Đọc truyện Lọ Lem Bướng Bỉnh – Chương 13
“John không làm việc đêm nay à?”
January quay sang nhìn Max lúc đó vừa mới vào phòng bar, câu đầu tiên của gã là bình luận về sự vắng mặt của John khi thấy có người lạ đang làm việc sau quầy.
Trước khi gã có thể bao quát toàn bộ hình dáng của January thì đôi mắt màu xanh dương đã bị chói lóa bởi chiếc váy màu đỏ tươi dài ngang gối nàng mặc đêm nay.
January vênh mặt lên che giấu sự bối rối khi ánh mắt Max quét từ đầu tới chân nàng. Nàng đã quyết định nếu đêm nay là đêm cuối cùng làm việc ở đây thì tại sao nàng lại không xuất hiện với vẻ ngoài rực rỡ nhất! Và nàng đã lựa chọn chiếc váy đỏ tươi, cổ tròn hơi trễ, bó sát người.
Nàng nhún vai, quyết định lờ đi ánh mắt săm soi của Max. “Anh ta có đến đây lúc sớm, nhưng đã xin nghỉ vì mệt”, nàng trả lời câu hỏi của gã. “Có thể do chân vẫn còn đau”, nàng phỏng đoán, có chút thất vọng vì không được gặp John trước khi nghỉ, anh ta đã luôn đối xử tốt với nàng. “Đá bóng”, nàng giải thích khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của Max.
Trán gã dãn ra, mỉm cười giễu cợt. “Tôi thực sự không hiểu môn thể thao này có gì hấp dẫn đến nỗi trở thành môn thể thao quốc của nước Anh.”
“Nó không nhàm chán như môn crikê[11]”, January lạnh lùng đáp lại.
[11] Crikê (bản cầu, mộc cầu, tường cầu) là một môn thể thao dùng gậy đánh bóng, phổ biến tại nhiều quốc gia trong cộng đồng khối Thịnh vượng chung Anh, chơi giữa hai đội, mỗi đội mười một đấu thủ, trên sân cỏ hình tròn.
Max mỉm cười, “Quan điểm riêng của em!”.
Trông Max giống với cầu thủ chơi bóng bầu dục hơn, ít ra các cơ bắp rắn chắc của gã cũng nói lên điều đó, January bất đắc dĩ thừa nhận.
Đó không phải là chuyện của mình, nàng gay gắt nhắc nhở bản thân, nàng chẳng cần biết thêm gì về Max Golding hết. Nguyên việc nàng yêu gã đã đủ tồi tệ rồi!
“Nếu anh không phiền”, nàng cau có, cảm thấy khó chịu vì sự hiện diện của Max trong cùng một căn phòng như thường lệ, “Tôi phải đi làm việc”.
Gã gật đầu. Tôi cũng có một số thứ phải quan tâm”, gã tỏ ra bí ẩn nói với nàng. “Có thể tôi sẽ tìm em sau.”
January quan sát gã bước đi dưới hàng mi dày. Ngày mai anh ta sẽ rời khỏi nơi đây. Rời khỏi khách sạn. Rời khỏi nước Anh. Rời khỏi cuộc đời nàng. Trái tim nàng vỡ vụn bởi suy nghĩ này!
Chỉ còn vài tiếng nữa thôi mọi chuyện sẽ kết thúc, nàng kiên quyết thầm nhủ. Và nàng có thể ném trả kẻ chỉ toàn gây đau khổ cho nàng kể từ lúc anh ta xuất hiện ở trang trại cho đến lúc thông báo rằng anh ta sẽ ra đi, về lại nước Mỹ.
Có thể sau đêm nay nàng không làm ở đây nữa lại là điều may mắn, nàng không thể khách sạn này mà không nghĩ về Max, sự mất mát của nàng sẽ càng sâu sắc hơn vì anh ta không có ở đây.
Nàng nhận thấy gã hầu như vắng mặt suốt phần đầu của buổi tối. Thật kỳ lạ, nàng đã nhanh chóng quen thuộc với sự hiện diện của gã trong các buổi tối làm việc ở đây. Tối nay dường như trống trải hơn vì không có gã ở đây, chăm chú nhìn nàng với ánh mắt màu xanh thẳm mãnh liệt.
Phải ngừng ngay suy nghĩ này, nàng tự nhủ khi đứng ở quầy bar, nhấm nháp ly soda trong suốt giờ nghỉ giải lao đầu tiên. Max chưa bao giờ thực sự thuộc về nàng, nhưng sao nàng cảm thấy đau lòng đến thế khi gã bỏ đi? Nàng không biết, không thể biết!
Làm sao nàng có thể chịu đựng được?
Làm sao nàng có thế sống nếu thiếu sự hiện diện đáng ghét, nhưng tuyệt vời của gã trong suốt cuộc đời.
“Bao nhiêu penny [12] cho chúng thế?”
Nàng quay ngoắt lại khi nghe thấy giọng nói khàn khàn ấm áp của gã, vội vã chớp mắt để xua nước mắt đã làm mờ tầm nhìn và hỏi lại một câu không ăn nhập gì cả, “Tại sao không phải là ‘cent’ [13]?”
[12]. Penny: một mệnh giá tiền ở Anh, mỗi penny = 1/100 bảng.
[13]. Cent: tiền xu ở Mỹ, mỗi xu = 1/100 đô la Mỹ
Max lắc đầu, hơi cau mày. “Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa? Tôi không thực sự sống ở Mỹ, January.”
Nàng mở to mắt, “Thực sao?”.
Gã lại lắc đầu, “Tôi không hiểu sao em lại cho là thế”.
“Bởi vì anh đã nói anh bay từ Mỹ đến mà”, nàng giải thích, “Hơn nữa Jude Marshall cũng sống ở đó, nên tôi suy ra…”. Không hiểu sao viễn cảnh Max có thể vẫn sống ở đâu đó trong nước Anh và không xa cách cả Đại Tây Dương, khiến sự chia tay của họ trở nên không quá khó khăn.
“January, tôi có một căn hộ ở Luân Đôn”, gã nhẹ nhàng nói, ánh mắt thăm dò gương mặt nhợt nhạt của nàng. “Mà tôi nghĩ là sẽ sử dụng nhiều trong thời gian tới”, gã lạnh nhạt nói thêm.
Nàng nhìn gã dò hỏi, “Anh sẽ ở đó sao?”.
“Đúng thế”, gã hài lòng xác nhận, “January”.
“Ngài Golding?”
Cả hai quay sang phía người vừa lên tiếng, January mở to mắt hơn nữa khi nhận ra bộ đồng phục cảnh sát của ông ta. Chuyện quái gì…?
“Vâng”, Max lập tức trả lời, nàng thậm chí còn cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của gã.
Viên cảnh sát liếc nhìn January và ôn tồn đề nghị, “Liệu ngài có thể ra ngoài vài phút không?”.
Bây giờ January cũng cảm thấy căng thẳng. Chuyện quái gì khiến cảnh sát đến tìm Max? Chắc chắn họ không cho là…?
“Tôi sẽ đi cùng anh”, nàng quả quyết nói với Max khi gã chuẩn bị rời đi cùng viên cảnh sát.
Gã quay lại nhìn nàng, ánh mắt xanh tỏ ra thận trọng. “Tôi muốn em ở lại đây hơn”, gã nhẹ nhàng nói.
“Quá tệ”, nàng mạnh mẽ phản đối, nhanh chóng bước tới cạnh và khoác tay gã.
Max nhìn nàng thắc mắc, “Tôi không định để mình bị bắt, January”, gã trêu đùa.
Nàng không chắc chắn về điều này! Và trong trường hợp đó, nếu chẳng có gì liên quan đến các vụ tấn công trong suốt sáu tháng qua, nàng sẽ nói cho đám cảnh sát biết là họ vô lý thế nào, Max đã không ở Anh trong suốt thời gian đó.
“Chắc đây là cô Calendar?” Viên cảnh sát nhíu mày khi nhận thức được sự hiện diện của nàng, “Cô January Calendar?”.
Nàng siết chặt cánh tay Max và cảnh giác trả lời, “Vâng, là tôi”.
“January, đừng lo lắng quá!” Max cúi xuống, êm ái nói. ‘“Họ cũng sẽ không bắt giam em đâu!”
“Tôi cũng cho là không”, nàng thình lình nổi cáu.
“Tuy nhiên…”, ngay lúc gã bắt đầu nói thì cửa văn phòng Peter Meridew bật mở, có vài người lạ ở đó, tất nhiên đều là cảnh sát, trong đó có hai người mặc thường phục, còn hai người mặc đồng phục đang cố giữ chặt một người vì anh ta vùng vẫy và chửi rủa ầm ĩ.
“John…!” January thảng thốt, quay sang nhìn Max ngờ vực.
Vẻ mặt gã dữ tợn, nắm chặt bàn tay nàng đang đặt trên cánh tay gã. “John là người đã gây ra tất cả các vụ tấn công”, gã từ tốn nói.
“John là…”, nàng lắc đầu sững sờ trước khi quay lại nhìn John.
John trông hoàn toàn khác với người đàn ông đáng yêu mà nàng từng quen biết trong hơn sáu tháng qua. Gương mặt anh ta nhăn nhúm, đần độn và tiếp tục vùng vẫy, chửi rủa khi bị áp giải ra khỏi khách sạn.
John…!
Anh ta là kẻ tấn công? Người đã nhẫn tâm tấn công sáu phụ nữ? Người đã đánh đập dã man Josh tối thứ Hai? Người đã…
Người đã tấn công Josh tối thứ Hai…
Nàng đột ngột ngước nhìn Max khi sự thật khủng khiếp bắt đầu tác động đến tâm trí, hiểu rõ sự xác nhận cho giả thiết của nàng qua nét mặt dứt khoát của gã, trước khi bị bóng tối bao trùm và nàng ngã vật ra.
Max lo lắng nhìn January đang nằm trên sofa trong văn phòng Peter Meridew. Nét mặt nàng trắng bệch, mắt thâm quầng và hơi thở yếu ớt.
Gã đã đỡ được nàng trước khi nàng ngã lăn ra nền nhà, rồi bế thốc vào văn phòng viên quản lý và đuổi ông ta ra khỏi đó với cái vẫy tay độc đoán. Một phần gã cảm thấy yên tâm vì nàng được nghỉ ngơi sau vài phút làm việc với cảnh sát, phần khác gã băn khoăn không biết nói gì khi nàng tỉnh lại. Vì gã đã nhìn thấy sự thật trong mắt January trước khi nàng ngất đi và biết là nàng hiểu rõ tại sao John lại gây ra các vụ tấn công đó.
Biết nàng chính là nguyên nhân…
“Đó là tại em phải không?” January thì thầm sau lưng gã, như khẳng định thêm suy luận của Max về lý do nàng bất tỉnh.
Max quay ngoắt lại. “Em thấy thế nào?”, gã lập tức hỏi han, nắm lấy tay nàng, hoảng sợ vì nó lạnh ngắt, trái ngược với không khí ấm áp trong phòng.
Nàng chớp mắt, nước mắt long lanh trên làn mi dày. “John làm thế là vì một loại… tình cảm sai lầm với em đúng không?”, nàng nghẹn ngào.
Max nắm chặt tay nàng. “Đó không phải là lỗi của em, January”, gã nghiêm khắc nói. “Em không nên nghĩ thế. Anh ta bị ám ảnh.” Gã lắc mạnh đầu, “Từ trước tới nay anh chưa bao giờ nghĩ một người điên cuồng có thể cư xử bình thường như vậy!”.
Nàng mỉm cười yếu ớt, “Em không chắc nhận xét vừa rồi có phải là lời khen ngợi hay không…?”.
Tốt, nàng đã dần bình tĩnh trở lại, dù chỉ mới bắt đầu.
Max nở nụ cười trấn an nàng. “Có vẻ là vậy đấy, anh có thể cam đoan. Em cảm thấy khá hơn chưa?”, gã hỏi khi nàng đặt chân xuống sàn và ngồi dậy cạnh gã trên sofa.
Trông nàng còn rất yếu, khuôn mặt tái nhợt như người chết, nước mắt vẫn tràn ngập trên mi.
“January, em đã không biết”, gã căng thẳng nói. “Khỉ thật, cho đến lúc nói chuyện với Josh trưa nay, anh vẫn nghĩ kẻ tấn công là Peter Meridew!”, gã tự mỉa mai và lập tức thầm ước đã không nói gì vì khuôn mặt của January thậm chí còn nhợt nhạt hơn. “Anh đã gợi ý Josh về điều này và anh ta đã nhớ ra đó là giọng nói của người phục vụ quầy bar trong khách sạn nên cảnh sát đã tiến hành theo dõi John từ trưa nay”, gã dứt khoát nói thêm.
“Anh đã biết điều này?” January thở hổn hển. “Anh thực sự biết phải không?”
Max nhăn mặt, đau lòng vì giọng nói nức nở của nàng. “Vụ tấn công Josh đã rung lên hồi chuông báo động trong đầu anh.” Gã gật đầu, “Nhất là khi anh ta nói là nhận ra giọng của kẻ tấn công. Nhưng anh đã đưa ra kết luận sai”. Gã nhăn mặt, “Có thể anh nên bỏ qua chi tiết Peter Meridew cũng ở trong phòng lúc Josh hôn em vào tối thứ Bảy đó và có vẻ ông ta cũng thường lởn vởn xung quanh mỗi khi em ở trong phòng bar. Và rồi kết quả lại là John”, gã nặng nề thừa nhận.
January trông vẫn rất choáng váng. “Nhưng nếu… nếu John, cho rằng anh ta có tình… tình cảm với em thì tại sao lại không tấn công anh?”
Max mỉm cười vẻ tội nghiệp, “Câu hỏi hay đấy. Anh cũng không hiểu tại sao”. Gã nhăn nhó, “Có thể anh ta cho rằng anh sẽ không ở đây đủ lâu để trở thành nỗi lo lắng. Trong khi Josh và Peter Meridew…”, gã chợt im bặt.
January lắc đầu, “Tại sao anh ta lại tấn công những người phụ nữ kia?”.
“Bởi vì dường như đôi lúc anh ta cảm thấy họ đã dè bỉu hay hắt hủi mình. Ai có thế biết chính xác điều gì xảy ra trong một cái đầu có vấn đề c?”, gã gay gắt.
January khó nhọc nuốt khan. “Có thể chuyện đó đã xảy ra với em nếu em tỏ ra ít thân thiện hơn với anh ta.” Nàng rùng mình với ý nghĩ này.
Max nắm chặt tay nàng hơn. “January, em không được nghĩ thế”, gã nhấn mạnh. “John đã bị bắt. Ơn Chúa, anh ta sẽ không còn gây nguy hiểm cho ai nữa. Anh ta đã hoàn toàn phát điên khi đến đây tối nay và biết em sắp nghỉ làm, lập tức biết ngay ai là người ra quyết định. Cảnh sát bắt được anh ta khi đang tấn công Peter Meridew. Anh không biết nếu em nghe anh ta nói lúc đó…” Max cau mày. “… nhưng anh ta đã nói quá nhiều đến nỗi cảnh sát hoàn toàn có thể buộc tội anh ta, gã từ tốn giải thích, đồng thời vẫn lo lắng quan sát January.
Nàng nuốt nước miếng một cách khó khăn, “Anh có nghĩ là John đã đi theo em tối qua không?”.
“À, không.” Max có vẻ không tự nhiên. “Anh đã kiểm tra chuyện này. Thực ra đó là xe của cảnh sát. Hình như họ cho rằng đã bám theo em ở một khoảng cách an toàn. Nhưng chắc do những cảnh báo liên miên của anh khiến em cảnh giác cao hơn. Anh xin lỗi vì làm em hoảng sợ như vậy, January”, gã nói thêm khi thấy sắc mặt nàng tái xanh hơn bao giờ hết.
Tất cả những chuyện này hẳn là một cú sốc lớn với nàng. Suy cho cùng, gã cũng có vài giờ để suy nghĩ về ý tưởng của mình mà vẫn cảm thấy choáng váng. January đã quen biết John lâu hơn gã và rõ ràng rất quý mến anh ta. Rồi bất ngờ phát hiện ra anh ta hoàn toàn không giống với những gì nàng nghĩ.
Có lẽ gã cũng nên thuyết phục nàng rằng gã không phải là người như nàng tưởng…!
Điều mà Max chắc chắn nhất là dù đã lên kế hoạch như thế nào trước buổi tối nay, gã vẫn sẽ từ bỏ ý định quay về Mỹ.
Gã không thể chịu đựng được ý nghĩ đi bất cứ đâu mà không có January bên cạnh!