Lộ Nhân

Chương 2


Đọc truyện Lộ Nhân – Chương 2

“Khởi bẩm lão gia, chưởng môn phái Thiếu Lâm Vong Trần đại sư, Đới Hà Sơn trang Vu trang chủ, Ngô chưởng môn của phái Không Động cùng sư đệ Thanh Mộc Liễu đều đã vào đại sảnh chờ đợi.” Cửa phòng vang lên ba tiếng gõ nhẹ, quản gia Lộ Toàn ở ngoài cửa bẩm báo.

“Lão gia” , Thập Lục khẽ nhích môi cười.

Bảo chủ Lộ Tinh Thiên khi từ ngồi lên ngôi vị bảo chủ liền hạ lệnh cho người trong bảo gọi hắn như thế, lý do là hắn không thích nghe người gọi hắn là “bảo chủ” Có điều mỗi lần nghe người ta gọi bảo chủ như thế hắn rất muốn cười. Bởi vì vừa nghe đến tiếng “lão gia”, hắn lại nghĩ ngay đến…bảo chủ cha, cái vị quá bốn mươi mới sinh được đứa con, hiện giờ đã là lão ông qua tuổi hoa giáp.

“Dâng trà.”

Người cất tiếng tỏ vẻ không nghe thấy gì. Hắn thực sự bận bịu, mỗi ngày chỉ là xử lý chuyện sản nghiệp của Lộ gia bảo cũng đã chiếm hết của hắn nguyên cả ngày, có khi đêm không ngủ, thậm chí hắn muốn đi ra ngoài phong hoa tuyết nguyệt (giải quyết tâm sự xxoo) một phen đều phải tính thời gian.

Người đời chỉ nhìn đến những thứ hắn có được, lại có ai biết hắn phải âm thầm trả giá bằng tất cả tâm huyết cùng nỗ lực để đạt được điều đó?

Nói hắn tùy tâm sở dục*? Nếu hắn thực có thể tùy tâm sở dục, hiện tại hắn rất muốn kỵ mã đi vào thành ăn một đĩa thịt dê sao nhưỡng da, tốt nhất vẫn là đầu bếp ở tiểu điếm phía đông thành kia làm.(*Muốn gì làm nấy)

Lộ Tinh Thiên nhìn cuốn sách trong tay khẽ thở dài. Càng nghĩ lại càng muốn a!

Ngoài cửa quản gia nghe truyền lệnh xong bèn rời đi.

Trong phòng, “bóng ma” Thập Lục đứng ở góc giá sách tùy thời chuẩn bị động thân ─ đi vào thành mua thịt dê sao nhưỡng da, hơn nữa nhất định phải là mua ở cái tiểu điếm kia.

Chỉ cần bảo chủ một câu hoặc một động tác.

“Thập Nhất.” Lộ đại bảo chủ quả nhiên mở miệng, nhưng không phải gọi Thập Lục.

“Có!” Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng trả lời trầm thấp.

“Đi mua cho lão gia ta hai phân sao nhưỡng da, phải nóng. Trước bữa tối mang đến cho ta.”

Một tiếng “ Tuân lệnh”, ngoài cửa sổ một lần nữa trở nên yên lặng.

Thập Lục tiếp tục đứng yên, chờ đợi mệnh lệnh.

Ước chừng một khoảng thời gian cạn hết ba, bốn chén trà nhỏ sau*, Lộ Tinh Thiên gấp sổ sách lại, uốn thân  một cái, ngáp dài đứng lên. (*lấy thời gian uống hết một chén trà để tính thời gian a ^^)

“Ngươi nói bọn họ đã chờ đến buồn chán hay chưa?”

Lộ Tinh Thiên cười khẽ, hắn cũng không trông cậy vào ai sẽ trả lời, hắn chỉ cần biết rằng có người nghe là được.

“Vong Trần Vong Trần, hắn nếu thật sự Vong Trần thì sao lại lưu luyến phàm trần không nỡ đi. Ngươi nói hắn có phải là một con lừa ngốc treo đầu dê bán thịt chó hay không ?”


Lộ Tinh Thiên cầm lấy ngoại bào treo trên giá áo chậm rãi phủ thêm lên người. Việc mặc y phục ai ai cũng đều làm qua, nhưng Lộ Tinh Thiên lại có thể làm được tao nhã đến như thế!

” Một con lừa ngốc tự cho mình là đắc đạo đã đủ đáng ghét, lại còn một con thô cẩu không biết lúc nào thì cắn người cố tình theo đến, cái đôi phụ tử chuột đồng kia đúng là thích sinh sự!” Lộ lão gia nhíu mày.

“Ta muốn ngươi làm sạch sẽ, ngươi lại lưu lại cho ta hai cái đuôi?”

“… Lão gia từng nói qua, trong số những con chuột thì chuột đồng là loại biết dự trữ thức ăn tốt nhất, do đó giữ chúng lại qua mùa đông cũng tốt.”

Trong thư phòng đột nhiên xuất hiện một giọng nói không rõ biểu cảm, Lộ Tinh Thiên nghe được thì hơi nhướng mày “Ta có nói như vậy?”

“Thưa đúng.”

Lộ Tinh Thiên nhíu mày, cố gắng nhớ lại, ” Sao ta lại không nhớ rõ?”

Việc ngài không nhớ rõ thực nhiều lắm. Thập Lục cũng chỉ dám thầm nghĩ thế.

Trong thiên hạ thời nay hẳn là không có vị chủ nhân thứ hai nào thường xuyên quên mệnh lệnh mình ban xuống như vậy. Trách không được Tiểu Tứ suốt ngày than thở số của hắn thực khổ, thực mệt mỏi quá! Có một vị chủ tử tùy hứng thêm tùy tâm sở dục như vậy, mệnh có thể không khổ sao? Hắn thuận miệng một câu, ảnh vệ môn lại càng thêm có cơ hội thể hiện ý chí sẵn sàng đem mạng bán gấp để chấp hành mệnh lệnh!

Có điều, Lộ Tinh Thiên là chủ, bọn y là thuộc hạ. Hắn là mây trên trời, bọn y chỉ là thứ lặt vặt trên mặt đất! Ngay từ đầu vận mệnh cũng đã định, nếu giãy không ra, sao không cố mà tìm niềm vui với vận mệnh? (Anh thiệt lạc quan yêu đời nha!^^)

Thập Lục cảm thấy số mình cũng không khổ. Hiện tại y có ăn có uống, ăn no mặc ấm, chẳng những biết đọc biết viết, còn có được một thân võ nghệ không tồi. Mặc kệ quá trình sống qua ngày giờ đây là như thế nào, nếu đem so với trước lúc bị bán thì y thậm chí cảm thấy được số mình đúng là quá tốt!

Trở lại vấn đề cũ, y vẫn ôm một chút bất mãn đối với bệnh hay quên trầm trọng của bảo chủ.

“Vậy ngày mai ngươi phải đi đem kho lúa ấy của chuột đồng chuyển đến đây đi.” Lộ Tinh Thiên mở cửa thư phòng, hít thật sâu một hơi không khí thoáng đãng.

“Tuân lệnh!”

Thư phòng lại trở về yên tĩnh, nhưng nhìn lại chỗ góc giá sách đã không thấy tăm hơi của Thập Lục.

Ngoài cửa, Lộ Tinh Thiên theo hành lang đi về phía tiền sảnh, không nhanh không chậm, vừa đi còn phải vừa nhàn nhã ngắm phong cảnh trong Lộ gia bảo.

       ___

Đại sảnh Lộ gia bảo.

“Cái gã Lộ Tinh Thiên này đúng là dưới mắt không người*!” Chưởng môn Không Động Ngô Đãng Lực rốt cục không chịu nổi, vỗ bàn mắng to. “Nếu như chỉ có mình tại hạ thì cũng thôi, đáng hận hắn biết rõ nhị vị tinh tú của võ lâm cũng ở đây nhưng lại chậm trễ tiếp đón như thế này! Đúng là khinh người quá đáng!” (*khinh người)


Vong Trần tốt tính chỉ cười cười, không tỏ vẻ gì.

Mà Đới Hà sơn trang trang chủ Vu Hàn Văn tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám hít nhẹ một hơi trà thơm, nói một câu hoàn toàn không ăn nhập gì: “Trà này không tồi, nếu như tại hạ có ý xin Lộ bảo chủ một ít, không biết hắn có sẵn lòng cho tại hạ một phần thứ trà hắn yêu thích?”

“Tạ ơn Vu trang chủ khen ngợi, trà này tên gọi Tín Dương Mao Tiêm, năm vừa rồi được mang làm cống phẩm. Bản bảo may mắn, hàng năm lấy được hai phần trong lượng trà đưa tiến cung. Thường ngày Bảo chủ đối với trà này trân ái*  vô cùng, hôm nay nghe thấy khách quý lâm môn** , đặc biệt lệnh tiểu nhân dùng trà này đãi khách.” Quản gia Lộ Toàn đứng ở một bên kính cẩn hồi đáp. (*Yêu thích trân trọng;**đến nhà)

“Hai phần?”

“Nga? Đây là Tín Dương Mao Tiêm?”

Vong Trần, Vu Hàn Văn đồng thời mở miệng, nói xong lại nhìn nhau cười. Bọn họ đều là những người yêu trà.

“Đúng vậy. Không biết chư vị khách quý đột nhiên đến thăm tệ xá ngay lúc này, bảo chủ lại có việc bận bên người không thể phân thân tiếp đón, xin hãy chư vị khách quý thứ lỗi.” Ngụ ý chính là nói các ngươi không mời mà tới, còn có thể oán trách phải chờ lâu? Bảo chủ nhà chúng ta cũng không phải rảnh rỗi đến mức mỗi ngày đều ngồi chờ để tiếp đón các ngươi.

Vong Trần, Vu Hàn Văn cùng Ngô Đãng Lực đều là người thông minh, sao lại không rõ ngụ ý trong lời của Lộ Toàn?

“Hừ!” Ngô Đãng Lực hừ lạnh một tiếng nặng trịch, nghe nhắc nhở của sư đệ Thanh Mộc Khởi không nói thêm gì nữa

Ngăn cách giữa đại sảnh và cửa dẫn vào nội đường* có đặt một phiến bình phong bằng đá vân mẫu, không ai lưu ý đến phía sau tấm bình phong ấy có một “bóng ma” im hơi lặng tiếng. (*nhà trong)

Nghe được Không Động phái mang theo võ lâm minh chủ tìm tới cửa, Thập Lục đại khái cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra. Đơn giản là khi Lộ gia bảo chủ nhà y ra ngoài tuần tra sản nghiệp, hưng trí* nhúng tay vào một chuyện nho nhỏ. (*nổi hứng)

Lúc đó y chấp hành một mệnh lệnh khác của bảo chủ nên không ở cạnh, sau hay nghe Tiểu Tứ kể lại mới biết được đại khái.

Hình như là ở trên đường bảo chủ gặp gỡ một kiếm khách không tồi, kiếm khách này bất kể là về võ nghệ hay tính tình đều khiến hắn hài lòng, biết người này lại cùng với một người phụ nữ đã có chồng tình đầu ý hợp, có điều thân phận của đối phương không nhỏ mà đành ôm mối phiền muộn, hắn bèn ra tay giúp cho hai người này bái đường thành thân. Mà người phụ nữa đã có chồng kia lại chính là tứ phu nhân của thiếu chủ Không Động phái Ngô Hiền Đức.

Tứ phu nhân của mình đột nhiên thành vợ người khác, là nam nhân không ai có thể nhẫn nhịn được mối nhục này. Ngô Hiền Đức tìm tới cửa, lại đúng lúc hai người kia bái đường thành thân, mà ngồi ở trên ghế chủ hôn nhân chính là Lộ đại bảo chủ.

Cái tên Ngô Hiền Đức đáng thương bị kẻ thích trêu chọc người thành tính là Lộ đại bảo chủ đùa giỡn trong lòng bàn tay, cuối cùng chẳng những đã đánh mất phu nhân, mà lớn hơn nữa còn đánh mất cả mặt mũi*. (*mất danh dự)

Sau đó Không Động phái đương nhiên muốn tìm Lộ gia lấy lại công đạo*, lại bị bảo chủ trước đó biết tin, sai người lấy đi bí tịch trấn phái của Không Động. (*đòi lại lẽ phải)

Trong lòng Thập Lục đối với chưởng môn Không Động thầm nói lời thực xin lỗi a (!), người lấy đi bí tịch kia chính là y!

Bên ngoài truyền đến tiếng cười sang sảng, tận lực bồi thêm mấy lời một phen “cửu ngưỡng đại danh” khách sáo. Bảo chủ không đi từ nội đường ra mà đi từ cửa chính vào.


Khách sáo được vài câu, bảo chủ nói thẳng vào đề. Lộ Tinh Thiên là người ghét nhất cái trò vòng vo nhiều lời, nói mãi không hết mấy câu tâng bốc lẫn nhau.

Quả nhiên nói không đến hai ba câu, Không Động phái Ngô Đãng Lực liền tức giận kể tội Lộ gia. Nào là Lộ gia bảo chủ chia rẽ phu thê hủy hoại lương duyên, lại thành toàn cho đôi gian phu dâm phụ yêu đương vụng trộm, hành vi vong luân bại lý khiến người bất mãn, hơn nữa chuyện Không Động mất đi bí tịch cũng hoài nghi là do Lộ gia gây nên.

Vong Trần cùng Vu Hàn Văn cũng thầm kêu khổ.

Không Động phái tìm tới võ lâm minh yêu cầu chủ trì công đạo, võ lâm minh mọi người vừa nghe nhắc đến “Thượng cùng bầu trời hạ hoàng tuyền, Diêm vương truy mệnh còn hữu liên” Lộ Tinh Thiên, ngay lập tức có mấy người tìm lý do nói mình không thể phân thân mà đảm nhiệm chuyện này.

Ngô Đãng Lực coi như thông minh, biết nắm lấy chưởng môn phái Thiếu Lâm, đáng thương cho Vong Trần có muốn bứt ra cũng khó.

Về phần Vu Hàn Văn, hắn thực ra có mục đích riêng, nhân dịp Vong Trần đồng ý thay Ngô Đãng Lực ra mặt điều giải việc này, hắn cũng xung phong nhận việc cùng nhau đi đến đây.

Khổ chủ ở bên cạnh nước miếng tung bay, lòng đầy căm phẫn tức giận chỉ trích, mà hai người phụ trách đến hòa giải lại vẫn trầm mặc như cũ, còn cái người ngồi trên ghế bị cáo kia lại trương bộ mặt nhàn nhã xem kịch vui chăm chú nhìn khổ chủ, ngươi nói trận này sẽ phải đem mặt giấu ở đâu cho khỏi phải ôm thẹn?

Cuối cùng vẫn là Vu Hàn Văn thật cẩn thận hỏi Lộ Tinh Thiên chuyện này có thật hay không?

Đắc tội Không Động phái chủ có lẽ phải tốn chút tâm trí, nhưng đắc tội Lộ Tinh Thiên, aha!…

“Việc này là thật.” Lộ Tinh Thiên không hề do dự, thản nhiên thừa nhận, nhanh chóng như thể còn sợ có người tranh mất tội.

Ngược lại là Ngô Đãng Lực không nghĩ tới đối phương ngay cả nửa câu phủ nhận đều không cần nói, nhất thời bị kích thích đến nói không ra lời.

“Vậy hẳn là Lộ bảo chủ có lý do?”

Nghe thấy kẻ được hắn mời đến chủ trì công đạo – Đới Hà Sơn trang trang chủ –  rõ ràng mở đường cho Lộ Tinh Thiên, Ngô Đãng Lực thiếu chút nữa tức đến nổ phổi!

Lộ Tinh Thiên căn bản không nhìn đến sắc mặt đỏ tím lại vì giận của chưởng môn Không Động, chậm rãi đáp: “Ngô tiểu tử có đến bốn thê tử, kiếm khách kia lại một người cũng không có, Ngô tiểu tử cho đi một người thì đã sao? Hơn nữa ta còn nghe nói Ngô tiểu tử kia là kẻ có lòng nhưng không đủ lực*, đã vậy còn thường xuyên lưu luyến hoa phố rượu phường** , thân thể đều để cho tửu sắc ăn rỗng, còn muốn đi nhà xí không sót phân***!  Ngươi nói hắn quá phận hay không quá phận?” (*ooxx; **có vợ đầy nhà còn khoái đến lầu xanh; ***Ý ảnh là keo kiệt, chỉ muốn ăn chứ không muốn nhả! TT^TT)

Ngươi mới nói đến “phân”! Thập Lục thầm thở dài. Thực đáng thương, chưởng môn Không Động quả là tự rước lấy nhục! Thôi, coi như nhìn hắn đáng thương đến mức ấy, ngày mai khi đi thực hiện nhiệm vụ “chuyển kho lúa” y sẽ nhớ rõ để lại cho vị chưởng môn này một, hai phần, đủ hảo hảo truyền lại cho con cháu mai sau!

“Ngươi, ngươi… Ngươi nói bậy! Con ta, con ta… “

“Không tin, ngươi có thể hỏi mấy bà vợ của ngươi a, cũng có thể đi xóm cô đầu  hỏi thăm, con của ngươi nổi danh là Khoái Kiếm** ” Lộ Tinh Thiên nói thực nghiêm trang, nhưng trong mắt lại không che dấu ý cười bỡn cợt. (*lầu xanh; **kiếm nhanh, nhanh khoản gì bà con tự… tưởng tượng! TT^TT Đấy, miệng mồm ảnh nó thế đấy!)

Hắn thích nhìn bộ dáng người khác thống khổ, nhất là nhìn đối phương tức giận mà không chỗ phát tiết.

Hắn giúp kiếm khách kia chỉ là bởi vì không ai đi làm cái loại việc rắp tâm không lấy lòng người còn nhận người mắng này. Về phần hai người kia rốt cuộc là gian phu dâm phụ, hay là thực bị Không Động phái Thiếu chủ chia rẽ uyên ương thì hắn mặc kệ!

Khoái Kiếm? Mọi người nhất thời không kịp phản ứng. Chờ kịp phản ứng thì mỗi người lại biểu hiện một kiểu khác nhau.

Vu Hàn Văn lộ ra khuôn mặt mang ý cười cổ quái chỉ có nam nhân mới hiểu. Thanh Mộc Liễu vẻ mặt xấu hổ. Ngô Đãng Lực mặt lúc đỏ lúc trắng. Vong Trần mặt không chút thay đổi ngậm miệng không nói.

Lộ Tinh Thiên liếc mắt một cái nhìn hòa thượng, hắn biết người này tuyệt đối hiểu được ý tứ trong đó. Về phần vị này vì sao hiểu được, hắn thực sự cảm thấy rất hứng thú. Vong Trần không phải từ nhỏ ở chùa lớn lên sao? Chẳng lẽ hắn có bí mật không muốn bị người biết?

Ân, lần sau gọi ảnh vệ tra xét đi.


Sau bình phong Thập Lục nào biết tại thời điểm bảo chủ của bọn y tỏ ra trầm ngâm ngẫm nghĩ ấy, bọn y lại vừa có thêm một nhiệm vụ thượng đẳng!

“Khụ, Ngô chưởng môn, tục ngữ nói dưa xanh hái không ngọt, còn nói tức giận lâu không tốt thân thể, không bằng bỏ qua việc này đi, được không? Điều này cũng càng cho thấy Ngô chưởng môn rộng lượng phóng khoáng.

Huống hồ quý Thiếu chủ tuy rằng thiếu một vị phu nhân, nhưng vẫn còn ba vị phu nhân hầu hạ ở bên, trải qua việc này quý Thiếu chủ hẳn làcàng thêm quý trọng ba vị ấy, có lẽ không bao lâu nữa, Ngô phái chủ cũng sớm có kim tôn*. Ngài xem tại hạ nói có đúng không?” Vu Hàn Văn nhẹ lay động cây quạt trong tay, tỏ vẻ nhất phái phong lưu. (*cháu vàng cháu bạc. Gã thiếu chủ này có 4 bà vợ mà còn không sinh được con, hèn chi anh Thiên ảnh nói có lòng mà không có lực, chơi độc thiệt!)

Ngô Đãng Lực sắc mặt khó coi, mấy lần mở miệng lại thôi, cuối cùng mới nói: ” Còn bí tịch trấn môn của ta thì sao? Hắn cũng đã thừa nhận thật việc này, võ lâm minh phải xử lý hạng người gà gáy cẩu đạo*  này như thế nào?” (*ý nói làm việc hèn hạ, lén lút còn lớn giọng)

“Chậc chậc, ” Lộ Tinh Thiên đung đưa ngón trỏ, khẽ cười nói: “Gà gáy cẩu đạo hạng người, ngươi chỉ ai? Nếu không phải ngươi vọng tưởng bắt tay với thương nhân buôn trà của Liêu Đông chặt đứt đường làm ăn của ta, ta sao lại phải cho ngươi cái cảnh cáo nho nhỏ như vậy? (Lấy bí tịch trấn môn của người ta anh còn kêu là nhỏ nhỏ hả anh!) Lấy đi bí tịch của ngươi chỉ là chuyện vặt vãnh, nếu như ta thật muốn đối phó ngươi, lấy đi sẽ không phải là bí tịch, mà là cái đầu trên cổ ngươi!”

“Ngươi!”

        

Ngô Đãng Lực tức đến phát run nhưng cũng biết đối phương nói không sai. Bí tịch trấn môn được hắn giấu nơi bí mật nhất, đề phòng nghiêm cẩn nhất lại có thể để người ta thần không biết quỷ không hay trộm đi, nếu đối phương muốn giết hắn chẳng phải là điều thực dễ dàng?

Ngô Đãng Lực đưa ánh mắt cầu xin về phía người từ đầu đến giờ vẫn giữ vẻ trầm mặc – Vong Trần đại sư – về Vu Hàn Văn thì hắn đã biết không thể trông cậy, hiện tại hắn chỉ có thể mong đợi Bắc đẩu võ lâm Thiếu Lâm chưởng môn có thể vì hắn mà chủ trì một chút công đạo.

Một tiếng Phật hiệu vang lên, Vong Trần rốt cục mở ra kim khẩu* (*miệng vàng ngọc).

“Lộ thí chủ, bần tăng lần này tiến đến là vì điều tra việc bí tịch trấn môn của  Ngô thí chủ bị đánh cắp. Vừa mới nghe Lộ thí chủ thẳng thắn thừa nhận, vậy có thể nói bí tịch này đang ở trong tay thí chủ. Bần tăng lúc này lớn mật khẩn cầu Lộ thí chủ, không nhìn tăng mặt cũng xem Phật mặt, đem bí tịch của Không Động phái trả lại Ngô thí chủ, cũng coi như hết võ lâm đ*o nghĩa.”

“Có thể nha.”

Trong sảnh mọi người đều không nghĩ tới Lộ Tinh Thiên lại dễ dàng như thế đáp ứng, thậm chí ngay cả Vong Trần đều nghĩ đến mình còn phải thêm một phen võ mồm mới có thể khiến đối phương nhả ra.

Chỉ có Thập Lục là không kỳ quái chút nào. Không Động phái bí tịch đối với Không Động phái mà nói là bảo vật, nhưng đối Lộ lão gia mà nói thì cùng với rác rưởi khác biệt cũng không xa lắm. Hiện tại bản bí tịch kia để chình ình ngay trong phòng hắn, Lộ đại lão gia ngay cả liếc cũng chưa liếc đến.

“Bất quá…Ta muốn Ngô chưởng môn thề vĩnh viễn không đi tìm vợ chồng kiếm khách kia gây sự. Còn nếu ngươi muốn tính toán món nợ với ta thì muốn làm thế nào ngươi cứ làm thế ấy!”

“Thề? Ngươi dựa vào cái gì…”

“Sư huynh.” Thanh Mộc Liễu kéo lấy vị sư huynh mấy lần chỉ chực phát cuồng, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng khuyên giải, cũng phân tích rõ lợi hại với hắn.

Ngô Đãng Lực nhìn về phía chưởng môn phái Thiếu Lâm, tuổi nhiều lắm chỉ chừng ba mươi sáu, ba mươi bảy, khẽ gật đầu.

Lại nhìn Đới Hà Sơn trang trang chủ, lấy ánh mắt ngầm nói y đã ưng thuận điều kiện.

Ai cũng muốn làm cho chuyện này được giải quyết dễ dàng, nếu như có thể không máu chảy đầu rơi đương nhiên vẫn tốt nhất. Giang hồ chính là như vậy, có tiền có lực mới là đại gia, kẻ yếu thì đừng nhắc tới. Huống chi Không Động phái cùng Lộ gia bảo dù sao cũng xem như cùng hội cùng thuyền (ta đoán là vụ buôn trà), lẽ nào lại tự chặt đi tay chân?

” Được! Nhưng tại hạ có một điều kiện. Sư đệ tại hạ bất tài, muốn xin Lộ bảo chủ chỉ giáo hai chiêu, mong Lộ bảo chủ chỉ điểm.” Ngô Đãng Lực cơ hồ là cắn răng nói.

       “Thanh Mộc Liễu sao?” Lộ Tinh Thiên sờ sờ cằm, “Hai chiêu thì hai chiêu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.