Đọc truyện Lọ Lem Hiện Đại – Chương 5
Tan học, Nam về cũng chẳng đợi nó như mọi ngày.
Nó uể oải đợi Dương cùng ra cổng trường. Hôm nay trời hơi se lạnh, thấy Dương gai ốc đầy mình nó đành cho mượn áo khoác.
Tuy còn giận cậu nhưng đứng đợi xe buýt một mình cũng buồn. Nghĩ đến Nam mà nó thở dài.
– Ủa nhóc đi xe buýt hả? Sao mặc áo phông kia? Vi phạm nội quy nhé
Từ đâu, một chiếc xe ga cùng với khuôn mặt thiên thần với nụ cười chết người xuất hiện trước mắt, nó ngước lên rồi lại ỉu xìu
– Dạ em cho bạn mượn áo khoác đồng phục.
– Sao mặt mũi như đưa đám vậy?
Nó thở dài tiếng
– Không ạ
Duy dựng xe, với tay xoa đầu nó
– Cũng phải thôi anh là người lạ, sao em dám tin mà nói chuyện
– Dạ
…
Khi ý thức được câu trả lời của mình, nó hoảng hốt nhìn Duy, tay quơ quơ
– Ơ ơ ý em không phải vậy…ý em…ý em….
– Haha anh đùa đó
Vẻ bối rối của nó mới đáng yêu làm sao, khuôn mặt ửng hồng, sự đẹp đẽ trong đôi mắt không chút vẩn đục với hàng mi mỏng, dài bị che đi bởi cái kính cận, mái tóc đen buộc bổng lên, gọn gàng. Khi được nhìn nó ở góc độ gần, anh có cảm giác nó mới chính là thiên sứ. Ánh mắt anh nhìn nó hiền từ
– Có vẻ việc khiến em thất thần liên quan tới cậu bạn sáng nay?
– Khô…không có đâu. Em buồn chuyện khác!
Bị trúng tim đen, nó vội vàng quả quyết.
– Vậy à?
Chỉ biết cúi mặt, nó chẳng biết cho anh muốn, nó chẳng việc gì phải buồn vì kẻ như Nam chỉ biết trêu ghẹo nó, rồi làm nhục mặt nó trước lớp. “Phải chi cậu ta được như anh thì tốt”
– Đợi xe lâu vậy hay để anh đưa về?
Nó dơ tay lên ám chỉ không cần
– Em không ngồi trên xe con trai!
Câu nói của nó khiến anh tò mò
– Tại sao vậy?
– Có người đã từng nói với em rằng chỉ được ngồi sau người con trai mình yêu, nếu ngồi sau xe người mình không yêu, người yêu mình sau này mà biết sẽ không vui.
Nó mải miết giải thích một thôi một hồi, thật dõng dạc đến lúc ngước lên nhìn Duy, chỉ thấy anh đang ôm bụng cười ngặt nghẽo làm nó đỏ mặt, giọng hờn dỗi
– Có gì đáng cười ạ?
– Haha ai nói với em cái lý thuyết bèo vậy? Lần đầu trong đời anh được biết tới “chân lý” siêu đẳng này đó Haha
Nó chẳng biết nói gì nữa, mặt xị xuống dài hơn cái bơm. Anh cố kìm xuống, lau giọt nước thoát ra từ khóe mắt
– Chỉ là đưa về thôi mà, em có cần quan trọng hóa vậy không?
– Có chứ
– Vậy em có người yêu chưa?
Nó ấp úng
– Chưa. Nhưng tương lai sẽ có
– Vậy người yêu tương lai của em đâu biết được anh đưa em về?
Vẻ mặt nó cau lại, nhìn anh quả quyết
– Nhưng lỡ người em yêu biết thì sao? Em không muốn người đó buồn
Im lặng hồi lâu, anh hiền từ nhìn nó
– Em ngây thơ thật đó. Ai được em yêu thì thật hạnh phúc
Càng nói chuyện với nó, anh càng thấy cuốn hút, mọi sự căng thẳng trong anh đều được giải tỏa.
Những câu nói hết sức hồn nhiên tới mức ngốc nghếch khiến tim anh có gì đó hơi rung động
Sự hiếu kỳ của anh về nó cũng vì thế mà tăng.
Anh và nó nói chuyện cho tới khi xe đến, nó lên xe
Thời gian khi anh ở với nó sao mà trôi nhanh quá
Anh cảm thấy hơi tiếc nuối
Anh muốn hiểu nó
Biết từng chút từng chút một
Ngồi trên xe, đầu nó bắt đầu nghĩ tới Duy, cảm giác hơi vui vui, rồi lại lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ ngu ngốc, tự nhủ”Ai anh cũng đối xử vậy! Đừng ảo tưởng sức mạnh nữa Linh ơi!”
Xe buổi trưa không đông nên nó được ngồi. Đúng là các cụ có câu” rảnh rỗi sinh nông nổi”. Nhìn ra cửa sổ, mà đầu nó lại xuất hiện tên Nam. Đi xe cùng, nó không bao giờ cho Nam ngồi cạnh, luôn đủn cậu đi chỗ khác, nhiều lúc im lìm hay dẫm vào chân khiến Nam nhăn nhó, luôn trừng mắt với nó, đôi khi nó lại trêu Nam với mấy chị gái trên xe buýt khiến cậu bơ nó, nghĩ lại nó phì cười. Giờ trống trải quá!
“Sao hôm nay con đường về nhà lâu quá vậy?”
Nó thở dài, khi nhìn lại xe thì đã thấy đông hơn. Ngồi cạnh nó là một ông chú khoảng 35 tuổi, nó lướt ánh mắt qua một lượt “Nhìn như Mã Giám Sinh vậy trời, tốt nhất không quan tâm không mắc công làm kẻ nhiều chuyện”. Đang định quay ra cửa sổ, tiếp tục công việc “quan sát đô thị” thì một giọng nói như thủ thỉ với nó
– Cháu cho chú hỏi xe này có đi đến đường Hai Bà Trưng không?
Hơi giật mình
– Hình như có ạ. Cháu đi xe buýt không lâu nên không biết!
Ông chú mỉm cười khiến nó hơi rùng mình
– Thế cháu xuống bến nào vậy?
– Dạ cháu…cháu không rõ tên bến nhưng để làm gì ạ?
Ông chú đó cười rồi nói không có gì, nó thở phào nhẹ nhõm
Một lúc sau, ông chú đó ngủ. Việc đó sẽ chẳng liên quan tới nó nếu như ổng không một lúc lại dựa đầu vào nó, quá đáng hơn là tay còn chạm đùi, nó có giục ổng dậy mà ổng chỉ cười, xin lỗi. Nó nghĩ mọi sự chỉ là vô ý cho tới khi ổng lặp lại đến lần thứ 3, quá tam ba bận, nó bực tức kêu người đàn ông đó đi để nó chuyển chỗ khác. Đang chuẩn bị rời ghế thì tay nó bị nắm chặt lại.
Bất ngờ, mặt nó nhăn lại
– Chú làm trò gì vậy?
– NGỒI XUỐNG!!!
Ông chú mặt thản nhiên quát nó khiến nó SHOCK tới mức đứng hình một lúc.
– TAO BẢO MÀY NGỒI XUỐNG MÀ!!!
Vẫn chưa hoàn hồn thì nó lại bị hắn quát, nó cố giằng tay khỏi hắn ta
– Chú là gì mà bắt tôi ngồi?
Nó nhìn sang ông chú, hắn ta đã thay đổi thái độ từ khi nào nhìn nó bằng ánh mắt hằn học đáng sợ đến ghê người, răng nghiến ken két, tay ông ta như muốn bóp nát tay nó. Ông ta đứng lên, gầm gừ
– Á Á CON ĐĨ NÀY MÀY CHÊ TAO XẤU,MÀY THEO TRAI TAO ĐÃ THA CHO GIỜ GIÀ MỒM KÊU TAO NGƯỜI DƯNG
Hả
Hả
Hả
SHOCK tập 2
Đầu nó như mớ bòng bong, chẳng hiểu gì cả
Trai gì?
Nó chẳng hiểu gì cả
Mọi người trên xe buýt bắt đầu nhốn nháo hướng sự chú ý tới nó
– Chú nói quái gì vậy?
– MÀY CÒN HỎI À? MÀY LÀ VỢ TAO MÀ MÀY ĂN Ở HAI MẶT, TAO CƯỚI MÀY GIÚP BỐ MẸ MÀY TRẢ NỢ, GIỜ XONG RỒI THÌ MÀY ĂN CHÁO ĐÁ BÁT À? SUỐT NGÀY MANG TIỀN CHO TRAI, GIỜ CÒN ĐÒI BỎ TAO.
Rồi từ đâu một người phụ nữ ngồi đầu xe tầm 40 tuổi lại đi xuống, nó vui mừng tưởng bà xuống can thì
– Cô nói mày rồi sống thì sao cho người ta sáng mặt, giờ mày làm xấu mặt cả họ rồi đấy mày biết chưa?
SHOCK tập 3
Thật sự giờ nó đúng thật là không hiểu gì
Trên xe thì người ta xì xầm bàn tán
Nó bắt đầu cáu gắt vì ông chú vô lý và bà cô trên trời
– Có thể hai người nhầm rồi! Tôi mới là học sinh lớp 10! Tôi không quen chú thì vợ chồng gì ở đây?
– MÀY ĐÃ ĐĨ CÒN GIÀ MỒM, HỌC SINH CẤP 3? MÀY LỪA MỌI NGƯỜI Ở ĐÂY À? MÀY CƯỚI TAO 2 NĂM RỒI CHẢ NHẼ TAO CÒN NHẦM.
– Thôi đừng cãi nữa kẻo nó điên lên thì khổ cháu ạ!
SHOCK TOÀN TẬP
Nó nhìn 2 kẻ vừa tung vừa hứng mà bất lực
Lỡ cho Dương mượn áo đồng phục, thẻ học sinh thì để tại thư viện trường giờ không có gì để chứng minh nó là học sinh.
Cố giữ tinh thần cứng rắn, nó chợt nghĩ tới sách vở
– Trong cặp tôi là sách vở lớp 10, không tin chú và mọi người có thể xem
Ông chú nhếch mép
– CON EM HỌ MÀY TRÊN NÀY, TAO KÊU MÀY MANG RA CHO NÓ, MÀY LẠI CUỐM ĐI BÁN ĐỒNG NÁT ĐỂ CHO THẰNG KHỐN NẠN ĐÓ. MÀY ĐÚNG LÀ KHÔNG CÒN TÌNH NGƯỜI
Đầu nó ong ong, ông ta sao gì cũng có thể nói được vậy?
Còn cái biểu hiện như diễn viên
Nó căm phẫn nhìn hai người họ, nó to tiếng
– Cô chú nhầm rồi! Nếu chú nói tôi là vợ chú thì chú có thể cho tôi biết tên mẹ tôi là gì? Bố tôi tên gì?
Người đàn ông đó tay vẫn giữ nó, ánh mắt vẫn đầy sự xảo trá ghê rợn, rút điện thoại, đầu dây bên kia vừa nhấc lên, hắn liền quát
– ÔNG LÊN ĐÂY LÔI CON GÁI ÔNG VỀ NGAY, ĐỨA LĂNG LÒA TÔI KHÔNG CHẤP NHẬN ĐƯỢC!
Rồi quay ra “cô” nói gọi xe đón
Nghe xong nó hoảng hốt, lo sợ, cố giằng tay khỏi hắn ta
Thấy phía sau xe ồn, bác lái xe liền lên tiếng
– CÓ GÌ VỀ NHÀ GIẢI QUYẾT! KHÔNG ĐƯỢC LÀM ỒN TRÊN XE!
Câu nói của bác lái xe như đưa nó xuống địa ngục, đầu óc nó quay cuồng, nó nhìn bốn phía để tìm sự trợ giúp nhưng đáp lại nó chỉ là những ánh mắt vô cảm, có người tốt lắm thì kêu nó “Xin lỗi người ta đi” làm sự cứng rắn trong nó mềm đi. Sống mũi nó cay cay, sự sợ hãi khiến nó không còn nghĩ nổi gì nữa ngoài giọng run run yếu ớt dần pha với câu chửi mắng thậm tệ của người đàn ông
– Huhu Mọi người đừng tin! Cháu không không có, họ là lừa đảo mà! Huhu
Sắp đến điểm dừng kế tiếp người đàn ông đó cố lôi nó ra cửa
Lòng nó còn hơn lửa thiêu, nước mắt nước mũi tèm lem, nó vừa lo vừa sợ.
Hoảng loạn tới tột cùng
Nó cố gắng bám vào ghế xe không chịu xuống
Trong đầu nó chỉ nghĩ được
“Làm gì giờ
Làm gì giờ
Làm gì giờ
…
Ai đó cứu với”