Lỡ hẹn mùa thu

Chương 11


Bạn đang đọc Lỡ hẹn mùa thu – Chương 11

Chương 11: Hoàng tử Ếch. ” Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có một vị vua có rất nhiều con gái, cô nào cô nấy đều xinh đẹp tuyệt trần, đặc biệt là nàng công chúa út. Ngay cả ông mặt trời đã nhìn thấy tất cả mọi thứ trên đời cũng phải trầm trồ, thán phục trước vẻ đẹp kiêu sa của nàng. Gần cung điện của quốc vương có một khu rừng rậm âm u. Mỗi khi thời tiết nóng bức công chúa lại đi vào đó và tìm tới rồi ngồi bên một chiếc giếng mát mẻ nằm cạnh cây bồ đề già cỗi. Trên tay nàng lúc nào cũng mang theo một quả bóng vàng, tung lên rồi lại bắt lấy. Quả bóng vàng này chính là thứ đồ chơi yêu thích nhất của nàng..”   Những ngón tay mũm mĩm của Bem ôm chặt con hổ bông vào lòng, một bàn tay khác cố giữ điện thoại bên tai, đôi mắt của cậu bé không giấu được hiếu kỳ. Bem tràn đầy hy vọng và háo hức tưởng tượng về một thế giới hoàn toàn xa lạ đang được Thanh Giang nhắc đến trong câu chuyện cổ ” Hoàng tử Ếch.”
Tối  muộn khi rời cơ quan về nhà cô mới phát hiện điện thoại có ba cuộc gọi nhỡ, đều là số của Bem. Gọi lại, cô chưa kịp cất lời thì đã nghe giọng nũng nịu của thằng bé: ” Tại sao hôm nay con xoa tay lên ngực gọi “cô ơi” mà lại chẳng thấy cô trả lời?” Thanh Giang không nghĩ rằng sau một đêm dài mà Bem vẫn nhớ rõ lời cô nói. Cô chỉ biết dịu dàng hỏi lại: ” Có phải con gọi rất nhỏ đúng không?”
” Dạ. Hôm nay cô Trang kể chuyện hoàng tử Ếch, nhưng vì nhớ cô nên con không nghe được…”
” Oh. Vậy thì cô Giang sẽ kể lại cho Phan nghe nhé!”
Những câu chuyện cổ tích một thời đã từng đưa cô bước chân vào thế giới màu hồng, khiến đứa trẻ như cô ngày ấy tin rằng mình chính là nàng công chúa nhỏ. Thăng trầm đi qua, cô chẳng thể mua được tấm vé trở về với những phút giây đẹp đẽ đó một lần thêm nữa, cô chỉ có thể bằng những câu chuyện kể để vẽ lại ước mơ cho đứa trẻ đang chăm chú lắng nghe.
“…Ai ngờ khi rơi xuống đất, nó không còn là chú ếch nữa mà đã trở thành một hoàng tử. Đó là một chàng hoàng tử có đôi mắt vừa đẹp, vừa lương thiện. Tuân theo ý chỉ của quốc vương, chàng trở thành chồng và cũng là người bạn đời thân thiết của công chúa út. Đến lúc này, chàng mới kể cho công chúa nghe chàng đã bị một mụ phù thuỷ độc ác niệm chú, ngoài nàng ra thì không ai có thể cứu chàng ra khỏi chiếc giếng sâu…” ” Eo ôi! Vậy thì từ nay con không ăn đùi ếch chiên nữa đâu…”
Thanh Giang bật cười, giá mà có thể trông thấy thằng nhỏ lúc này hẳn cô sẽ bẹo đôi má phính đáng yêu và thơm thật lâu vào đó. Cô chợt nhớ tới lần đầu tiên thấy Phan, một đứa trẻ năm tuổi nhưng đã biết dùng đôi mắt sáng để dò xét người lạ. Những câu nói của thằng bé lúc nào cũng cố để làm một ông cụ non thay vì sống thật với năm tuổi thơ ngây đang có. Không khó để nhận ra bé Phan được Tuấn Kiên chăm sóc, dạy dỗ vô cùng cẩn thận, yêu thương đúng mực. Nhưng lẽ nào cuộc sống của thằng bé chỉ có duy nhất một vũ trụ đó là ba mình? Vậy mẹ đứa trẻ ở đâu? Câu hỏi ấy khiến Thanh Giang vô cùng muốn biết…
Đóng lại tất cả các cửa sổ vừa hoạt động, Tuấn Kiên gập lap rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc. Ánh điện trong phòng Bem chưa tắt, hắt sáng ngoài cửa,  khiến anh nhíu mày. Hít một hơi dài, anh bước vào. Bem nằm nghẹo đầu ngủ ngon lành, những con thú bông bị chàng ta đẩy xuống nằm chỏng chơ dưới sàn, những ngón tay nhỏ vẫn nắm chặt chiếc điện thoại đặt trên ngực. Tuấn Kiên cẩn thận rút máy ra rồi kéo chăn đắp cho con, tắt đèn rồi anh trở về căn phòng ngủ quen thuộc. Lướt nhanh vào danh sách cuộc gọi, ngoài số của anh và ông bà nội thì tuyệt nhiên Bem chỉ gọi tới cho Giang. Nhìn nhanh vào những con số thời gian đang nhảy nhót, chưa quá muộn, phân vân và cuối cùng anh vẫn gọi đi…
Giang đứng chân trần ngoài balcony để mặc cho cơn gió thu thảng thốt thổi khô mái tóc còn hơi ướt. Mùi cafe từ cốc sứ bên cạnh vẫn mặc sức đưa hương dù nhiều khi chủ nhân của nó chán chường, muốn vứt bỏ… Hương cafe lặng thinh, vừa đủ để Thanh Giang nhận ra sự tồn tại đã từng dù một vài phút giây nữa thôi, cafe nguội và không còn hương nữa. Cũng như tình yêu xưa dù đã vỡ tan tành thì Vĩnh Khang vẫn là hiện tại của cô bởi nỗi nhớ về anh, dù đã cố nhưng cô chưa bao giờ dừng được. Nỗi nhớ vô thanh chẳng thể cất lên lời. Tự nhiên cô thầm hỏi: ” Nếu cô thấy anh bây giờ?”. Có lẽ cô sẽ lặng yên, nhìn anh và rồi quay người bước đi, hay là chạy tới và ôm anh thật chặt để rồi thốt lên: ” Đừng bao giờ rời xa em nữa?”. Khoé môi cô cong lên cười mỉa mai, những tưởng tượng mãi chỉ là mường tượng. Khi những nỗi buồn xâm lấn trong tâm thì cũng là lúc tiếng chuông điện thoại từ trong phòng vang lên réo rắt. Lười nhác trở vào phòng, cô nghe máy:

” Dạ, em nghe!” Trầm ổn, Tuấn Kiên khàn giọng cất lời: ” Anh không làm mất giấc ngủ của em chứ?”
” Cũng còn tuỳ, còn phải xem anh đang chuẩn bị nói điều gì với em!”
Đáp án của cô vô tình lệch hướng với câu hỏi anh đưa, kỳ thật anh chỉ muốn biết rằng cô đã ngủ hay chưa nhưng dường như cô đã hiểu nó theo một ngữ nghĩa khác. Hoặc chăng suy nghĩ của anh quá sâu xa, đứng trước câu trả lời ấy nó đặt anh vào những vấn đề vô cùng nhạy cảm. Giọng nói của anh mang theo ý cười, dịu dàng khẽ thoảng qua như làn gió, như chứa đựng trong đó đôi chút hoang mang, nhẹ nhàng và lay động lòng cô:
” Giả sử, nếu anh nói anh muốn theo đuổi em…”
Thanh Giang chậm chạp lĩnh hội ẩn ý của anh sau câu nói ấy. Cô có thể cảm thấy rất rõ nhịp đập từ tim và mạch tay nhanh hơn mức bình thường. Lúng túng, cô ậm ừ khẽ nói: ” Nếu điều anh vừa nói mang tính xác thực…..em nghĩ chắc là…..em sẽ ngủ ngon hơn!”
“Thanh Giang. Đừng – giả – ngốc! “
” Dạ.”_Giọng nói của cô ngày một nhỏ, như có như không.
Tuấn Kiên khẽ ho khan vài tiếng rồi mới nói tiếp:

” Có thể chúng ta mới tiếp xúc vài lần nhưng em cũng nhận ra, anh không phải là người tuỳ hứng! Kỳ thực, những năm tháng nhọc nhằn đã dạy anh không bao giờ được mất kiên nhẫn dù là chuyện nhỏ nhất. Ấy vậy, gần đây anh luôn cảm giác mình như đang sống lại lứa tuổi của một thằng trẻ trâu…”
Lời anh nói khiến Thanh Giang khúc khích cười còn Tuấn Kiên tiếp tục chậm rãi nhả từ đầy cố ý:
” Một người bạn đã nhắc nhở anh rằng, phải giữ lấy cô gái mà mình cho là tốt nhất nhưng anh không đồng ý, bởi người ta đâu phải của mình. Và người bạn đó lắc đầu kết lại: chẳng qua do anh không đủ dũng cảm mà thôi! Người bạn đó, không ai khác_con trai anh_Dương Tuấn Phan_giáo sư, tiến sĩ tâm lý học lớp năm tuổi…”
” Ôi….” Cô muốn nói gì đó nhưng không hiểu sao mắc nghẹn chẳng thể nói thành lời. Cô bối rối trước những gì anh nói và càng khó hiểu hơn khi anh hỏi lại:
” Anh theo đuổi em nhé!”
Thời gian như ngưng trệ rất lâu, Tuấn Kiên thích cô? Phải không? Từ bao giờ người đàn ông này lại trở thành một dấu hỏi trong cuộc đời cô vậy?
Không thấy cô trả lời, Tuấn Kiên đành thở dài, độc thoại:
” Chẳng lẽ, lời anh nói có tác dụng gây tê toàn thân? Anh không sợ em từ chối thẳng thừng nhưng anh sợ im lặng. ” Lời anh nói chất chứa ưu tư, cô còn lặng nghe được tiếng anh cười phảng phất nhưng tiếng cười ấy sao mà cô đơn thế? Cô chỉ biết vội vàng phủ nhận: ” Dạ không phải như anh đang nghĩ! Chỉ là nếu những gì anh nói là thật, thì em xin lỗi….trong lòng em đã có người khác mất rồi.”

” Ngỡ gặp gỡ là duyên phận nhưng phận hay duyên cũng không bằng đúng lúc. Kỳ thực, anh gọi điện chỉ muốn…….cảm ơn em vì đã quan tâm tới Bem. Còn sự việc phát sinh….anh nghĩ là….mình có quyền theo đuổi em cũng như em có quyền từ chối. Nhưng anh không mong vì thế mà em…..trốn chạy hay tránh gặp mặt anh.”
Cô cười và nói cùng anh một lời rất thật lòng:
” Em không thích phải dò xét những gì người khác nói cùng mình thật được bao nhiêu. Coi những gì anh nói là thật thì anh ạ, dù em có trở lại tuổi mười tám, đôi mươi đầy mơ mộng, chưa từng ràng buộc bởi ai, em cũng chẳng đủ huyễn tưởng để đáp lại anh cái gật đầu đồng ý. Vì Dương Tuấn Kiên mà em biết ngay từ khi bắt đầu gặp mặt cho tới lúc này kỳ thực là một người đàn ông quá hoàn hảo. Hoản hảo nên không thể chạm vào…”
” Ôi. Em không cần an ủi anh nữa! Dù sao từ chối vẫn là từ chối, anh còn mặt mũi nào để gặp em nữa đây! Không biết ngủ một giấc thì sớm mai tỉnh dậy em có quên hết sạch những gì anh vừa nói không nhỉ? “
” Dạ, em cũng không dám nhớ đâu nên anh cứ yên tâm… “
Ngỡ là khó xử nhưng anh thật khéo để cả hai khi tắt máy vẫn có thể cười hết sức tự nhiên. Hoặc là chỉ mình cô nghĩ vậy thôi còn anh sẽ rơi vào đêm không ngủ. Sự thực là cô không biết anh có mất ngủ hay không nhưng cô, đêm hôm đó đã gần như thức trắng…
Một đường nắng chạy thẳng vào khung cửa, gắt gao ôm lấy cô gái vẫn co mình như con mèo đang cố lẩn trốn bình minh. Mắt vẫn nhắm hờ nhưng bàn tay Thanh Giang cố với về phía đầu giường lần tìm điện thoại. Màn hình xanh ảm đạm, đã gần 7h và cô mới chợp mắt được chừng hai tiếng. Cô dụi mắt rồi trở dậy, giật mình khi bước ra khỏi phòng ngủ là dáng người anh trai cô đang nằm sấp dưới sàn.
Tức tưởi, cô vội ngồi xuống và lay người anh , giọng cô đầy lo lắng:
” Anh ơi, anh sao thế? Anh có đau ở đâu không?”
Lật người quay lưng lại với Giang, Trọng Dũng vẫn còn ngái ngủ:

” Anh đau ở nhiều chỗ khác nhau nhưng trước hết anh thèm được ngủ!”
” Ôi trời. Mới sáng ra đừng có mà hù em…”
Trọng Dũng chống tay rồi ngồi lên sofa, anh nhoài người với hộp Marlboro vẫn nằm trên sàn, chưa kịp rút thuốc ra thì đã bị Thanh Giang trừng mắt. ” Có chuyện gì vậy anh?”
Lắc đầu thật mạnh  để lấy lại sự tỉnh táo, người anh vẫn nồng nặc mùi rượu. Giọng anh khàn đặc, anh nhướn mày rồi mới mở lời:
” Nếu có ai đó nói với em rằng: ” Chúng ta hãy lấy nhau đi, và sống cùng nhau.” Em có cho rằng thằng đó bị điên không?”
Thanh Giang mở tròn mắt nhìn anh trai mình, cô biết anh không nói đùa. Chẳng thể giấu được ngạc nhiên, cô đáp lời anh:
” Dạ không. Nhưng chắc là chẳng thể đồng ý ngay được…”
” Chính anh cũng ngạc nhiên với bản thân mình vì có thể phun ra những lời như vậy! Anh biết trong lòng Tịnh vẫn luôn còn người đó tồn tại nhưng em biết không….người ta không nhất thiết yêu ai là phải lấy người đó. Anh cũng vậy mà. Chỉ là…anh không nghĩ cô ấy sẽ từ chối và lời anh nói trong một phút sai lầm đã thành con dao cắt đứt sợi dây tình bạn bao năm có được.”
Không thôi ngỡ ngàng , cô chưa kịp đưa ra một lời khuyên kịp thời thì anh đã đứng dậy bước về phòng tắm. Thanh Giang vẫn thẫn thờ trong dòng suy nghĩ nhớ lại đoạn hội thoại đêm qua, nếu đặt cô cạnh Tuấn Kiên cũng như đặt Thanh Tịnh cạnh anh trai cô, có phải cũng rất xứng đôi hay không? Nhưng chuyện tình yêu muôn đời không phải để người khác nhìn, càng không phải dùng một từ xứng hay không xứng là có thể nói hết. Người ngoài nhìn vào sẽ luôn thấy muôn phần tốt đẹp nhưng người trong cuộc luôn hiểu rõ để có được một kết thúc vẹn toàn cần  phải có vô vàn nghị lực và can đảm phi thường. Cô sợ, can đảm đó đã nằm lại cùng mối tình đầu trước đó. Có phải bởi thế mà giờ cô vẫn chẳng thể yêu ai…..?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.