Lộ Nhân

Chương 5


Đọc truyện Lộ Nhân – Chương 5

   Tiểu Tứ ngạc nhiên, “Con người ngươi thật… Có đôi khi ta cảm thấy con người ngươi thật… con mẹ nó!” Suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra được từ nào để hình dung cho đúng.

Thập Lục bỗng biểu lộ một vẻ mặt u sầu, mày cũng nhíu lại, một tay che ngực, khẽ thốt :” Đau lòng quá a!”

“…Ngươi đang làm cái quái gì?” Tiểu Tứ bị y làm cho giật mình, vừa sợ vừa sửng sốt!

Y nhướng một bên lông mày, “Học theo nàng Tây Thi ôm ngực a… Chẳng phải ngươi muốn nhìn thấy bộ dạng đau lòng không chịu nổi của ta sao? Có muốn xem ta chạy đến trước mặt lão gia trước khóc sau gào cuối cùng là thắt cổ, hoặc là ôm chân hắn cầu xin hắn đừng vứt bỏ ta hay không? “

Tiểu Tứ nhìn cái gã nam nhân có khuôn mặt dài nhọn ngồi trước mặt, không nói nổi một câu nào.

Muốn học Tây Thi thương tâm cũng phải nhìn diện mạo ngươi thế nào có được không? Bằng vào cái khuôn mặt hiện tại kia của ngươi…

Lại nói tiếp, trong nhóm ảnh vệ, nói đến võ công Thập Lục có lẽ không phải là người có võ công cao nhất, nói về cơ trí y cũng không phải là người thông minh nhất, nói về độc dược hay khinh công y cũng chỉ biết chút ít qua loa, thế nhưng y chưa từng một lần hành sự * thất bại.

Vì cái gì?

Bởi vì Thập Lục có một tài nghệ thiên hạ vô song, đó chính là tài dịch dung*!


Thiên hạ đệ nhất xảo diệu, không thể phân biệt được thật giả! Đây là đánh giá của lão gia về thuật dịch dung của Thập Lục.

Thập Lục không bao giờ bịt mặt, nhưng trên mặt của y bao giờ cũng có ba lớp mặt nạ.

Một lớp là khuôn mặt của một gã văn nhược thư sinh*, rất thanh tú. Nữ đầu bếp trong Lộ gia bảo vừa nhìn thấy khuôn mặt này của y thì lập tức cung phụng cho y rất nhiều món ngon!

Một lớp là gương mặt của một gã trung niên hán tử, hơi phong sương*. Khi ra ngoài hành sự, Thập Lục hay dùng nhất chính là khuôn mặt ấy.

Còn một lớp chính là bộ mặt y trong lúc này, khuôn mặt dài nhọn, không đoán nổi tuổi tác, màu da ngăm đen, người vừa nhìn thấy liền nghĩ ngay y là một gã tiểu thương bươn chải kiếm ăn suốt trong nam ngoài bắc.

Bọn Tiểu Tứ đều đoán rằng khuôn mặt văn nhược thư sinh kia chính là khuôn mặt thật của Thập Lục. Bởi vì khi Thập Lục bị bảo chủ… Cái đoạn thời gian kia… Thập Lục luôn trương ra khuôn mặt ấy.

Thế nhưng sau đó không lâu, bảo chủ lại nổi hứng thú với một ả thanh lâu danh kỹ*, đưa ả danh kỹ kia vào bảo rồi thì không còn truyền gọi Thập Lục hầu hạ gối chăn nữa!

Mà chuyện này cũng chỉ mới là chuyện của hai tháng trước.

“Trong lòng ngươi thật sự không hề cảm thấy đau khổ?” Tiểu Tứ không hay biết rằng ánh mắt hắn nhìn đồng bạn lúc ấy tràn ngập vẻ thương hại.

Sau khi biết chuyện của Thập Lục cùng bảo chủ, thái độ của ảnh vệ trong nhóm đối với Thập Lục có nhiều kiểu khác nhau. Có người khinh thường, có người đồng tình, có người chỉ lạnh lùng chờ đợi đến ngày Thập Lục bị bảo chủ chơi đùa chán đá xuống giường.

Một tháng mười ngày. Tiểu Tứ mỗi ngày đều đếm. Sau đó Thập Lục trở lại nơi ở của ảnh vệ, không còn bị bảo chủ truyền đến bồi tẩm* nữa.

Người không được bảo chủ sủng ái bao giờ, nhất định không thể tưởng tượng được bộ dáng sủng ái người khác của Lộ đại bảo chủ là như thế nào. Tiểu Tứ từng có cơ hội thấy qua, cho nên mỗi khi nhìn đến cái kẻ từ địa vị một ái nhân* lại trở về vị trí của một ảnh vệ không hơn không kém – Thập Lục – hắn thấy trong lòng nhói đau. Mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển to lớn như thế, y đã làm cách nào nào để thích ứng được?

Thập Lục nâng bát trà uống ừng ực, đặt bát xuống lại lấy tay áo quệt miệng, “Khổ sở cái gì? Không tự cho là mình đã được gì, ắt sẽ không thấy là mình mất gì. Ta hoàn toàn không có dung nhan tuyệt thế của Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân, sau lại không có xuất thân cành vàng lá ngọc, sau nữa lại không có quyền thế cùng tài hoa, ngươi nói ta dựa vào cái gì có thể từ chim sẻ bay lên lầu cao thành phượng hoàng? Huống chi ta còn là một gã nam nhân.”

“Rầm!” Đem đùi đặt lên trên mặt bàn, Thập Lục nói hết sức đứng đắn: “Ngươi muốn nhìn qua lông chân của ta hay không?”

Tiểu Tứ chịu không nổi, co chân đạp thẳng vào cái ghế Thập Lục đang ngồi.


Thập Lục thu hồi chân, ngồi thẳng trở lại, “Không nhìn thì thôi, ta còn không thực sự muốn cho ngươi xem mà! Uy, ngươi có biết nuốt không đấy? Thế quái nào hơn nửa tháng không gặp lại trở nên lề mề như vậy! Muốn lên đường, nếu không đi sớm thì buổi tối chúng ta sẽ ngủ ngoài tường thành.”

Tiểu Tứ đè xuống tâm tư phiền loạn, tùy tiện yêu cầu chủ quán làm cho mấy món đem theo rồi cùng Thập Lục rời khỏi quán.

Lúc đi đến cổng thành, phải xuống dắt ngựa, Thập Lục bỗng nhiên mở miệng.

“Ngươi biết không Tiểu Tứ, những nam kỹ hầu hạ nam nhân, qua tuổi mười sáu thì đều dùng nhíp để nhổ râu cùng những nơi quá nhiều lông trên người, bởi vì bọn nam nhân tới truy hoan* bất kể là già hay trẻ, đều chỉ muốn tìm một gã kỹ nam có thể thay thế đàn bà ở trên giường chứ không cần tìm một nam nhân thực thụ. Không chỉ thế, nghe nói nam kỹ trước khi qua đêm với khách sẽ dùng một miếng da chuyên dụng quấn quanh một miếng thủy tinh nhọn, cắm vào phía sau hậu môn của mình, tẩy sạch sẽ chỗ đó rồi mới có thể tiếp khách.”

Quay đầu nhìn về phía Tiểu Tứ đang không biết phải tỏ thái độ nào cho đúng, Thập Lục cười thâm thúy: “Ta chính là một nam kỹ được nhận đủ mọi sủng ái trong suốt bốn mươi mốt ngày, Tiểu Tứ.”

Và thế là, Tiểu Tứ thầm thề với lòng về sau tuyệt đối không nhắc lại việc này!

Thập Lục thực vừa lòng vẻ mặt hiện tại Tiểu Tứ, nhấc y bào* xoay người nhảy lên yên ngựa. (Anh bỉ không thua gì chồng anh, chỉ tội nghiệp Tiểu Tứ, làm ơn mà phải tội! TT^TT)

Rốt cuộc thì hiện tại cái lỗ tai hắn cũng đã được yên tĩnh, cùng với vị bằng hữu thâm tâm tràn ngập mối đồng cảm -Tiểu Tứ – lên đường đi chấp hành nhiệm vụ mà lão gia giao phó! 

_______________

Chú thích:


* Hành sự: làm việc, thực hiện nhiệm vụ.

* Dịch dung: hóa trang

* Phong sương: sương gió, ý nói một khuôn mặt đã trải qua nhiều khó khăn cực khổ.

* Thanh lâu danh kỹ: kỹ nữ nổi tiếng chốn lầu xanh.

* Văn nhược thư sinh: thư sinh học văn yếu đuối

* Bồi tẩm: cũng như thị tẩm, có nghĩa là hầu hạ chủ nhân việc xxoo 

* Ái nhân: người yêu

* Truy hoan: đi tìm hoan lạc (theo nghĩa xxoo)

* Y bào: áo (ở đây là vạt áo)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.