Bạn đang đọc Lọ Lem Hay Du Côn: Chương 2 : Nhập học
Chiếc xe limo đưa Tường Vi đến trường. Vừa bước xuống xe, cả đám con trai đã nhao nhao lên vì vẻ đẹp búp bê sứ của cô. Đang định đi tìm phòng hiệu trưởng thì có một đám con trai đi tới. Đứa con trai đi đầu là Nguyễn Nam Phong. Anh ta có vẻ đẹp như một thiên thần, làn da trắng đến bất ngờ khiến bất kì thằng con trai nào cũng phải ngưỡng mộ còn nói gì đến đám con gái. Anh ta đến trước mặt Tường Vi, nở mọt nụ cười rạng rỡ hết sức.
– Chào bạn! Mình là hội trưởng hội học sinh. Mình chưa từng thấy bạn ở đây. Bạn mới chuyển đến à? Bạn đang tìm phòng hiệu trưởng phải không? – Anh ta nói một giọng nhẹ nhàng.
Nhìn anh ta từ trên xuống dưới, cô nghĩ thầm: “Trông anh ta cũng được đấy chứ! Nhưng muốn hút hồn mình thì anh ta lầm to!” rồi sau đó nhếch mép cười.
– Ừ! Mình vừa mớ chuyển đến học ở đây. Sao bạn biết mình tìm phòng hiệu trưởng? Bạn chỉ ình được không? Ngôi trường này to thiệt đó! – Cô nói nhưng mặt vẫn lạnh lùng như thế.
– Vậy bạn đi thằng hướng này rồi rẽ trái. Bên đó có biển chỉ dẫn đấy! Bạn không thể lạc đường hay nhầm lớp ở đây đâu! – Nam Phong nói mà vẫn cười rất tươi.
– Cám ơn! – Tường Vi nói rất nhanh, dứt khoát không cảm xúc và cười nhẹ làm mấy thằng con trai gần đó phải ngẩn ngơ. Nam Phong cũng không ngoại lệ.
Cô quay đầu đi như chỉ dẫn của anh ta. Cuối cùng cũng đến được phòng Hiệu trưởng. Sau khi nhận lớp (lớp 11A1) xong, cô đi theo cô giáo chủ nhiệm của mình về lớp. Lớp 11A1 lúc này đang học Lịch Sử, một môn làm cả lớp ngán ngẩm nhất. Cô chủ nhiệm và giáo viên Lịch Sử nói chuyện một lúc rồi sau đó cô nhiệm bước vào lớp giới thiệu:
– Hôm nay lớp ta có một bạn mới! Tường Vi! Em vào đi.
Tường Vi bước vào trong con mắt ngạc nhiên của hai người và sự chào đón nồng nhiệt của cả lớp. Lớp cô toàn nam thanh nữ tú. Ai cũng xinh xắn, đáng yêu, đẹp trai và rất dễ mến. Còn hai người ngạc nhiên là Ái Hương và Nam Phong.
– Chào các bạn! Mình là Trương Tường Vi. Mong các bạn giúp đỡ mình! – Rất ngắn gọn, Tường Vi đã giới thiệu xong về bản thân mình một cách thoải mái nhất, mặt cô vẫn không cười, không có một chút cảm xúc.
– Được rồi! Vậy em ngồi cạnh Nam Phong nhé! Chỗ bạn ấy vẫn còn trống. – Cô giáo xếp chỗ cho Tường Vi. Cô đi đến ngồi cạnh Nam Phong và nhìn anh ta bằng một ánh mắt kì quặc và khó hiểu vì anh ta cứ nhìn cô chằm chằm. “Có phải mình học cùng lớp với hắn ta nên hắn ta mới nhìn mình với con mắt đầy ngạc nhiên như thế không nhỉ!!!??” – Cô nghĩ. Nhưng cô nghĩ đúng. Anh ta ngạc nhiên vì cô học cùng lớp với anh ta. Còn Ái Hương, cô ta không hề biết chuyện này. Mà ngồi cạnh Nam Phong thế kia, cô ta sợ Tường Vi sẽ cướp mất người yêu của mình.
Ra chơi, tất cả các nữ học sinh trong lớp đều ra rủ Tường Vi đi ăn vì nội quy của lớp là học sinh mới phải khao cả lớp. Nói là cả lớp chứ thực ra chỉ là mấy nữ sinh dễ mến rủ Tường Vi đi ăn thôi. Đám con trai thì không ho he gì được vì mấy đứa con gái đó.
Đang ở canteen măm măm mấy thứ mà Tường Vi khao, bỗng Ái Hương cùng mấy đứa con gái khác đi tới. Mặt đứa nào cũng kiêu. Ái Hương lên tiếng:
– Tường Vi! Hẹn bạn sau tiết ba ở bãi cỏ trống sau trường nha!
Ngẩn người vì cách xưng hô của em mình, cuối cùng Tường Vi cũng hiểu ra và gật đầu. Còn học sinh trong canteen đều thì thầm to nhỏ: “Con nhỏ đó mới chuyển đến mà đã bị vào tầm ngắm của Ái Hương rồi! Thật tội nghiệp!” hay “Sao cách nói chuyện của Ái Hương hôm nay lịch sự thế nhỉ! Thôi kệ cô ta đi!” và nhiều lời bàn tán khác nhưng đều cùng một nội dung.
Sau tiết ba, Tường Vi đi ra bãi cỏ trống sau trường. Ở đó, Ái Hương đã ra từ lúc nào nhưng cô đứng đằng sau một bà chị khối 12, mặt trông dữ dằn, rất đầu gấu. Đằng sau hai người đó còn có hơn chục đứa con gái khác. Mặt đứa nào cũng dữ dằn như muốn xé tung cô ra. Ái Hương thấy Tường Vi liền lên tiếng:
– Hello chị hai! Lâu lắm không gặp. Trông chị vẫn giống cô bé Lọ Lem không tìm thấy hoàng tử của mình như ngày nào! À quên! Không phải là không tìm thấy mà là tìm thấy rồi nhưng không biết làm thế nào để chàng ta yêu mình! – Rồi cô ta cười mỉa mai.
Tường Vi nghĩ ngợi một lúc. Mặt cô lúc này ngây ngô đến khó hiểu. Nhưng sau đó khuôn mặt cô bỗng chuyển sang lạnh lùng, trông đáng sợ khiến Ái Hương ngạc nhiên vô cùng vì trước kia chỉ thấy khuôn mặt đau khổ của chị mình chứ chưa từng thấy khuôn mặt lạnh lùng, đáng sợ như thế này. Tường Vi nhếch mép cười và nói:
– Em biết hoàng tử của chị là sao? Chị đoán chắc em đang nói đến Nam Phong – hotboy trường ta phải không? À! Tên đó thì em yên tâm, chị không thèm cái loại dê gái như hắn đâu!
– Cái gì? Chị dám bảo bạn trai tôi là đồ dê gái? – Ái Hương tức giận.
– Phải! Thì sao? – Nghe qua, có vẻ Tường Vi đang muốn chọc tức Ái Hương.
Ái Hương dù đang rất tức giận, nhưng cuối cùng cũng kìm nén được.
– Tôi nói cho chị biết, chị mà động đến một sợi tóc của Nam Phong. Tôi sẽ không để yên cho chị.
– Tại sao lại không? Nếu chị làm ngược lại thì sao? – Cô không hề sợ những lời mà Ái Hương đe dọa vì giờ đây cô không còn là một con chim non yếu ớt như ngày nào.
Sự tức giận của Ái Hương đã bùng nổ. Cô ta hét lên:
– Cho con nhỏ đó một trận cho tao! –“Hừ! Được nếu cô muốn! Tôi cho cô toại nguyện. Dù sao tôi cũng không phải là chị em ruột với cô.”- Cô ta nghĩ thầm.
Tường Vi bị đánh đau điếng nhưng không khóc, cũng không kêu. Cô chỉ chịu đựng. Mặc dù qua bên Anh, môn võ nào cũng là đai đen, đấu với bọn chúng chỉ là chuyện nhỏ nhưng cô lại nghĩ khác. “Mới chỉ là khởi đầu thôi! Tôi sẽ ẹ con cô sau này sống không bằng chết!”
………………
Trong lớp, bọn con trai đang nói chuyện, đùa nhau vui vẻ thì một đám con gái vào lớp với vẻ mặt lo lắng. Vào lớp bọn con gái tám với nhau về chuyện bọn Ái Hương đánh học sinh mới lớp 11A1. Bọn con trai nghe thấy liền hỏi một trong số đứa con gái đó về vụ đánh nhau của Ái Hương. Nam Phong cũng ngồi đó. Nghe được toàn bộ câu chuyện, anh ta chạy ra luôn bãi cỏ trống sau trường. Trên bãi cỏ, hơn chục đứa đánh một đứa con gái. Ái Hương không tham gia đánh nhưng giọng to nhất, kích bọn chúng đánh Tường Vi. Tường Vi nằm trên cỏ, mặt và chân tay đã có vết bầm nhưng không tỏ ra đau đớn.
– Dừng tay lại! – Nam Phong nói – Mấy người đang làm gì vậy! Hơn chục đứa đánh một. Thật hèn hạ.
Tất cả dừng lại. Ái Hương đến bên Nam Phong giải thích:
– Nam Phong à! Tớ chỉ xử lí cậu con nhỏ đó thôi! Nó bảo sẽ tán cậu bỏ tớ để yêu nó…
– Im đi! Tường Vi còn chưa nói chuyện với tôi! Cô dám nói! – Nam Phong không muốn nghe lời giải thích xuông của Ái Hương nên lời cô ta ngay. – Tôi không ngờ lại có một bạn gái như thế này! Cô biết tính tôi rồi đúng không! Vậy tôi với cô chia tay.
Nam Phong là một người thằng thắn trong tình yêu. Anh ta ghét người yêu của mình làm gì đó quá đáng với người khác mà không có lí do hay là cái lí do rất nhảm nhí giống như cái lời giải thích của Ái Hương vừa nãy. Nhìn Tường Vi nằm trên cỏ, mắt nhắm nghiền nhưng vẻ đẹp của cô không hề giảm và còn tăng lên khiến Nam Phong xao xuyến. Anh đến bên cô, bế cô trên tay và đi đến phòng y tế. Tường Vi lúc đó chỉ mới nhắm mắt chứ chưa ngất. Cô tấy mình đang lơ lửng trên không như có ai bế mình. Qua cuộc nói chuyện vùa nãy, cô có thể biết đó là Nam Phong. Áp mặt vào ngực của anh, cô cảm nhận được tim anh đang đập nhanh hơn so với người bình thường. Lòng cô cũng đang có một cảm xúc chuẩn bị dâng trào. Mặt cô dần đỏ. Sau đó Tường Vi ngủ lúc nào không hay.
Về phần Ái Hương, cô ta van xin anh đừng đá cô ta. Nhưng anh không trả lời. Cô ta đã phải quỳ xuống xin tha thứ khi thấy anh bế Tường Vi lên. Nhưng anh lại đi thằng đến phòng y tế và để mặc cho cô ta ở đó gào thét, khóc lóc cầu xin anh quay lại. Khi anh đi khuất. Ái Hương ngưng khóc, ánh mắt sắc lạnh khiến người khác phải sởn gai ốc. “Tường Vi! Tôi thề sẽ không để yên cho chị!”
………………..