Bạn đang đọc Lỡ Bước – Chương 15
Hai người đứng đối diện nhau trong góc tối, chỉ dựa vào chút ánh sáng từ ngọn đèn đường, dẫu vậy cả hai vẫn mong đợi viển vông rằng mình sẽ nhìn thấy rõ tâm tư suy nghĩ của đối phương.
Từ Ngộ thông minh ở chỗ: Cô chỉ nói một nửa sự thật, sau đó lại thêm thắt vào một chút giả dối.
Thật thật giả giả trộn lẫn với nhau, ngay đến Trần Phóng cũng khó có thể phân biệt rõ ràng, càng khỏi nói đến việc đưa ra kết luận về Từ Ngộ.
Nhưng bản thân con người không thể dùng đen và trắng mà định nghĩa được.
Con người có nhiều mặt, đa chiều, là lương thiện mà cũng có thể là đạo đức giả.
Tất thảy mặt tốt mặt xấu, thậm chí là những tính từ trái ngược nhau cũng có thể xuất hiện trên cùng một con người.
Bọn họ là những mảng màu trộn lẫn vào nhau, phức tạp, không thể dễ dàng đánh giá trong đôi ba từ.
Tất cả những màu sắc trong một con người cũng có thể xung đột với nhau, cũng giống như lúc này, một tia sáng trắng đột nhiên đâm vào bóng tối.
Một luồng sáng quấy rầy chàng trai cô gái trong góc, Từ Ngộ gần như phản ứng ngay lập tức, kéo Trần Phóng vào cầu thang, dùng cầu thang xi măng che giấu bóng hình hai người bọn họ.
Cô biết rõ thị lực Diệp Tinh không tốt, lúc về nhà đi lên lầu bà có thói quên bật đèn pin điện thoại.
Vừa rồi cô chỉ là dọa Trần Phóng, không muốn anh đặt chân vào địa phận của mình.
Không ngờ rằng lời thành sự thật, Diệp Tinh thật sự đã trở về, còn vào đúng lúc này nữa.
Cô nắm lấy cổ tay Trần Phóng, ép anh vào bức tường gồ ghề của ngôi nhà cũ, tay trái bịt kín miệng anh.
Trần Phóng phối hợp rất ăn ý, kết hợp với bóng dáng vừa rồi lướt ra, anh dễ dàng đoán ra được tại sao cô làm như vậy.
Đôi môi mềm mạp bị áp dưới lòng bàn tay Từ Ngộ, tất cả dây thần kinh đều trở nên nhạy cảm vì hoàn cảnh xung quanh, bao gồm cả xúc cảm trên môi.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân càng lúc càng nhỏ, ánh sáng cũng càng lúc càng tối đi.
Từ Ngộ buông lỏng cơ thể, muộn màng nhận ra cảnh tượng vừa rồi có chút giống như yêu đương lén lút.
Tuy rằng trái tim đập thình thịch vì kích động, thế nhưng kèm theo đó cũng có niềm thích thú.
Thì ra là cảm giác như vậy.
Từ Ngộ bỏ tay trái xuống, tay phải vừa buông ra khỏi cổ Trần Phóng thì đã ngay lập tức bị anh ôm eo, hai người đổi vị trí cho nhau.
Người bị ép lên tường biến thành Từ Ngộ.
“Cậu muốn làm gì?” Từ Ngộ nhỏ giọng hỏi Trần Phóng, nhưng trong lời nói không hề có vẻ gì là nghiêm nghị, đó chỉ đơn thuần là một câu hỏi thắc mắc mà thôi.
Trần Phóng không đáp lời, anh nhanh chóng cúi đầu xuống.
Đôi môi một lần nữa lại được bao phủ bởi sự mềm mại, nhưng đó là môi của cô.
Mọi hoài nghi và suy đoán đều bị chặn lại trong sự tấn công thầm lặng này.
Tự Ngộ thoáng chốc sửng sốt, sau đó bật cười, ngay đến Trần Phóng phía trên cũng cảm nhận được niềm vui sướng của Từ Ngộ.
Nụ hôn của anh dần sâu hơn, thỉnh thoảng trong không gian yên tĩnh lại vang lên âm thanh nuốt nước bọt và tiếng thở nặng nhọc.
Từ Ngộ ôm lấy vòng eo gầy của Trần Phóng, ngửa đầu tận hưởng khoái cảm về thể xác lẫn tinh thần – không cần phải tìm lý do để tận hưởng hạnh phúc, cứ đơn giản hóa dục vọng như việc ăn và ngủ là được.
Bọn họ không hề ngại ngùng, cũng chẳng dịu dàng uyển chuyển, mà trực tiếp, thản nhiên đối diện với dục vọng của mình.
Nụ hôn dường như không thể ngăn cản.
Lúc này, cuối cùng Trần Phóng mới nhận ra ngoài vận động thì vẫn còn có những thứ khác có thể kích thích dopamine [1] trong anh, làm anh vui sướng.
Chỉ là trong thoáng chốc không thể nào biết được niềm vui sướng này là do ái dục hay sắc dục.
[1] Dopamine là một loại chất dẫn truyền thần kinh do cơ thể tạo ra nhằm mục đích truyền thông tin giữa các tế bào thần kinh.
Hãy cứ tận hưởng khoảnh khắc này trước đã.
Bàn tay anh vuốt ve trên lưng thiếu nữ, xúc cảm lần này khác hẳn, mấy ngày nay cô dường như tăng cân một chút, trên eo có chút thịt mềm mềm như bông.
Anh không kìm lòng được, bàn tay lưu luyến trên bụng cô một chốc.
Nhưng Từ Ngộ rất nhạy cảm khi bị đụng vào eo.
Cô biết mình đã tăng cân, nhìn lại sức ăn những ngày vừa rồi, chuyện cân nặng tăng trở lại là điều đã nằm trong dự tính, dẫu rằng cô vẫn còn ôm một chút chờ mong.
Tuy lúc ăn rất vui, nhưng cảm giác lo lắng khi tăng cân sau đó cũng theo vậy mà tăng lên, chỉ là không nghiêm trọng như trước mà thôi.
Ít nhất, cô tăng cân là vì cô không hề bỏ sót bất kỳ bữa tối nào ăn cùng bố mẹ.
Thế nên ban ngày, Từ Ngộ dùng quần áo che đi chỗ mũm mĩm để không ai có thể nhìn ra mà chỉ trích chê bai.
Cô thật sự ghét cay ghét đắng những lời đánh giá đó, nhưng cô lại không kiểm soát được mà để bản thân sa vào những tiêu chuẩn thẩm mỹ dị dạng kia.
Cô bất lực không thể nào khống chế được lời nói của người khác, chỉ có thể kiểm soát cân nặng của mình, và phải vật lộn với cơn đói hết lần này đến lần khác.
Tìm cách sống sót trong cái đói cồn cào của cơ thể cũng chính là tìm cách tồn tại trong mắt người đời.
Lúc tay Trần Phóng lần đến eo Từ Ngộ, cơ thể cô run lên, gần như là đẩy tay anh ra ngay lập tức.
Môi hai người cũng vì thế mà tách ra.
Trong bóng tối, Trần Phóng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy được đường nét trên khuôn mặt Từ Ngộ, nhưng anh không thể nhìn rõ biểu cảm của cô.
Anh im lặng một lúc rồi thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Từ Ngộ không thể nào nói cho anh biết điểm yếu của mình.
Không phải là vì cô thích chưng diện, mà vì sợ.
Anh chưa từng trải qua những điều ấy, chưa từng cảm nhận cảm giác đau đớn này.
Từ Ngộ đẩy Trần Phóng ra, dẫu bóng tối đã che giấu tất cả, cô vẫn cúi đầu.
“Không có gì.” Cô đáp.
“Mình phải về nhà đây.”
Trần Phóng nhíu mày lại.
Trước khi Từ Ngộ bước lên cầu thang, Trần Phóng kéo cánh tay cô lại.
“Sau này tan học tôi sẽ đợi cậu ở đầu hẻm.” Anh nói.
Từ Ngộ ngạc nhiên quay đầu lại.
Cô chợt nhận ra, lần trước cô gặp được Trần Phóng ở đầu hẻm không phải do tình cờ.
Chẳng lẽ những ngày cô đi đường lớn, anh đều đợi cô ở đó sao?
Tại sao chứ?
Từ Ngộ mấp máy môi, cuối cùng vẫn nuốt ba chữ này xuống.
Cô đã định buông tha anh, giờ anh lại tự mình tìm đến.
“Được.” Cô nặn ra một nụ cười, giây phút quay đi, nụ cười đó hoàn toàn biến mất không còn chút dấu vết.
Nhìn bóng dáng cô khuất dần ở góc cầu thang, Trần Phóng xoay người rời đi.
Khu cư xá này ở gần Lung Khê, môi trường cũng sạch sẽ và trong lành hơn chỗ nhà anh nhiều.
Khắp không khí toàn là mùi hương của sông hồ cây cỏ, còn có những tiếng ve kêu rả rích cuối hè.
Lần đầu tiên Trần Phóng cảm thấy ở thị trấn bẩn thỉu này, nếu chịu tìm kiếm, bạn sẽ tìm thấy một thiên đường.
Anh đi dọc theo con đường trở về.
Rõ ràng là đoạn đường vừa rồi đã đi qua nhưng lúc này tâm tình lại vui sướng hơn rất nhiều so với lúc trước, ngay cả khung cảnh phố xá cũng trở nên thuận mắt hơn.
Vẫn là vạch sang đường kia.
Trần Phóng kiên nhẫn đợi cho đến khi đèn báo hiệu chuyển sang màu xanh lá rồi mới bước qua cùng biển người.
Phía đối diện cũng có người đi tới.
Khúc băng qua đường ngắn ngủi giống hệt như băng chuyền trong một nhà máy, mà người đi đường chính là đồ vật nằm trên băng chuyền, di chuyển theo vòng quay của máy móc.
Trần Phóng cũng ở trên đó, quan sát những “món hàng hóa” xung quanh, trong một thoáng, vậy mà anh lại có cảm giác rằng mình không giống bọn họ.
Thế giới của anh đã thay đổi.
Chỉ là tâm trạng tốt của anh chẳng kéo dài được bao lâu.
Đó là một người đàn ông, một người đàn ông mà anh đã nhìn thấy vô số lần, thậm chí có một lần anh còn nhìn thấy ông ta trên giường của Tần Úc.
Đôi nam nữ trong lúc say tình không hề để ý đến anh, mãi cho đến khi anh đóng sập cửa phòng ngủ mình lại, những âm thanh kinh tởm kia mới theo đó mà dừng.
Không lâu sau, Tần Úc đến đập cửa phòng anh, dẫn theo người đàn ông đã mặc quần áo vào, nói với anh rằng: “A Phóng, gọi bác Từ đi con.”
_____
Trần Phóng thu lại ánh mắt, cũng thu lại tất cả tâm trạng vui sướng của mình.
Người đàn ông đi ở ven đường, ông ta không để ý đến anh, nhưng anh vẫn nhận ra người đàn ông đi từ hướng nào tới.
Đó là nhà anh.
Mặt Trần Phóng lạnh đi, bước chân của anh cũng chẳng còn nhẹ nhàng nữa.
Trần Phóng về đến nhà, vừa lúc nhìn thấy Tần Úc đứng ở phòng khách.
Sắc mặt của bà cũng chẳng đẹp đẽ gì, trong tay còn cầm điện thoại di động.
Hiển nhiên, vừa rồi bà đang nói chuyện điện thoại với người khác.
Trần Phóng không gọi bà, ôm quả bóng rổ của mình đi thẳng về phòng nhưng lại bị Tần Úc gọi lại.
“A Phóng.” Tần Úc bước đến, đặt tay lên bờ vai cứng ngắc của anh, giọng điệu hiếm khi dịu dàng êm ái: “Mẹ muốn nói với con một chuyện.”
Toàn thân Trần Phóng căng thẳng, chân như dính chặt vào mặt đất.
“Mẹ muốn ly hôn với bố con.”