Đọc truyện Lộ Nhân – Chương 13
Ta muốn cái gì?
Ta nói ra thì ngài sẽ cấp cho ta sao?
“Câu hỏi này rất khó trả lời sao? Tốt lắm, ta hỏi ngươi một chuyện khác─ vì cái gì ngươi phải chủ động lên giường với ta?”
Lão gia, ngài có nên hỏi trực tiếp đến như vậy không? Ngài không cần ngẫm lại hiện ở trong sân có ít nhất hai gã ảnh vệ đang dựng thẳng lỗ tai nghe?
“Câm điếc? Ta nhớ rõ thương thế của ngươi là ở xương sườn, nội thương cũng đã trị liệu cho ngươi rất tốt, như thế nào dưỡng bệnh nửa tháng thì đầu lưỡi lại bị cắt đứt?” Nam nhân cười nhạo.
Thập Lục cảm thấy được cằm bị nắm phát đau.
“Há mồm! Ta xem có phải đầu lưỡi ngươi thật sự đứt rồi hay không!”
“Lão gia…” Thập Lục nói không nên lời, miệng bị bắt mở lớn, bị ngón tay vô lễ thăm hỏi sờ soạng. (Anh Thiên…biến thái! TT^TT)
“Ngươi thích nam nhân?” Ngón tay kẹp chặt lấy lưỡi y, kích thích y chảy ra càng nhiều nước miếng.
Cái dạng này thật sự thực không tôn nghiêm, Thập Lục có điểm thống khổ, nhưng không giãy giụa. Lẳng lặng, nhâm này trêu đùa. Hai mươi năm qua, điều đầu tiên y học được chính là ẩn nhẫn.
Dường như nam nhân nghiện cái trò chơi này, cau mày nói khuôn mặt ngươi thật khó xem, nhưng tay lại ở trong khoang miệng y tàn sát bừa bãi.
“Hoặc là ngươi muốn từ chỗ ta được phú quý quyền thế?” Rút ra ngón tay, để y dùng lưỡi liếm khô tịnh.
Thập Lục do dự một chút, ngoan ngoãn cúi đầu vươn đầu lưỡi liếm sạch.
“Ngươi như thế nào nghe lời như vậy? Ngươi không phải là… ” Lộ Tinh Thiên buồn cười, vỗ vỗ hai gò má y.
Thập Lục đột nhiên nghĩ muốn xé mở tầng mặt nạ hiện tại này, xem người này một khi nhìn đến khuôn mặt phía sau của y có còn đối với y khinh bạc như thế hay không.
“Ha hả, nếu như là đáp án thứ nhất, vì không cho ngươi dâm loạn Lộ gia bảo, ta chỉ phải phế bỏ võ công của ngươi, đem ngươi đưa đến quán nam xướng tiếp khách. Ngô, lấy tướng mạo sau cái lớp dịch dung này của ngươi, cho dù tuổi ngươi có lớn đến cỡ nào cũng không phải lo lắng không có khách đến ủng hộ. Ngươi thấy thế nào?”
Thập Lục mặt mũi trắng bệch, đáng tiếc nhìn không ra.
“Nếu như làđáp án thứ hai, ngươi phải đi Trữ vương phủ hầu hạ bọn Tiểu vương gia. Theo cách đó chẳng những có thể thỏa mãn ham muốn vinh hoa phú quý của ngươi, còn rất thích hợp cho việc làm ăn của Lộ gia. Ngươi không cần lo lắng bản thân không đủ sức đảm nhiệm, tiểu vương gia kia đối với nam nhân cũng không mấy kén chọn, cho dù ngươi không có tướng mạo xuất sắc giúp đỡ đi nữa.
Ta nghe người ta nói tiểu vương gia có vẻ đặc biệt thích thân thể mềm dẻo, cơ thể của nam nhân cường tráng, nói là đem nam nhân như vậy làm nhục mới đủ tư vị. Ngươi như vậy, đại khái phi thường hợp khẩu vị của hắn. ” (Anh cứ mạnh miệng đi, sau này chuyện sắp thành sự thực anh chẳng điên lên đấy thôi!ò-ó)
“…Lão gia, thuộc hạ cảm thấy Nhị Thuận Tử phụ trách nuôi chó trong bảo so với thuộc hạ còn cường tráng hơn!” (Lục ca, đôi khi em cảm thấy thực phục cái lạc quan hay là không biết sợ của anh! TT^TT)
“Ha ha!”
Lộ Tinh Thiên cười to, hiển nhiên hắn còn nhớ rõ chuyện hai năm trước Nhị Thuận Tử dùng hai con chó, đem Thập Lục đuổi lên đến tận nóc nhà bếp không dám mò xuống dưới. Mà này Nhị Thuận Tử chính là ảnh vệ Lộ Nhị.
Tươi cười vừa thu lại, sắc mặt nam nhân trở nên sâu xa khó hiểu.
“Nếu như là đáp án thứ ba…Chỉ sợ ta phải làm ngươi thất vọng rồi.”
“Lão gia không cần lo lắng, thuộc hạ cũng từng nói, thuộc hạ ắt tự mình hiểu được.”
“Nga, phải không?” Lộ Tinh Thiên đột nhiên phát ra cười lạnh, “Vậy tại sao ngươi không dùng khuôn mặt kia ngay từ đầu!”
Thập Lục mặt không đổi sắc, trong ánh mắt lại hơi hơi toát ra một chút tự giễu.
“Nói!”
Thập Lục ngẩng đầu, trong một thoáng nhìn thật sâu nam nhân, lập tức cúi đầu.
“Bẩm lão gia, lấy sắc thị nhân kết cục đáng buồn nhất trong mọi loại kết cục. Cho dù dung nhan xinh đẹp cũng có một ngày già đi. Thuộc hạ chính là…”
“Ngươi không muốn ta bởi vì vẻ bề ngoài của ngươi mà sủng ái ngươi, ngươi thế nhưng trông cậy vào…” Ta sẽ coi trọng bản thân ngươi sao?
“Bốn mươi mốt ngày nhận sủng ái, thuộc hạ thấy đã đủ. Cầu lão gia xem ở thuộc hạ một mảnh trung tâm, cho thuộc hạ tiếp tục ở lại trong bảo cống hiến.”
Lộ Tinh Thiên không biết suy nghĩ gì, một lát sau đột nhiên đứng dậy, đứng lên bước đi.
Thập Lục quỳ gối tại chỗ, không có mệnh lệnh cũng không dám đứng dậy.
Thật lâu, thái dương đã muốn ngã về tây, Thập Lục hai đầu gối đã muốn đau đớn đến chết lặng.
Có nhân ảnh đi đến bên người Thập Lục, “Lão gia lệnh cho ngươi ngày mai cùng đi theo.” Nói xong bước đi, một chút do dự cũng không.
Tiếng nói trầm thấp đặc thù, cũng là nữ ảnh vệ duy nhất Thập Nhất.
Cái bộ dạng của y… là thân nữ tử Thập Nhất sẽ thấy không thoải mái đến nhường nào, y cười khổ.
Thập Nhất thực sự cố ý, cũng không nói lão gia cho phép y đứng dậy hay không cho, ý định làm cho hắn quỳ đến hừng đông.
Mãi cho đến khi trăng treo đầu cành mới nghe được một tiếng từ trong phòng chủ tử truyền ra: “Đi nghỉ tạm đi.”
Sáng ngày thứ hai y ra cửa, gặp được Lộ Ngũ, cười giơ tay nói “Sớm”.
Lộ Ngũ lướt qua bên cạnh y, mở đại môn đi ra, càng lúc càng xa.
Cánh tay giơ lên chậm rãi hạ xuống phía sau gáy, xoa rồi lại xoa, y uốn mạnh thắt lưng vài cái.
Hôm nay thời tiết thật tốt, thích hợp đi xa.
Không ai gọi y, cũng không có ai phân phó y làm một chuyện gì. Sờ sờ cái bụng, Thập Lục quyết định chạy tới phòng bếp tìm thứ gì đó ăn no bụng.
Vừa đem bánh mỳ trắng phau phau của gia chủ nướng xong thật sớm lên đến miệng, Lộ Nhất đẩy cửa tiến vào, trong tay là một cái khay.
“Khụ, sớm.” Thập Lục vội vã bưng lên bát cháo loãng bên cạnh, uống một hơi để nuốt xuống miếng bánh mỳ nghẹn ngang cổ.
Lộ Nhất đem khay đặt lên thành bếp, đến khi sắp bước ra ngoài mới quay đầu lại nói một câu.
“Lão gia lệnh ngươi đi theo hầu hạ, một chén trà nhỏ sau xuất hiện trình diện.”
Vốn vẫn cái thái độ lạnh lùng y sớm đã quen như thường lệ, nhưng lần này lại có vẻ vô cùng khắc nghiệt.
“Ách, có ăn một chút không?”
Lộ Nhất quay đầu đi ra khỏi phòng bếp.
Thập Lục nhìn xem bàn tay của mình, thật sâu thở ra một hơi.
Một hơi còn không thở ra hết, một trận gió truyền đến, ngẩng đầu vừa lúc thấy Lộ Nhất một chưởng đánh về phía y!
Tương đương một cái bạt tai thật mạnh, đánh cho y một trận váng đầu ù tai, trên mặt đau nóng rát.
“Đánh ngươi này đồ con lừa không biết xấu hổ!” (A, hóa ra anh đang xót tiểu đệ đệ! ^^)
Thập Lục ngẩn người ra một chút, “Lộ Nhất, đại ca, ta…”
Đến khi kịp phản ứng, trong mắt trở nên giống như đang cười, lại giống như đang khóc.
“Không cho phép ngươi gọi ta là đại ca! Ta không có một người đệ đệ nào giống như ngươi vậy, không biết xấu hổ!” Lộ Nhất vừa thấy hắn ngẩng đầu, tay lại giơ lên như còn muốn cho y một cái tát.
“Đại ca, ngươi sao lại cùng Tiểu Cửu giống nhau, luôn thích đánh lên mặt của ta…” Thập Lục thanh âm tràn ngập ủy khuất.
“Ngươi!”
Lộ Nhất thiếu chút nữa tức đến không biết nói thế nào, tức giận xoay người định rời đi, lại nghe đến phía sau truyền đến một giọng điệu trước giờ chưa từng nghe qua của Thập Lục.
“Đại ca, thực xin lỗi, ta cũng không muốn. Nhưng ta…Đã đã trót hãm sâu vào.”
Một bàn tay Lộ Nhất nắm cứng lại, đúng là không hạ không được cái tát thứ hai.
“Đồ con lừa! Sớm hay muộn cũng có một ngày ta nhặt xác cho ngươi.”
“Cảm ơn ngươi…Ca.”
Cảm tạ cái gì, đã không cần phải nói. Bàn tay Lộ Nhất nắm chặt trên khung cửa, nhịn lại, không quay đầu mà đi thẳng. (I love u đại ca, đại ca đúng là hảo ca ca nha…TT^TT)
____
Kỳ quái a, thật là kỳ quái. Bản thân mình rõ ràng là thích một nữ hài tử, như thế nào càng về sau lại biến thành nam nhân? (=.=)
Được rồi, coi như người mình thích đúng là một kẻ lưa đảo, lừa y đến ba, bốn năm, lừa đến khi chính mình cũng không cần biết hắn là nam hay nữ, người hay quỷ. Có điều… vì lẽ gì mình chỉ có thể nằm dưới?! (Xong oy, anh đã nhiễm căn bệnh chung của mọi chú tiểu thụ!=.=)
Thập Lục thật sự rất muốn làm một ít cái chuyện nam nhân làm với nữ nhân lên cái người ngồi trong xe kia.
Chẳng hạn như sờ sờ hắn, hôn nhẹ hắn, đùa đùa giỡn giỡn hắn, nhìn hắn mặt đỏ, nghe hắn hờn dỗi, tốt nhất có thể làm cho hắn ở hắn dưới thân khinh suyễn khóc. (Anh đang chán sống!)
Điều kiện tiên quyết là nếu cái vị ngồi trong xe ngựa kia không phải là đàn ông, cũng không phải là chủ nhân nắm giữ sinh mệnh y. (Em nghi với cái tính tình đó, cho dù anh Thiên là nữ nhân ảnh cũng dám có cách rape anh lắm!=.=)
Lần này xuất hành, hắn lệnh y tùy thân hầu hạ mà không phải ẩn thân nghe lệnh. Nghĩ đến có thể có chuyển biến, kết quả gần mười mấy ngày này cùng từ trước cũng không gì bất đồng.
Có lẽ mình đã tự đánh giá quá cao sức ảnh hưởng hời hợt của mình với hắn?
Nói cũng đúng, sao có thể chỉ nhờ có khuôn mặt mà được thỏa mãn mong ước, muốn mê hoặc người khác đến thần hồn điên đảo thì y cũng phải trả giá trên những phương diện khác mới được.
Tỷ như…
Thập Lục khẽ dặng hắng thông cổ, tựa vào cây xanh biếc ven đường, giơ roi ngựa uyển chuyển đánh ra một tiếng lảnh lót trên không trung, hé miệng hát:
Có con sông dài chảy về xa dưới chân núi kia─
Tình ý miên man thủ thỉ êm đềm ─
Người nếu hữu tình, quân* nếu có tâm, (*quân chỉ người nam nhân)
Hãy vượt qua ba nghìn dặm sông đến đây gặp gỡ ─ hải (âm đệm)─
Trên đầu có trời xanh xin chứng dám, qua đường có thần minh xin nghe ta một lời ─
Gió thổi mây bay xin đừng thổi, nước đẩy thuyền trôi xin đừng trôi,
Cắt củ sen tơ vương không dứt, đao chém xuống nước nước không chia,
Nếu mình chàng ở trên cao có ta vì chàng mà theo cùng, nếu chàng xuống dưới Hoàng tuyền có ta vì chàng mà bi thương ─
Một đời một kiếp mãi không chia lìa…─ mãi không chia lìa… ─
“Câm miệng!”
Ai ─ hải ─
“Lộ, Thập, Lục!”
“Có thuộc hạ.” Thập Lục thu hồi roi ngựa, chắp tay hướng tới người trong xe ngựa trả lời.
“Ngươi nhớ kỹ, lần sau gặp mặt Kim mập không cần cùng hắn cương đấu, hát cho hắn nghe là được.” Trong xe chủ nhân của thanh âm vọng ra đó nói thật nghiêm trang, nghe không hiểu là khen ngợi hay là phê bình.(*cố gắng chiến đấu đến cùng)
Thập Lục khiêm tốn thụ giáo, thành thành thật thật đáp lại “Đã hiểu.”
Trong xe yên ắng…Nửa ngày mới nghe được một câu: “Mụ nội nó, quả thật là xem người không thể chỉ xem tướng mạo.”
Thập Lục mỉm cười. (Tán giai bài một thành công!=.=)