Bạn đang đọc Lọ Lem Hay Du Côn: Chương 20 : Sập bẫy
Ở một ngôi biệt thự cổ, một người phụ nữ tay cầm rượu vang Pháp, mắt nhìn vào màn hình vi tính. Có một người đàn ông bước vào.
– Phu nhân! Sao bà không ra mặt mà cứ lẳng lặng theo dõi như thế này? – Người đàn ông đó nói.
– Ta muốn xem kịch. – Người phụ nữ trả lời lạnh băng rồi cười nham hiểm. Người đàn ông đó không dám nói thêm câu nào nữa.
Bảy giờ mười lăm phút, tại nhà Tường Vi có một chiếc xe limo đợi sẵn ở cổng. Trong biệt thự…
– Tớ phải đi. Nhớ kế hoạch đó. – Tường Vi dặn.
– Nhớ rồi nhớ rồi. Tính mạng các cậu ấy quan trọng hơn chứ gì. Cậu cứ nhắc suốt. Nhưng tớ cũng lo cho cậu lắm… – Nam Phong nói.
– Được rồi! Tớ đi đây.
Tường Vi đi ra xe limo, lên xe và chiếc xe chuyển bánh đi mất. Cách đó khoảng 2km thì sáu chiếc moto đi theo nhưng vẫn giữ khoảng cách.
Đến nơi, Tường Vi được một bà quản gia già dẫn vào gặp Trần Thi Thi. Trần Thi Thi ở một căn phòng rộng. Bà ta ngồi trên chiếc ghế xoay.
– Tôi đến rồi! Bạn tôi đâu? – Tường Vi hỏi giọng lạnh.
– Cô cứ từ từ. Bạn cô vẫn còn an toàn lắm. Hãy nhìn lên màn hình đi. – Bà ta chỉ tay vào màn hình đằng sau bà ta.
– Thả bạn tôi ra! Tôi đến rồi mà bà còn muốn gì nữa? – Tường Vi hét lên.
– Cô cũng nóng vội quá nhỉ? Vậy tôi sẽ nói luôn. Tôi sẽ cho cô đoàn tụ với gia đình cô. À còn sư phụ Trần Đức Thắng của cô nữa chứ nhỉ. – Bà ta lại chỉ vào màn hình đằng sau Tường Vi. – Tôi sẽ cho sư đồ cô gặp nhau ở thế giới bên kia. Tuy là anh tôi nhưng tôi có giết người nào đó cản đường tôi.
Bên ngoài biệt thự Devil…
– Nam Phong, Thái Nam và tớ sẽ tìm ở bên này. Tam Quỷ, các cậu tìm ở bên kia. – Vũ Cường phân chia.
Hai nhóm đi hai hướng khác nhau. Nhưng tất cả không biết, bà ta đã lắp thiết bị theo dõi mini. Mọi người có thể đoán được. 20 phút sau, họ bị bắt ngay lập tức.
“Reng… reng… reng” Điện thoại của bà ta reo.
– Alo!
-…
– Được! Nhốt cùng với ba con nhỏ đó. – Bà ta trả lời.
Tường Vi nghe thấy thế, biết là kế hoạch thất bại.
– Cô giỏi lắm. Nhưng vẫn chưa thông mình bằng ta. Cô vẫn chỉ là con nhỏ miệng còn hôi sữa thôi. – Bà ta thay đổi xưng hô rồi vỗ tay ba cái, có ba người đi vào. – Đưa cô ta vào nhà kho. Khóa chặt cửa lại.
Tường Vi chuẩn bị bị lôi đi thì… Ái Hương xông vào ngăn cản không cho bà ta đưa Tường Vi đi.
– Hương! Mẹ đã bảo là phải ở trong phòng cơ mà. Sao con ra ngoài này được?
– Mẹ ơi! Dừng lại đi! Con xin mẹ đấy! Dừng lại đi! – Ái Hương vừa khóc vừa cầu xin.
Tường Vi cũng thấy thương Ái Hương liền nói:
– Chăm sóc Nam Phong giùm chị – Rồi cô bị ba người đó lôi đi.
Ái Hương suýt ngất. Trần Thi Thi vội ra đỡ con.
– Đưa nó về phòng. – Bà ta ra lệnh. Người làm ra đỡ Ái Hương và đưa cô về phòng.
Trần Thi Thi nhìn thấy Ái Hương đã về phòng liền xuống nơi nhốt Tâm Ly, Lan Phương, Ngọc Lan, Nam Phong, Vũ Cường, Thái Nam và Tam Quỷ.
– Đồ rắn độc! Thả bọn ta ra ngay. – Giọng Tâm Ly hét.
Bà ta vừa mới xuống nghe thấy thế, liền chạy một mạch đến Tâm Ly. “Chát” Bà ta chát thẳng vào mặt Tâm Ly.
– Con ranh! Mày muốn chết thì cứ nói. – Bỗng bà ta đổi sắc mặt từ tức giận sang cười cợt nhả. – À không! Ta phải để mấy đứa ranh chúng mày nhìn thấy con bé đó chết như thế nào. Còn cả ông trùm nữa chứ nhỉ. Đưa mấy đứa nó ra trước nhà kho. – Rồi bà ta đi thằng.
Cách đó không xa, có một chiếc oto sang trọng. Trong xe là một người phụ nữ. Đó là người ở ngôi biệt thự cổ.
– Còn năm phút nữa. Đi thôi! – Người phụ nữ đó nói.
– Vâng thưa phu nhân. – Người đàn ông đó nói.
Hai người đó đi bộ vào biệt thự Devil một cách bí mật. Nhưng họ không vào mà đi đến nhà kho, nơi nhốt Tường Vi và Trần Đức Thắng.
Trong nhà kho, sau khi vào trong đó, Tường Vi bị người ta cho “ngửi” thuốc mê. Trần Đức Thắng và Tường Vi ngất đi ngay sau khi ngửi khí đó trong khi chưa bàn được kế hoạch thoát ra.
– Còn một phút nữa! Haha! – Bà ta cười.
– Con mụ độc ác! Bà định làm gì Tường Vi? – Ngọc Lan tức giận hỏi.
– Làm gì ư! Trong đó có một quả bom hẹn giờ! Nó sắp nổ rồi. Ta sẽ được làm trùm của thế giới ngầm. Haha.
– Bà thật độc ác! – Tất cả đồng thanh.
– Quá khen! Còn 10 giây… 9 giây… 8…7…6…5…4…3…2…1.
“BÙM!” Tiếng nổ phát ra từ nhà kho. Và nơi đó bốc cháy. Bà ta chỉ nói hai câu rồi đi mất:
– Ta không giết bọn mày là may lắm rồi đó. Đưa Ái Hương về. – Sau đó bà ta lên xe và đi mất.
Tất cả đợi lửa tắt thì mới xông vào nhà kho và thấy hai cái xác đen thui. Một của đàn ông, một của một cô gái trẻ. Tất cả đều sững sờ. Nam Phong nhìn cái xác của cô gái tay cầm chiếc tai nghe bluetooth có hình trái tim giả khuyên tai mà anh đưa cô trước khi đi. Anh khóc nhưng nước mắt cứ chảy vào trong. Mọi người biết anh đau lắm. Người anh yêu đã ra đi. Mọi người cũng đau lắm vì thủ lĩnh Death của họ, người bạn thân thiết của họ cũng ra đi. Họ lẳng lặng đưa hai cái xác về và chôn cất trong một khuôn viên của một ngôi chùa cẩn thận. Từng ngày tháng qua đi. Họ sống trong nỗi nhớ Tường Vi, cô gái xinh đẹp, thủ lĩnh tốt, người bạn tốt của họ. Những ngày tháng buồn trôi đi. Nhưng không phải là họ không lên kế hoạch trả thù. Nhưng có lẽ để kể hoạch kĩ lưỡng hơn thì họ phải chờ vài năm. Còn Nam Phong. Anh từ một anh chàng thân thiện giờ đã thành người “băng”.
Từ sau vụ đó, Nam Phong không giao tiếp với bất kì ai. Trừ tám người kia và trừ Ái Hương. Lúc đầu anh cũng hận Ái Hương vì cô là con của kẻ thù. Nhưng Ái Hương đã kể lại lời Tường Vi nói trước lúc đi. Cô cũng đau lòng trước cái chết của Tường Vi.
Thu Lan thì sao? Cô ta bây giờ vui vẻ vì Tường Vi đã không còn. Cô ta cố gắng tiếp cận an ủi Nam Phong. Cô ta còn nói cô ta chấp nhận là người thay thế để Nam Phong có thể vui vẻ trở lại. Nam Phong đang đau buồn nên không nghi ngờ gì cả. Thu Lan giờ đã là người yêu của anh nhưng không có nghĩa là anh hết yêu Tường Vi. Chỉ là Thu Lan là dụng cụ mà Nam Phong lợi dụng để quên đi cái nỗi đau đó
Trần Thi Thi lúc này đang sung sướng ngồi trên chiếc ghế trùm thế giới ngầm. Nhưng bà ta không biết rằng, thần chết đang ở ngay sau bà ta, chờ duyên đời của bà ta hết để thần chết có thể đưa bà ta xuống địa ngục.
“ TRẦN THI THI! BÀ KHÔNG PHẢI LÀ CON NGƯỜI! BÂY GIỜ KHÔNG CÒN TƯỜNG VI! CHÍN NGƯỜI CHÚNG TÔI SẼ QUYẾT BÁO THÙ CHO CẬU ẤY”
~ The end ~