Đọc truyện Lộ Nhân – Chương 16
Nghĩ rằng mọi việc đã xong, Lộ Tinh Thiên cùng Thập Lục theo đường cũ trở ra, tâm tình tốt lắm. Trên đường đi, hắn nhìn thấy một con vật nhỏ bị trúng ám khí của Vũ đường trong trận chiến khi nãy, có lẽ bởi vì tâm tình tốt, có lẽ bởi vì nhàm nhán, có lẽ bởi vì…
Tóm lại, hắn bèn giúp con vật nhỏ ấy rút đoản tiễn ra, thậm chí còn có ý nhấc nó lên nghĩ muốn xem xét vết thương, giúp nó trị liệu.
Ngay vào lúc Lộ Tinh Thiên nâng lên con vật nhỏ có cái đuôi lớn ấy, con vật bèn giương đuôi lên, từ dưới đuôi một cây vĩ châm* phóng ra cực nhanh. (*lông đuôi cứng và nhọn như kim)
Tránh không kịp!
Một là không nghĩ tới. Hai là không bố trí phòng vệ.
Ai lại có tâm lý đề phòng đối với một con vật nhỏ thoạt nhìn yếu ớt, đáng thương như vậy?
Cho nên Lộ đại bảo chủ lần này thực đã làm trò mất mặt trước mặt thuộc hạ của hắn, cực mất mặt ngã ra trên mặt đất, còn để tiểu gia hỏa kia chạy mất.
“Lão gia!” Thập Lục vội vàng quỳ xuống, ôm lấy Lộ Tinh Thiên.
“Ta nhất định phải bắt lấy tiểu vương bát đản* kia!”(*đây là một câu mắng a…^^)
Lộ Tinh Thiên trước khi ngất xỉu lưu lại duy nhất một câu.
Từ trên đầu vai của bảo chủ nhổ ra một cái vĩ châm dài bằng ngón út, Thập Lục cẩn thận dùng vải bọc lại, bỏ vào túi.
Mắt thấy khuôn mặt bảo chủ đã tỏa ra hắc khí, Thập Lục không dám chậm trễ, lập tức dùng một con dao nhỏ cắt lên miệng vết thương để máu độc chảy ra ngoài.
Y cố nặn, máu nhiễm độc biến thành màu đen chảy ra ngoài rất chậm, mặc kệ có hữu hiệu hay không, y ghé miệng vào vết thương, hút lấy máu nhổ ra.
Đáng tiếc hiệu quả không mấy tốt, sắc mặt bảo chủ tuy không biến chuyển xấu đi nhưng cũng không hề có dấu hiệu khá hơn.
Không hiểu đây là loại độc gì, cũng không biết nên dùng laoij giải dược nào. Y cho tay vào bọc, lấy ra một viên thuốc Tiểu Cửu cho y, nói là thuốc cứu mạng giải độc cho lão gia ăn vào.
Lão gia, xin lỗi, hiện giờ chỉ có thể tin tưởng vào “vốn riêng” này Tiểu Cửu đưa cho tiểu nhân.
Bất quá, tiểu nhân cũng không cam đoan đây rốt cuộc là bảo bối mà Tiểu Cửu cất giấu đã lâu, hay là thuốc mới làm tính toán lấy tiểu nhân đem ra thử. (!!)
Vì lúc này chỉ có thể làm như vậy…
Thập Lục đặt Lộ đại bảo lên mặt đất, đứng lên đề khí ngửa mặt thét dài.
Hai dài bốn ngắn, đây là tín hiệu liên lạc khẩn cấp với những người ở phụ cận của ảnh vệ Lộ gia bảo, chỉ sử dụng khi bảo chủ ở vào tình huốn cấp bách.
Có lẽ tiếng huýt gió sẽ dẫn đến cả những kẻ không mời, có điều trước đó y sẽ đem bảo chủ giấu kỹ, đợi ảnh vệ đển tiếp ứng.
Y xoay người ôm lấy Lộ bảo chủ, hướng về phía bụi cỏ um tùm giữa đám loạn thạch đi đến.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra…
Đáng tiếc người đời thường không cho ta được như ý nguyện, so với ảnh vệ Lộ gia bảo, tới nhanh hơn hiển nhiên lại là những khách không mời sớm đã mai phục ở gần đó.
Tổng cộng có bốn người, chỉ nhìn y phục cũng không nhận ra được là người của phe phái nào, ánh mắt thăm dò bọn họ, nhưng bước chân lại hướng về phía bọn ho ngày một tới gần, Thập Lục cắn răng, cởi áo khoác của Lộ Tinh Thiên đang hôn mê bất tỉnh khoác lên người mình, nhẹ nhàng từ nơi ẩn thân thoát ra ngoài.
Y phải đem bọn họ dẫn đi.
Nếu ngay tại chỗ chém giết không chừng còn có thể dẫn những người khác tới, hơn nữa chính mình cũng không biết là có địch nổi bốn người kia hay không.
Hiện tại đem đám người kia dẫn đi càng xa, bảo chủ sẽ càng được an toàn. Y đã lưu lại ấn ký chỉ có ảnh vệ lộ gia bảo mới nhận ra được, chỉ cần kéo dài thời gian đợi các đồng bạn thân mến đến kịp, bảo chủ liền được an toàn.
Y nắm chặt một đoản tiến của Vũ đường trong tay, hướng về phía một trong bốn người đuổi đến phóng ra.
Một kích tức trúng*!(*Bắn ra lập tức trúng mục tiêu)
Người bị đánh trúng gầm lên giận dữ, một chưởng hướng về phía ám khí phóng ra chém tới. Chưởng kình hùng hậu thập phần!
Không đợi chưởng kình chạm đến, Thập Lục lấy toàn thân công lực, hướng về phía hoàn toàn ngược lại chạy ra cửa cốc.
Thân ảnh vừa động, vị trí lập tức bại lộ.
Sợ bốn người còn không mắc mưu, Thập Lục khẩn cấp kêu lên: “Đồ vật gì đó không ở trong tay ta! Ta cái gì cũng không biết!”
Lời này vừa nói ra, bốn người cơ hồ đồng thời hướng Thập Lục đuổi theo.
Nắng chiều rơi xuống Hoàng tuyền cốc nhuốm một vẻ tĩnh mịch vô cùng, thật giống như tại nơi này chưa hề có việc gì xảy ra.
“Ngô..”
Lộ Tinh Thiên phát ra một tiếng rên rỉ mơ hồ, vô ý thức ôm lấy vai trái bị thương, chậm rãi mở hai mắt ra.
Đây là cái chỗ quỷ quái nào?
Cảm giác ẩm ướt và cứng rắn ở dưới lưng truyền đến nói cho hắn biết nơi hắn nằm tuyệt đối không phải là giường, thậm chí cùng với “giường” không có bất kỳ quan hệ nào.
Lại nhìn bóng râm trên đỉnh đầu, bên tai truyền đến tiếng côn trùng kêu rả rích, trong nháy mắt Lộ Tinh Thiên liền biết mình đang nằm ở chỗ nào.
Chết tiệt Thập Lục! Ngươi có phải cố ý trả thù lão gia ta hay không a!
“Sàn sạt, sàn sạt.”
Có ai đang đến gần. Lộ Tinh Thiên dừng lại hết thảy động tác, cẩn thận lắng nghe.
“Lộ bảo chủ?”
…Vân Nương?
Trong nhất thời Lộ Tinh Thiên không biết nên làm thế nào, đi ra hay không đi?
Lộ Tinh Thiên loạng choạng từ chỗ ẩn thân đi ra, quay đầu lại nhìn nơi mình vừa nằm, hắn không thừa nhận cũng không được rằng ảnh vệ Thập Lục đã tìm cho hắn một nơi ẩn thân không tồi.
Nơi nơi đều là lá rụng cùng cỏ dại cao đến thắt lưng, còn có loạn thạch. Hắn vừa nằm dưới chân một khối đá rất lớn cắm sâu xuống mặt đất.
Bề mặt tảng đá khá bằng phẳng, tựa hồ bốn mặt xung quanh cũng bằng phẳng. mặt ngoài của tảng đá có một khối đá lớn khác thật sâu cắm xuống mặt đất, ở giữa vừa vặn có một khe hở đủ một người nằm.
Hơn nữa xung quanh khối đá đầy cỏ dại lá rụng, nếu không cúi người gạt lớp cỏ ra, xen vào giữa hai khối đá lớn mà tìm kiếm thì thật khó mà tìm được hắn.
“Lộ bảo chủ?”
Lộ Tinh Thiên ngẩng đầu, hướng về người vừa tới mỉm cười, lập tức lại lâm vào hôn mê.
Lộ Tinh Thiên không biết mình hôn mê bao lâu, mở mắt ra lần nữa đã thấy bên người làVân Nương vẻ mặt lo lắng áy náy.
Hắn cúi đầu liếc bả vai bị thương, nơi đó đã được băng bó rất tốt. màu sắc hoa văn trên lớp vải cho thấy nó được xé ra từ một phần nội y của nữ tử.
Cách đó không xa âm thanh liên lạc đặc thùtruyền đến, không phải Thập Lục, là Lộ Nhất.
Lộ Tinh Thiên vờ như thử nâng lên cánh tay, giương tay làm động tác tạm chờ.
Vân Nương nhìn Lộ Tinh Thiên dựa người ở trên tảng đá lớn, thần sắc biếng nhác, trên mặt dần dần hiện lên một màu đỏ ửng.
Trên quần áo thượng còn dính bụi đất, vai áo trái bị xé rách, trên thân còn có dấu máu, rõ ràng phải là cảnh tượng chật vật không chịu nổi, ở trên người hắn lại bộc lộ một loại mị lực khó nói.
Nếu như nói ngày thường y quan sạch sẽ, tiếu ngạo không đàn, Lộ Tinh Thiên là một quý công tử gia giáo nề nếp, vậy thì lúc này nhìn hắn giống như một lãng tử giang hồ tiếu ngạo nhân sinh, lừa lấy ái mộ của vô vàn nữ tử.
Nghĩ đến một ít tin đồn về vị Lộ đại bảo chủ này trên phương diện tình trường, Vân Nương mặt càng đỏ hơn.
“Lộ bảo chủ, ngài…thấy tốt hơn không? Sau khi ngài đi tiểu nữ tử cũng không biết vì sao luôn luôn thắc thỏm không yên, muốn tới đây xem, nói không chừng có thể giúp được điều gì, đi được nửa đường nghe được tiếng huýt gió, sợ hai người có phải đã xảy ra chuyện gì…”
Vân Nương nhìn lên vai trái của Lộ Tinh Thiên, trên mặt có một tia thương tiếc.
“Đây là do cô nương chữa trị?” Lộ Tinh Thiên ý nói vai trái.
Vân Nương do dự một chút gật gật đầu, “Ta xem ngài bị thương..”
“Làm phiền Vân cô nương quan tâm, vốn cũng không có gì, lại vô ý để một con súc sinh làm cho bị thương.” Lộ Tinh Thiên lộ ra một cái cười mỉm có thể làm cho hết chín trên mười nữ hài tử điên đảo thần hồn.
“Động vật? Là loại động vật gì?” Không nghĩ tới Vân Nương nghe được lời ấy, vẻ mặt lại trở lên khẩn trương.
“Một con vật thoạt nhìn giống như một con chuột nhỏ, nhưng có một cái đuôi rất lớn. Không phải sóc, cũng không phải chồn, màu lông có thể nói là đen. Ta bị thương là do độc châm từ đuôi của nó bắn ra.”
“A!” Vân Nương kêu lên sợ hãi, kinh hoảng không sao nói hết.
“Có chuyện gì sao?”
“Đó là, đó là…Kỳ thật ta cũng không biết loài động vật đó tên gọi là gì, chẳng qua những người dân chết một cách kì lạ ở Hoàng tuyền cốc đều là do trúng độc, khi chết trên người giống như còn có một độc châm dài bằng ngón út màu đen. Nhưng ta cũng chỉ nghe nói, nghĩ rằng truyền thuyết của địa phương há có thể là thật. Thực xin lỗi, nếu ta sớm cùng Lộ bảo chủ nói qua thì tốt rồi, thực xin lỗi…”
Dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của Vân Nương nhuốm vẻ bi ai, ân hận.
“Chuyện đó và Vân cô nương đâu có liên quan gì, không cần tự trách. Ngươi xem, ta không phải tốt lắm sao? Ngược lại ta còn muốn tạ ơn ngươi cứu giúp kia mà.” Lộ Tinh Thiên cười sang sảng.
Vân Nương vén áo thi lễ, “Vân Nương cũng không biết Lộ bảo chủ rốt cuộc là vì loại độc nào làm bị thương, chỉ có thể xử lý đơn giản. Hiện giờ biết là độc vật, nếu Lộ bảo chủ yên tâm, có thể theo tiểu nữ quay về thảo lư không, để tiểu nữ được cẩn thận xem xét lại một lần?”
Lộ Tinh Thiên cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, khẽ kéo lại ngoại sam, cười cười, “Làm phiền Vân cô nương.”