Đọc truyện Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực Làm Sao Bây Giờ FULL – Chương 7: Lets Go Pikachu
Chơi game xong rồi, Bạch Đa Đa khoái chí ăn bữa trưa tình yêu do Triệu Bình Phong nấu, sau đó bắt đầu lên cơn buồn ngủ, cậu ở phòng làm việc của mình lật lật sách để xem giải trí.
Còn như nói tới vấn đề chuyện sau khi cậu ra khỏi nhà “tình nhân nhỏ” sẽ ở đâu, bởi vì Bạch Đa Đa còn nhớ rõ chuyện Triệu Bình Phong thân phận không rõ, cậu từ chối đăng ký vân tay cho Triệu Bình Phong để có quyền mở cửa vào được nhà.
“Ưhm, nếu anh đã theo tôi, vậy thì cứ ở nhà nghỉ ngơi chờ tôi trở về được không, không được đi ra ngoài chạy lung tung biết không? Nếu không…!Không có vân tay của tôi, anh cũng không vào được”, vẻ mặt Bạch Đa Đa nghiêm túc ra lệnh cho Triệu Bình Phong nghe.
Tôi là kim chủ, phải có sự uy nghiêm của kim chủ, cậu nghĩ.
Mà Triệu Bình Phong cũng phối hợp rất tốt mà ừ từng khoản một, gương mặt vốn luôn sắc bén ở trước mặt “kim chủ bé” này phải ép bản thân tỏ ra nghe lời hết mức.
Điều này làm cho Bạch thiếu gia cực kỳ hài lòng vì có “uy nghiêm” khi làm kim chủ.
Đến lúc hơn bốn giờ chiều xe tới đón Bạch Đa Đa đi đã chờ sẵn ở cửa khu biệt thự.
“Dạ…!cháu biết rồi chú Trương, cháu đi xuống liền”, Bạch Đa Đa cầm điện thoại di động vừa gật đầu vừa trả lời chú tài xế.
Cậu nhanh chạy đến ngay trước cửa chỗ kệ giầy, hai chân xỏ nhanh vào đôi giầy thể thao, sau đó cúp điện thoại rồi chuẩn bị cúi người xuống buộc dây giày.
Lúc này một đôi tay đã đỡ lấy bả vai của cậu, “Để tôi cho”, là Triệu Bình Phong.
Bạch Đa Đa thấy thế muốn nói lại thôi, chỉ thấy người đàn ông này ngồi xổm người xuống, ngón tay có khớp xương rõ ràng chuyển động linh hoạt, đã giúp Bạch Đa Đa xỏ dây chéo cho đôi giày, sau đó để lộ ra lưỡi giày màu đỏ của đôi giày chơi bóng, đem đầu dây giày còn sót lại nhét vào hai bên giày cho gọn.
Anh như đã nhận thấy được suy nghĩ nhỏ trong lòng Bạch Đa Đa, liếc mắt lên vui vẻ nhìn cậu, nhếch lên một bên khóe miệng nói trêu: “Làm sao, sợ tôi xỏ giày xấu cho cậu à, không thể hiện ra hết được vẻ đẹp trai cool ngầu của Bạch thiếu gia?”
Bạch Đa Đa cúi đầu nhìn dây giày được thắt rất hợp với đôi Air Jordan màu đỏ của cậu, len lén rụt đầu ngón chân một cái, sau đó ở dưới ánh mắt Triệu Bình Phong đưa tay đặt đến sau lưng, có chút ngượng ngùng mím môi cười nói: “Ê, tôi còn tưởng rằng anh sẽ thắt cho tôi nơ con bướm chứ.
Tôi mang giày Air Jordan chưa bao giờ buộc giây giày, như vậy nhìn quê lắm, phải đem dây nhét vào hai bên, làm cho lưỡi giày lộ ra nhìn mới đẹp”.
Cậu nhóc Bạch Đa Đa thật tinh tế.
Bạch Đa Đa nâng tay phải lên sờ sờ chóp mũi của mình, không dám nhìn anh.
Trước một người đàn ông đầy nam tính, lớn hơn mình bốn năm tuổi để lộ mấy chuyện để ý cỏn con này, vẫn còn có chút lúng túng, dù sao thì cột giày kiểu nào cũng đâu phải vấn đề gì lớn.
Triệu Bình Phong nhìn trên mặt Bạch Đa Đa hiện ra lúm đồng tiền, nhìn thấy cậu cúi đầu le lưỡi một cái, chỉ cảm thấy nhìn cậu từ góc độ này, cả người đều có vẻ mềm mại đáng yêu.
Anh đứng lên nói với Bạch Đa Đa để trấn an, “Không có việc gì đâu tôi biết mà, mấy cậu trai cùng tuổi với thiếu gia đều giống như vậy, phải có những nét riêng của mình để tút vẻ đẹp trai”.
Cũng đúng là như vậy, hiện tại trong trường đại học toàn các bạn trai tràn trề thanh xuân, quần áo đều được để ý từng chi tiết nhỏ, ví dụ như quần jean màu đen phải lộ mắt cá chân, giày chơi bóng không thể buộc giây giày, kiểu tóc phải được chải phồng lên đến độ cao nhất định.
Triệu Bình Phong nói xong còn mở to mắt nhìn người ta, sau đó tiến đến bên tai Bạch Đa Đa, đè thấp giọng xuống, dùng giọng nói vốn có từ tính của anh mà kết luận: “Thiếu gia là đẹp trai nhất”.
Sau đó đã nhìn thấy trước mắt cái tay trở nên đỏ lên mà giật giật, chủ nhân của nó đã lập tức che lỗ tai của mình, hé mắt lên có chút xấu hổ nhìn anh, tông giọng cũng cao lên: “Tôi, tôi biết rồi, anh không cần phải nói ra! ”
Bạch Đa Đa chỉ là đang dối lòng, cũng tự biết mình đã bị vuốt lông thành công rồi cậu có chút tức giận nghĩ tên gián điệp nằm vùng này thực sự là không đơn giản.
Sau đó trước lúc Triệu Bình Phong tính mở miệng lần nữa, vơ áo khoác bóng chày trên giá rồi chạy ra ngoài.
“Ai, cục nợ của anh à”, Triệu Bình Phong nhìn bị cánh cửa nhà bị đóng lại và gian nhà trống rỗng, dùng một loại giọng nói ngọt ngào như cảm thán do phải gánh vác, “Tới lúc nào tôi mới có thể chuyển vào chính thức đây”.
Có vẻ như đã ước chừng thời gian từ trước, điện thoại di động của Triệu Bình Phong cũng vang lên đúng lúc.
Anh ấn nút “nhận” nghe.
“Sếp ạ, tôi là Tiểu Vương đây, bây giờ ngài có nghe điện thoại được hay không ạ?” một giọng nói cung kính vang lên ở bên đầu dây bên kia.
Triệu Bình Phong vén lên ống tay áo áo sơmi, lộ ra cái đồng hồ vẫn giấu ở dưới tay áo.
Đồng hồ có thiết kế đặc thù, trên mặt đồng hồ bằng bạc trắng là hai đường ngang dọc giao nhau, có một điểm nhỏ màu đỏ đang không ngừng biến đổi vị trí mà lóe sáng.
Anh thuận miệng đáp lời: “Bên nhà họ Triệu như thế nào rồi “, giọng nói lạnh lùng, nghe như đang nói chuyện không hề quan trọng gì.
“Tất cả mọi đường đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngài trở về tự mình quăng lưới tóm gọn “, bên kia nói.
Bên trong biệt thự lớn như thế, Triệu Bình Phong nghe vậy chỉ cười trào phúng một tiếng.
Anh nhìn điểm đỏ trên đồng hồ đeo tay rất nhanh đã chuyển về phía nhà chính họ Bạch, trong mắt vốn vẫn hoàn toàn tĩnh mịch lại đột nhiên tràn ngập nét dịu dàng.
Anh hôn lên mặt đồng hồ đầy quý trọng, giọng nói hoàn toàn ngược lại, tuyệt nhiên tàn khốc: “Bây giờ tôi đang bận, để cho bọn họ sống thêm vài ngày nữa đi!”.
Đám cặn bã kia nên phải cảm ơn Đa Đa, Triệu Bình Phong nghĩ.
…!
Ở nhà chính Bạch gia hiện tại đang vô cùng náo nhiệt, vì chuẩn bị nghênh đón tiểu thiếu gia lần đầu về nhà sau lễ trưởng thành.
Trong vườn bày sẵn vỉ nướng và các loại thịt quay, mấy dì giúp việc biết tiểu thiếu gia thích ăn mấy thứ này, cố ý xin Bạch Thụ Lễ làm bữa tiệc BBQ kiểu thế này.
Bạch giáo sư cũng cảm thán con trai mình đã trưởng thành, khó có được một lần, vì vậy chấp nhận bữa ăn vốn không được tính là ăn uống lành mạnh, bây giờ đang cùng vợ và con gái ngồi ở dưới dù che nắng, uống nước trái cây chờ con trai về.
“Chào ba mẹ ạ!” Bạch Đa Đa vừa xuống xe, đầu tiên là nhận đủ loại ôm hôn dành cho “cậu chủ yêu quý” của đám quản gia già và các dì giúp việc trong nhà, sau đó mới cười tìm những gương mặt khác trong sân vườn.
Bạch Thụ Lễ cả người nho nhã mặc quần áo ở nhà cùng một màu, ông đặt đang cầm trên tay tờ báo xuống, thấy con mình đang chạy lao tới, vì vậy dè dặt nâng kính mắt lên, lúc đang định giang rộng cánh tay ra, thì Bạch Đa Đa vọt tới…!
Nhào vào trong lòng Lâm Hàm ở bên cạnh.
“Đa Đa, mẹ nhớ con muốn chết “, Lâm Hàm Ý nhón chân hôn một cái lên trán Bạch Đa Đa.
Bạch Đa Đa ôm mẹ lắc lắc: “Mẹ ơi con cũng nhớ mẹ lắm! ”
“…!” Bạch Thụ Lễ xấu hổ nhưng vẫn không thất thố mà cười, tiện tay cầm lại tờ báo kia, sau đó nặng nề ho hai tiếng.
Bạch Đa Đa đương nhiên hiểu tâm tư của cha mình, nghe tiếng lập tức tiến tới xoa bóp bả vai cho ông, “Hì hì, con cũng nhớ ba nhiều lắm, ba có nhớ con không?”
“Cũng có hơi nhớ! Nhưng mà cũng đừng nên chạy phăng phăng vào như thế, lúc đi đứng thể hiện trong tình cảm với nhau cũng vẫn phải..
” lễ phép, lời Bạch Thụ Lễ còn chưa dứt đã bị vợ mình dùng ly trà chặn ngang ông lại.
Bà nói: “Muốn nói nhớ Đa Đa thì cứ việc nói thẳng, anh vẫn cứ như vậy, nói một đằng nghĩ một nẻo”.
Bạch Thụ Lễ trừng mắt với bà, Lâm Hàm Ý chỉ nhẹ nhàng nhìn ông
Bạch Đa Đa thè lưỡi không dám nói lời nào, hai vợ chồng già cãi nhau ( thật ra là đánh yêu mắng cười), con nít không dám chen vô.
Nhưng lại có một người con gái tuổi còn trẻ bưng khay thịt nướng, duyên dáng yểu điệu đi tới, cắt đứt hai vợ chồng: “Được rồi, chả phải Bạch Đa Đa mới đi ra ngoài có hai ngày thôi sao? Ba mẹ chưa chi đã nhớ nó như vậy, con cũng ganh quá”.
Dáng vẻ của cô chỉ cỡ hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, hoàn toàn thừa kế khí chất đoan trang xinh đẹp của Lâm Hàm Ý lúc còn trẻ, khác hoàn toàn so với Bạch Đa Đa, cả người tỏa hào quang làm người ta nể sợ.
Đây chính là chị gái duy nhất của Bạch Đa Đa, là ngôi sao mới nổi danh trong giới kinh doanh “cô gái thép” — Bạch Vưu Thiến.
Cô để khay thịt nướng lên bàn, đôi mắt đẹp liếc mắt nhìn Bạch Đa Đa, nói lớn: “Nhóc xấu xa mau tới đây, để chị nướng riêng cho em nè”.
“Em đến đây chị” Bạch Đa Đa thấy chị của mình đi tới, cười hì hì tỏ vẻ ngoan ngoãn, sau đó chạy tới cầm lấy cái nĩa, xắn một miếng thịt nướng nhìn có vẻ rất ngon đặt ngay trước miệng Bạch Vưu Thiến: “Làm sao phải ganh chứ, chả lẽ chị không nhớ em trai mình à? ”
“Ai thèm nhớ em? Toàn chuốc rắc rối vào cho chị “, Bạch Vưu Thiến đưa ngón trỏ ra dí một cái vào trán của cậu.
Tuy nói hai người chênh lệch chẳng qua chỉ có ba tuổi, khi còn bé cũng không thiếu chuyện đánh nhau giành đồ chơi.
Nhưng tính tình Bạch Vưu Thiến cũng mạnh mẽ như kiểu bao che cho con, khi còn bé từng tự mình xử đẹp nhóc đầu gấu dám ăn hiếp em trai mình, bảo bọc Bạch Đa Đa vô cùng nghiêm túc.
Bạch Đa Đa đương nhiên cũng quá hiểu rõ chị gái của mình, là một áo bông nhỏ* rất thân thiết.
*Tiểu áo bông: từ dùng để chỉ con gái rượu của bố mẹ, vừa ấm áp vừa biết chăm sóc, giàu tình cảm thân thiết với phụ huynh.
Nhưng ở đây thì ý đúng hơn là chị gái rất tốt, bảo bọc cho Đa Đa.
Bạch Vưu Thiến có tướng mạo rất cao, mang giày cao gót thì phải cao 1m78, ngang hàng với Bạch Đa Đa.
Cô tiện tay xoa đầu Đa Đa, ăn thịt quay ngay miệng, cười mắng một câu, sau đó hai người đã thân thiết xúm lại tán gẫu với nhau.
Trời tháng 10 ở thành phố B, lúc chạng vạng tối nhưng ánh nắng lúc chiều vẫn rất gay gắt, nghiêng ở góc độ mà dù có ô che nắng cũng không che hết, chỉ nhẹ nhàng chiếu xéo qua những bóng người đang tụ tập thân thiết trong sân vườn.
Gió thổi rạp qua đám hoa cỏ đang đứng thẳng một tầng ánh sáng vàng ấm nhạt phủ lên trên, nhìn thật ấm áp.
Nhà họ Bạch là dòng dõi thư hương thế gia, nhà họ Lâm mặc dù đứng đầu trong giới kinh doanh, nhưng bởi vì Lâm Hàm Ý tình nguyện theo ý chồng mình, người một nhà hợp với ba bốn người hầu lâu năm, vẫn cứ như vậy sống yên bình trong căn biệt thự nhỏ này, thời gian đã qua được hai mươi năm.
Trong lúc gia đình liên hoan, Bạch Thụ Lễ tinh tế hỏi con trai mình dọn ra ngoài ở còn thiếu sót gì không, Bạch Đa Đa khéo léo trả lời từng câu một.
Nhưng mà Lâm Hàm Ý vẫn nhìn Bạch Đa Đa như có ý riêng, cười không nói gì mà chỉ gọt hoa quả ở một bên, thỉnh thoảng chăm cho Bạch Thụ Lễ, còn lại cũng không nói nhiều.
Sau khi dùng bữa xong, Bạch Thụ Lễ lần nữa dặn Bạch Đa Đa phải chú trọng bài vở của mình, nói cậu nếu vào khoa kinh doanh của đại học A, vậy thì phải học cho thật giỏi, về sau giúp chị gái mình xử lý chuyện kinh doah trong nhà.
Bạch Đa Đa nghe vậy bĩu môi, cũng không nói gì nhiều, chỉ cúi thấp đầu nghe ba dặn.
Bạch Vưu Thiến thấy bộ dáng em trai mình như vậy, yên lặng thở dài, sau đó cố tình đáp lời ba lái qua chuyện khác, lén ra hiệu để em trai mình được chuồn đi chơi.
Bạch Đa Đa cảm kích nháy mắt với chị gái một cái, sau đó cong khóe miệng chạy đi tìm đồng minh nhỏ của mình
Đồng minh nhỏ là một bé mèo con màu cam quýt, mẹ của nó ở nhà này đã rất nhiều năm, lúc nó mới ra đời Bạch Đa Đa vừa liếc mắt đã chọn trúng nó, lấy tên gọi “Tranh Tử”.
(quả cam)
Ngọt ngào, rất đáng yêu
Tiểu Tranh Tử quả thực rất đáng yêu, bởi tuổi còn nhỏ, hình dạng cũng còn nhỏ, một cục lông nhỏ mềm mại chui vào trong lòng Bạch Đa Đa, nệm thịt ịn vào lòng bàn tay của cậu, hướng về phía cậu chủ nhỏ kêu meo meo.
Trên xích đu trong góc vườn hoa, hai cặp mắt to tròn giống nhau như đúc nhìn nhau không nhúc nhích.
“Meo meo? ” Tranh Tử nghiêng đầu kêu một tiếng.
“Ai “, Bạch Đa Đa cũng thở dài, cậu nhỏ giọng nói rằng: ” Tranh Tử à, tao luôn cảm thấy ánh mắt của mẹ tao nhìn tao rất kỳ quái, khiến cho tôi đến bây giờ cũng không biết có nên nói chuyện về Triệu tiên sinh cho mẹ biết hay không nữa”.
Tranh Tử nghe vậy lại meo hai tiếng.
Hai chân Bạch Đa Đa đạp lên trên mặt đất một cái, đong đưa trên xích đu, cậu buồn rầu nói: “Thôi, nói đúng ra là tao không dám, nếu như bị ba tao biết thì tiêu đời, nhất định sẽ bị đánh”.
“Hơn nữa cũng chỉ là tao đoán mà thôi, Triệu tiên sinh dù gì vẫn do Lục Thiểu Thiểu chọn ra, muốn nói là gián điệp thì cũng hơi tiêu cực quá”.
“Quên đi, cứ đến bước nào rồi hay bước đó! Chuyện gì rồi cũng sẽ giải quyết được, giờ tao cứ như con đà điểu giả ngốc đi! “, Bạch Đa Đa cùng con mèo tiểu Tranh Tử của mình vui vẻ đạt được thỏa thuận.
Có điều…!
Bạch Đa Đa nhìn trên cổ tay mình một chút, là đồng hồ đeo tay mà Triệu Bình Phong đã tặng cho cậu.
Không biết trong cái đồng hồ này có gì bất thường không! Trong phim, gián điệp dường như đều rất thích cài ở bên trong mấy thiết bị định vị gì gì đó.
Bạch Đa Đa nhìn một chút đồng hồ tay của mình, lại nhìn một bé mèo vô tội kia đang dõi theo cậu lại nhìn đồng hồ tay một chút.
Sau đó lặng lẽ tháo đồng hồ đeo tay xuống, đem dây đồng hồ điều chỉnh đến độ dài thích hợp rồi, đeo lên trên cổ của Tranh Tử.
“Lets go Pikachu!” cậu vỗ vỗ mông của mèo con, Tranh Tử meo meo một tiếng lập tức chạy xa.
Bạch tiểu thiếu gia phủi mông lắc người một cái trở về phòng ngủ của mình, không tim không phổi đi ngủ..