Bạn đang đọc Lọ Lem Hay Du Côn: Chương 30 : Bước 2. FIGHTING!
Lần này, Tường Vi nhất định cố gắng lấy lại bằng được gia tài mà đáng nhẽ thuộc về tay mình. Nhưng thật ra cô chẳng biết làm thế nào cả. Di chúc đã viết là để lại gia tài cho bà ta rồi. Tất cả ngồi ở phòng Tường Vi nghĩ cách. Nghĩ mãi không được, họ ngủ gục trên bàn lúc nào không biết.
Sáng hôm sau, người dậy sớm nhất là Tường Vi. Cô mệt mỏi đi vào nhà vệ sinh làm công việc mà nào con người cũng phải làm… đó là làm vệ sinh cá nhân. Sau đó cô lại mệt mỏi đi xuống nhà bếp, tự nấu ình một bữa ăn sáng nhanh, gọn rồi cô đi làm sớm. Ngày hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày đầy mệt mỏi. Cô làm việc ở công ty Angel Fashion vào buổi sáng rôi chiều lại đến công ty Tường Vi. Đến 5 giờ chiều lại đến tòa án để đòi lại tài sản của ông Trương Gia Định để lại cho cô. Thật là nhiều việc.
– Oáp! – Ái Hương ngáp đi xuống bếp đã thấy Tường Vi ở đó. – Good morning.
– Dậy rồi à? – Tường Vi vừa hỏi vừa xem lại đống chứng cứ ở trên bàn để sắp xếp cho việc đòi lại tài sản.
– Vâng! Hôm nay chị và mẹ đến tòa án à?
– Ừ!
– Chị thành công tốt đẹp và rực rỡ nhé! – Chúc xong Ái Hương lại lên phòng ngủ. Tường Vi thì mặt vừa buồn vừa vui.
Ba giờ chiều, tất cả có mặt ở … trên máy bay để về Hong Kong chuẩn bị đến tòa án.
Năm giờ chiều, tại tòa án cao nhất ở Hong Kong…
– Cô nói cô là con ruột của ông ấy nên có quyền được thừa kế? – Quan tòa hỏi.
– Vâng thưa quan tòa! Tôi chắc chắn rằng ba tôi đã bị éo buộc để viết di chúc. – Tường Vi trả lời.
– Vậy cô có bằng chứng gì?
– Tôi có một người có thể làm chứng. – Rồi Tường Vi chỉ tay về Ái Hương. Tất cả nhìn vào Ái Hương khiến cô cúi gằm mặt xuống. Ái Hương không muốn làm trái lời mẹ nhưng cũng không muốn để mẹ mình lấn sâu hơn vào tội lỗi.
– Cô là nhân chứng? Cô là con của bà Trần Thi Thi mà lại muốn ra tòa chống lại mẹ mình? – Quan tòa nhìn Ái Hương hỏi.
– Vâng!
– Vậy cô hãy tường thuật lại tất cả.
– Hôm ba tôi sắp mất và vẫn nằm viện. Mẹ tôi từ trong phòng ông ấy đi ra và bảo rằng ông ấy muốn gặp tôi. Sau đó ở trong phòng có ba tôi, mẹ tôi, luật sư Nam – luật sư riêng của ba tôi. Mẹ tôi đã đe dọa để ba tôi viết di chúc để lại tài sản cho tôi và mẹ tôi… – Nói đên đây, Ái Hương thấy ánh mắt mẹ mình đang nhìn cô. Cô không thể nói được nữa.
– Thật là vô căn cứ. Lời nói đó còn có thể làm giả. Cô Ái Hương chắc chắn đã bị ép buộc phải làm thế. – Tên luật sư của bà ta nói.
– Vậy cô còn có bằng chứng nào khác không? – Quan tòa quay ra Tường Vi hỏi.
Tường Vi không nói gì, chỉ im lặng. Quan tòa đang định bãi tòa thì cánh cửa mở ra và có một người đàn ông bước vào cùng một người phụ nữ. Đó là luật sư Nam và bà Eun Yi.
– Khoan đã thưa quan tòa. Tôi có một bản di chúc của ông Trương Gia Định viết lúc trước khi ông ấy mất. – Luật sư Nam nói.
– Và tôi có một đoạn video ghi lại cảnh bà Trần Thi Thi đe dọa luật sư Nam và ông Trương Gia Định viết bản di chúc đó.
Tất cả đi vào và đưa lên cho luật sư của Tường Vi. Đoạn video được chiếu lên và rất rõ nét cảnh bà ta đang giơ súng vào ông Trương Gia Định và luật sư Nam để đe dọa viết bản di chúc khống. Còn bản di chúc mà ông Nam mang đến với bản di chúc kia. Cả hai đều có ghi từng giây từng phút từng giờ, từng ngày tháng năm và cho thấy bản di chúc mới được mang đến đó có hiệu lực pháp lí cao hơn vì nó viết ngay sau khi bà ta ra khỏi phòng bệnh của ông Trương Gia Định.
Tất cả bằng chứng đều cho thấy rằng, bà ta không có quyền gì với tài sản của ông Trường Gia Định lại mang tội cố ý đe dọa người khác nhằm lợi ích riêng của mình.
– Tòa tuyên án! Người sở hữu tài sản hợp pháp của ông Trương Gia Định là cô Trương Tường Vi. Bà Trần Thi Thi cố ý đe dọa người khác nhằm lợi ích riêng sẽ bị giam ba tháng. Bãi tòa.
Tất cả ra về trong niềm sung sướng. Ái Hương nhìn mẹ mình, mắt buồn mà không thể khóc. Trần Thi Thi thì vừa tức nhóm Tường Vi vừa giận đứa con của mình. Cảnh sát đã dẫn bà ta vào tù.
– Uây! Không ngờ bước hai lại thành công đến như thế. Vậy khi nào thực hiện bước ba đây? – Tường Vi hỏi.
– Một tháng nữa. Mà bây giờ đã về Hong Kong rồi. Hay chúng ta lại đến bar Death đi. – Tâm Ly nói.
– Ừ đúng đấy! Năm năm rồi chưa gặp bọn nó chắc bọn nó vẫn sống tốt. – Uy Vũ nói.
– LET’S GO!!!! – Còn bà Eun Yi thì về Hàn Quốc trước để sắp xếp chuyện công ty rồi một tháng sau bà quay lại Hong Kong.