Bạn đang đọc Lọ Lem Hay Du Côn: Chương 10 : Tai nạn của ba????
Đã một năm trôi qua kể từ ngày, ba nàng và ba chàng yêu nhau. Bây giờ, trường THPT A đang nghỉ hè. Chín người quyết định đi du lịch biển một tháng ở Hawai, nhân tiện cũng làm luôn bài tập văn mà bà cô khó tính giao cho cả lớp.
– Ah……..! Biển! – Tường Vi sung sướng reo lên. Cô rất thích nước nên ngay từ nhỏ, cô đã xin ba mẹ cho đi học bơi (lúc cô học bơi thì mẹ cô vẫn còn sống).
Tường Vi đang định chạy ngay ra biển thì Nam Phong kéo lại.
– Phải đi đến resort đã chứ! Mà bây giờ đang tối. Nhỡ cậu ra đấy sóng đánh cậu đi thì bọn tớ lại phải “Tìm trẻ lạc” à?
– Cái gì? Sao cậu dám nói người yêu cậu là trẻ con chứ? – Tường Vi nổi nóng nhưng đành ỉu xìu đi về khu resort C.L.
Ba nàng một phòng, ba chàng một phòng, Tam Quỷ một phòng. Chín người về phòng của mình, dọn đồ đạc và chuẩn bị đi ăn tối.
Ba ngày đầu họ cùng chơi, cùng bơi, cùng ăn, cùng làm bài tập,… Nói chung là cái gì cũng cùng nhau rất vui vẻ. Đến ngày thứ tư…
“Reng reng reng…” Có tiếng điện thoại kêu trong phòng của ba nàng.
Tường Vi quở quạng với chiếc điện thoại của mỉnh (Thay chuông nhanh gớm).
– Alo. Ai mà gọi nửa đêm vậy? – Tường Vi trả lời điện thoại.
– Chị Tường Vi… ba… ba… – Ái Hương nói không lên lời.
Như cảm giác có chuyện xảy ra, Tường Vi tỉnh hẳn, hỏi nhanh:
– Ba bị làm sao?
– Ba bị tai nạn… Ba … ba… đang nằm … trong bệnh viện F.T… – Ái Hương khóc nói lắp bắp.
Tường Vi thờ thẫn cúp máy.
– Có chuyện gì vậy Vi? Ba cậu làm sao? – Hai người kia hỏi.
– Ba tớ … hức… ba tớ bị tai nạn…. –Tường Vi khóc đến nỗi hai phòng bên cạnh của Tam Quỷ và ba chàng đều nghe thấy và chạy sang hỏi thăm.
– Alo! Làm ơn đặt cho chúng tôi chuyến bay sớm nhất về Hong Kong ngay ngày mai. – Thái Nam gọi điện cho bên hàng không đặt vé về Hong Kong.
Không khí của đêm nay ảm đạm và buồn bã.
Ngày hôm sau, họ lên chuyến bay lúc 7h từ Hawai đến Hong Kong và khi về đến nơi, họ bắt taxi đến bệnh viên nhanh nhất có thể.
Tại bênh viện F.T…
– Ba sao rồi Ái Hương. – Tường Vi lo lắng hỏi.
Ái Hương ôm Tường Vi vào lòng nức nở:
– Bác sĩ bảo ba chỉ còn sống được đến ngày mai thôi. Huhuhu! Chị ơi! Em không muốn mất thêm người ba nữa đâu.
– Ái Hương! – Một giọng nói vang lên.
Ái Hương giật mình buông Tường Vi ra và ánh mắt cô độc ác trở lại. Tường Vi sững sờ vì biểu hiện thay đổi của con bé.
– Xin chia buồn với chị! – Rồi Ái Hương nở một nụ cười nham hiểm nhưng không ai biết được ẩn chứa trong đó là sự đau khổ khi phải làm thế.
– Ái Hương. Vào đây đi. – Bà ta gọi từ phòng chăm sóc đặc biết vọng ra.
Ái Hương chạy vào phòng. Trước khi vào, cô không quên nói một câu:
– Đợi em ở ngoài này.
Tường Vi đang ngẩn người vì thái độ quay 180o của đứa em khác cha khác mẹ của mình. Ngay sau lúc Ái Hương vào phòng bệnh thì có một người đàn ông ăn mặc lịch sự khoảng hơn 45 tuổi đi vào phòng ông Gia Định. Cô nhận ra ngay đó là luật sự riêng của ba mình – luật sư giỏi nhất Hong Kong Tiêu Nam. Có lẽ ba cô đang muốn viết di chúc.
Trong phòng bệnh VIP, ông Gia Định nằm trên trước giường bệnh trắng. Mặt ông nhợt nhạt, môi thâm lại. Bây giờ ông thở rất khó khắn, nói cũng khó khắn không kém:
– Đưa bản di chúc đây tôi kí.
Ông Gia Định kí vào bản di chúc. Bản di chúc có nội dung sau:
“Tôi sẽ nhường lại cổ phần cho vợ tôi là bà Trần Thi Thi. Vợ tôi sẽ là Chủ tịch hội đồng quản trị công ty Tường Vi. Công ty Tường Vi sẽ đổi tên thành công ty Thi Thi. Ngoài ra, các tài sản còn lại thuộc về con riêng của vợ tôi – Lệ Ái Hương….”
Kí xong, lòng ông đau như cắt. Hóa ra bà vợ mà trước đây ông luôn tin tưởng lại là một người độc ác. Bà ta dám chĩa súng vào ông, ép ông viết bản di chúc mà thật sự ông không hề muốn viết. Luật sư Nam cũng bị đe dọa. Bà ta đe dọa nếu ông không làm theo lời bà ta thì bà ta sẽ giết chết Tường Vi. Bất đắc dĩ, ông mới phải viết. Nhưng bà ta không biết có một người đằng sau cánh cửa sổ phòng VIP đã quay và ghi âm hết tất cả những gì bà ta đã đe dọa ông Gia Định.
– Bà đi ra ngoài để tôi nói chuyện với anh Nam đây. – Ông nói.
– Ông cứ nói hết ở đây đi. – Trần Thi Thi nói.
– Nếu vậy thì tôi sẽ hủy bản di chúc, mặc cho con tôi bị làm sao thì tài sản vẫn được chia đều.
Bà ta im lặng ngay tức khắc và cùng Ái Hương ra ngoài và đến bãi đỗ xe.
– Mẹ cứ về trước đi. Con còn có việc. – Ái Hương nói lí nhí.
– Ừ! Mẹ về trước đây.
Thấy mẹ đã đi xa, Ái Hương quay lại tìm Tường Vi, luật sư cũng đã về nên Tường Vi ở phòng bệnh của ba.
– Chị Tường Vi. – Ái Hương lên tiếng.
Tường Vi và Ái Hương ra ngoài bãi cỏ trước cửa bệnh viện F.T.
– Chị! Em xin lỗi vì bao năm qua đã đối xử với chị như thế. Thật lòng em không muốn vậy. Thật ra trước khi lấy ba, mẹ em đã lấy một người đàn ông giàu có cũng có một cô con gái. Em tưởng khi làm chị em với cô ta rồi, em sẽ được vui vẻ. Nhưng chị ta rất quá đáng. Chị ta luôn hành hạ em. Mẹ em không thể ngắn cản được nên ly hôn với ông ta. Rồi sau mẹ lấy ba chị. Để không bị như ngày trước em đã trở nên độc ác hơn và đã làm tổn thương chị. Em xin lỗi. – Ái Hương buồn bã kể lại quá khứ. – Ba em trước đây là bạn của ba chị nhưng vì phá sản nên ông ấy tự tử. Mẹ em nói là do ba chị nhưng em không tin vì lúc đi qua phòng làm việc của ba. Em đã nghe thấy những lời ba nói với bức ảnh ba em:
“Đáng nhẽ nên để tôi giúp cậu thì công ty cậu cũng không bị phá sản. Vợ con cậu cũng không phải khổ sở. Tôi cũng bớt dằn vặt. Tôi đã nói với họ là để dự án cho cậu. Tôi cũng bảo cậu lấy kế hoạch bên tôi để đấu thầu. Sao cậu cứ hay làm khổ mình vậy? Thi Thi, cô ấy hận tôi vì tưởng tôi đã cướp dự án bao năm của công ty cậu. Sao cậu lại làm như vậy chứ? Tôi với cậu đều là bạn mà, phải không?”
Em đã định nói với mẹ nhưng em nghĩ mẹ không bao giờ tin và sẽ tưởng ba bịa chuyện. Nên em đã không nói. – Ái Hương vừa nói vừa khóc.
Tường Vi nãy giờ lặng nghe Ái Hương nói. Cô không ngờ vì quá khứ nên em mình trở nên như vậy. Nhưng dù sao, con bé bây giờ cũng không còn như trước. Cô chợt nhớ ra:
– Chị hỏi em một câu. Em biết mẹ em đã giết mẹ chị chứ?
– Sao chị biết chuyện đó? – Ái Hương ngạc nhiên. – Đúng là mẹ đã giết mẹ chị và cả ba chị nữa. Hôm trước khi ba bị tai nạn em giả vờ ngủ. Mẹ đã vào phòng em và kể hết chuyện. Mẹ tưởng em đang ngủ rất say và không nghe thấy gì. Mẹ kể việc đã lên kế hoạch dựng tai nạn giao thông để giết mẹ chị và cũng lên kế hoạch để chuẩn bị giết ba. Em thực sự bây giờ rất sợ mẹ. Mẹ không còn hiền dịu như xưa nữa. Mẹ còn bảo mẹ sẽ ngồi ở vị trí trùm của thế giới ngầm nữa. Kể cả giết Trần Đức Thắng – bác em. Vừa nãy, mẹ còn bắt ba ẹ ngồi ở Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty, đòi đổi tên công ty. Mẹ em nói là để trừng phạt cho việc ba hại ba em. – Vậy là Ái Hương đã kể hết bí mật lớn nhất của đời Trần Thi Thi.
Tường Vi im lặng rồi ôm Ái Hương. Cả hai chị em đều khóc. Ngày hôm ấy thật u ám.
NGOẠI TRUYỆN
Ba mất. Cả nhà làm tang ba ngày cho ba.
Trần Thi Thi trông có vẻ buồn buồn nhưng thật ra trong lòng đang rất vui mừng. Còn những người còn lại thì thật sự buồn. Họ buồn vì đã mất đi người lãnh đạo một công ty giỏi đứng trong top 100 những người lãnh đạo công ty giỏi nhất thế giới. Họ buồn vì mất đi người bạn thân thiện ngày nào, buồn vì một ông sếp tốt lại ra đi. Và buồn hơn cả là hai đứa con của ông: Ái Hương và Tường Vi. Cả hai khóc như mưa. Ái Hương bản tính cũng có phần mạnh mẽ nên cũng không sao. Nhưng còn Tường Vi. Cô không thể chấp nhận một người thân của mình lại ra đi. Lòng cô bây giờ đầy hận thù. Cô liếc bà ta với một cái nhìn khinh bỉ. Một tội phạm gián tiếp giết người. Cô không thể tha thứ. Vì đâu mà bà ta làm như vậy? Chỉ vì một chuyện nhỏ như là chồng bà ta chết vì phá sản ư. Chuyện bình thường mà sao bà ta lại làm nghiêm trọng hóa lên như thế.
Tám người bạn của Tường Vi đến để tiễn ông Gia Định và cũng chia buồn với Tường Vi.
– Tớ nhất định phải trả thù. Tớ sẽ cho bà ta ngồi tù mọt gông. Dám làm hại gia đình tớ. Tớ không thể tha thứ. – Tường Vi nói với nhóm bạn.