Bạn đang đọc Lỡ hẹn mùa thu – Chương 8
Chương 8: Lỡ hẹn mùa thu.
Sữa Nguyễn Du vẫn lặng hương vậy mà mùa thu đã đi qua quá nửa, chiếc vespa trắng giảm tốc độ, chạy chầm chậm để cố tìm một chút thu phảng phất trên con đường nổi tiếng này, nhưng tìm hoài không thấy. Hoặc chăng, mùi hương ấy không phải mùi hương quen mà Thanh Giang từng đắm chìm của hơn hai năm về trước. Một hương thơm thân thuộc ngay cả khi rời xa cũng khiến người ta nao lòng. Có chút gì nhớ cho nhau không? Một câu hỏi, cô bao lần tự hỏi.
Cô rất sợ mỗi lần đi qua đây bởi con đường này nhắc cô về những ngày đã có. Ngày anh nắm chặt đôi bàn tay cô bé nhỏ, thơm nhẹ lên từng ngón tay hồng. Ngày cô nghe lòng mình xốn xang khi được anh thì thầm trong bước chân rất chậm: “yêu em, yêu em.” Hai năm trước!
Hai năm thời gian chỉ là sự ước lượng bởi Thanh Giang sợ phải tìm lại một con số chính xác của miền kỷ niệm hoang hoải đã qua. Trong hai năm qua, biết bao lần cô đã từng tự hỏi: nếu ngày đó anh không bỏ cô đi, thì bây giờ cô và anh có còn yêu nhau không nhỉ? Câu trả lời có thể có cũng có thể không, chỉ biết không ít lần cô đã đau tới xé lòng khi nhận ra chẳng còn Vĩnh Khang dìu cô đi qua những ngày hạnh phúc.
Đó là một ngày thu khi Sài Gòn vẫn còn ngái ngủ thì cơn mưa bất chợt ghé qua và dai dẳng bám lấy chẳng buông rời. Ái ngại nhìn về phía mưa nhưng Thanh Giang vẫn mỉm cười, tranh thủ chút thời gian nghỉ trưa cô vội đi qua màn mưa tìm tới Kissaten_một quán trà đạo nằm bình yên trên đường Nguyễn Đình Chiểu. Vĩnh Khang đang chờ cô ở đó…
Ngay khi vừa thấy cô anh liền khẽ nhíu mày, từng ngón tay dài đưa ra gạt mái tóc đen của cô bị mưa làm rối, giọng anh trầm lại:
” Anh đã bảo để anh qua đón mà còn nhất định không chịu. Giờ xem, em ướt hết rồi!”
Cô để mặc anh lau những hạt mưa còn đọng nơi khoé mắt, chu đôi môi hồng xinh cô nũng nịu: ” Ai bảo anh đã đẹp trai lại còn tài giỏi khiến em nhiều khi….không dám khoe với ai. Chẳng phải vì sợ ai dang tay cướp mất, chỉ sợ người đời ghen tị rồi đặt điều không hay.”
Vĩnh Khang chỉ hơi nhếch môi cười rồi anh lại chú tâm vào lau những hạt mưa vương trên mái tóc mây của cô. Cảm nhận có mùi thuốc lá trên người anh khiến Thanh Giang không vui, gương mặt lúc trước còn tươi cười bỗng chốc xị xuống và than trách:
” Anh lại hút thuốc? Em không thích điều này!”
Kéo cô vào lòng, anh dỗ dành:
” Yên tâm, anh không hút. Chắc là mùi thuốc lá của khách hàng vương vào.” Cô quay mặt đi tỏ vẻ giận, giọng cô đầy hờn trách:
” Em không biết đâu, anh toàn để khách hàng làm hư thôi à! Không mang theo mùi thuốc lá tới gặp em thì cũng sẽ có mùi rượu hoặc mùi nước hoa của phụ nữ.”
” Thôi mà. Đợi anh đi công tác về rồi em giận hờn thế nào cũng được. Còn lúc này ngồi yên để anh ôm một lát, chỉ vài tiếng nữa anh phải ra Hà Nội chắc sang tuần mới về lại Sài Gòn. Chỉ sợ sau đó phải qua Nhật một thời gian….”
Thanh Giang nghe anh nói liền quay nhanh người lại, ngước lên nhìn anh, ánh mắt cô không giấu nổi nỗi buồn: ” Kể từ khi ta yêu nhau em chợt nhận ra rằng, Sài Gòn không anh, mọi con đường đều dài ra mãi mãi, những lúc như vậy em thật chẳng biết đi đâu…” Để bàn tay Thanh Giang lọt thỏm trong tay mình, Vĩnh Khang trầm giọng:
” Toàn nghĩ linh tinh,chẳng phải con đường nào rồi cũng đưa anh về bên em đó hay sao…”
Thanh Giang ngả đầu vào trong ngực anh, cô lí nhí đáp lại lời anh vừa nói:
” Vấn đề là thời gian đúng không? Có bao giờ anh nghĩ một ngày anh phải đứng trước sự lựa chọn là em và công việc hay không?”
” Đừng bao giờ hỏi lại anh những giả thiết đại loại như vậy! Anh sẽ không chọn đâu. Anh chỉ sống vì những điều xứng đáng mà ở thời khắc của hiện tại này, mọi cố gắng của anh chỉ bởi một tương lai muốn mang lại hạnh phúc cho em.”
_
Nội Bài Airport!
Gần hai giờ bay và một khoảng trời mới với những màu mây khác! Nếu hơn hai tiếng trước Thanh Giang còn chứng kiến Sài Gòn trở mình làm mưa thì giờ đây cô đã có mặt giữa tiết trời thu se lạnh của Hà Nội. Những cơn nắng yếu ớt cuối chiều vấn vít bám lấy cô. Chiếc taxi lăn bánh hướng về nội thành, chẳng mấy chốc cô đã đứng trước một địa điểm hoài phố đi cùng năm tháng_đường Ngô Quyền, một chốn dừng chân bình yên. Bước chân vào Metropole mỉm cười với anh chàng tiếp tân điển trai, nhận chìa khoá phòng và cô bước về phía thang máy. Lòng cô tự hỏi: Không biết lúc này, Vĩnh Khang đã tới Hà Nội hay chưa?
Vĩnh Khang hững hờ gõ tay vào khung cửa kính của chiếc taxi đang chạy. Đưa mắt nhìn về những con phố nối đuôi nhau anh không khỏi nhớ lần gần đây nhất mình về lại thành phố này. Có lẽ là một năm trước. Thời gian quả là người thầy của tạo hoá, thành phố này đã phát triển tới mức không ngờ. Một thời đã từng nghĩ nơi đây sẽ là nơi mình gắn bó nhưng cuối cùng, hoá ra Hà Nội vẫn không thể là nhà. Anh sinh ra và lớn lên tại thành phố này! Hà Nội _một thành phố ám ảnh bởi những mùi hương ký ức. Mùi hương ấy quấn quít bám lấy anh, ăn sâu vào trong con người anh, tâm hồn anh theo từng hơi thở. Sau này anh ra nước ngoài học tập và sinh sống nhưng mùi hương ấy vẫn theo chân anh, chưa một phút rời xa. Bất giác anh nhớ tới cô bạn gái cũ, một cô gái người Nhật đã từng quyến luyến nói với anh rằng:
” Mark, em biết đi đâu để tìm một chàng trai…..thơm như anh?” Những ký ức đã qua, anh rất ít khi nhớ về nhưng câu nói ấy vốn là một ngoại lệ. Nó đã chạm tới sâu thẳm trong trái tim anh, trái tim của một chàng trai tha hương. Anh biết, hương thơm mà Yuki nhắc đến không phải là thứ hương thơm có trong nước hoa anh dùng mỗi ngày, lại càng không phải là thứ hương thơm chỉ cần bỏ tiền có thể tìm được giữa xứ phù tang. Bởi đó là hương Hà Nội_thứ hương thơm chỉ dành cho những ai luôn thuộc về nơi ấy. Đã không ít lần cấp trên ngỏ ý muốn anh làm đại diện cho UFJ tại Hà Nội song anh đã khéo léo chối từ. Hà Nội cho anh cảm giác bình yên nhưng bầu trời của Hà Nội quá chật để ước mơ của anh có thể bay cao và xa hơn trong con đường sự nghiệp.
_
Pacific Place_83 Lý Thường Kiệt.
Tuỳ hứng ném chiếc vest ngoài về phía giường, Vĩnh Khang nới lỏng hai cúc cổ của chiếc sơ mi trắng Armani được cắt may tinh tế. Bước về khung cửa sổ hướng thiên trong phòng, anh kéo rèm và đưa mắt nhìn mùa thu trong từng dấu chân của dòng người đi trên phố. Xa xa, hồ con rùa nghiêng mình ôm trọn từng đợt lá vàng theo gió heo may trút xuống. Phải chăng bởi tại mùa thu khiến Hà Nội rất đỗi nên thơ? Giữa không gian tĩnh lặng ấy, tiếng nhạc réo rắt ngân lên, một giai điệu trầm lắng trong Wait:
” Phải có những phút chờ đợi
Thì ta mới biết được rằng
Thế giới không có em
Sẽ ra sao….
Và dù cho em có ôm lấy tôi
Cũng sẽ không bao giờ chặt quá
Bởi vì em
Bởi vì tôi….
Nhiều điều muộn màng quá xa vời
Những lúc yếu đuối một mình ngày mai Liệu còn chút nào? Uh thì…Đã có lúc đôi ta thuộc về nhau
Nhưng nay em không muốn có tôi trong đời Dù là có lại gần nhau
Rồi sẽ đi về đâu?”
Rút IPhone và nhìn vào tên hiển thị, anh chạm nhẹ kết nối với người đang chờ máy: ” Anh đây! Em tan làm chưa?”
” Anh tới Hà Nội hồi nào rồi mà sao không chịu gọi điện cho em?”
” Anh sợ em đang chạy xe nên định muộn chút nữa mới gọi cho em.”
Đủ mọi âm thanh huyên náo từ bên kia đầu máy của Thanh Giang khiến Vĩnh Khang khẽ nhíu mày. Anh gặng hỏi:
” Em đang ở đâu mà sao thấy ồn quá vậy? Vẫn chưa tan làm?”
” Em sợ anh nhớ em nên em đã đặt một món quà vô cùng đặc biệt gửi đến khách sạn cho anh. Anh đọc địa chỉ phòng cho em đi, chỉ khoảng 30p nữa chắc chắn anh sẽ nhận được.”
Anh cảm nhận rất rõ cả nụ cười đầy ngọt ngào của cô khi nói những lời đó. Kéo vội tay áo nhìn vào con số thời gian hiển thị trong chiếc đồng hồ Tourbillon gắn bó, anh thở dài:
” Đúng là anh rất nhớ em nhưng anh sợ chỉ lát nữa phải xuống dưới dùng cơm khách.”
Cô nũng nịu, kiên quyết không cho anh thoả hiệp: ” Anh đọc địa chỉ cho em đi. Nếu nhớ em thì nhất định phải ngồi ngoan trong phòng và chờ quà của em gửi đến…”
Tình yêu của cô là một ân huệ mà thượng đế đã dành tặng cho anh, mọi yêu cầu của cô anh luôn toàn tâm toàn ý chấp nhận, chưa một lần chối từ. Vì tình yêu mà đôi khi anh thấy mình biến thành người khác. Ngả lưng xuống chiếc giường king size, anh mường tượng về những tháng ngày ngọt ngào kể từ khi cô bước vào cuộc đời anh. Trước khi yêu cô, anh đã luôn tự nhủ lòng yêu ai đó chỉ nên vừa đủ bởi sau tình yêu rất có thể là những vết thương sâu ngày dài, thời gian chẳng cách nào làm lành được. Nhưng tình yêu vốn như một dòng sông, chảy tới đâu biết tới đó. Anh chẳng thể nào qui kết cho nó một mặc định sẵn có, anh chỉ có thể nhìn nó ngày một lớn lên và trói chặt toàn bộ suy nghĩ của anh. Hoá ra, tình yêu có thể khiến một người vì một người mà thay đổi. Như anh lúc này…nằm mặc thời gian trôi chỉ để đợi một bất ngờ lãng mạn mà cô bạn gái từ phương Nam dành tặng. Nếu anh đoán không nhầm thì cô sẽ đặt cho anh một chiếc bánh kem hoặc một chai vang đỏ hoặc là…..một cuốn sách giúp anh chiêm nghiệm ra những lời yêu cô muốn nói.
Tiếng chuông phòng kẽ ngân lên khi thời gian trôi đi vừa đầy 10 phút, nếu không có tiếng chuông ấy có thể lắm, anh đã thiếp đi. Lười nhác trở dậy, anh đưa tay day hai bên thái dương và bước về phía cửa. Cánh cửa khẽ mở ra, Vĩnh Khang vẫn chưa kịp xác định về người trước mặt thì người đó đã ôm chầm lấy anh. Như một thói quen định đẩy ra nhưng nhanh chóng anh đã định thần lại và xiết chặt cô gái trong vòng tay mình rắn chắc. Giọng anh khàn đặc: ” Đúng là bất ngờ thật! Sao em lại khiến anh yêu em nhiều đến vậy?”
Nói rồi anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn lấy đi toàn bộ hơi thở của cô, tình yêu của cô và mọi nhớ nhung mà mới chỉ vài giờ xa cách. Nắm lấy bàn tay Thanh Giang, Vĩnh Khang đặt lên ngực trái của anh , nơi con tim anh đang từng hồi thổn thức. Ghé sát tai cô, anh thì thầm:
” Phải làm sao đây để em hiểu được, anh yêu em nhiều tới mức nào?”
” Nếu yêu em thì đừng bao giờ xa em lâu quá. Bởi em sợ, nỗi nhớ anh sẽ khiến em phát điên lên mất….”
” Chắc chắn là như vậy! Nơi nào có em nơi đó là thiên đường và anh tin rằng mình không bao giờ đủ can đảm để rời xa nơi ấy!”
Lời anh hứa cuối cùng cũng chỉ là một lời thất hứa. Hai năm, cứ ngỡ đã quên nhưng hoá ra chỉ là cố tình không nhớ đến. Tình yêu mà Vĩnh Khang nợ cô nay đã thành hai khoảng trời thu cộng lại, biết đến bao giờ anh mới trả lại cho cô? Một lần nữa ký ức như giấc mơ lỡ dở, tìm đến và nhắc cô về những hạnh phúc đã từng. Nhưng quá khứ dù đẹp tới đâu cũng chỉ là một đỉa điểm thích hợp để ngắm nhìn chứ chẳng thể dừng chân. Bởi lẽ đó cô nhanh chóng quên đi và chạy xe thật nhanh qua con đường kỷ niệm. Anh đã bỏ cô đi, bỏ lại những thành phố hoài niệm. Thì đã sao? Chẳng sao cả! Không còn anh nhưng cô vẫn còn tất cả đấy thôi? Tất cả yêu thương thêm cả những nỗi đau…