Đọc truyện Lọ Lem Hay Du Côn – Chương 34: Game over (Hết)
“Cạnh”. Tiếng mở cửa phòng. Một cô gái bước vào nhìn thấy Tường Vi và Nam Phong dựa vào nhau ngủ. Đó là Thu Lan. Cô ta đang rất tức giận khi nhìn thấy cảnh đó. “Chát” Cô ta tát Tường Vi. Tiếng tát to đến nỗi làm mọi người thức dậy.
– Đưa tất cả đến phòng của bà ta. – Thu Lan ra lệnh.
Bọn thuộc hạ đưa họ đến căn phòng của Trần Thi Thi. Đó là căn phòng chính và rộng nhất trong các căn phòng của ngôi nhà Mê Cung đó.
– Đến rồi à? – Trần Thi Thi lên tiếng.
– Bà đưa chúng tôi đến đây làm gì? – Tường Vi hỏi. Giọng điềm tĩnh.
– Làm gì à? Để ta kết thúc trò chơi này chứ sao!
– Vậy thì giết chúng tôi luôn đi… – Tâm Ly nói nhưng…
– Và bà cũng phải chết trong tù thôi. Có điều bà chết chậm và nhục nhã hơn chúng tôi thôi. – Tường Vi nói thêm lời của Tâm Ly.
Bà ta nghe Tường Vi nói giống như đang mỉa bà ta thì giận tím mặt.
– Con ranh! Mày muốn chết à? – Bà ta rút khẩu súng đặt lên giữa trán Tường Vi.
– Tôi muốn chết mà! Bà cứ thử đi. – Tường Vi vừa nói vừa cười khẩy.
“Cạnh” Đạn đã lên nòng chỉ chờ bắn. Trần Thi Thi đang bóp cò … “Bùm” Tiếng súng nổ. Không ai dám nhìn Tường Vi nữa.
– Bà tưởng bà nhanh hơn tôi à! – Tường Vi nói. Nghe thấy tiếng của cô, mọi người mở mắt ra và thấy tay của cô bóp chặt tay bà ta giơ lên cao. Viên đạn đã bắn lên trần nhà.
– Mày… – Bà ta không nói được gì. Đúng lúc đó, Nam Phong, Tâm Ly, Ngọc Lan, bà Lê Vi cởi được trói vì trước đó dây thừng đã được nới lỏng. Còn Vũ Cường, Tam Quỷ, Lan Phương, Thái Nam vẫn chưa được nới lỏng vì thời gian quá ít.
Thấy có bốn người được cởi được trói, bọn thuộc hạ của bà ta xông lên.
– Nam Phong, Tâm Ly xử lý bọn chúng. Tớ và bà Lê Vi sẽ đi cởi trói ọi người. – Ngọc Lan phân công.
Thấy tình hình như thế, bà ta và Tường Vi, 1 đấu 1, đánh với nhau. Bà ta cũng không phải loại tầm thường. Tuy đã tuổi trung niên nhưng bà ta vẫn còn đủ sức để đánh nhau với Tường Vi. Những người còn lại đã được cởi trói. Họ xông vào đánh nhau. Bọn chúng người cầm gậy gỗ, người cầm mã tấu đánh trả quyết liệt. Tâm Ly, Lan Phương, Nam Phong, Vũ Cường, Thái Nam chuyên về vũ khí nên sau khi đánh những người có vũ khí liền lấy luôn làm vũ khí của mình. Tam Quỷ và Ngọc Lan thì đánh tay không nhưng vẫn chưa bị một vết thương nào. Còn bà Lê Vi thì sau tai nạn xe do Trần Thi Thi bày ra năm đó được một người đàn ông dạy sử dụng súng và vũ khí dạng gậy và kiếm để phòng thân nên đánh dễ dàng với bọn chúng. Bọn chúng đông người, ta ít người nhưng mạnh nên khoảng 30 phút sau đã bị hạ gục. Còn mỗi Tường Vi và bà ta.
Tường Vi và bà ta đánh nhau mãi không ngừng. Người tấn công, người phòng thủ nên rất khó để phân biệt ai thắng ai thua. Mọi người định xông vào giúp Tường Vi thì cô sơ hở. Bà ta nhân lúc đó lật ngược tình thế. Bà ta nắm chặt lấy tay cô rồi vòng ra sau lưng cô. Giơ khẩu súng lên chỗ thái dương phải.
– Không được đến gần. Nếu không ta bắn con bé này. – Bà ta đe dọa.
– Bây giờ bà muốn gì đây? – Bà Lê Vi hỏi.
– Tôi muốn các người cùng chết. Hahaha! – Bà ta cười.
“Cạnh” Có tiếng súng lên nòng … đằng sau bà ta.
– Ơ! Dì! Sao dì… – Tất cả ngạc nhiên.
– Dì sẽ giải thích sau. Bây giờ là giải quyết bà ta. – Dì giúp việc nói.
Trần Thi Thi quay lại đằng sau nhìn người đang chĩa súng về phía mình. Nhân lúc đó, Tường Vi đẩy cánh tay đang cầm súng của bà ta ra. Giật luôn khẩu súng đó và chĩa về bà ta. Mọi người thì đứng xung quanh phòng bà ta chạy thoát.
– Bà không còn đường thoát đâu. Giơ tay chịu trói đi. Nếu không tôi sẽ bắn. – Tường Vi nói nhưng thực ra cô cũng không muốn giết bà ta. Cho bà ta tù chung thân là được rồi vì còn Ái Hương nữa mà.
Bà ta không chịu đầu hàng, rút con dao ở trong người ra và lao vào Tường Vi.
“Bùm” Một tiếng súng nổ lên và nhắm vào bà ta khi bà ta chưa kịp đâm Tường Vi. Trần Thi Thi ngã xuống. Máu từ miệng trào ra. Nhưng người nổ súng không phải là Tường Vi mà là dì giúp việc. Và giờ đây, trò chơi kết thúc. Trần Thi Thi đã chết.
– MẸ! – Ái Hương từ đâu chạy ra ôm thi thể Trần Thi Thi và khóc.
– Đưa bà ta đi chôn cất trong chùa để linh hồn bà ta phải xám hối và kiếp sau sẽ không hại được ai nữa. – Dì giúp việc lên tiếng.
Có hai, ba người đến đưa thi thể bà ta đi. Ái Hương thờ thẫn được Tường Vi đưa về nhà và chăm sóc. Mọi người cùng đi về với Tường Vi và Ái Hương.
Về đến nhà, Tường Vi nhận thấy sự khác lạ ở bà Lê Vi.
– Mẹ ơi! Mẹ không giống trước đây nữa. Khuôn mặt mẹ trước đây không phải như thế. – Tường Vi hỏi.
– Mẹ đã phẫu thuật gương mặt sau khi con và ba con làm đám tang giả ẹ. – Bà Lê Vi trả lời.
– Đám tang giả? – Tường Vi ngạc nhiên. – Bố con cũng biết chuyện này sao?
– Ừ! Vì tai nạn của mẹ là do bà ta dàn dựng. Bố con cũng biết điều đó. Mẹ và bố đã lập kế hoạch và không để cho con biết. Ba mẹ muốn con sẽ tự lực mà đứng dậy chống lại mọi chuyện để con không thể ỷ lại vào ba mẹ và có thể xử lí gọn bà ta.
– Con hiểu mà mẹ… – Tường Vi ôm mẹ.
Sau đó dì giúp về sau dì là một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp. Tất cả muốn dì giúp việc kể hết lại mọi chuyện.
– Đầu tiên để dì giới thiệu. Đây là Lưu Mẫn Liên, con gái của ông trùm đời trước và hiện giờ đang nắm giữ thế giới ngầm. Thật ra ông Trần Đức Thắng là một thư kí của ông trùm đó. Để giải quyết một số công việc dễ dàng hơn nên ông ấy đã phải làm làm ông trùm giả. Còn dì là thư kí của bà đây. Dì đến với mẹ con là để bảo vệ hai người. À! Chính bà Liên đã là người cứu mẹ con đó. Mà con bé Thu Lan đã bị bắt vì tội đồng lõa với bà ta rồi. Giờ các con yên tâm đi.
Mọi người không tin vào tai mình. Hóa ra đây mới chính là trùm thực sự. Họ chắc chắn rằng Trần Thi Thi không hề biết đến điều đó.
– Ái Hương đâu? Mẹ nó đã chết nên chắc nó rất buồn đấy! – Bà Liên hỏi.
– Ái Hương ở trên phòng đó! Con bé…
– Có ai gọi em vậy? – Ái Hương từ cầu thang đi xuống nói cắt lời Tường Vi mà không biết.
– Em không sao chứ?
– Em không sao mà! Em hiều mà! Tội ác của mẹ là không thể tha thứ. – Ái Hương cười nhẹ nhưng ai cũng biết là cô đang rất buồn.
Nhưng không sao, từ ngày hôm nay là bắt đầu một ngày mới tươi sáng hơn. Không còn sống trong sự hận thù, không còn sự ganh ghét. Tường Vi và Nam Phong nắm tay nhau đi trong vườn hoa đầy nắng….
~The End~
Hết thực sự rồi! Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của mình. Min Phạm mong gặp lại các bạn trong sáng tác mới của mình vào một ngày không xa.