Lọ Lem Đường Phố

Chương 22 : Thất tình


Bạn đang đọc Lọ Lem Đường Phố: Chương 22 : Thất tình

Đập vào mắt cả hai là cảnh Đan bị vây giữa đám côn đồ. Ánh sáng bạc từ mặt trăng chiếu xuống làm dòng nước mắt của cô rõ hơn.
Không suy nghĩ nhiều, Ân và Thiện lao ngay vào chắn giữa Đan và đám côn đồ.
“Thằng này ở đâu chui ra vậy? Muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân sao?” – Thằng côn đồ đứng gần nhất trừng mắt nhìn Thiện, nghiến răng de dọa.
Thiện chẳng thèm nói gì, thẳng tay cho hắn một cú đấm thật mạnh, ngã hẳn vào hai thằng đứng sau.
Thấy bạn mình bị đánh, đám còn lại lập tức nhảy vào. Không lâu sau bị Thiện ột trận nằm bẹp dưới đất.
“Mày làm gì mà giờ này lại ở đây?” – Đến khi không gian trở lên yên tĩnh, Ân quay lại quát Đan.
Đan không nói gì mà càng lúc càng run lên dữ dội, sau một hồi thì nằm vật xuống đất, cơ thể chuyển sang co giật.
“Không được rồi, mỗi khi sợ hãi Đan sẽ lên cơn co giật.” – Ân nói một cách khẩn trương.
“Đỡ Đan lên vai tôi đi! Phải đến bệnh viện ngay.” – Thiện cũng khẩn trương không kém, cậu vội khom người xuống.
Ân làm theo, sau đó họ mau chóng chạy ra đường lớn, vừa hay xe của Thiện đang đứng đợi sẵn. Ân ngồi vào ghế trước trong khi Thiện và Đan cũng vừa yên vị ở băng ghế sau. Chiếc xe vội vã lao về phía bệnh viện gần nhất.
Dù không phải lần đầu tiên thấy Đan lên cơn co giật nhưng Ân vẫn không khỏi lo lắng. Trong lòng Thiện, sự lo lắng cũng hiện hữu. Bầu không khí căng thẳng cứ thế duy trì cho đến khi vị bác sĩ nói với hai người tình trạng của Đan đã ổn, không còn gì đáng lo.

Bác sĩ đi khỏi, cả hai trao nhau ánh mắt thanh thản rồi cùng nhau tiến vào căn phòng nơi Đan đã ngủ say do tác dụng của thuốc an thần.
Ngồi xuống băng ghế sofa, Ân dựa người ra sau và khoanh tay trước ngực. Có vẻ như đêm nay cô sẽ ngủ lại trong bệnh viện.
Thấy vậy, Thiện không nói gì mà đến ngồi cạnh cô.
Căn phòng nhanh chóng chìm vào im lặng, tiếng thở đều đều của ba con người khẽ vang lên trong không gian nhưng chỉ có một trong số đó là thật sự đang ngủ.
Nhắm mắt dưỡng thần nhưng đầu óc vô cùng tỉnh táo, Ân chợt thấy bên vai mình nặng trĩu bởi mái đầu của Thiện. Không có vẻ muốn đẩy ra, cô vẫn ngồi im, hai tay giữ khư khư trước ngực. Cảm giác dễ chịu ập đến một cách vô lí khi mùi hương của Thiện bay vào mũi cô.
Không thấy đầu mình bị đẩy ra, Thiện đoán rằng Ân đã ngủ, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vui. Cả hai người đã giữ nguyên tư thế như vậy cho đến khi ngủ thiếp đi.
Trời càng về khuya, gió càng lạnh. Khung cửa sổ để ngỏ tiếp tay cho những cơn gió thổi vào trong phòng. Nằm trong chăn ấm, Đan không hề bị cái lạnh quấy rầy trong khi hai con người ngủ trên sofa đang từ từ tiến lại gần nhau hơn để tìm hơi ấm một cách vô thức.
Bình minh cuối cùng cũng xuất hiện sau đêm tối, ánh sáng nhàn nhạt từ từ xuyên màn sương chiếu vào hai con người đang ôm nhau ngủ trên ghế.
Từ từ mở mắt ra, Thiện cảm nhận một hơi ấm đang tỏa ra mạnh mẽ trong lồng ngực mình. Cúi đầu nhìn xuống, cậu thấy mình đang ôm chặt Ân trong lòng, cô cũng đang ôm cậu.
Trống ngực đập liên hồi, gương mặt cậu nhanh chóng chuyển sắc đỏ và nóng bừng mặc dù buối sáng ở Đà Lạt tương đối lạnh.
Bối rối một hồi lâu, Thiện quyết định nhắm mắt giả vờ ngủ.
Không lâu sau khi Thiện nhắm mắt lại, Ân khẽ cựa người thức giấc. Điều đầu tiên cô cảm thấy là cơ thể mình đang bị khóa chặt trong một gọng kìm rắn chắc.
Định thần lại, Ân xác địch gọng kìm đó là cánh tay của Thiện. Cậu đang ôm cô rất chặt và đầu cô không thể cưỡng lại mà ép chặt trong lồng ngực cậu. Cũng vì thế mà cô vô tình nghe được trái tim đang chạy đua trong lồng ngực kia và cô đoán ra được rằng cậu đã thức.
Dù sao bây giờ hai người đối diện cũng chỉ làm cho nhau thêm khó xử, Ân thấy Thiện làm bộ thì cũng làm bộ theo. Cô cẩn thận tháo tay cậu ra khỏi người mình như sợ làm cậu thức giấc rồi nhẹ nhàng đứng lên khỏi băng ghế.
“Hôm qua… sao chị lại cứu tôi?” – Vừa đi đến cửa phòng thì Ân nghe thấy tiếng Đan vang đến từ phía sau.
“Vì mày là con của ba.” – Không quay lưng lại, Ân lạnh nhạt trả lời rồi nhanh chóng bỏ ra khỏi phòng.
Ân rời khỏi bệnh viên ngay sau đó và bỏ lại Thiện tiếp tục giả vờ ngủ trên ghế.
“Chị em về rồi, anh mở mắt ra được rồi đấy.” – Hướng ánh nhìn về phía Thiện, Đan nói.

Thiện bối rối mở mắt ra, bàn tay không biết để đâu nên đưa lên xoa rối đầu của mình.
“Em dậy rồi à? Để anh đi kiếm thứ gì đó cho em ăn nhé!” – Không biết đối mặt với Đan thế nào, Thiện lúng túng tìm cách ra khỏi phòng.
“Không cần đâu, đưa em về nhà nhé!”
“Trông em còn mệt lắm, nằm lại hôm nay đi.” – Thiện nói rồi nhanh chóng tiến về phía cửa.
“Thiện này, anh có thể… quay về với em không?” – Một thoáng ngập ngừng, Đan nói khi Thiện đang quay lưng lại với cô.
Bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của Thiện có chút cứng đờ.
“Anh nghĩ là… anh thích chị của em.” – Sau một hồi im lặng, Thiện nói mà không quay lưng lại.
“Vậy tức là không thể quay lại sao?”
Không lên tiếng, Thiện khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài. Rời khỏi phòng, điều đầu tiên cậu muốn làm là đi tìm Ân. Có vẻ như trái tim đang có điều gì muốn nói nên đôi chân cứ thế bước một cách khẩn trương.
Cuối cùng Thiện cũng nhìn thấy bóng Ân trong dòng người đang tấp nập qua lại. Thật nhanh, cậu chạy đến giữ tay cô lại.
“Sao không ở bệnh viện với Đan?” – Quay người lại, Ân chau mày nhìn Thiện.
“Tôi… tôi có chuyện muốn nói với cậu.” – Tim Thiện đột nhiên đập liên hồi.

Nhướn mày nhìn Thiện, Ân im lặng chờ đợi điều cần nghe.
“Tôi thích cậu.” – Một cách khẩn trương như sợ nếu không nói ra thì sẽ không còn cơ hội, Thiện nói nhanh ba chữ mà với cậu rất quan trọng.
“Rồi sao?” – Ân ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản đến thờ ơ.
Nhìn biểu hiện của Ân, Thiện càng hồi hộp. Bàn tay cậu đang nắm lấy bàn tay Ân trở nên ướt dần vì mồ hôi.
“Cậu… có thích… tôi không?” – Thiện hỏi một cách khó khăn.
“Không.” – Ân đáp ngay mà không cần suy nghĩ.
Tiếng “không” của Ân như một phát súng nổ trong đầu Thiện. Trái tim đang đập liên hồi gần như chết đứng, bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng đột ngột buông thõng.
Thiện đứng sững người, gần như không còn hít thở, mắt nhìn vô định vào khoảng không trong khi Ân lạnh lùng quay đầu bước đi. Bóng Ân càng lúc càng xa dần. Cô bước thêm một bước là thêm một lần Thiện thấy hụt hẫng. Cuối cùng, cái bóng nhỏ hoàn toàn biến mất, mang theo một mảnh ghép của cuộc đời cậu.
Dòng người bên đường đột ngột trở nên vun vút đi qua như vô tình, sự chuyển động của thời gian cũng không giống như cũ. Thiện cảm tưởng như mọi thứ xung quanh đều không giống như trước. Rõ ràng đã thiếu đi một điều gì đó vô cùng quan trọng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.