đó lúc rời đi Phó Tư Bạch đã từng cảnh cáo cô, nếu cô quay về anh sẽ khiến cô sống dở chết dở.
Ôn Từ căn bản không dám đi một mình đến căn hộ Ngự Hồ của Phó Tư Bạch để gặp anh, có trời mới biết người đàn ông này đã chuẩn bị thủ đoạn gì để tiếp đãi cô.
“Cây son nhỏ” không cần nữa, cô lên mạng mua lại một cây mới cũng không đắt.
Ôn Từ xoay người úp mặt vào trong gối, mấy phút sau vẫn “hu hu” vài tiếng rồi xoa đầu ngồi bật dậy.
Không thể không cần, món đồ này là cô ‘sử dụng’ qua rồi, cô không thể để một món đồ mình đã ‘dùng qua’ vào tay người yêu cũ, trong lòng cô không thể chấp nhận nỗi.
Nhất định phải lấy về.
Sáng hôm sau Ôn Từ dậy rất sớm, cô đứng trước gương trong phòng tắm để uốn tóc.
Ôn Diệp Lương đi chạy bộ về nhìn thấy Ôn Từ đang trang điểm.
Cô quay về lâu như vậy rồi, cả ngày lười biếng đi lại trong nhà ngủ rồi đọc sách, không trang điểm không chải đầu, ngay cả đi xem mắt cũng không hề trang điểm tỉ mỉ một chút.
Ông đi đến bên cạnh cửa phòng tắm tò mò dò hỏi: “Hôm nay có hẹn à?”
“Không phải hẹn hò, đi gặp bạn.”
“Ngay cả đi hẹn hò con cũng đều không trang điểm, đi gặp bạn có cần thiết không?”
“Trang điểm là sự tôn trọng cơ bản đối với bạn cũ đấy!”
“Bạn cũ? Bạn cũ nào.”
“Ba hỏi nhiều thế làm gì vậy.”
Ôn Diệp Lương cũng không hỏi nữa, ông chuyển đề tài, hỏi dò buổi xem mắt Ôn Từ đã tiến triển ra sao, “Nghe ba của Nguyên Kỳ nói, đứa nhỏ đó ấn tượng về con rất tốt, con thì sao? Cảm thấy thế nào?”
“Bình thường.”
“Nói cụ thể chút đi, cái gì mà bình thường.”
Ôn Từ kẹp tóc bằng máy nhiệt rồi liếc nhìn qua Ôn Diệp Lương: “Anh ấy ngoài đời….
hoàn toàn không giống Phó Tư Bạch, hình ảnh là lừa gạt.”
“…..”
Ôn Diệp Từ không còn lời nào để nói, “Không phải, con còn thật sự là noi theo tiêu chuẩn của bạn trai cũ để đi xem mắt á?”
“Làm gì có! Con chỉ tùy ý nói thôi.”
“Còn giảo mồm à, cái này đã là người ba có thể tìm được giống nhất rồi, con còn nói không giống thì ba đi đâu tìm cho con một người giống y đúc hả.
Tốn nhiều công sức tìm người thế thân, không bằng con đến xin lỗi người ta, nói không chừng…”
“Con không có nói phải tìm người giống y đúc nha!” Ôn Từ nghe xong câu nói này của ba cũng thấy rối lên, cô đẩy ông ra, “Ba đừng phí tâm hao sức nữa, thành được hay không tạm thời con vẫn không xem mắt, đừng tìm kiếm giúp con nữa.”
“Được, ba đây cũng lừa quản con.”
Ôn Diệp Lương xoay người rời đi nhưng không đến mấy phút ông lại quay về, ậm ừ nói: “Đối phương lại hẹn gặp con lần nữa rồi, nếu không thì hai đứa thêm wechat nhau, đừng để ba phải chuyển lời dùm, ba còn bận nhiều việc lắm.”
“Không thêm, ba giúp con lịch sự từ chối là được.” Ôn Từ suy nghĩ, “Nói anh ấy rất tốt nhưng không hợp.”
“Cái gì mà không hợp.” Làm ba mà ông cũng thấy bất bình rồi, “Ba nhìn thấy Nguyên Kỳ rất tốt nha, học lực cao, tướng mạo đẹp trai, gia thế cũng xứng đôi với chúng ta.”
“Cậu ấy cũng rất tốt.”
Giống như năm đó khi cô từ chối Hứa Gia Lịch lí do cũng như thế, họ đều rất tốt.
Ôn Từ nhớ đến cảnh bị cướp vào tối qua.
Nguyên Kỳ không phải người đàn ông khi cô gặp nguy hiểm sẽ không màng tất cả mà xông lên phía trước.
Vậy nên dù cho có đẹp trai đi nữa cũng không phải người trong lòng cô.
……
Buổi tối, Ôn Từ đi tới đi lui trước cửa căn hộ Ngự Hồ khoảng mười mấy phút, cuối cùng cô mới lấy được quyết tâm.
Hít một hơi thật sâu, canh chuẩn thời gian anh đưa mà lịch sự gõ cửa.
Lại đợi khoảng 1 phút nhưng không ai ra mở cửa, cô lại tiếp tục gõ cửa.
Không có ai ở nhà sao?
Nhớ đến Phó Tư Bạch có nói mật khẩu không đổi thế là cô thử những con số cũ lên thanh mật mã.
Quả nhiên ‘teng teng’ một tiếng, cửa đã được mở ra.
Trong bóng đêm cô bị người đàn ông dùng sức giữ chặt cánh tay rồi kéo cô qua, anh kẹp chặt hai cánh tay cô trên đỉnh đầu và ép vào tường.
Lưng cô va vào bờ tường lạnh lẽo nên hơi đau khiến cô không kiềm được mà rên rỉ một tiếng.
Trên người anh có mùi rượu Vodka rất mạnh và nồng nặc.
Trong đêm tối đường nét trên khuôn mặt anh mờ ảo, cô không nhìn rõ được khuôn mặt và ánh mắt của anh, nhưng cảm giác tồn tại của anh thì rất mạnh mẽ, như bao trùm lấy cô, khiến cô không còn cách nào chạy thoát.
“Đêm mà em rời xa anh, anh đã nói những gì.” Anh kề sát bên tai cô, nói với giọng kìm nén, “Vẫn nhớ chứ?”
“Nhớ.” Ôn Từ run rẩy nói, “Nếu em quay về, anh sẽ khiến em sống dở chết dở….”
“Vậy mà em vẫn dám xuất hiện, là em chắc rằng anh không nỡ ra tay với em nên mới không kiêng sợ?” Em cho rằng ông đây đùa giỡn với em?”
Ôn Từ biết, người khiến anh thấy phiền đã bị anh đuổi đi hết rồi, ba anh, Tiêu Nhã, còn có đứa trẻ đó…
Bây giờ anh thật sự là người cô đơn rồi.
“Phó Tư Bạch, em còn có ba mẹ, em chắc chắn phải quay về ở bên cạnh bọn họ.
Nhưng anh yên tâm, em lấy được đồ rồi… sau này sẽ tránh anh, sẽ không xuất hiện trước mặt anh, được không.”
Giọng nói của cô còn mang thêm sự thành khẩn cầu xin.
Anh cười lạnh, bàn tay anh dùng sức bóp cằm của Ôn Từ: “Né anh, em né thế nào? Anh mở điện thoại lên khắp nơi đâu đâu cũng đều là tin tức về buổi biểu diễn của em, nếu em thật sự muốn biến mất khỏi mắt anh, được thôi, từ bỏ sự nghiệp múa của em, hoàn toàn cắt đứt khả năng xuất hiện trước mặt anh.”
“Phó Tư Bạch, anh đừng quá….”
Anh dùng sức bóp chặt hai má khiến cô thấy đau, khí thế ngang cường vừa nãy mới lóe lên lại bị anh dập tắt, “Đau, anh bóp làm em đau.”
Phó Tư Bạch hơi thả tay ra, kéo cô lại gần mình: “Em biết đau sao, vậy em có biết rằng ban đầu em nói cứ hôn anh em liền muốn đi rửa miệng thì tim thằng này đau đến cỡ nào không.
Em có biết khi em đi rồi thằng này lại đau bao nhiêu năm không.”
“Tư Bạch, em không còn lựa chọn khác, nhưng em có nỗi khổ tâm, anh có muốn nghe em giải thích một chút….”
Phó Tư Bạch căm hận nhìn cô: “Anh mặc kệ ban đầu em có nỗi khổ tâm gì, mặc kệ em nói những lời đó là thật hay giả, lừa dối chính là lừa dối.
Anh vì em từ bỏ tất cả, ở nhà thuê, làm nghề giao hàng, công việc khổ cực nào cũng làm, chỉ muốn nhìn thấy một tương lai phía trước cùng với em, là em phản bội anh.”
Nước mắt Ôn Từ lập tức trực trào.
Cô thật sự không muốn khóc, nhưng lời nói của Phó Tư Bạch như cây kim găm vào tim cô.
Phải, tất cả đều đã không quan trọng nữa, không cần bất kì lời giải thích nào, dù cho cô có nỗi khổ tâm hay không thì cô cuối cùng vẫn là đã lừa dối anh rồi.
Phó Tư Bạch từng nói, gạt anh, lừa dối anh… vĩnh viễn không tha thứ.
“Tư Bạch, anh trả đồ lại cho em, em lập tức đi… sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, sẽ không làm cho anh thấy đáng ghét nữa.”
Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng, mở lòng bàn tay, “Cây son nhỏ” khóa trên móc khóa, đang treo trên ngón áp út thon dài của anh.
Ôn Từ đưa tay ra muốn lấy nhưng Phó Tư Bạch lại thu tay lại nhanh chóng, anh cầm ‘cây son nhỏ’ trong lòng bàn tay, không để cô giành lấy được.
“Lúc em chơi đùa nó, em nghĩ đến ai?”
“Em không nghĩ đến ai…”
Anh cắt ngang lời cô: “Ôn Từ, em lại thử gạt anh xem.”
Ôn Từ gạt anh rất nhiều lần, sự nhẫn nại của Phó Tư Bạch có lẽ đã đến giới hạn, cô cắn môi, đôi môi khó khăn mấp máy ra một chữ: “Anh.”
Giọng nói quỷ quyệt của anh chậm rãi chảy vào tai cô: “Nhớ anh cái gì?”
“Phó Tư Bạch!”
Một giây sau đó người đàn ông dùng sức hôn lên đôi môi cô, như một cơn thịnh nổ muốn nuốt chửng cô.
Ôn Từ đã rất lâu rất lâu… không bị anh chiếm hữu một cách mạnh mẽ như vậy, chỉ có Phó Tư Bạch mới sẽ hôn cô như thế này, chỉ có Phó Tư Bạch mới có hơi thở nóng bỏng như thế này.
Tay Ôn Từ nắm chặt lấy góc áo của anh, cô nhỏ giọng kêu anh: “Tư Bạch, trả lại cho em đi.”
Cuối cùng anh vẫn đưa cây son lại vào tay cô.
“Cảm ơn.”
Ôn Từ đẩy anh ra, cô xoay người muốn rời đi.
Hơi thở của Phó Tư Bạch nặng nề hơn, anh nhìn theo bóng lưng cô rời đi, vẫn giống năm đó cô đã rời đi không hề quay đầu lại.
“Giống như tất cả những người anh căm ghét, vĩnh viễn biến mắt khỏi mắt anh.
Nếu không anh sẽ khiến em phải trưng mắt ra nhìn ba em lại mất đi sự nghiệp một lần nữa.”
Ôn Từ bất ngờ khựng lại bước chân, lồng ngực cô phập phồng không ổn định, nhịp tim như đang run lên.
Đây rõ ràng là lựa chọn không thể, dù rời xa người nhà, đi khỏi quê hương, hay nhìn thấy ba cô lại mất đi sự nghiệp một lần nữa, tất cả cô đều… làm không được!
Cô quay đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, run rẩy nói: “Năm đó dù thế nào giữa chúng ta ít nhiều vẫn có những thời gian vui vẻ, không phải hoàn toàn đều là giả dối.
Tư Bạch, niệm tình năm đó anh có thể nào buông tha….”
“Em còn dám nhắc đến năm đó.”
Ôn Từ vội vàng im miệng, sau đó cô nhỏ giọng nói: “Xin anh đấy, Tư Bạch…”
“Lại cầu xin.” Anh lắc đầu, bật cười một cách hoang đường, “Năm đó em cũng cầu xin anh ở bên cạnh em như vậy, Ôn Từ, hèn mọn không hả.”
Ôn Từ lại lần nữa bị lời nói của anh làm cho bật khóc.
Phải, cô lại khóc, như thể cô biết thủ đoạn này sẽ luôn có tác dụng với anh.
“Tư Bạch, anh để em rời xa ba mẹ, một mình em có thể đi đâu.” Cô nhỏ giọng nức nở, “Anh tưởng rằng mấy năm nay lòng em dễ chịu lắm sao.”
Trong bóng tối, Phó Tư Bạch không nhìn rõ được nước mắt của cô, nhưng anh có thể nghe ra được hơi thở run bần bật của cô, như một cơn gió lan man cứa vào tim anh như một nhát dao.
Xa cách nhiều năm, Phó Tư Bạch… lại một lần nữa mềm lòng rồi.
“Lựa chọn thứ 3, quay về bên anh.”
Ôn Từ bất ngờ ngẩng đầu lên, không tin vào mắt mình nhìn anh.
Khuôn mặt của người đàn ông ẩn trong màn đêm dày đặc, không thể nhìn thấy gì
“Tư Bạch, em không hiểu…”
“Lúc anh cần em thì em phải đến bên anh, đơn giản như vậy.”
Ôn Từ hiểu ý của anh, cô trầm mặc, cắn răng: “Lại giống như năm đó.”
Phó Tư Bạch cười lạnh: “Sai rồi, năm đó anh thật sự thương em, bây giờ không thể nữa.”
Anh chỉ muốn làm nhục cô.
Đây chính là cái gọi là sống dở chết dở.
Ôn Từ nhớ đến thủ đoạn đoạn tuyệt quan hệ của anh, thật sự ngay cả ba mình anh còn có thể đuổi đi thì không có chuyện gì anh không làm được.
Không còn lựa chọn nào khác.
“Được, em đồng ý.”
“Cây son đâu?”
Ôn Từ cắn răng lấy nó ra đặt lên bàn.
Một tay Phó Tư Bạch mở nắp ra, lạnh lùng nói: “Lên giường.”.