Bạn đang đọc Lỡ Bước – Chương 30
Không khí trong phòng yên lặng và ẩm ướt.
Trần Phóng nằm trên người Từ Ngộ, tay kia cầm lấy thứ nam tính của mình chầm chậm đưa vào cơ thể cô.
Động tác vừa nhẹ nhàng lại dè dặt, còn mang theo một chút thận trọng nghiêm túc, khác hẳn hoàn toàn so với dáng vẻ điềm tĩnh khi chơi game vừa rồi.
Cả hai đều không thốt lên lời nào, bên tai chỉ còn lại chút âm thanh rên rỉ và tiếng thở hổn hển.
Nhất là Từ Ngộ, cô quay đầu sang một bên, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể làm vậy là có thể tránh né ánh mắt nóng bỏng của Trần Phóng.
Nhưng cảm giác cơ thể bị xé toạc cũng càng lúc càng rõ ràng.
Trần Phóng siết chặt nắm tay, chống hai bên người cô, cố gắng hết sức để không chạm vào vết thương của Từ Ngộ, anh chỉ dùng thân dưới đâm vào người cô.
Ngoài phòng trời đang mưa, trong phòng cũng ẩm ướt như bên ngoài vậy.
Trên người thiếu niên lấm tấm mồ hôi, hòa làm một cùng với thiếu nữ, hô hấp miên man và run rẩy trong những cái đưa đẩy liên tục.
Chỉ nghĩ đến việc hiện giờ cô đang trần trụi nằm trong phòng anh, trên chiếc giường mà mỗi đêm anh nằm ngủ thôi là Trần Phóng càng lúc càng khó kiềm chế xung động trong cơ thể.
Da thịt cô bị giường của anh thân mật bao bọc lấy, sau đêm nay, trên chiếc giường này sẽ không chỉ có hơi thở của một mình anh nữa.
Khuôn mặt anh càng lúc càng nóng, động tác cũng càng lúc càng nhanh, nhanh đến nỗi Từ Ngộ không nhịn được mà siết chặt bả vai Trần Phóng, thở hổn hển: “Chậm một chút… Chậm một chút đi Trần Phóng!”
Nhưng Trần Phóng còn cảm thấy như vậy là không đủ.
Anh suy nghĩ một chút rồi rời khỏi thân thể của cô, bế cô lên khỏi giường.
“Em khó chịu sao? Chúng ta đổi tư thế.”
Từ Ngộ nghe vậy thì hoảng hốt.
Trần Phóng lùi xuống dưới giường, lật người cô lại, nhấc mông cô lên đối diện với mình.
Sau khi nhận thức được tư thế của mình, Từ Ngộ có chút xấu hổ.
Thế nhưng cô không có từ chối anh, bởi vì ẩn trong sự xấu hổ đó còn có chút chờ mong.
… Dù gì cũng đã trần trụi thâm nhập tiếp xúc rồi, còn xấu hổ cái gì nữa chứ? Thật ra cô cũng rất muốn được trải nghiệm cảm giác hưng phấn kích thích mà người khác nói một lần.
Từ Ngộ cứ thế thuyết phục bản thân.
Đổi sang một tư thế khác, trong chốc lát Trần Phóng chưa tìm được lối vào, đầu nấm ở bên ngoài chà xát lên xuống với chất lỏng đục dính một vòng mới hoàn toàn đi vào được.
Trước mắt là cặp mông nõn nà và tấm lưng trần xinh đẹp của cô, anh đặt tay lên eo Từ Ngộ, vừa giữ người cô vừa di chuyển.
Tư thế này còn kích thích hơn hẳn vừa rồi.
Từ Ngộ dần mất đi sức lực dưới sự va chạm rất nhanh của anh.
Phần thịt mềm trước ngực không ngừng đung đưa theo trọng lực và lực tác động.
Hai tay đang chống người lên hoàn toàn mềm nhũn, cô ngã xuống giường, đè lại bộ ngực không chịu nghe lời sai bảo, đồng thời ưỡn mông lên cao hơn để anh dễ dàng thâm nhập.
Giây phút ngã xuống kia, phần eo trượt xuống, Trần Phóng càng tiến vào được sau hơn.
“Á!” Từ Ngộ rên lên một tiếng, nhưng sau đó cô nhanh chóng cắn chặt môi.
Trần Phóng nhạy bén cảm nhận được phản ứng của cô, đồng thời cũng cảm nhận được thân dưới của mình càng lúc càng bị cô mút chặt hơn nữa.
Anh dần hiểu được phải làm thế nào mới có thể khiến cho cả hai cùng sung sướng.
Trần Phóng thả chậm tốc độ, tại giây phút cơ thể cô thả lỏng kia, anh đột nhiên đâm mạnh về phía trước.
“A!” Từ Ngộ nắm chặt chiếc chăn dưới người, một loại cảm giác bủn rủn nhưng lại rất vui sướng truyền đến từ cơ thể.
Trần Phóng vòng lấy eo cô, kéo cô trở lại.
Ánh mắt anh dán lên cặp mông vểnh mềm mại của cô, những ngón tay siết chặt lấy mông cô theo nhịp điệu của cơ thể.
Cứ như đang chơi trò trốn tìm vậy.
Từ Ngộ hoàn toàn không thể biết được anh sẽ dùng sức lúc nào, khi nào thì thả nhẹ, những suy nghĩ trong đầu bị dập nát theo chuyển động của cơ thể, cái thì bay lên tận mây trời, cái thì quay về tụ lại nơi lòng bàn tay Trần Phóng.
Hai cơ thể tách ra rồi lại phập vào nhau, ngay đến cảnh vật trước mắt cũng trở nên mờ ảo đảo lộn.
Cuối cùng, Trần Phóng dùng hết sức lực toàn thân, nắm lấy hông cô nhanh chóng rút ra đẩy vào.
Lúc Từ Ngộ ý thức được thì anh đã dừng lại, nơi nam tính vẫn chôn chặt trong cơ thể cô, kèm theo đó là khoái cảm phun trào như đài phun nước vậy.
Sau khi cảm giác tê dại khắp người tan đi, Trần Phóng vẫn chưa muốn rút ra khỏi cơ thể Từ Ngộ.
Anh ôm lấy cô từ phía sau, nằm trở lại trên giường.
Anh ôm cả người cô vào lòng, cảm nhận da thịt dinh dính và cái run rẩy khe khẽ của cơ thể Từ Ngộ.
Trần Phóng vùi đầu vào gáy cô, há miệng day cắn làn da mịn màng sau cổ Từ Ngộ, liếm láp thân thể cô như đang liếm kem, tay lại vòng qua trước ngực nắm lấy đôi gò bồng đảo không chịu thả.
“Trần Phóng…” Từ Ngộ chậm rãi định thần lại, cô nhắm nghiền hai mắt, gọi anh.
“Ừ…” Trong khoang mũi bật ra một âm thanh khàn khàn lười biếng, còn có chút ỷ lại, hệt như một đứa trẻ đã mãn nguyện, nũng nịu lấy lòng cô sau khi nguyện vọng đã được thực hiện.
Từ Ngộ đột nhiên không muốn giục anh đứng dậy nữa, lời đến khóe miệng liền biến thành một câu: “Em hơi lạnh.”
Trần Phóng lập tức đưa tay cầm lấy chiếc chăn bên cạnh quấn lấy hai người.
Anh đổi sang một tư thế khác, nhẹ nhàng xoay người áp lên người cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
“Tay có bị đau không?” Anh thấp giọng hỏi.
Dưới ánh nhìn của anh, Từ Ngộ lắc đầu.
Trần Phóng không tiếp tục nói nữa.
Anh cúi đầu hôn lên khóe miệng, gò má, cuối cùng là bờ vai cô, anh đặt lên gáy cô những nụ hôn như gà mổ thóc.
Từ Ngộ bị hôn đến ngứa ngáy.
Cô không nhịn được cười, đẩy anh: “Được rồi, em muốn đi tắm.”
“Ừ.” Cuối cùng Trần Phóng mút hôn một cái thật mạnh, trên vai cô lập tức hiện lên một dấu hôn đỏ thẫm.
Từ Ngộ đẩy anh ra, bước xuống giường, lúc chân chạm đất có hơi loạng choạng, được anh đỡ lấy từ phía sau.
Anh nhìn cánh tay bị thương của cô, giọng điệu lúc này cứng rắn hơn hẳn lần đầu tiên: “Anh giúp em tắm.”
Trước lạ sau quen, anh cũng không còn ngại ngùng xấu hổ khi giúp cô tắm nữa, thậm chí còn hơi phấn khích.
Cũng may lúc tắm không hề nảy sinh chuyện “ngoài ý muốn” gì.
Trần Phóng bảo Từ Ngộ giơ tay lên, mình thì cầm vòi hoa sen nghiêm túc rửa sạch bọt trên người Từ Ngộ.
Từ Ngộ giơ tay đến mỏi, lại thấy bộ dáng của mình giống hệt như học sinh tiểu học giơ tay trả lời câu hỏi vậy, cô không nhịn được nói: “Trông ngốc quá đi.”
Trần Phóng cười, khóe miệng cong cong, anh an ủi cô: “Sắp xong rồi.”
Anh cầm lấy chiếc khăn tắm treo trên kệ bên cạnh, bao bọc lấy cơ thể cô.
Lúc này hai người mới muộn màng nghĩ đến vấn đề đã bị bọn họ quên lãng.
“Không có đồ ngủ thì phải làm sao đây?” Từ Ngộ nhìn anh.
Trần Phóng ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói với cô: “Đợi anh một chút.”
Anh đi ra khỏi phòng tắm, một lát sau cầm theo một bộ quần áo quay lại.
“Mặc đồ của anh nhé?” Anh hỏi.
Từ Ngộ nhận lấy, là một chiếc T-shirt trắng và một chiếc quần thể thao ngắn.
Nhưng vấn đề là không có quần lót… Cô tuyệt đối sẽ không mặc quần lót bẩn đâu.
Từ Ngộ chỉ có thể mặc quần áo của anh vào trước, áo phông rộng qua đầu gối cô, một cái quần trực tiếp bao bọc lấy phần thân dưới trống không.
Loại cảm giác này có chút kỳ quái, nơi riêng tư bị lớp vải thô ráp cọ xát, thậm chí lờ mờ còn có gió lạnh thổi vào từ ống quần rộng thùng thình.
Từ Ngộ chỉ có thể cố gắng hết sức lờ đi cảm giác không thoải mái này.
Trần Phóng mang đến cho cô một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới.
Trong lúc cô đánh răng, anh liền đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng trong gương.
Hai người đứng cạnh nhau trước bồn rửa mặt, trải nghiệm này có chút kỳ diệu, rõ ràng là chút việc vụn vặt đơn giản nhất trong cuộc sống, nhưng nó lại mang đến cho anh cảm giác thỏa mãn và hài lòng hiếm khi có được.
Lần cuối cùng Trần Phóng cảm nhận được sự ấm áp trong ngôi nhà này đã là hơn mười mấy năm trước.
Khi ấy anh vẫn còn nhỏ, những ký ức ít ỏi còn sót lại trong đầu nói cho anh biết rằng trong ngôi nhà này cũng từng có tiếng cười.
Từ Ngộ bị ánh mắt ướt át của anh nhìn đến mất tự nhiên.
Cô ngậm kem đánh răng trong miệng, lùng bùng nhấn rõ từng chữ: “Mau đánh răng đi, đừng nhìn em nữa.” Nhưng giọng điệu lại có phần giống như đang làm nũng mà đến chính bản thân cô cũng không nhận ra.
Cô đã hoàn toàn quen với việc muốn gì được đó, bảo sao anh nghe vậy rồi.
Trần Phóng ngoan ngoãn cầm bàn chải lên bắt đầu đánh răng, trên mặt toàn là ý cười.
Đánh răng rửa mặt xong, Từ Ngộ muốn đi giặt đồ lót.
Sáng mai Trần Phóng không có hạng mục nào phải thi đấu, cô cũng không cần đến trường học.
Nếu buổi sáng hai người không ra ngoài, bây giờ giặt sạch rồi vắt khô quần áo thì chiều mai là có thể khô.
Trần Phóng khởi động máy giặt, nhìn cô phơi chiếc quần lót xinh xắn ngoài ban công, vành tai anh lại lặng lẽ đỏ lên.
Đợi đến khi bọn họ làm này làm kia xong thì cũng đã hơn mười giờ.
Từ Ngộ rúc trong giường, nhìn Trần Phóng đang từng bước tiến đến gần mình.
“Tắt đèn tắt đèn, em muốn đi ngủ!” Từ Ngộ trong chăn nói.
Trần Phóng dừng bước, anh vòng trở lại chỗ cửa để tắt đèn trần, trong phòng đột nhiên tối đen, nhưng anh vẫn có thể thuần thục tìm được chỗ chiếc giường, sau đó nhấc chân đi tới.
Từ Ngộ chỉ cảm thấy chăn bị vén lên, sau đó cô được kéo vào một vòng tay ấm áp.
Cô níu lấy áo, vùi vào trước ngực anh, cơn buồn ngủ vừa rồi hoàn toàn biến mất không chút tăm hơi, chỉ còn lại bên tai tiếng tim đập mạnh mẽ.
Của cô, cũng là của anh.
Hai người đều là lần đầu tiên ngủ chung với người khác, cần một chút thời gian để làm quen với nhiệt độ bên cạnh.
Khác với sự thấp thỏm của Từ Ngộ, Trần Phóng tuy có khẩn trương, nhưng đồng thời anh lại thoáng vui sướng, dẫu rằng anh cũng chưa quen với cảm giác này, anh vẫn ôm chặt lấy cô.
Ôm một hồi, hô hấp lại có chút nặng nề.
“Trần Phóng…” Từ Ngộ khẽ cất tiếng.
“Trên người anh nóng quá…”
Trần Phóng không nói lời nào nhưng cũng không chịu buông Từ Ngộ ra.
Anh vươn tay tìm điều khiển điều hòa trên bàn cạnh giường, sau đó thuần thục nhấn nút mở.
Cùng lúc âm thanh bật điều hòa vang lên, Trần Phóng cúi đầu, chui vào trong chăn hôn Từ Ngộ.
Rõ ràng đã bật điều hòa, nhiệt độ trong phòng lại càng lúc càng nóng.
Từ Ngộ cũng không biết tại sao cuối cùng mọi chuyện lại phát triển thành như vậy: Quần của cô bị cởi ra, trên người chỉ còn lại duy nhất chiếc áo phông; mà Trần Phóng thì toàn thân trần trụi, ngay cả chiếc quần lót vừa mới mặc vào không bao lâu cũng bị ném xuống cuối giường.
Hai người ngồi trên giường đối mặt với nhau, hay nói đúng hơn là Từ Ngộ ngồi trong lòng Trần Phóng, vòng chân qua eo anh.
Sau khi nếm thử tư thế doggy, Trần Phóng lại càng hăng hái hơn trong việc giải khóa những tư thế mới.
Anh ôm cô vào trong lòng, để cô ngồi xuống nuốt lấy vật nam tính của mình, nắm lấy eo cô ưỡn lên thâm nhập trong bóng tối của căn phòng.
Chiếc áo phông trên người cô vẫn chưa cởi ra, ngược lại Trần Phóng cảm thấy như vậy thân mật hơn, bởi vì thứ cô mặc chính là quần áo của anh.
Tay anh vẫn có thể luồn vào trong lớp áo rộng để xoa nắn nơi đẫy đà của Từ Ngộ, lắng nghe tiếng thở gấp gáp và âm thanh rên rỉ cô vô thức phát ra.
Đến khi căn phòng yên tĩnh lại một lần nữa thì đã là chuyện của rất lâu sau.
Từ Ngộ gắng gượng tinh thần cọ rửa cơ thể xong cũng không chịu nổi nữa, ngã xuống giường ngủ thật say, mặc kệ Trần Phóng có dính lấy mình hay không.