Lộ Nhân

Chương 20


Đọc truyện Lộ Nhân – Chương 20

       “…Lão gia, đây là… ngài đang hỏi ý kiến thuộc hạ?”

Lộ Tinh Thiên cười cười với y, cái loại tươi cười đã từng lộ ra trước mặt nữ nhân, cái loại tươi cười làm cho tim người ta đập náo loạn.

“Lão gia, liệu thuộc hạ có thể hỏi ngài…Vì sao ngài định mang một mình thuộc hạ ra ngoài?”

Nụ cười trên mặt Lộ Tinh Thiên biến mất, ánh mắt hắn nhìn Thập Lục trở nên khác thường.

“Giờ đây ngươi dường như nói nhiều hơn so với trước kia. ” Thanh âm của hắn rất nhẹ.

Thập Lục vẻ mặt sợ hãi, quỳ sụp xuống, không dám nhiều lời nữa.

Thiếu chút nữa y…! Thiếu chút nữa y đã xem hắn là “nàng”, người có thể cùng y tùy ý đùa giỡn trước kia. Thiếu chút nữa y đã quên điều quan trọng nhất với một ảnh vệ là nhanh nhanh mà ngậm kín miệng mình lại a!

Y hẳn là phải tự đem gậy đánh tỉnh chính mình, đem chuyện y vốn là thuộc hạ của người ta, sinh tử đều nằm trong tay người ta mà khắc sâu vào tâm khảm, cho khỏi có lúc đắc ý mà quên đi chừng mực.

Y không thể, cũng không muốn bước theo vết xe đổ của Thập Tứ.

Chuyện Thập Lục lại thị tẩm truyền ra ở trong bảo cũng không gây ra sóng gió gì lớn.

Mười phần là dường như mọi người đều xem chuyện này như cơm bữa, lão gia phong lưu thành tính, nam nữ cũng không nề hà, chẳng qua là đôi khi thay đổi khẩu vị.

Hơn nữa Thập Lục cũng vẫn chưa thấy được thăng chức, người cũng vẫn là ở hàng thuộc hạ cấp thấp, không có ảnh hưởng gì đến lợi ích của mọi người trong bảo thế nên cũng không ai hơi đâu mà đi lắm mồm lắm miệng.


Bất quá qua việc này, người trong Lộ gia bảo biết rằng Thập Lục so với những người thị tẩm “tiền nhiệm” của y phải hơn rất nhiều.

Quản gia Lộ Toàn từng bởi vậy mà đến xin chỉ thị của lão gia, xem lão gia có định phát tiền trợ cấp cho Thập Lục theo chế độ trợ cấp cho tiểu thiếp hay không?Lộ Đại lão gia do dự trong chốc lát rồi nói chuyện này để lúc khác bàn lại. Vì thế việc này trở thành việc “lần sau nói tiếp”.

Thập Lục lại là nhân viên phòng thu chi trong Lộ gia bảo như trước.

Vào ngày lễ mừng năm mới, Vân Nương tuy trong lòng vẫn canh cánh lo lắng an nguy của đệ đệ nhưng cũng  miễn cưỡng cười vui tham dự yến tiệc của Lộ gia.

Đêm 30, Lộ lão bảo chủ trước đây ở bên ngoài du ngoạn cũng đã trở về. Nhìn thấy Vân nương ôn nhu hiền thục lão bảo chủ thực yên lòng, loáng thoáng còn nghe ngài truy vấn con trai khi nào thì định thành hôn. (Hờ hờ, thành hôn, hờ hờ, đến khi con trai ngài thành hôn thật ngài chẳng tức sùi bọt mép ra, hờ hờ…)

Đáng tiếc cáo già sinh tiểu hồ ly, nói về dối trá trò còn giỏi hơn thầy, chỉ cần vài ba câu Lộ đại bảo chủ liền đập tan tành ý niệm sớm được ôm cháu của lão tử nhà mình. Ngược lại, hắn còn giảng đại nghĩa không thể nhân cơ hội “dậu đổ bìm leo”, làm Lộ lão không tiện nhắc lại việc này. (Ý ảnh là không thể nhân cơ hội Vân nương gặp nạn phải nương tựa mình mà “ăn” con gái người ta. Anh này ảnh thực rất thích đem mấy cái tên rất ư vì “đại nghĩa” ra đặt cho hành động của mình!)

Yến tiệc vãn, Lộ Tinh Thiên đưa Vân Nương trở về phòng.

Dọc đường, Vân Nương ngẩng đầu nhìn Lộ Tinh Thiên vài lần, muốn nói lại thôi.

“Vân muội muốn nói gì cứ nói, đừng ngại.” Lộ đại bảo chủ cười đến tao nhã.

Vân Nương khẽ cắn môi, do dự mãi, rốt cục quyết định ngẩng đầu nói: “Tiểu muội đã suy nghĩ mãi và quyết định rời khỏi Lộ gia bảo.”

“Nga? Sao đột nhiên Vân muội lại nghĩ đến chuyện này? Hay là trong bảo có người nào nói gì khiến Vân muội không vui? Nếu thực sự có chuyện này… “

“Không phải. Mọi người trong bảo đều đối xử với tiểu muội tốt lắm, tiểu muội vô cùng cảm kích.” Vân Nương cuống quít xua tay.

“Vậy thì vì sao?” Lộ Tinh Thiên dừng bước.


Vân Nương khẽ vặn vẹo hay bàn tay ngọc, trầm ngâm trong chốc lát mới nhỏ giọng nói: “Tiểu muội không muốn làm cho đại ca khó xử.”

“Khó xử? Sao lại có chuyện làm ta khó xử vì Vân muội?” Lộ Tinh Thiên tỏ ra như thực sự không biết.

“Đại ca…Tiểu muội thân gặp rủi ro, căn bản không dám trèo cao với tới đại ca, có thể được đại ca thu lưu*  đã là phúc phận. Hôm nay Lộ lão bảo chủ…Lời nói của lão bảo chủ chẳng hay có phải đã khiến đại ca khó xử hay không?” (*thu nhận, lưu giữ)

Lộ Tinh Thiên nhẹ giọng bật cười, “Ta còn không biết là chuyện gì khiến Vân muội phải lo lắng, thì ra là cha ta. Muội đó nha, đừng nghĩ ngợi gì nhiều, cha ta có ta khi người đã lớn tuổi nên từ mấy năm trước sống chết cũng phải giục giã ta thành thân. Ông ấy không biết mối quan hệ thực sự của ta và muội, nếu như có nói lời nào đắc tội Vân muội, dám xin Vân muội bao dung!” (Ngọt lịm chết người! Hèn chi ảnh bạc tình mà không có nàng nào hận ảnh được! TT^TT)

“Không không không! Là ta, là ta…suy nghĩ nhiều quá.” Vân Nương nói xong cúi đầu.

Lộ Tinh Thiên nhìn Vân Nương như vậy, trong mắt tự nhiên ánh lên vẻ thương tiếc.”Vân muội…hiện tại việc quan trọng nhất là tìm ra tiểu đệ, muội muốn rời khỏi Lộ bảo cũng chờ ta tìm được tiểu đệ rồi bàn lại, thế nào? “

“Đại ca…Thực xin lỗi, ngươi, ngươi nói không sai. Ta, tiểu muội…Thực xin lỗi…”

“Ngốc cô nương.”

Khuôn mặt mịn màng đầy đặn của Vân Nương chậm rãi ửng hồng.

Một bàn tay lớn lại ấm áp, nhẹ nhàng cầm tay nàng. bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói gì, mà có lẽ cũng không cần phải nói gì. (Hai người đi chết hết đi! TT^TT)

Sáng hôm nay, bắt đầu từ lúc rời khỏi giường cẩn thận lấy tay bấm quẻ, Thập Lục đã cảm thấy ngày cuối năm hôm nay cũng không phải là ngày tốt đẹp gì.

Buổi trưa, trước khi ăn cơm, gặp Lộ Ngũ cùng Lộ Tứ từ phía sau núi săn thú đi ra, y vừa mới hồ hởi chào hỏi đã thấy lộ Ngũ đột nhiên vọt lại, giơ quyền liền đánh! Cuối cùng nhờ có Tiểu Tứ cản lại mà dứt ra được, thế nhưng vẫn bị trúng tam quyền nhị cước, rốt cuộc khập khiễng trở về, còn bỏ lỡ bữa cơm trưa.


Trả cái giá lớn như vậy, không biết cơn tức của Tiểu Ngũ đã được phát tiết hết hay chưa ─ y thật sự quý trọng Tiểu Ngũ, hảo huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Buổi chiều đến phòng bếp ăn vụng thức ăn, lại vô phúc đụng phải nữ đầu bếp Phương Tiểu Phương. Bởi vì thái độ của Lộ Ngũ đối với y thay đổi, Phương Tiểu Phương nhìn thấy y cũng như nhìn thấy kẻ thù, nhìn đến liền mắng, mắng đến không nể nang gì, ngươi lại có thể làm gì được nàng bây giờ ─ đối với cái đồ ngốc bẩm sinh ngươi có thể làm sao bây giờ? (Miệng anh thì cũng có nể nang gì nàng đâu! ^^)

Tốt lắm, đến buổi tối, thật vất vả mới ăn được một bữa cơm tối yên ổn, trên đường trở về phòng chẳng biết thế quái nào lại đụng phải lão bảo chủ cả năm không thấy mặt.

“Thập Lục?”

Rõ ràng y đã đứng ở chỗ tối tăm nhất ven đường, chờ lão bảo chủ đi qua đi, ai ngờ lão bảo chủ đi đến trước mặt y lại dừng chân đứng lại.

“Có thuộc hạ.”

Lão bảo chủ đánh giá y vài lần từ đầu đến chân. Hừ nhẹ hai tiếng hầu như không thể nghe rõ.

Lão bảo chủ tuổi đã gần cổ lai hy*, nhưng bề ngoài xem ra vẫn chỉ vào khoảng bốn, năm mươi tuổi. Dáng người thon dài, gương mặt văn nhã tuấn tú, nhuệ khí thâu liễm, từ đầu đến chân đều tỏa ra khí chất cho thấy “ta là phụ thân của Lộ Tinh Thiên”. (*xưa nay hiếm, gần 70)

Nhìn đến dáng vẻ của lão bảo chủ, Thập Lục bỗng ảo tưởng đến hình dáng của lão gia nhà mình lúc về già, liệu có phải cũng giống như thế này, hay là vẫn phong độ tiêu sái như trước?

“Bổn tọa có nghe nói một chuyện liên quan đến ngươi,” lão bảo chủ nhìn y, không nói tiếp.

Thập Lục làm bộ nghe không hiểu, tiếp tục giữ im lặng.

“Đáng tiếc diện mạo của ngươi chỉ có thể tính vào hạng trung, tuổi cũng không nhỏ, nếu không thật có thể đem ngươi đến Trữ vương phủ phát huy chút công dụng. ” Lão bảo chủ cười đến là hòa ái. (Quân cầm thú!)

Thật không hổ là phụ tử, ngay cả cách tính chuyện đều giống nhau. Thập Lục lúc này không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn là lão bảo chủ không biết y còn có một khuôn mặt khác tuyệt đối có thể phát huy công dụng ở Trữ vương phủ.

“Ngươi, tự giải quyết cho tốt.” Bỏ lại năm chữ này, lão bảo chủ phất tay áo rời đi.


Thập Lục nhẹ nhàng thở phào, nhìn theo lão bảo chủ dần dần đi xa.

Ngày cuối cùng của một năm trôi qua như vậy, không biết là xả xui hết năm cũ hay là báo hiệu vận xui cho năm sắp tới.

Thập Lục sờ sờ cái gáy, còn nghiêm túc nghĩ không biết mình có thể sống đến sang năm hay không.

Ảnh vệ, tùy thời tùy chỗ đều có thể trở thành vật hy sinh.

Bởi vì chuyện câu dẫn lão gia, y hầu như đã đắc tội lão bảo chủ. Tuy nói hiện giờ Lộ bảo nằm trong tay lão gia, nhưng nếu lão bảo chủ muốn y chết thì đó cũng không hẳn là một chuyện quá khó khăn.

…Ta nên làm gì bây giờ…

Thập Lục liếm liếm môi, ngửa đầu nhìn trời.

Không trung tối om, không trăng cũng không sao.

Tuy biết rằng chuyện một mình theo bảo chủ ra ngoài không thực sự đơn giản như chỉ nhìn bề ngoài, có điều muốn nhân cơ hội này khiến cho mối quan hệ với bảo chủ tiến thêm một bước, Thập Lục vẫn rất chờ mong chuyến đi này mau đến.

Trước kia cũng không phải chưa từng cùng lão gia một mình ra ngoài, thực sự  một mình, không mang thêm bất cứ ảnh vệ nào. Nhất là khi lão gia còn chưa trở thành bảo chủ, trừ khi có mệnh lệnh của bảo chủ, nếu không hầu như cũng không bao giờ cho ảnh vệ đi theo.

Có lẽ đối với lão gia mà nói, cả ngày có mấy cái bóng bám theo bên người cũng không phải là chuyện gì đặc biệt đáng hài lòng. Ai lại chẳng có một hai chuyện không muốn người khác biết đến.

Nếu nghĩ theo hướng tích cực, vậy lần này lão gia một mình xuất môn mang y theo, có lẽ là ngầm đồng ý để cho y tiến vào lĩnh vực riêng tư của mình.

Nếu nghĩ theo hướng tiêu cực, Thập Lục cúi đầu ha hả cười, đơn giản là người nào đó muốn cởi bỏ nghi ngờ trong lòng thôi. (Anh Thập Lục ảnh vẫn nghĩ là chồng ảnh nghi ảnh là gián điệp)

Mặc dù lão bảo chủ đã cảnh cáo trước với y, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thực sự động thủ, dường như rất có ý định chờ đợi xem diễn.

Nếu lão bảo chủ không phiền toái y, y tự nhiên là có thể giả bộ hồ đồ liền giả bộ hồ đồ, mãi mãi ở trong bảo bình tĩnh qua ngày, và thực hiện chức trách của mình. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.